CHƯƠNG 5: CUỘC SỐNG CỦA HAI TÊN CHẾT DẪM
.
.
Ôi chao đời, chẳng khác nào một guồng bánh xe không ngừng quay, một khi dừng lại, người cũng xong đời. Giống như tôi vậy, vì sinh tồn mà cố gắng lao động khổ sở, có lúc thấy cũng mệt mỏi lắm, nên nếu có thể, tôi cũng chỉ mong sống đến bảy mươi là tốt rồi.
Như hôm trước đọc báo thấy có nhà khoa học nước XX nào đó phát hiện ra phương pháp làm con người sau này có thể sống đến tám trăm tuổi. Tôi cười đến phát đau bụng, cái trò ngu như vậy mà cũng có người tin. Ngẫm mà xem, nếu tôi có thể sống được tám trăm tuổi, sáu mươi năm đầu đời sẽ chỉ dùng để chơi, bảy mươi đi học tiểu học sáu mươi năm, trung học ba mươi năm… cuối cùng hai trăm hai mươi tuổi bắt đầu đi làm đến sáu trăm tuổi về hưu lại chơi thêm hai trăm nữa chờ chết hả, hay là cứ đi học đến hai mươi hai tuổi như bây giờ đi, sau đó bắt đầu đi làm đến bảy trăm tuổi về hưu?
Giờ đi làm vài chục năm đã thấy kinh khủng lắm rồi, vậy mà gấp cả chục lần lên thì còn sống được không cơ chứ, đây không phải cái trò ăn no rửng mỡ hay sao?
Đời người có hai điều tồi tệ, người chết rồi mà còn chưa xài được hết tiền thì thảm quá, nhưng nếu mà có thể sống tới tám trăm tuổi, chết không được mà lại không có tiền xài thì không phải còn thảm hơn sao?
Được rồi, kì thực con người tôi còn vương ít máu trẻ trâu, tôi kháng Nhật kháng Hàn, ví dụ đơn giản nhất chính là manga Nhật tôi xem từ nhỏ đến lớn đều là sách lậu, tôi kháng Hàn kháng đến nỗi chỉ thấy họ Hàn với họ Kim thôi đã có chút phản cảm sinh lý rồi.
Mà một người bẩn tính như tôi đây, bình thường sẽ giải tỏa như thế nào đây? Đáp án đương nhiên là lên mạng viết tiểu thuyết rồi. Bởi trên các web qui định không được viết dính dáng đến chính trị chính em gì nên văn của tôi chủ yếu toàn là giá không (1), chiến tranh thế giới tương lai đánh nhau nhiệt huyết dâng trào.
Dù sao thời buổi này, một đống trạch nam (2) ngồi chồm hỗm trước máy tính ăn mì ăn liền, thằng nào mà chả thích viết truyện về một anh trạch nam nào đó xuyên việt trọng sinh để rồi phất lên, không thì sẽ được một đám gái đẹp bám theo. Với mấy ông bất mãn kháng Nhật thì sẽ xuyên đến Thế chiến thứ hai đi đánh bọn quỷ Nhật Bản, xuyên đến Đức giết Hitler rồi tự mình đi chinh phục Thế giới.
Là một bán trạch nam, tôi thích viết những truyện kiểu thế giới tương lai mạnh được yếu thua, điểm xuyết thêm phi thuyền, văn minh vũ trụ các loại. Từ cái năm thất nghiệp ở nhà đến nay tôi hành nghiệp viết lách đã được bốn năm, cũng coi như có chút tiếng tăm.
Tô Nam ăn sáng xong thì đi học, tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi mới phát hiện Tiết Đồng đã ngả lên giường tôi ngủ từ lúc nào. Dù trời có lạnh đến đâu, Tiết Đồng vẫn luôn chỉ mặc boxer đi ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tôi đứng bên giường nhìn người dù lúc ngủ trông vẫn to như con gấu, không khỏi hoài nghi sao mình có thể ở bên người này tới bốn năm. Tiết Đồng thực ra cũng chẳng đẹp trai, nhưng hai hàng lông mày dày đậm và sống mũi cao thẳng khiến anh trông rất khí khái, rất đàn ông.
Cằm đã lún phún mấy sợi râu, xanh xanh một mảng, tuy chưa thấy anh để râu bao giờ nhưng thế này là có thể nhìn ra, anh mà để râu chắc chắn sẽ có râu quai nón rồi. Thể trạng với diện mạo thế này, nếu để râu rồi lại mặc cả cây đen, đeo kính râm, chắc chắn trông y xì đại ca xã hội đen trên ti vi.
Rõ ràng trông anh chẳng có gì khác lạ, sao tôi lại cảm thấy hôm nay anh vô cùng mệt mỏi, tiều tụy nhỉ? Hay là tôi cũng có giác quan thứ sau của phụ nữ, hay giác quan thứ bảy của đấu sĩ thần thánh chăng?
Tôi ngồi trong gian phòng khác, mở máy tính, định bắt đầu viết bài cho ngày hôm nay.
