CHƯƠNG 48: MỘT CHÚ CHIM NHỎ KHÔNG NHÀ ĐỂ VỀ (HẠ)
.
.
Hôn lễ của Uyển Uyển và Đỗ Hành vào ngày mồng một tháng năm, ngày đó mọi người đều được nghỉ nên ai cũng rảnh.
Trước đó một hôm, Tiết Đồng bảo Tô Đình Chi xách Tô Nam ra ngoài, mình thì tự mua vài món đồ cần dùng nhét đầy lên xe, sáng hôm sau lái xe đưa Tô Đình Chi và Tô Nam thẳng tiến thành phố Vân Hành.
Đỗ Hành ở một khu nhà cũ kĩ, phòng ở ở đây đều đã hơi cổ, chỉ có bốn năm tầng. Nhà Đỗ Hành ở ngay tầng một, ở trước có một khoảng sân rộng, thế nên có thể đỗ xe ngay trước sân.
Đỗ Hành mặc một bộ vest mỏng manh, Uyển Uyển thì mặc một cái váy rộng thùng thình đứng ở trước sân đón bọn họ.
Trong sân đã có vài người quen, mọi người đang ngồi ở dưới gốc nho trong sân nói chuyện.
Tô Nam nhìn đến giàn nho đã kết chùm nhỏ xinh, vừa xuống xe đã vội chạy lại hướng giàn nho, được nửa đường đã bị Đỗ Hành chặn lại ôm hôn. Tô Nam dù không cam lòng bị một ông anh hôn, nhưng nể tình mẹ nó, chỉ có thể đợi đến lúc Đỗ Hành buông ra rồi mới ra sức lau đám nước miếng trên mặt.
Lúc đến được chỗ cây nho, đang định lại chơi thì lại bị hai người tới hết ôm, sờ lại hôn làm nó muốn phát khóc. Nhưng với hai người kia nó không thể tỏ ra bất mãn như với Đỗ Hành được, chỉ có thể cam chịu, bởi vì hai người này chính là ông bà ngoại.
Tô Đình Chi xuống xe, nhìn thấy đầu tiên chính là hai cụ, anh vội chỉnh trang quần áo lại chào hỏi.
“Bố mẹ…” Nói xong mới thấy không đúng, anh đã ly hôn với Uyển Uyển rồi, còn xưng hô thế này cũng hơi quái.
Ba Uyển Uyển vừa nhìn thấy anh đã mắng: “Anh đúng là đồ ngốc, Uyển Uyển nhà tôi tốt như vậy mà lại ly hôn với nó. Giờ nó đem gả cho cái thằng nhãi nhìn qua chẳng lớn hơn đứa con trai nhà anh nó bao nhiêu, anh bảo tôi sau này ra ngoài làm sao nói với người ta nó là con rể của mình đây?”
Nghe cụ mắng, Tô Đình Chi xấu hổ không sao phản bác được, chỉ có thể ngây ngô cười.
Mẹ Uyển Uyển buông Tô Nam đang bị bà ôm trong lòng, giữ lấy chồng: “Ông này, nói nhỏ chút. Con gái nhà mình bị thằng ranh làm cho to bụng mới ly hôn với Tiểu Tô. Tiểu Tô cũng rất đáng thương mà, ông đừng trách nó.”
“Hừ, cũng là do bà dạy con gái tốt thế đấy.” Ba Uyển Uyển tỏ ra bực dọc trách bà nhà mình, nhưng kì thực trong lòng vui sướng gì đâu. Con gái con rể ở riêng đã nhiều năm, giờ ly hôn lại tìm được cậu trai trẻ, coi như nó có phúc.
Tô Nam từ được thả ra từ trong lòng bà ngoại một cái liền lập tức chạy qua một bên, sợ lại bị ai tóm lại ôm hôn. Lúc nó rốt cuộc cũng chạm được vào chùm nho nhỏ, định hái xuống chơi, lại vang lên giọng mấy người: “Không được hái, chúng tớ còn muốn ăn nữa đấy.”
lúc quay đầu lại thì thấy mấy đứa nhỏ trạc tuổi mình, liền bắt chuyện, lúc này mới biết mấy đứa đều ở khu nhà này, hàng năm đều đợi đến lúc nho chín rồi mới hái ăn. Cây nho này thật sự quá ngon nên hàng năm chúng nó đều thành lập đội bảo vệ chuyên bảo vệ nho chưa chín.
