Khi Diệu Diệu ở trong cung sinh hoạt ngọt ngọt ngào ngào, ngoài cung Lê Minh Tuyết lại táo bạo đến không được.
Hôn lễ của nàng ta và Minh Vương sau đại điển phong hậu không bao lâu.
Lúc này, lực chú ý của bá tánh vẫn ở trên người Lê Diệu Diệu, nàng ta ngồi trên kiệu có thể nghe thấy bên ngoài các bá tánh đang thảo luận của hồi môn của nàng ta, nói của hồi môn của nàng ta và Hoàng Hậu nương nương khác biệt quá lớn.
Còn có một người nam nhân nói, “Ngươi nói điều này không phải vô nghĩa sao? Đó là Hoàng Hậu nương nương, những người khác làm sao so được? Của hồi môn đương nhiên phải tốt hơn những người khác.”
Một giọng nói khác phụ họa, “Ngươi nói cũng đúng, Hoàng Hậu nương nương đương nhiên không giống những người khác.”
Kia chính là thê tử của hoàng đế, chủ mẫu của bọn họ, là trời của bọn họ, người thường sao có thể so sánh?
Chung quanh còn có âm thanh phụ họa, không cần xem, chỉ nghe giọng nói là có thể biết, biểu tình trên mặt của bọn họ đều tán đồng.
Tâm tình tốt của Lê Minh Tuyết nhất thời mây đen giăng đầy, trong tay cầm quả táo đều sắp bị bóp nát.
Rõ ràng hai người cũng như nhau, nàng ta thông minh hơn Lê Diệu Diệu, xinh đẹp hơn, phương diện nào không tốt hơn? Cố tình Lê Diệu Diệu thành Hoàng Hậu, người khác như bị mù mà nịnh hót nàng…
Hoàng Hậu… Hoàng Hậu… Vị trí này rõ ràng là của nàng ta! Đời trước nàng đã cướp vị trí của mình, cả đời này thế nhưng còn cướp!
Ngón tay Lê Minh Tuyết nắm chặt, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ trở thành Hoàng Hậu, để nàng quỳ xuống đất xin tha.
Tân hôn ngày thứ hai, nàng ta vẫn phải vào cung kính trà, Hoàng Hậu nương nương tuy rằng ngang hàng, nhưng Hoàng Hậu chính là Hoàng Hậu, là chủ mẫu của hoàng cun.
“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương…” Nàng ta chậm rãi uốn gối, tốc độ chậm, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị chờ Lê Diệu Diệu bảo nàng ta đứng dậy.
Diệu Diệu cũng không thích nàng ta, thấy bộ dáng không tình nguyện của nàng ta, vì thế cố ý chờ nàng ta hoàn toàn quỳ xuống, mới gật đầu cho đứng dậy.
Thấy khuôn mặt nàng ta tong nháy mắt vặn vẹo, vừa lòng.
Meo, vui vẻ ~
Liền thích bộ dáng không vui của ngươi ╯^╰
Sau đó cũng không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, đuổi nàng ta đi ra ngoài, vẫy vẫy cái đuôi đi tới Ngự Thư Phòng.
Bồi Trường An.
Diệu Diệu chính là rất bận!
Đương nhiên, nói là bồi Tần Trường An, kỳ thật thường thường nàng đều là xem thoại bản, ngẫu nhiên mới xử lý một chút chuyện trong hậu cung, bãi triều năm ngày đã qua đi, cho nên Tần Trường An cũng phải xử lý tấu chương, Diệu Diệu cũng phải xử lý cung vụ —— sau thời gian nghỉ kết hôn, La thái phi đã chủ động tới trả lại cung vụ.
Diệu Diệu cũng không từ chối.
Bên người nàng có rất nhiều người có khả năng, nàng chỉ cần giao việc, còn nàng xử lý một số chuyện quan trọng là được, cũng không mệt, trong cung không có phi tử, sẽ ít đi rất nhiều việc.
Tới gần giữa trưa, Tần Trường An mới ngẩng đầu, buông bút son, nhìn người đang ghé vào trên giường xem thoại bản, trực tiếp ôm nàng từ trên giường xuống, “Đói bụng chưa, cơm trưa muốn ăn món gì?”
Hắn cảm thấy thân thể của mình gần nhất càng ngày càng tốt…—— Đương nhiên, kỳ thật trước kia cũng không xấu lắm, bởi vì bị hạ độc từ trog bụng mẹ, xác thật suy yếu hơn người bình thường, nhưng tuyệt đối không phải sống không quá 25.
Trước kia sở dĩ nói như vậy, chỉ là tùy ý tìm cái cớ, không kiên nhẫn với các lão thần muốn hắn lập hậu.
Tần Trường An nâng mi, hôn Hoàng Hậu của mình một cái, hắn còn muốn sống cả đời với Hoàng Hậu đâu.
