Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 14: Chương 14: Thằng Nhãi Thật Phiền Toái…




CHƯƠNG 14: THẰNG NHÃI THẬT PHIỀN TOÁI…

.

. Vốn tối thứ năm tổ chức họp phụ huynh chính là ý tốt của thầy cô trong trường, bởi hầu như phụ huynh nào cũng rảnh vào ngày này. Nhưng kì thực cũng không phải ai cũng rảnh, như tôi này, tối nay lại rơi đúng phiên tôi trực đêm. Tôi nói với một bác sĩ khác, cô ấy bảo cũng phải đi họp cho con nhà mình, đang buồn bực thì thằng ranh kia tới nói nó có thể trực đêm. Thế là tôi đi thương lượng với cấp trên, rốt cuộc cũng không vấn đề, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Kì thực trên nguyên tắc, thực tập sinh không được phép trực đêm một mình, nhưng thực tế trong nước vẫn có rất nhiều bệnh viện để thực tập sinh trực đêm cho nên cũng không có gì đáng ngại. Huống chi nhà tôi cách viện không xa, nếu có việc gì nó không ứng phó được thì cũng có thể gọi điện.

Tiết Đồng mấy hôm nay vẫn cứ như ông lớn, chỉ cần tôi ở nhà là chuyện gì cũng đến tay, nhưng tôi muốn sờ anh là một chút cũng không cho. Đáng giận, tôi còn đang muốn thử mấy phương pháp xem được trên mạng trên người anh chứ.

Tuy tôi có thể giả bộ chút như trước là có thể làm với Tiết Đồng, nhưng nhìn đến cánh tay đang nẹp của anh, tôi lại không nỡ xuống tay.

Aish, trước đây không ham học hỏi, rõ ràng đã ở cùng Tiết Đồng bốn năm, lại chưa một lần giúp anh khuếch trương hay bôi trơn gì, thậm chí cả giúp anh thủ *** cũng không tình nguyện lắm, thổi sáo linh tinh lại càng không nghĩ tới. Chỉ tưởng tượng đến đem ngón tay đưa vào chỗ phía sau kia đã cảm thấy có chút ghê tởm, càng đừng nói phải như trên phim vói đến mấy ngón vào.

Nhưng mà, nếu tôi đã là một nam đồng chí mà ngay cả mấy thứ này cũng không biết làm thì không phải quá ngốc sao? Cứ coi như là trước kia không tính, nhưng giờ, vì hạnh phúc giường chiếu của mình, tôi nhất định phải học tập thật tốt.

Ở trường Tô Nam, các phụ huynh đều đã lái xe đưa con nhà mình tới cùng, quanh trường học chỗ nào cũng toàn xe là xe. Mấy đứa trẻ con bây giờ rất là thích khoe mẽ, ba mẹ làm ở cơ quan nào, đi xe gì, mỗi tháng được bao nhiêu tiền tiêu vặt đều thích khoe khoang. Nhà tôi cách trường có mấy trăm mét nên nấu cơm, ăn uống xong liền đưa Tô Nam đi bộ đi. Lái xe đến rồi lại không có chỗ đậu mới là cái trò ăn no rửng mỡ. Dù là lái xe đi quả cũng có sĩ diện thật nhưng mà thằng vì mặt mũi mà ra vẻ tay chơi thì ngồi “siêu bò” cũng như xe bò thôi.

Trong trường, họp phụ huynh bình thường phần lớn là các bà mẹ tham dự nhưng tất nhiên vẫn dư ra vài ông bố. Ba mẹ mấy đứa nhỏ chơi thân với nhau vào dịp gặp gỡ thế này cũng làm quen nhau luôn.

Có một cô bé xinh xắn, mắt rất to, rất đáng yêu, vừa thấy Tô Nam nhà tôi đến liền lập tức vui vẻ chạy tới thân thiết chào hỏi. Tô Nam kéo bàn tay nhỏ nhắn của con bé, thật tự hào nói với tôi: “Ba, đây là bạn gái của con Tiểu Linh.”