Mấy đứa trẻ chẳng mấy đã quen, liền nói với người lớn một tiếng, chạy đi chơi.
Tiết Đồng đỗ xong xe mới mang mấy thứ trong xe ra tặng đôi vợ chồng nhỏ, Đỗ Hành vui vẻ nhận lấy, cầm vào nhà. Uyển Uyển đứng cạnh, nhìn Tô Đình Chi đang bị bố mẹ phê bình, nhịn không được cũng hùa vào mấy câu. Nhưng cô cũng không dám qua bên đó, không thì cũng bị mắng lây mất.
Tiết Đồng đứng cách nửa thước, nói với cô: “Bỏ người đàn ông như A Đình, em không hối hận sao?”
Uyển Uyển liếc anh một cái, nói: “Không phải của em thì sẽ không phải của em, không cần miễn cưỡng. Hơn nữa nếu em không buông, còn có phần anh hay sao?”
Tiết Đồng cũng liếc cô: “A Đình công việc, nội trợ đều giỏi, có gì không tốt?”
Uyển Uyển quay sang nhìn Tiết Đồng, lại ngó chung quanh không có ai mới nhỏ giọng: “Anh ấy bên ngoài cái gì cũng tốt, nhưng vào phòng ngủ liền biến thành máy đóng cọc hình người, đây là vấn đề lớn nhất đó.”
Tiết Đồng nghe đến đó, hắng giọng mấy cái, ừm, đây đúng là vấn đề rất lớn. Tô Đình Chi quả thực gì cũng rất tốt, mỗi cái tờ rym quá to, to cũng không phải chuyện xấu, nhưng chỉ biết chọc chọc chọc như anh ta quả là đại sát khí mà. Bọn họ làm mười lần thì tám lần là anh chủ động, nguyên nhân căn bản là Tô Đình Chi chẳng có tí teo kĩ xảo nào, đúng là như Uyển Uyển nói, cái máy đóng cọc hình người. Anh vốn ở cùng với anh ta được thứ nhất là bởi thể trạng anh cường tráng, thứ hai là bởi ở trên giường, anh ở thế khống chế tiến công của Tô Đình Chi.
Ngẫm lại đúng là hình thể của Uyển Uyển thế này căn bản không thể chịu được lực tấn công của Tô Đình Chi. Mà nữ với nam, phía nam luôn chủ động tiến công, Uyển Uyển không chịu nổi Tô Đình Chi mà tách ra ở riêng nguyên nhân cũng là ở đây.
Thấy Tiết Đồng hết chống chế được gì, Uyển Uyển mỉm cười nói: “Thế nên anh phải giữ cho kĩ cái máy đóng cọc hình người kia đi, đừng để anh ta ra ngoài gây họa cho người khác nha.”
Tiết Đồng quay đầu cười nhìn Uyển Uyển, cố ý ra vẻ tức giận đe dọa: “Mau làm cô dâu nhỏ của em đê, giờ em là vợ Đỗ gia rồi, đừng có nhớ thương chồng cũ nữa nhá.”
Uyển Uyển không bị anh dọa sợ, trái lại còn cười một tràng vào nhà tìm Đỗ Hành nhà mình.
Tiết Đồng đứng cạnh xe, nhìn ba mẹ Uyển Uyển đang cười nói với Tô Đình Chi, đột nhiên lại nghĩ đến ba mẹ mình. Nếu ba mẹ mình có thể hòa hợp với Tô Đình Chi như thế thì thật là tốt.
Liệu có phải đưa Tô Đình Chi đi gặp ba mẹ mình không nhỉ?
Bởi lần này Uyển Uyển là tái hôn, người quen của Đỗ Hành cũng không nhiều lắm, mà trước tiệc đãi bọn họ cũng đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn nên không như người khác phô trương quá, chỉ mời chút thân thích bạn bè thôi, tổng cộng cũng có hai bàn.
Mọi người cùng ngồi ăn uống, trò chuyện, làm quen với nhau.
Đến tối, ba mẹ Uyển Uyển thì tính ở lại nhà Đỗ Hành, kéo theo cả Tô Nam. Tiết Đồng dắt Tô Đình Chi lên xe, bảo nếu anh ngủ lại ở nhà chồng của vợ cũ cũng không tiện, định đi ở khách sạn.