Hoàng Hậu của hắn đáng yêu như vậy, nghĩ đến hắn sẽ ra đi trước nàng, người xung quanh có thể sẽ không đối xử tốt với Hoàng Hậu của hắn, hắn đã muốn ngũ mã phanh thây những người đó, đạo lý một đời vua một đời thần hắn là người hiểu rõ nhất.
Diệu Diệu trực tiếp dẫm tới trên giày hắn, chỉ chỉ bàn nhỏ bân cạnb, “Không đói bụng nha.”
Trên bàn nhỏ đặt mấy đĩa điểm tâm khác nhau, mỗi một cái đều nho nhỏ tinh xảo, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, một ngụm là có thể ăn luôn một cái.
Người bên dưới dường như đang thăm dò tính tình của nàng, đối nàng có thể nói là thiên y bách thuận, Ngự Thiện Phòng mỗi ngày biến đổi đa dạng đưa tới bên này.
“Nàng lại ăn nhiều?” Tần Trường An sờ sờ cái bụng nhỏ của nàng.
“Không có.” Diệu Diệu liên tục lắc đầu.
Meo, nếu có Diệu Diệu cũng sẽ không thừa nhận nha ╯^╰
Tần Trường An hừ một tiếng, trực tiếp một tay ôm lấy eo nàng, mang theo nàng đi tới địa phương dùng bữa, vừa đi vừa giương giọng làm An Văn Hải nói cho Ngự Thiện Phòng, làm ít đồ dễ tiêu hóa tới.
Diệu Diệu có chút chột dạ ngửa đầu hôn hắn mấy cái, lại nói tới chuyện của La thái phi, “Chàng nói có nên để La thái phi ra cung hay không nha?”
Những thái phi đó đều có thể để nhi tử của mình đón ra ngoài vinh dưỡng, chỉ là trước kia Tần Trường An không đón dâu, trong cung không có chủ tử, cho nên La thái phi chủ động ở lại, cách Hoàng Thượng tương đối gần, cũng có thể trợ giúp như tử của mình.
Còn có cung nữ thái giám kỳ thật cũng hơi nhiều.
“Có thể.” Tần Trường An tự hỏi, tỏ vẻ cũng khá tốt. “Việc này ta làm.”
Nếu để nàng nói thì có thể có người sẽ nói nàng không có lòng bao dung.
Không biết Tần Trường An nói gì với mấy vị thân vương, không bao lâu sâu, đã truyền ra tin tức thân vương muốn đón mẫu phi của mình ra cung.
Rốt cuộc năm đó mẫu phi lưu lại trong cung, là vì Hoàng Thượng phân ưu, hiện tại đã có Hoàng Hậu, không bằng để họ đón mẫu phi ra cung, cũng hưởng thiên luân chi nhạc.
Lý do rất là chính đáng, tuy rằng các lão thần đều biết ý nghĩa đằng sau chuyện này không đơn giản……
La thái phi có chút không cam lòng, “Thật sự phải ra cung?”
Bảo Thân Vương cười khổ, chẳng lẽ cậu cam tâm sao, nhưng vẫn gật đầu, “Vâng.”
“Thủ đoạn của hoàng huynh…” Bảo Thân Vương nghĩ nghĩ Hoàng Thượng nhẹ nhàng nói ra những lời đó trong Ngự Thư Phòng, kỳ thật cậu cảm thấy cậu tựa như vai hề nhảy nhót, hoàng huynh chính là người cao cao tại thượng, nếu so sánh……
Tính cách của Bảo Thân Vương kỳ thật cũng có một phần tương tự La thái phi, La thái phi cũng không xinh đẹp, có thể sống sót trong hậu cung, dựa vào chính là một cỗ thức thời.
Có lẽ có chút mềm yếu, lại muốn có được, thấy sự tình không thể nào cũng sẽ không dám duỗi tay.
La thái phi tự hỏi, “Mẫu phi đã biết.”
Tin tức La thái phi muốn xuất cung lan truyền.
Phủ Minh Thân Vương áp khí rất thấp.
Minh Thân Vương cùng phụ tá vẫn luôn ở trong thư phòng, đang thương thảo đối sách, Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, nếu đã nói vậy không thể không làm.
Chỉ là… Kỳ thật thái phi ra cung cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải xây phủ, chuyện này đều cần thời gian, kéo dài đến nửa năm cũng được…
Lê Minh Tuyết nghe được tin tức phất tay đập ly nước xuống mặt đất, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, chờ khi Minh Thân Vương tiến vào, bước nhanh đi qua, “Trong cung muốn mẫu phi ra cung? Cần thiết sao?”
Chuyện này không có khả năng a, đời trước rõ ràng không có chuyện này.
Mẫu phi của Minh Thân Vương là nô lệ trong Tân Giả Khố, ở trong cung là người trong suốt giống Minh Thân Vương, không bất luận kẻ nào hoài nghi bà. Nhưng chính là thái phi đó, đã nội ứng ngoài hợp với Minh Thân Vương… Nếu không có bà ở trong cung, vậy tỷ lệ thành công ít nhất sẽ nhỏ hơn một nửa.