Tôi thiếu chút là sặc nước miếng, bạn gái? Lớp một? Giờ bọn trẻ con trưởng thành sớm quá đi. Nghĩ đến ngày trước chúng tôi lên trung học rồi, nắm tay một chút còn bị nói là yêu sớm, so với chúng nó bây giờ, chúng tôi hồi đó là cái qué gì.

Một cô bé khác mặt mũi không tệ nhưng có chút tàn nhang vừa thấy Tô Nam liền chạy tới kéo tay thằng bé, nói với người phụ nữ đi bên cạnh:

“Mẹ, xem này, đây là bạn trai của con.”

“Tinh Tinh, tớ đã nói là tớ thích Tiểu Linh mà.”

“Tinh Tinh, Tô Nam là bạn trai của tớ, không cho cậu cướp.”

“Hứ, Tiểu Linh, dù sao cậu cũng chưa lấy Tô Nam, cậu ấy vẫn còn có quyền lựa chọn.”

Phì nhìn mối tình tay ba của ba đứa nhỏ trước mắt, tôi thật vô cùng muốn hộc máu. Tôi là 7X, đối với 6X mà nói, chúng tôi quả thực là hạnh phúc vô biên. 8X với 9X thì càng ngày càng khác, nhưng hiện tại bọn 10X này, cam đoan có thể làm cho cái lũ 9X phá cách gì đấy trên mạng cũng phải xấu hổ, đấy gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Không chỉ tôi, mẹ Tiểu Linh và Tinh Tinh đều vô cùng xấu hổ. ba người lớn chúng tôi chào hỏi, mẹ Tinh Tinh cũng rất nhiệt tình hỏi han chúng tôi về chuyện chăm sóc sức khỏe, sau đó từ trong cái túi to đùng lấy một lọ bột lòng trắng trứng ra giới thiệu.

Tôi còn đang tự hỏi làm sao mà cô này nhiệt tình thế, hóa ra là muốn tiếp thị.

Aish, nếu anh vừa mới ra khỏi nhà đã có người đến chào hỏi vô cùng ân cần, chỉ có thể là người làm một trong hai nghề, một là bảo hiểm, hai là tiếp thị.

Có thể vì hiện nay không ít người rất quan tâm đến sức khỏe, hi vọng có thể cải thiện nhờ những loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe, cho nên hiện tại các loại thực phẩm bảo vệ sức khỏe vô cùng đắt hàng. Như là Não trừu cân, An Lợi, Hoàn Mỹ, Hồng Lâm Khải gì đó giờ tràn ngập khắp nơi.

Mấy vị phụ huynh trò chuyện với cái cô tiếp thị kia vui vẻ lắm, các cô đều nói mình cũng dùng mấy loại bột lòng trắng, nhựa quả, xen lu lô gì đó. Mẹ Tinh Tinh thấy tôi tránh ở một bên liền hỏi tôi có dùng những thứ kia không.

Bột lòng trắng tinh khiết 99% bổ béo lắm sao ? Ngốc, chúng ta thật sự cần cái đó sao ? Nếu chỉ ăn bột lòng trắng trứng thôi đã thấy bổ thì còn cần bác sĩ chúng tôi làm cái gì ?

Bị mấy cô nhìn chòng chọc, tôi rất không thoải mái, liền nói : “Tôi là bác sĩ.”

Tô Nam nhà tôi bên cạnh lại bổ sung một câu : “Ba cháu là bác sĩ nhi.”

Ôi chao, câu này vừa thốt ra, tôi đã bị các cô bao vây, ai cũng hỏi bé nhà mình như thế này như thế kia là bị làm sao. Toát cả mồ hôi, sao tôi thấy còn mệt hơn cả đi làm vậy chứ?

Đợi mãi cô giáo mới đến cho phụ huynh chúng tôi đi vào, mấy đứa nhóc thì đứng ngoài.

Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm, giờ lại ngồi trong phòng tiểu học, nghe giáo viên trên bục giảng nói chuyện, cảm giác thật kì quái. Nói thế nào nhỉ? Kì lạ như trong tiểu thuyết trọng sinh, một người đã tốt nghiệp đại học lại trọng sinh về lúc học tiểu học ấy.

