CHƯƠNG 24: CHỈ SỢ CÓ LOẠI KHỐN…
.
.
Vừa ăn sáng xong đã nghe tiếng mấy đứa trẻ con dưới lầu lớn tiếng gọi: “Tô Nam, Tô Nam, mau xuống chơi đi!”. Nhóc Tô Nam lập tức chạy ra ban công nhìn, nhoài người ra chào hỏi mấy đứa ở dưới.
Nhà tôi là căn hộ kiểu cũ, có bảy tầng, nhà tôi ở tầng ba, không cao cũng không thấp. Vì theo quy định bảy tầng trở lên mới phải trang bị thang máy, năm đó để tiết kiệm tiền, cái tên gian thương kia chỉ xây có bảy tầng, thế là không cần lắp thang máy. Kì thực vậy cũng tốt, nếu có thang máy, tôi ở tầng ba sẽ rất thiệt. Như chỗ phòng tôi đang ở bây giờ một thang hai nhà không có thang máy, lúc mua cũng rẻ hơn, mà phí quản lý đóng mỗi tháng cũng ít hơn tầm một nửa so với những tòa nhà cao tầng có thang máy.
Tôi ra ban công nhìn, dưới lầu là bốn năm thằng nhóc trạc tuổi Tô Nam. Đều là mấy đứa trong cùng khu, hơn nữa đều là bạn cùng lớp hoặc bên cạnh lớp Tô Nam, từ nhỏ đã chơi với nhau. Nhìn thấy là mấy đứa, tôi cũng yên tâm, đám nhóc thường chơi ở quanh đây, đã quen đến không thể quen hơn nữa, không sợ bọn chúng chạy mất đi đâu.
Tô Nam đáp: “Tớ xuống ngay đây!” Sau đó chạy ra cửa xỏ giày, xỏ xong lại chạy đến chỗ tôi bảo: “Ba, cho con ít tiền tiêu vặt, con muốn ra ngoài chơi với bạn.”
Ra ngoài là phải có tiền tiêu vặt? Sắp đến Tết rồi, tiền tiêu vặt làm gì? Không cần phải nói, chắc chắn là đi mua pháo. Rõ là Nhà nước cấm pháo đã nhiều năm mà sao cũng không cấm được. Hàng năm, cứ sắp đến Tết là mấy cửa hàng nhỏ chỗ nào cũng bán pháo hoa, mà việc đám con trai thích nhất cũng là bắn pháo.
“Muốn mua pháo hả? Không có cửa đâu!” Tôi thu dọn túi nilon, cặp ***g đựng bữa sáng trên bàn, đi vào bếp không để ý tới nó nữa. Trước khi đi còn liếc Tiết Đồng một cái, này là cảnh cáo anh không được cho tiền Tô Nam. Lấy sự ăn ý của chúng tôi khi ở chung lâu như vậy, tôi nghĩ Tiết Đồng hẳn biết là ý gì.
Lúc ở phòng bếp, lại nghe tiếng Tô Nam làm nũng bên ngoài: “Chú Tiết…”
“Cầm lấy.”
“Cảm ơn chú Tiết!” Tô Nam reo lên, sau đó chính là tiếng đóng cửa.
Đáng giận, Tiết Đồng cái người này, tính làm cái gì thế, rõ là thấy tôi ám chỉ rồi, vậy mà còn cho tiền Tô Nam.
Tôi cả bụng tức giận cầm khăn lau ra khỏi bếp, nhìn Tiết Đồng còn đang ngồi bên bàn ăn, thực có chút không nói lên lời. Nhà nước cấm pháo, trẻ con càng không thể chơi mấy thứ kia. Mà Tiết Đồng thân là cảnh sát tất nhiên phải biết pháp luật, biết Tô Nam muốn đi mua pháo còn cho nó tiền.
Tôi trừng mắt liếc anh một cái, đi lau bàn. Đến lúc lau bàn xong, Tiết Đồng đột nhiên đứng lên, ôm eo ấn tôi lên bàn, tôi còn chưa phải ứng lại được anh đã đè lên. Lúc bị đè lên tôi có thể cảm thấy anh đã cương rồi, khó trách vừa rồi vẫn không đứng lên, không dưng ban ngày ban mặt lại động dục.