Tô Nam lúc ấy còn đang mải chơi với bạn mới, cũng không để ý ba đi đâu, đến giữa trưa hôm sau không thấy ba đến đón nó mới ngộ ra thôi mình bị ba bán rồi còn đâu.
Trên xe, Tô Đình Chi ngồi bên cạnh Tiết Đồng, hỏi: “Chúng ta để Tô Nam bên chỗ Uyển Uyển thật sự không sao chứ?”
Tiết Đồng quay sang cười với anh rồi khởi động xe: “Nó ở bên kia có ba có mẹ, có cả ông bà ngoại anh còn lo gì?”
“Cũng phải… Đúng rồi, Tiết Đồng, giờ mình đi đâu?”
“Tìm chỗ vắng người cắm trại dã ngoại, chỉ có hai chúng ta, muốn làm gì thì làm. Tối qua tôi cũng đã chuẩn bị hết đồ dã ngoại rồi, anh cứ theo tôi là không phải lo gì.”
Nghe Tiết Đồng nói Tô Đình Chi cũng yên tâm, bắt đầu nhắm mắt ngủ bù, tối qua trong khách sạn bọn họ làm lâu quá. Rõ là anh rất mệt thế mà Tiết Đồng vẫn còn tinh thần như vậy, đúng là thể chất cách biệt quá lớn mà.
Ngày đầu tiên Tiết Đồng với Tô Đình Chi rời đi, lúc Tô Nam tức giận liền được ông bà ngoại bế vào lòng, nói ba nó thật tốt, cố tình để nó lại cho hai ông bà. Sau đó, nó bị ông bà mang ra ngoài chơi một ngày, mua một đống quần áo với đồ ăn vặt. Lúc về, nhìn mấy thứ quần áo mà trong mắt ông bà nó là đẹp này, nó thật là muốn khóc.
Ở một vùng núi hẻo lánh, Tô Đình Chi đang cùng Tiết Đồng chơi xe rung bỗng nghĩ đến Tô Nam nhà mình, nhịn không được nói: “Không biết hôm nay Tô Nam thế nào.”
Tiết Đồng lắc mông thở phì phì: “Nó sẽ tốt thôi, đừng nghĩ đến nó nữa, mau chọc đi, đúng là chỗ đó.”
Tô Đình Chi bị Tiết Đồng kích thích chịu không nổi, liền lập tức quên Tô Nam, chuyên tâm chơi xe rung với Tiết Đồng.
Ngày hôm sau sau hôm Tiết Đồng với Tô Đình Chi bỏ đi, Tô Nam không muốn bị rơi vào ma chưởng của ông bà ngoại nữa, sáng sớm đã chạy ra ngoài chơi với lũ bạn mới quen. Mấy đứa quấn quýt không muốn rời, nó chỉ có một mình ở thành phố Vân Hành xa lạ này nhưng chỉ thấy tò mò, hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.
Nếu một đứa trẻ tầm tuổi nó bị lạc ở một thành phố xa lạ, nhất định rất cuống, nhưng nó là ai chứ? Nó là Tô Nam, đứa bé sống với cảnh sát bốn năm năm rồi. Mấy năm ở cùng này, Tiết Đồng dạy cho nó rất nhiều điều phải chú ý khi ở ngoài, nó đã sớm nhớ kĩ địa chỉ nhà ba ba mới, giờ cứ đi đại đi, đến lúc muốn về thì đón taxi đọc địa chỉ là được, sợ gì lạc.
Mở túi tiền ra, trên người có lì xì nhận được mấy hôm nay, mở ra, bên trong có hai trăm, mà trên người nó cũng có sẵn mấy chục đồng, đủ cho nó chơi. Chú Tiết đã dạy rồi, có tiền đi khắp thiên hạ, quả là chính xác mà. Đương nhiên, có gì khó khăn thì tìm cảnh sát, điều này nó cũng nhớ rõ.
Thành phố này so với thành phố nó sống lớn hơn rất nhiều, cũng đông đúc hơn. Đương nhiên, đồ ăn vặt lại càng nhiều. Tô Nam đi hoàn toàn không có cảm giác, vừa đi lung tung vừa mua đồ ăn vặt ven đường, cảm giác thật tuyệt.