Về Tô Nam nhà tôi, tôi cũng biết tật xấu của nó, vấn đề mấu chốt là thằng ranh này rất giống tôi trước đây, cứ thích suy nghĩ chẳng giống ai. Lúc thi có rất nhiều vấn đề vốn rất đơn giản nó không làm được, ngược lại nhiều chỗ người khác đều làm sai nó lại làm đúng. Giáo viên nói nhóc Tô Nam này cũng có chút thông minh, nhưng có khi thông minh quá lại bị hại bởi chính sự thông minh của mình.

Aish, ranh con thối này, quả thực là phiên bản lúc nhỏ của tôi mà. Có điều, tôi trước đây cũng chẳng có nhiều mối mai như nó, đừng nói gì đến trái ôm phải ấp.

Họp xong, Tô Nam còn ở ngay trước mặt chúng tôi hôn lên mặt Tiểu Linh một cái, Tinh Tinh cũng không vừa, chạy tới xoay mặt Tô Nam qua hung hăng hôn một cái lên môi cu cậu khiến mấy người phụ huynh chúng tôi muốn rớt cả cằm. Tôi không khỏi cảm thán, còn may chúng nó đều mới là mấy đứa trẻ con bảy tuổi, còn chưa sợ làm ra chuyện gì sai lầm.

Buổi tối tôi định đưa Tô Nam về lại nhà mẹ nó, nó lại nói muốn ở lại bên tôi. Tôi mặt thì ra vẻ nghiêm túc nói nó đừng có nghĩ đến chuyện ở bên này mà lên mạng, trong lòng lại cười trộm. Ha ha, mấy ngày nay tôi với Tiết Đồng đều ngủ riêng, giờ Tô Nam ngủ lại, Tiết Đồng chắc hẳn không để tôi tiếp tục ngủ trong phòng sách chứ?

Tôi gọi điện cho Uyển Uyển bảo Tô Nam tối nay ngủ bên này, Uyển Uyển nói chuyện mấy câu với Tô Nam mới yên tâm gác máy.

Tô Nam nói: “Ba, thực ra con thích ở hẳn bên này, ở đây gần trường, lại có máy tính chơi, sáng nào cũng có bữa sáng ăn, chú Tiết cũng dạy con học nữa. Có điều… ba với chú Tiết buổi tối hơi bị ầm ĩ tí.”

Mặt tôi tối sầm… Thằng ranh này, tai cũng thính quá đi?

Tối đi ngủ, Tiết Đồng bảo muốn tắm, tôi chuẩn bị nước tắm sẵn sàng rồi giúp anh cởi đồ, lấy túi nilon bao tay anh lại mới giúp anh tắm rửa. Đầu tiên giúp anh cạo râu ở bên ngoài, rồi chà lưng, chà lưng xong Tiết Đồng bảo tôi cũng vào tắm luôn đi, tôi mừng thầm nhanh chóng cởi quần áo rồi ngồi cùng vào bồn tắm.

Bởi mùa đông nước lạnh mau hơn, chúng tôi cũng chẳng làm gì trong bồn tắm, chỉ là tắm xong, giúp Tiết Đồng lau khô người rồi mặc cái boxer, tôi cũng tắm rửa qua loa rồi mặc đồ ngủ về phòng.

Tiết Đồng đã sớm chờ tôi trong chăn, tay trái anh bị thương nên tôi ngủ bên phải anh cho khỏi đụng đến cánh tay kia. Đến lúc vào trong chăn tim tôi vẫn cứ đập rất nhanh, nhưng tận khi tắt đèn anh cũng chẳng nói gì, cứ như có mỗi một lúc mà anh đã ngủ rồi ấy.

Tối lửa tắt đèn, tôi nhắm mắt lại là có thể cảm giác được hơi nóng từ anh tỏa ra bên người. Lặng lẽ với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Trốn trong chăn mấy hôm nay mới phát hiện ra cái trang web đồng tính, xem mấy truyện cao H làm tài liệu lát nữa thực hành rồi mới đem nhét điện thoại xuống dưới gối, rúc cả người vào ổ chăn.