Ban đầu cùng bà xã mua căn nhà hai phòng này định để phòng nhỏ sau này cho con trai ở, cuối cùng phải bỏ trống, giờ thì thành phòng đọc sách. Nhưng bởi Tô Nam cũng có khi qua đây ở nên phòng này ngoài máy tính còn đặt một cái giường đơn.
Tôi cuối cùng cũng biết sao Tô Nam lại thích ở đây. Đó là bởi có máy tính, không có việc gì nó lại mở ra chơi nông trại. Tuy lúc đầu tôi chẳng hứng thú gì với mấy cái trò trồng trọt này lắm, nhưng sau khi được Tô Nam chỉ cho tôi cũng bắt đầu chơi. Giờ tôi đã biết phải dùng cùng lúc lập mấy cái tài khoản con, mỗi ngày lên mạng, việc đầu tiên là phải đi trộm rau.
Xem thời sự từng thấy có cô dùng tiền trên mạng, rau quả trong nông trại vui vẻ của cô ta bị người ta trộm, thế là lên tận tòa án tố người ta trộm đồ của mình. Aish, đúng là bi ai của dân thành phố, loại chuyện vớ vẩn như trồng rau trên máy tính này cũng có người coi là sự nghiệp để làm, từ đó có thể thấy được người dân đô thị thời nay sống ảo biết bao nhiêu.
Viết xong chương mới, tôi liền đăng lên mạng, sau đó bắt đầu chờ xem bình luận của độc giả. Độc giả bây giờ đăng không phải là tin quảng cáo thì cũng là độc một chữ “Tuyệt” lên, chẳng biết đang viết bài nghiêm túc hay là đang đá đểu tác giả nữa.
Tiêu đề: Thằng tác giả đúng là đồ tàn dư của chủ nghĩa phong kiến, đi mà chạy về cổ đại đi!!
Bạn XXX: Cái thứ hôi như cc này mà cũng gọi là văn à, dám bảo là viết tương lai viễn tưởng, sao còn có đế chế? Rồi phân cái gì tước vị, cấp bậc? Lại còn có cả nô lệ nữa. Giờ đã là xã hội chủ nghĩa, mọi người đều bình đẳng, làm sao mấy trăm năm nữa văn minh nhân loại lại thụt lùi, con người cũng phân làm ba hàng bảy loại như vậy được chứ!
Được đó, tôi trẻ trâu, còn có người trâu hơn tôi kìa.
Tay tôi bay trên bàn phím gõ chữ, trả lời người kia: Xã hội ngày nay người người bình đẳng á? Đùa, anh được ăn no thì thế giới này chẳng lẽ không người chết đói? Anh tứ chi đầy đủ là thế giới này không người tàn tật? Anh tốt nghiệp đại học, thế giới này sẽ không có người không tốt nghiệp đại học sao?
Người người bình đẳng? Viên gạch rơi xuống làm chết hai người, một người là dân thành phố, một người là nông dân, người nhà bọn họ sẽ được bồi thường giống nhau sao?
Anh đi trên đường nhìn người ăn mày có cảm thấy mình đáng tự hào, nhìn người ta đi xe xịn có thấy tự ti? Nhìn lương mình thấp hơn lương người có thấy đố kị không? Nhìn thấy ông chủ tiến lại có cuống lên không?
Nếu anh có tiền, anh có thuê ôsin đến giúp việc nhà không? Nếu anh có rất nhiều tiền, anh có bao bồ không?
Nếu trong tương lai người ngoài hành tinh có khoa học kĩ thuật cao tới địa cầu, trong mắt chúng, người địa cầu cũng chẳng khác mấy xã hội nguyên thủy, vậy họ sẽ ngang hàng với anh? Nếu người ngoài hành tinh kia mà trông giống con tôm hùm, anh sợ bị nó ăn thịt hay là muốn ăn nó? Đương nhiên là nếu nó mạnh thì sẽ sợ nó, nếu nó yếu liền sẽ bắt nó làm tôm hùm mà ăn tươi rồi.
Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé như vậy, bình đẳng quái nào ở đâu chứ! Chủ nghĩa cộng sản tốt đẹp ấy hả? Nếu cho anh di dân sang Mĩ anh có đi không?
“A Đình này, miệng anh bỉ thật đấy.” Chờ hăng tiết vịt đăng hết đám kia lên xong mới phát hiện Tiết Đồng đã đứng đằng sau xem tôi gõ chữ không biết bao nhiêu lâu rồi. Dù sao thì anh cũng biết tôi viết tiểu thuyết trên mạng, đôi lúc còn vào xem, nên vốn chẳng có gì là không thể để anh xem cả.
Thật ra cái tật bẩn miệng này đã theo tôi từ nhỏ rồi, bình thường thì tôi chẳng khác nào một thành phần trí thức tốt đẹp đâu, nhưng mà cứ ai nói vài câu trái tai là cái mồm thối của tôi hăng tiết lên mà nhà ngọc phun châu. Nhắc lại thì quen biết Tiết Đồng cũng bởi cái miệng này của tôi mà ra cả.
