Diệu Diệu

Chương 3: Chương 3: Rải cẩu lương những năm 70 (3)




Trong bóng đêm yên tĩnh.

Diệu Diệu cảm thấy trên người có một bàn tay đang sờ tới sờ lui, có thể là trước kia cũng bị sờ như vậy, hơi thở của người đó còn rất quen thuộc, Diệu Diệu tập mãi thành thói quen trở mình, đè cái tay ở trên bụng nhỏ của mình, meo meo hai tiếng, “Meo meo, ngủ, ngày mai lại nói...”

Tần Trường An sao có thể dừng lại, đáng tiếc ngoài dự đoán của hắn, sau khi tay bị đè xuống, hắn rút thế nào cũng không được...

Tần Trường An: “.........”

...... Khó chịu.

Cánh tay bị đè làm hắn khó có thể cử động, sau hồi lâu không cử động được đành cắn vào vai cô để hả giận.

Thơm thơm, mịn màng, còn mềm mại... Tần Trường An đôi mắt lấp lánh, không nhịn được lại liếm liếm...

Muốn hôn hôn ngao ngao ngao...

“.........”

Sáng hôm sau.

Sắc trời còn tờ mờ sáng, Diệu Diệu còn chưa tỉnh táo, liền cảm thấy trên người mình có gì đó đè nặng, rất khó chịu.

Cô mở mắt ra, phát hiện người bên cạnh giống như bạch tuộc, một bàn tay đặt dưới cổ, một tay tay ôm eo, nửa cơ thể đặt trên người cô.

Diệu Diệu chớp chớp mắt,...... Cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Bởi vì nói hôm nay muốn đi họp chợ, từ trong trí nhớ cô biết được, Tần gia bên này tương đối hẻo lánh, cách nơi họp chợ rất xa, mỗi lần họp chợ đều phải đi sớm, Diệu Diệu cũng không ngủ tiếp, vỗ mặt Tần Trường An đánh thức hắn, có chút tò mò, mới lạ rửa mặt.

—— Vẫn là liếm liếm thoải mái, đáng tiếc bây giờ không có lông lông a.

Diệu Diệu vừa đánh răng vừa nghĩ, nhìn chính mình trong gương, tầm mắt đột nhiên dừng lại, rơi xuống ở cổ. Cô không khỏi lại gần nhìn kĩ, đây là cái gì a?

Hồng hồng một mảnh, vuốt vuốt còn hơi đau.

Kỳ quái...

Tần Trường An nghĩ đến dư vị tối qua, lại nghe thấy Diệu Diệu thúc giục hắn đi họp chợ, lập tức héo.

Nằm trên giường, nhìn nóc nhà không nghĩ động, tiền của hắn tiền của hắn tiền tiền tiền...... Lập tức không thuộc về hắn, làm sao giờ?!

“Trường An?” Diệu Diệu tiến vào, mới phát hiện hắn còn chưa rời giường, nghi hoặc thúc giục một chút, “Sao anh còn chưa dậy?”

Tần Trường An hữu khí vô lực quay đầu, chột dạ thương lượng, “Tức phụ, có thể...” hai ngày sau mới đi a.

“...Hử? Có thể cái gì?”

Tần Trường An đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, “... Có thể lấy quần áo cho anh không.”

Tối hôm qua hắn nôn nóng, trực tiếp vứt quần áo xuống đất.

“Đương nhiên có thể.”

“Không, từ từ!” Trong chớp nhoáng, Trường An đột nhiên nghĩ ra, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhảy xuống, “Để anh!”

Tối hôm qua đầu óc nóng lên, còn chưa giấu tiền đi, tất cả tiền đều ở trong đó.

Chết rồi!!

Nhưng đã chậm.

Quần bị Diệu Diệu nhặt lên, tiền xu rơi đầy đất, lăn đến dưới chân Diệu Diệu.

Diệu Diệu kinh ngạc trợn tròn mắt, “Nhiều như vậy!”

Tần Trường An khóc không ra nước mắt, “... À ừ, tối hôm qua thắng nhiều.”

Tần Trường An là một người ham ăn biếng làm, cũng không phải lần đầu tiên đi họp chợ, rất có kinh nghiệm mua bánh bao, đưa Diệu Diệu ra ngoài.

Nhà của bọn họ cách cửa thôn hơi xa, xe bò sẽ dừng ở cửa thôn. Lúc hai người đến nơi, trong thôn còn chưa có khói bếp, có người cũng đi họp chợ thấy bọn họ cũng sẽ chào hỏi hai câu.