Lúc bị anh đè trên bàn, tôi hơi hoảng, nhìn xung quanh một chút mới thở phào nhẹ nhõm, còn may là ở trong bếp, chỗ này bên ngoài không nhìn vào được, không thì cũng sợ người ta thấy. Nhưng mà nếu Tô Nam lại quên cái gì đột nhiên mở cửa thì làm sao bây giờ?
Anh nói: “Lúc nãy anh làm gì mà dụ dỗ tôi ngay trước mặt Tô Nam?”
“Dụ dỗ? Có sao?” Tôi thấy thật oan uổng, tôi rõ là chỗ đó cũng chưa lộ ra, cũng chưa nói gì dụ dỗ anh cả mà.
Chưa đợi tôi giải thích xong, anh đã đè hết cả người lên, đến nỗi cái bàn hơi kẽo kẹt. Anh tay phải chống bàn, tay trái cách quần vuốt ve chm tôi.
Người này biết rõ nhất làm thế nào để làm cho tôi hưng phấn nhanh nhất, thủ đoạn vô cùng cao minh, thế nên không được mấy cái quần tôi đã nổi lên lều trại.
Lúc sắp hôn tôi, anh nói: “Đừng có dùng cái biểu cảm như bị hiếp này nhìn tôi, tôi nghĩ chúng ta còn chưa thử làm trên bàn, lần này thử xem.”
Tôi đã xem phim làm trên bàn kiểu này rồi, bình thường đều là bên tiến công đè bên nhận ở dưới, tôi căng thẳng. Tiết Đồng hiểu biểu cảm của tôi, nhưng không hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, anh nhảy lên bàn cưỡi cả người lên trên người tôi, nói: “Chúng ta chơi 69 đi.”
Kết quả, không đợi tôi nói muốn hay không, cái bàn đột nhiên rầm một cái, sau đó chúng tôi liền cùng nhau ngã xuống.
Tôi nằm sấp trên sô pha, Tiết Đồng dùng nước bó xương giúp tôi bóp lưng. Nhìn cái chân bàn ăn bị gãy kia, còn có cái tuy tôi không nhìn tới, nhưng đau muốn chết, tôi cảm thấy mình sao mà khốn khổ.
Cái bàn này rõ bằng gỗ thật, dùng đã nhiều năm chẳng có vấn đề gì, vậy mà ngay lúc chúng tôi muốn tình thú một chút nó đột nhiên lại bãi công, tôi nghi nó đơn thuần là không muốn chúng tôi cưỡi trên người nó làm mà tự sát.
“Tiết Đồng, ông đồ khốn này!”
“Không phải chỉ là cái bàn thôi sao, không sao, lúc sau mình lại đi mua cái khác.”
“Tôi nói cái lưng tôi ấy, đau quá. Với cả…”
“Lưng anh không xước không gãy xương, bôi ít thuốc là ổn ngay.”
“Tôi không nói cái đó…” Người này, đang giả bộ đi, vừa mới sờ tới sờ lui, làm chm tôi phấn cả lên giờ lại còn giả như không biết. Tôi đang nằm sấp trên sô pha, giờ lưng đau muốn chết, nhưng con chm đang hưng phấn dựng lên lại bị ép xuống dưới kia của tôi lại đau muốn chết.
“Anh muốn nói là anh hưng phấn, phải không?”
Người này, quả nhiên anh ta biết mà.
Tôi ngồi xuống, cởi quần, đồ chơi kia lập tức nhảy ra, đợi Tiết Đồng đến hầu hạ nó.
Nhưng đến lúc tay anh định mò xuống tôi mới nhớ ra tay kia vừa mới bôi thuốc cho tôi, giờ đầy thuốc bó xương. Không tưởng tượng nổi nếu dùng đôi tay đầy thuốc bó xương này đi an ủi hậu quả sẽ ra sao nước. Tôi bị dọa đến tè ra quần, chạy xa khỏi sô pha. Tiết Đồng cười gian kiểu tôi biết hết bộc lộ bản chất đen tối của anh.