Tôi ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn mặc cái boxer, nhưng đang cầm khăn lau đầu, xem chừng vừa tắm rửa xong. Tóc anh rất ngắn, so với đầu đinh cũng không dài hơn được bao nhiêu nên lau hai ba cái đã khô rồi.
Tiết Đồng thân hình cao to nhưng không béo, cơ ngực với cơ bụng rất rõ ràng, bắp tay với đùi lại càng rắn chắc.
Nhìn thân thể anh, rõ ràng là đàn ông giống như tôi, rõ ràng là tôi thích phụ nữ, nhưng dục vọng còn chưa thỏa mãn tối qua dường như lại nổi lên. Chm nhỏ phi thường kích động tính dựng lên, nghĩ muốn kéo tuột cái quần của người trước mắt này xuống mà thân mật với hoa cúc của anh một hồi.
Tiết Đồng không hổ là cảnh sát, rất giỏi quan sát biểu cảm của người khác, vừa thấy dáng điệu tôi, anh liền lộ ra nụ cười thấu hiểu, tiến lại bế thốc tôi chạy qua phòng ngủ. Rõ ràng tôi cũng mét bảy bảy, bảy mươi cân, thế mà anh có thể bế tôi lên rất dễ dàng.
Anh ném tôi lên giường, lột quần tôi xuống liền bắt đầu liếm lên. Tôi cảm thấy vô lực cứ như cô gái nhỏ sắp bị hấp diêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh há miệng ngậm chm mình vào miệng.
Bà xã chưa bao giờ làm như vậy cho tôi, ra ngoài tìm gái các cô cũng chỉ liếm một chút, nhưng Tiết Đồng lại có thể ngậm cả nó vào miệng, việc này chứng minh cho lý luận miệng đàn ông đích xác là lớn hơn miệng phụ nữ. (=.= sao tự dưng lại nghĩ cái này hả chú?)
Đợi anh liếm được vài cái chm tôi liền ngoan ngoãn đứng dậy, không biết vì sao cái con chm ngốc này đặc biệt nghe lời Tiết Đồng. Rõ ràng ý chí của chủ nhân đây muốn nó không được đứng lên, thế mà nó quay lưng lại với tôi, quay mặt với hoa cúc của Tiết Đồng.
“Này, mũ!” Tôi thấy anh tụt quần mới nhớ, vội vàng nhắc nhở.
Giúp tôi đưa chm vào hoa cúc vài lần mà không được, Tiết Đồng liền lấy trong tủ đầu giường ra lọ dầu trơn đổ lên, sau đó lại cầm lấy nó nhét vào trong, vất vả mãi mới vào được, nhưng mà kẹp tôi đau quá là đau.
“Chm anh lớn như vậy để làm gì chứ, rõ phiền.” Anh vừa nói vừa thả lỏng, sau đó di chuyển chầm chậm.
Tôi không nói gì, chm to là do trời sinh, tôi cũng chẳng có cách nào khác, hơn nữa, không phải ngay từ đầu anh đã biết rồi sao. Mà nữa…
“Này, Tiết Đồng, không đeo bao tí nữa liệu có thể bị dây ct ra không, rồi làm bẩn ra giường thì làm sao?”
“Tô Đình Chi, con mẹ nó ông câm ngay mồm lại cho tôi.”
Được rồi, tôi không nói nữa, tôi làm. Lần này mà không làm anh ta đến không xuống được giường, thì tôi… theo họ con tôi luôn.
.
.
Tác giả: Trời lạnh, thằng nhỏ (3) nhà tôi mặc tròn một cục, trông béo lên bao nhiêu.
Buổi tối nó tè dầm ướt quần, lại phải cởi tất ra.
Ranh con ấm lắm, ôm nó cứ như đang ôm cái lò sưởi, thật là thoải mái.
Tuy tôi có hủ nhưng cũng chưa từng muốn hướng nó vào thế giới đam mỹ.
Hy vọng thằng nhỏ sau này có thể trở thành một người bình thường, nếu không thì nam nữ đều xơi cũng được.
Nhưng mà chuyện tương lai ai mà biết được, nói không chừng nó lại yêu đàn ông thì sao.
Chỉ cần nó sau này không muốn đi chuyển giới thì thế nào cũng được.
.
.
(1) Tên thể loại truyện. Trong đó có chi tiết người từ thế giới này đi qua thế giới khác.
(2) Trạch nam(nữ): Chỉ thành phần vô công rồi
nghề cả ngày úp mặt vào máy vi tính trong góc nhà, không có hoặc ít quan hệ xã hội.
(3) thực ra là “正太”, xuất phát từ manga, anime Nhật Bản, chỉ các em trai Châu Á 12 tuổi tóc ngắn đáng yêu, hiện nay chỉ các em trai 8-14 tuổi chưa có râu, đáng yêu, nói chung là “manh”. Nó (“正太” – “chính thái”) xuất phát từ hình tượng nhân vật manga mà quy tê dịch thành “Kim điền chính thái lang”