Có mấy đứa tầm hơn mười tuổi lúc nó lấy tiền ra thấy có hai tờ màu đỏ, liền chặn đường muốn cướp. Lúc thấy mấy đứa kia vây tới, vươn tay, nó liền ném đồ ăn trên tay xuống đất, rồi phịch mông xuống dưới đất, lớn tiếng la: “A a a a a cướp của giết người này”
Người Trung Quốc luôn thích xem náo nhiệt, thấy nó kêu vậy xung quanh lập tức quây lại mấy vòng người, thấy một cậu bé tám tuổi ngồi dưới đất khóc, trên mặt đất còn vương vãi đồ ăn vặt ăn dở, mấy đứa trông như thiếu niên bất lương vây quanh nó, trong đó còn có một đứa còn đang duỗi tay, mọi người lập tức nghĩ tới là chúng đẩy ngã em bé.
Có lẽ nếu đám cướp giật là người lớn thì nhiều người cũng không dám làm gì, nhưng với đám trẻ con thế này thì rất là thành thục. rất nhanh đã có mấy người đứng xem nhiệt tình vào mắng chửi đám thiếu niên, còn có mấy bác gái đỡ Tô Nam dưới đất lên, giúp nó phủi bụi bẩn trên người. Còn có hai cô gái trẻ thấy đồ ăn vặt của Tô Nam bị rơi liền mua một phần nhét vào tay nó.
Cuối cùng, mấy đứa thiếu niên bị thành trò cười bị đám đông đuổi đi, Tô Nam ngồi xe miễn phí của chú cảnh sát, ăn đồ ăn vặt chị xinh đẹp mua cho về tới nhà họ Đỗ.
Tô Đình Chi nhận được điện thoại của Uyển Uyển, nói Tô Nam được xe cảnh sát đưa về, hơi hoảng nghĩ muốn về. Tiết Đồng nghe được chuyện liền ngoác miệng cười, cái thằng tiểu hồ ly này, đúng là sẽ nên chuyện mà.
“Tiết Đồng, chúng ta về đi, tôi lo cho Tô Nam quá.”
Tiết Đồng ở trong lều dựng bên bờ một con sông nhỏ, nói ra: “Ở đây chim hót hoa nở chẳng có ai, chúng ta cứ thoải mái hưởng thụ chút thiên nhiên đi. Xuống sông bắt cá bắt cua chắc rất tuyệt đấy.”
“Nhưng Tô Nam bị người ta bắt nạt đó.” Tiết Đồng hơi sốt ruột, nhưng chỗ bọn họ ở bây giờ là trên sườn núi, dù muốn về cũng phải đi mấy tiếng đường núi mới tới chỗ đậu xe bên kia.
“Trong núi này còn có suối nước nóng đó, buổi tối mình đi ngâm nước nóng đi.” Tiết Đồng biết Tô Đình Chi lo lắng nên cố ý chuyển đề tài.
Tô Nam ở thành phố Vân Hành đến ngày thứ ba, bởi chuyện hôm trước đó mà ông bà ngoại cứ nhắc nó mãi. Còn may ông bà cũng phải đón xe về nên mới buông tha cho nó.
Tô Nam bên ngoài thì ra chiều nghe theo lời ngoại, đến lúc ông bà vừa mới đi nó đã nói muốn ra ngoài chơi.
Mẹ Uyển Uyển của nó thì bởi đang bầu bí, đi lại mệt mỏi liền ném nó lại cho ba kế Đỗ Hành. Đỗ Hành cũng muốn vun đắp tình cảm với nó, liền vô cùng vui vẻ đưa nó ra ngoài chơi.
Nhưng mà… những chỗ Đỗ Hành dắt nó đúng quả là hợp khẩu vị của nó đi? Mấy trò phản đấu thành, phố ăn vặt, cửa hàng đồ chơi anime… Đỗ Hành chơi còn máu hơn nó.
Tô Nam vuốt cái bụng no đồ ăn vặt, chăm chú nhìn ba kế, trong lòng nghĩ người này để làm anh trai nó còn hợp hơn.
Ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ bên bờ sông, nhìn Tiết Đồng đang dùng bếp ga mini nấu canh cá, Tô Đình Chi toát cả mồ hôi. Tối qua lúc ngâm mình suối nước nóng thì bọn họ nhảy vào làm, ai ngờ đến cuối cùng anh lại bị ngâm nước đến hôn mê, sau vẫn là Tiết Đồng cõng anh từ đỉnh núi về.