Thế giới này cũng gần giống với nơi Diệu Diệu ở, lại không hoàn toàn tương đồng. Bên này có thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng có văn hóa cách mạng, còn công xã nhân dân lại không biết vì sao kết thúc rất sớm.

Diệu Diệu mới tới nơi này không lâu, có nhiều người không quen biết, đành học theo Tần Trường An chào hỏi.

Thôn này phần lớn là người họ Tần, hơn nữa Tần Trường An lớn lên đẹp trai, ngoài thôn thanh danh của hắn không dễ nghe, nói là ăn nhậu chơi gái cờ bạc ham ăn biếng làm, không ai muốn gả con gái mình cho hắn.

Nhưng ở trong thôn, con nhà như thế nào cũng tốt, trưởng bối đều lấy cớ cho hắn —— còn không phải là ham chơi chút, tuổi trẻ ai cũng vậy?

“Trường An sao, mang tức phụ đi họp chợ?”

“A, Quốc Trụ thẩm cũng đi?”

Diệu Diệu cũng chào theo, “Quốc Trụ thẩm.”

“A, tức phụ Trường An.”

Quốc Trụ thẩm cười mị mắt, lại nói với Tần Trường An, “Chị dâu Thắng Lợi sắp sinh? Thẩm đi trấn trên xem xem, có thể mua chút đường đỏ hay không...”

Niên đại này vẫn đang khuyết thiếu vật tư, đường đỏ ở trấn trên không nhất định sẽ có.

Xe bò đã ngồi gần đầy người, có người còn ôm trẻ con, Quốc Trụ thẩm nhìn tình cảnh kia, quýnh lên, vội vàng đi qua, “Đại Ngưu! Còn vị trí nào không?”

Người đàn ông đánh xe đằng trước quay đầu lại nhìn nhìn, lại nhìn ba người, “Không sai biệt lắm, mấy người ngồi thử xem?”

Ngồi hai người còn có thể, ngồi ba người quá chật.

Quốc Trụ thẩm nhìn nhìn, lại nhìn nhìn hai người phía sau, có chút do dự.

Tần Trường An nhìn đứa bé đang ngồi trên đùi mẹ, lại quay đầu nhìn tức phụ, tầm mắt không tự giác dừng ở trên vai cô, hi, tối hôm qua hắn mới sờ qua...

Hắn tầm mắt dao động, vẻ mặt đứng đắn, “Không sao, thẩm ngồi đi, không cần lo cho bọn cháu.”

Quốc Trụ thẩm lại nhìn hắn, do do dự dự ngồi xuống, không phải bà không biết nhường tiểu bối, chỉ là nơi họp chợ cách thôn quá xa, nếu đi bộ, phỏng chừng phải mất 3, 4 tiếng.

Nhìn vị trí còn dư lại, Tần Trường An ngồi xuống.

Một người vẫn luôn chú ý bên này - nữ chủ miệng cười trào phúng, quả nhiên, vẫn là loại đức hạnh này.

Mọi người cũng quýnh lên, đứa nhỏ này để cho tức phụ của mình đi bộ sao! Không thể được!

Trước mắt bao người, Tần Trường An vỗ vỗ đùi, không kiên nhẫn nói, “Em còn nhìn cái gì? Nhanh lên.”

“Ngồi ở đây!”

“............”

Xe bò chạy ở trên con đường nhỏ.

Nếu là lúc này trong dĩ vãng, mọi người trên xe khó tránh sẽ lôi lôi kéo kéo, nói nói cười cười, hôm nay xe bò lại yên tĩnh có chút quỷ dị.

Ánh mắt mọi người đều không tự giác ngó về một phía.

Nói thật, từ trước tới nay rất ít có... đôi vợ chồng nào thân mật trước nhiều người như vậy.

Diệu Diệu trước kia cũng thường ghé vào trên đùi sạn phân quan, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ là cô đột nhiên nhớ tới, hình thể hiện tại, lớn hơn trước kia rất nhiều.

Cô giật giật, “Trường An, anh mệt không?”

Tần Trường An trong đầu đang nổi đầy bong bóng màu hồng phấn, cả người ngẩn ngơ.

—— Người trong ngực mềm mại không xương, xúc cảm thật tốt, đặc biệt là cô còn giật giật...... Tần Trường An cổ họng nóng như lửa, lâng lâng ừ một tiếng.

Tôi là ai... Sờ thật thích... Tôi đang ở đâu... Thật thoải mái... Tôi đang làm gì...

Lúc sau mới cảm thấy có gì đó không đúng, dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người, hung dữ nói, “Hỏi nhiều! Ngồi im!”

“Bằng không ném em xuống dưới!”

...... Siêu uy nghiêm!

.__________.

Vote vote vote

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.