Tôi đứng ở cửa phòng ngủ xách quần bảo Tiết Đồng: “Anh còn đứng đó làm gì? Mau rửa sạch tay rồi vào đây đi!”
Tiết Đồng cười lăn cười bò khiến tôi thật là mất mặt chui vào phòng.
Giữa trưa Tô Nam về hai người chúng tôi đều nghe thấy nhưng chẳng ai muốn dậy. Nó điên cuồng đập cửa phòng kêu sắp chết đói, Tiết Đồng cũng bảo đói bụng tôi mới mặc áo ngủ ra ngoài.
Vo gạo nấu cơm xong lại thấy lạnh, tôi vội thay quần áo rồi vào bếp làm thức ăn. Để bớt việc, tôi tước một cái măng tây nạo sợi làm rau trộn, cắt hai cái lạp xưởng hấp vào nồi cơm rồi xào rau cải, nấu canh rong biển. Như vậy chay mặn đều có, lại tiện lợi nhanh chóng.
Đến lúc tôi làm xong đồ ăn định bưng ra bàn, nhìn đến cái bàn ăn đã thành đống gỗ nát kia lại ngây ra, cuối cùng chỉ có thể đem đồ ăn đặt lên bàn trà ở phòng khách.
Gọi một tiếng, Tô Nam từ phòng nhỏ chạy ra, bưng bát ăn ngay. Từ cửa phòng nhìn vào, máy tính đang bật QQ, thằng nhỏ này chắc vừa chat QQ đây. Ranh con chữ còn chưa biết được bao nhiêu, lại còn chat Q với người ta, giờ bọn nhóc con ghê thật đấy. Hỏi mới biết đều là bạn cùng lớp, còn có cả mấy giáo viên nữa, nghe nói còn có thể hỏi bài giáo viên trên Q nữa. Tô Nam còn đòi tôi mau mua cái webcam để nó với bạn học chat video.
Hỏi nó sao phải mở webcam, nó bảo đánh chữ chậm quá… Trẻ con thời nay.
Tiết Đồng đã tắm rửa xong, lau tóc đi ra, vẫn như bình thường chỉ mặc quần đùi. Nhìn mấy dấu tích trên người anh, tôi vội bắt anh vào mặc quần áo. Người này lúc làm cứ thích cắn tôi, tôi cũng cắn lại, kết quả vết tích trên người tôi tôi còn che, anh thì hay rồi, cứ phơi ra đấy để Tô Nam cũng thấy được.
Tô Nam không ăn cơm nữa, dùng vẻ kì quái nhìn tôi, tôi bày vẻ ba hiền hỏi nó sao không ăn, thế là một câu của nó khiến tôi suýt phì ra.
Tô Nam vô cùng chăm chú nhìn tôi, nói: “Ba, chú Tiết có sữa hay sao? Sao ba lại cắn tí chú ấy?”
Khụ khụ khụ.. Tôi phải giải thích với nó thế nào đây…
Tôi nghe được Tiết Đồng tựa hồ đang ho khan trong phòng ngủ, xem ra người này vẫn còn có chút da mặt.
Sau đó, Tiết Đồng bình tĩnh ra ăn trưa cùng chúng tôi.
Để người cao lớn như anh ngồi trước bàn trà cao có mấy chục cm thật đúng là làm khó anh, xem ra chiều phải đi mua cái bàn ăn mới thôi.
Ăn trưa xong, tôi bảo Tô Nam chiều cùng đi mua bàn ăn, Tô Nam xem ra chẳng hứng thú, trong tiện đồ gia dụng không có đồ ăn vặt, nó không thèm đi.
Tiết Đồng vừa xỉa răng vừa bảo: “A Đình, ngón chân tôi đau quá, giúp tôi chữa chút đi?”
Tôi méo miệng, người này đúng là.
Anh hay đi giày da chạy tới chạy lui bên ngoài, hai bên móng chân dễ mọc chọc vào thịt, đến nỗi sinh viêm. Mà trước kia cứ mặc kệ, cuối cùng không thể không đi bệnh viện rút móng. Sau đó ở cùng lại vô tình phát hiện ra tôi thích tự sửa móng chân nên liền đem giao hai bàn chân cho tôi.