“A Đình, anh xem nấu thế này được không?” Tiết Đồng nâng cái nồi canh cá đã trắng bệch kia lên cho anh xem, Tô Đình Chi đột nhiên nghĩ giá có miếng đậu phụ bỏ vào thì tốt biết mấy. Đương nhiên nghĩ đến nếu bọn họ thực sự có mang đậu phụ thì cũng đã sớm biến thành bã đậu rồi.
Nồi canh cá này tuy không có đậu, nhưng vẫn có được cái nấm Tiết Đồng hái về, Tô Đình Chi sợ nấm có độc, Tiết Đồng lại bảo không phải lo, anh đã lưu lạc bao năm, cũng đến đây mấy lần rồi.
Nhìn Tiết Đồng gì cũng làm được, Tô Đình Chi đột nhiên cảm thấy mình thật là bất tài.
Anh đi qua ngồi xổm xuống, ôm lấy eo Tiết Đồng, tựa đầu lên vai anh, cảm thấy mình mới hạnh phúc làm sao.
Tiết Đồng múc chút canh vào cái chén nhỏ, thổi thổi rồi đưa qua cho anh nếm. Uống một ngụm canh từ tay Tiết Đồng, Tô Đình Chi nói: “Ngon thật, tiếc là tôi không giúp được gì.”
Tiết Đồng cười, kéo đầu anh lại hôn một cái, nói: “Anh đối nội, tôi đối ngoại thôi.”
Buổi chiều ngày nghỉ cuối cùng của đợt nghỉ lễ mồng một tháng năm, Tiết Đồng cùng Tô Đình Chi cuối cùng cũng phải từ thế giới của hai người trở về xã hội.
Lúc xe đỗ trước sân nhà Đỗ Hành, Tô Nam chạy ngay tới bổ nhào vào lòng ba nó. Tô Đình Chi thấy nó như vậy còn tưởng nó bị bắt nạt, ai dè hỏi ra mới biết mấy hôm nay được ba kế đưa ra ngoài chơi, mà Đỗ Hành để lấy lòng nó, cái gì cũng mua cho, khiến nó thích đến thiếu chút đã quên mất mình họ gì.
Nhưng mà… ngày nào cũng ăn bên ngoài thực là đáng sợ, lúc đầu thì thấy tuyệt biết bao nhiêu. Nhưng liên tiếp năm ngày ăn bên ngoài, nó bỗng lại thấy nhớ những món ăn hằng ngày ngon miệng mà ba Tô Đình Chi làm.
Lúc nó đòi ăn đồ ăn ngon nhà nấu, cả Uyển Uyển và Đỗ Hành đều sửng sốt, sau đó… nấu được nồi mì trứng…
Trên đường từ Vân Hành về Thương Hải, Tô Đình Chi mới nhớ ra hỏi Tô Nam mấy hôm nay ở cùng Đỗ Hành cảm thấy thế nào.
Tô Nam bảo Đỗ Hành căn bản chính là thằng nhóc to đầu, thích đọc truyện tranh, ăn đồ ăn vặt, mê game, lại không nấu cơm. Điều này khiến Tô Đình Chi hơi lo, nhỡ Uyển Uyển lấy phải tên ăn chơi cả ngày, để cô phụ nữ lại phải đi làm kiếm tiền thì làm sao đây.
Còn may Tô Nam đem ra mấy bức tranh truyện (1), đánh tan ý niệm trong đầu anh: “Ba không phải lo, chồng mẹ là họa sĩ sách tranh, ba xem, đây đều là tranh chú ấy vẽ. Nghe nói mấy tạp chí cũng thường đăng tranh truyện của chú ấy, hẳn sẽ không thiếu tiền đâu.
Tô Đình Chi nhìn mấy bản vẽ kia mới yên tâm lại, bởi anh nhớ tờ báo anh thường xem cũng thường xuyên đăng tranh của người này, nghĩ hẳn là cậu ta cũng không quá khó khăn.