Trong truyện có đoạn một người ở trong chăn giúp người kia cắn, tôi cũng muốn thử xem. Chỉ là cắn thôi mà, trước kia tôi chưa từng nghĩ tới. Tiết Đồng đã làm cho tôi nhiều lần như vậy, tôi giúp anh thì có làm sao ?

Trong bóng tối cũng chẳng nhìn thấy gì nên tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang mơ, nằm úp sấp trên người Tiết Đồng, bắt đầu nhẹ nhàng liếm từ bộ ngực trần của anh, hai cái hạt nho nhỏ kia trong bóng tối rất khó tìm, nhưng là đàn ông như nhau, tôi cũng có thể ước chừng được.

Tôi cảm thấy được tim anh đang đập nhanh dần, liền liếm vòng quanh như trước kia anh thường làm với mình. Chậm rãi, liếm tới rốn, lại xuống dưới… chm anh đã bắt đầu vươn vai.

Nắm trong tay con chm đã nửa đứng thẳng, tôi cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào, khẽ cắn môi, liền ngậm nó vào miệng như lúc ăn lạp xưởng vậy.

“Ấy, đừng có dùng răng cắn chứ!” Tiết Đồng xốc chăn lên kêu : “Ngốc, cắn là phải liếm lên liếm xuống như ăn kem í, anh làm cứ như ăn lạp xưởng vậy?”

E hèm, lúc nãy quả thực tôi nghĩ đến lạp xưởng…

Tôi kéo chăn lại, lại bắt đầu liếm, tay phải Tiết Đồng vói vào vuốt ve gáy tôi, từng bước dạy tôi liếm thế nào, còn mở đùi hướng về phía tôi, đưa cho tôi gì đó, muốn tôi lấy tay giúp anh mở rộng phía sau.

Lúc trước bị tôi cắn rất đau làm anh liên tục hít sâu, ngón tay của tôi lại vói vào quá nhanh khiến anh đau thêm nữa, làm anh liên tục mắng tôi là heo, đến cuối cùng ngay cả khuếch trương phía sau cũng phải từng bước từng bước dạy tôi.

Sau đó, anh bắn ra, tôi lại nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết đồng chí mới đem thứ kia xoa lên con chm đã sớm nghẹn tắc từ lâu của mình, rút ngón tay rồi đâm ngay vào, đau đến nỗi cả hai chúng tôi suýt thì cùng kêu lên.

Anh đau, là bởi tư thế đâm vào của tôi không đúng, lại chưa khuếch trương đủ. Tôi đau, là bởi hoa cúc của anh sắp bóp chết chm của tôi rồi.

Còn may chúng tôi cũng đã làm nhiều lần, dần cũng tìm ra vị trí đúng, lúc này mới bớt đau. Cái kiểu chủ động đi đè Tiết Đồng thế này, đúng là đau cũng thấy sướng.

Vất vả lắm chm tôi mới được thả lỏng, Tiết Đồng cũng đã cắn vai tôi đến in sâu dấu răng, anh oán hận nói: “Tô Đình Chi anh thật đúng là đồ ngốc, đã làm với tôi đến bốn năm sao còn thế chứ? Đời phiền nhất là gà mờ mà.”

“Tôi chính là gà mờ đấy, anh kinh nghiệm phong phú thì chỉ dạy tôi nhiều nhiều một chút.”

“Mệ, trước khi gặp anh tôi vẫn luôn ở phía trên, vốn cũng chẳng có kinh nghiệm ở phía dưới, sao mà dạy anh?”

“Vậy anh cũng là gà mờ thôi, còn nói tôi.”

“Anh vốn là gà mờ.”

“Thôi được rồi, thì tôi gà mờ, về sau sẽ cố gắng.”

Ngay sáng hôm sau, lúc đi làm mới biết quả thật đời phiền nhất là lũ gà mờ. Bởi vì tối qua trực đêm, thằng gà kia đã phạm một sai lầm thật lớn – sai lầm làm chết một mạng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.