Minh Thân Vương cười, nhìn về phía nàng ta, “Nàng không muốn mẫu phi ra cung?”
Sắc mặt Lê Minh Tuyết cứng đờ, “Không, thần thiếp chỉ lo lắng,mẫu phi không thích thần thiếp.”
“Yên tâm, sẽ không.”
Minh Thân Vương an ủi nàng ta, chưa nói tin hay là không tin, chỉ dời tầm mắt, để cung nữ tới hầu hạ, “Đừng nghĩ quá nhiều, an tâm đi.”
Lê Minh Tuyết, “… Vâng.”
Trong khoảng thời gian này hướng gió càng ngày càng không đúng, các đại thần đều rất cẩn thận, đại bộ phận đại thần đều đặt ánh mắt về phía trong cung, chờ mong có thể truyền ra một tin tức tốt.
Rốt cuộc, cẩn thận ngẫm lại, Hoàng Thượng cũng chưa từng có nói hắn không thể sinh đúng không?
Trung cung con vợ cả kế vị, so với hoàng thái đệ còn danh chính ngôn thuận hơn nhiều, hơn nữa Hoàng Thượng bồi dưỡng từ nhỏ, bọn họ tin tưởng thủ đoạn của Hoàng Thượng, năng lực của Thái Tử tương lai khẳng định có bảo đảm a.
Đáng tiếc đợi một tháng, hai tháng, ba tháng… Nửa năm, vẫn chưa có tin tức gì truyền ra.
Các đại thần đều tuyệt vọng… Có phải bọn họ đã nghĩ quá tốt đẹp?
Nhưng thật ra Lê Minh Tuyết và Minh Vương rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối năm.
Trong cung ban thưởng, ví dụ như giấy đỏ, một chén sủi cảo từ từ thưởng xuống. Đừng nhìn đồ vật nhỏ, nhưng này đại biểu địa vị của thần tử trong lòng hoàng đế, so với trân bảo đều có tác dụng hơn.
Lê Minh Tuyết và Minh Thân Vương song song ngồi ở trong đại điện, nói chuyện với Bảo Thân Vương Phi bên cạnh, những phu nhân có tư cách ngồi ở chỗ này cũng đang nói chuyện với nhau.
Lời nói chín khúc mười tám cong, không cẩn thận chính là một cái hố.
Lê Minh Tuyết cùng Bảo Thân Vương phi ngươi tới ta đi, mặt đều sắp cứng đờ, có chút tâm mệt uống hai ngụm rượu trái cây, không tự giác nhìn thoáng qua đài cao.
Nhưng vào lúc này.
Giọng nói the thé vang lên, “Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm ——”
Một đám người vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo, quỳ xuống thỉnh an, “Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế…”
Lê Minh Tuyết chỉ nhìn thấy làn váy lướt qua tầm mắt của mình, giày nhỏ tinh xảo thêu thượng, phi phượng hàm châu, lóe sáng dưới ánh nến.
Ngón tay Lê Minh Tuyết cuộn tròn lại.
Có thể là hôm nay tương đối vui mừng, giọng nói của hoàng đế cũng hàm chứa ý cười. “Bình thân.”
Tần Trường An nhìn vị trí của Diệu Diệu…
Vị trí của Hoàng Hậu ở gần với vị trí của hắn, Tần Trường An liếc nhìn An Văn Hải, thức thời đặt phất trần sang một bên, tự mình động thủ, kéo hai cái bàn dựa vào nhau.
Tần Trường An lúc này mới nắm tay Diệu Diệu ngồi xuống, cười phát biểu, “Trong yến hội, các khanh không cần đa lễ……”
Các vị đại thần đồng thời phụ họa.
Một vị thân vương không có ý chí gì hưởng ứng đầu tiên, đứng lên nâng chén, “Hoàng Thượng, thần đệ kính người một ly!”
“Đúng! Hoàng huynh! Thần đệ cũng kính người một ly!”
Mấy thân vương ăn chơi trác táng cũng tới náo nhiệt, yến hội dần náo nhiệt hơn.
“Tới.” Tần Trường An vừa nâng chén xã giao với các đại thần, vừa cầm đũa thuần thục nhanh chóng gỡ xương cá, hai việc không chậm trễ.
Sau khi gỡ xong tự nhiên đặt ở trong bát Diệu Diệu.
Mình lại gỡ tiếp.
Các đại thần đang nói chuyện không tự giác liếc mắt một cái, Hoàng Hậu nương nương sung sướng, gắp một cái sủi cảo cho Hoàn Thượng của bọn họ, trong ánh mắt như là có ánh sao, gắp thịt cá thơm ngào ngạt bỏ vào trong miệng ——
Các đại thần sôi nổi rũ mắt.
Ân, uống rượu, uống rượu! Rượu này bọn họ rất ít khi được uống!
…… Quả thực, lóe mù mắt!
Nhưng vào lúc này, không khí ngọt ngào đột nhiên biến đổi……
—— Diệu Diệu mới vừa ăn một miếng cá, đã thấy cảm giác buồn nôn xông thẳng lên.