Đúng thế, tôi thích sửa móng chân, nhưng Uyển Uyển với Tô Nam chưa từng để tôi sửa cho, bởi công cụ tôi sửa móng chính là – dao giải phẫu.
Đúng vậy, là một bác sĩ, tuy chỉ là bác sĩ nhi, nhưng năm đó ở trường y tôi đã thích dao giải phẫu, đến tận giờ cũng cứ thích lấy dao giải phẫu ra làm mấy việc, tỉ như sửa móng chân, hoặc có khi đi mua con gà về chơi giải phẫu. Hành vi này khiến Tô Nam nhìn có chút sợ hãi, nhưng Tiết Đồng lại rất thích. Theo cách nói của anh chính là, tôi có đôi tay linh hoạt như của bác sĩ ngoại khoa.
Tôi suy nghĩ, lời này là ý tốt hay ý xấu đây, anh thực ra muốn nói tôi chọn sai khoa sao?
Chiều mùa đông, Tô Nam chui vào phòng chat Q với bạn. Tiết Đồng nằm dựa trên sô pha bên cửa sổ, chân đặt trên ghế nhỏ dưới sô pha, tôi ngồi phía trước, đặt một chân anh lên đùi, giúp anh sửa móng.
Anh mắt hơi híp, miệng hơi mỉm cười, tựa hồ đã ngủ, hoàn toàn yên tâm đem bàn chân giao cho tôi, không sợ đến lúc tỉnh lại ngón chân chỉ còn có chín cái rưỡi.
Rõ ràng tôi đang giúp anh sửa hai cái chân thối lại cảm thấy sao mà hạnh phúc, thực sự là kì quái.
Hơn hai giờ chiều, chúng tôi cùng nhau xuống vứt cái bàn gãy, vừa xuống lầu thì gặp một phụ nữ trung niên, thấy thứ chúng tôi cầm trên tay liền muốn xin lại. Hỏi chị ta muốn làm gì, chị ta bảo muốn lấy gỗ hun thịt khô với lạp xưởng, thế là chúng tôi mang đống gỗ nát này tới chỗ chị ta. Ở đó đã có mấy bà bác, các bà thấy tôi đều chào hỏi một câu. Mọi người làm hàng xóm cũng đã tám chín năm, cũng không tính là xa lạ, nghe mấy bà ấy nhờ vả, Tiết Đồng còn giúp họ bổ nhỏ cái bàn nát kia ra một chút.
Xe tôi là xe ba chỗ bình thường, không gian phía sau hơi nhỏ, để cái bàn vào thì không đủ mà xe Tiết Đồng lại là xe Touran (1), dòng MPV (2) không gian phía sau khá rộng. Tay trái anh đã khá lên, lái xe cũng không thành vấn đề nên chúng tôi đi xe của anh.
Chúng tôi tới một cửa hàng nội thất mua cái bàn mặt đá cẩm thạch, vừa đặt lên xe thì điện thoại Tiết Đồng reo. Anh nhận điện xong liền nói với tôi: “Có công việc rất thích hợp với anh, muốn đi xem luôn không?”
“Việc gì?” Tôi giở chứng không muốn đi làm trước Tết, nhưng đã nhàn hạ lâu quá nên có việc đương nhiên muốn đi xem. Nếu có thể thương lượng với bên kia, qua năm rồi đi làm cũng được.
Lúc thấy cái biển phòng khám nam khoa XX kia, mặt tôi đen sì.
Đúng vậy, bác sĩ là nghề của tôi, nhưng tôi là bác sĩ nhi, không phải bác sĩ nam khoa.
Càng làm cho mặt tôi co giật hơn chính là, ở phòng khám kia tôi thấy lão Khải, anh ta thấy tôi đến liền vui vẻ nói: “Hoan nghênh tới phòng khám của tôi…”
Khó trách Tiết Đồng lúc trước nói tôi không sợ không tìm được việc, thì ra là ý này sao?
Phòng khám nam khoa + lão Khải = cái gì? Đáp án quả thật sống động.