Sau khi trở về từ Vân Hành, bọn họ lại giống như trước kia, cái gì nên làm thì vẫn cứ làm. Người đến trường cứ đến trường, người đi làm cứ đi làm, nhưng có điều quan hệ của Tô Đình Chi và Tiết Đồng lại tốt lên rất nhiều, cả ngày dính vào với nhau. Khiến Tô Nam cứ kêu mấy câu kiểu như mù mắt rồi, mù mắt rồi, còn hay phá đám thế giới riêng của hai người.
Cho đến một ngày…
Tô Đình Chi làm một bàn đồ ăn tối thật ngon, ba người đang tính ăn cơm thì chuông cửa vang lên, Tô Nam với Tô Đình Chi thì vội vội vàng vàng cắm đầu vào ăn luôn, Tô Đình Chi lại phải ra mở cửa, ngoài cửa ra lại là Uyển Uyển với chồng.
“Uyển Uyển, sao em lại rảnh tới thế này, cả nhà đang ăn cơm, vào ăn cùng không.” Tô Đình Chi chỉ nói khách sáo vậy thôi, Uyển Uyển lại không chút khách khí vào tìm chỗ ngồi xuống, cùng tranh đồ ăn với Tô Nam.
Tô Đình Chi không nói gì nhìn Uyển Uyển, lại hỏi Đỗ Hành ở bên cạnh: “Hai người đến lúc nào thế?”
Đỗ Hành chưa vào nhà, chỉ vào cánh cửa nhà đối diện nói: “Mấy hôm trước công ty Uyển Uyển điều cô ấy về, chúng tôi liền cùng về đây. Cô ấy tìm phòng ở gần đây, không ngờ vừa đúng phòng đối diện nhà anh đang cho thuê, chúng tôi liền thuê luôn.”
“Cái gì?!!!!” Nhìn cửa phòng đối diện, lại nhìn Uyển Uyển đang tranh đồ ăn với Tô Nam, Tô Đình Chi đột nhiên thấy trên lưng hơi lạnh…
Cơm nước xong xuôi, Đỗ Hành mời Tô Nam sang nhà mới xem mô hình anh mới mua, Tô Nam lập tức gật đầu cùng ba kế chạy qua nhà đối diện.
Uyển Uyển vừa lòng quẹt miệng, nói: “A Đình, anh nấu cơm ngày càng ngon đấy, sau này nấu nhiều hơn chút nhé.”
“Ý em là gì? Lấy chồng rồi sao không đi xa chút đi?” Tiết Đồng đen mặt, khóe miệng giật giật: “Mấy người tới làm tôi ăn cũng không no.”
Uyển Uyển không thèm để ý tới anh, bảo Tô Đình Chi: “Công ty điều em về, em cũng chẳng có cách nào, Tiểu Hành không nấu cơm, em mang thai cần bồi bổ, cho nên phải làm phiền anh rồi.”
Tô Đình Chi xấu hổ: “…”
Đến lúc Uyển Uyển ra khỏi cửa, Tiết Đồng mới nói: “Hai người nếu tới đây rồi, đêm nay để Tô Nam ở bên đấy đi.” Nói xong liền lập tức khóa cửa, tắt luôn chuông cửa.
Sau đó bảo Tô Đình Chi: “Tốt lắm, lúc nãy tôi ăn chưa no, giờ anh đến cho tôi ăn no đi.”
Tô Đình Chi đáp: “Ừ, để tôi đi nấu chút gì.”
“Đồ ngốc, ý tôi là giờ trong nhà chỉ còn có hai chúng ta, có thể yên tâm làm không sợ bị ai quấy rầy đó. Chúng ta làm sau cửa trước, sau đó đến nhà vệ sinh, rồi sô pha, bàn ăn, cầu thang… được không?”
Tô Đình Chi lại xấu hổ: “…”
Đến lúc tỉnh lại sau hấp dẫn của mô hình, Tô Nam mới phát hiện, nó lại bị ba bán đi mất rồi…
“Ba ơi, cho con về… Bên này không có máy tính a!!!!”
Đáng tiếc, ba nó giờ đang bận lăn lộn trên sàn nhà với người khác rồi, đâu có nghe được tiếng nó la chứ.
.
.
(1) 绘本 (hội bản), tiếng Anh là Picture book, tiếng Việt là … không biết, gọi là “sách tranh”? Nhưng cho “sách tranh” vào câu trên nó lại “ấy” Thế là tớ để “tranh truyện” :3