An Văn Hải đi lên, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lê thị, con cháu quý tộc, tú dục danh môn, ôn huệ bình tâm, nhu gia biểu độ...... Trẫm mới gặp qua, ngày tư đêm ngủ (ban ngày tương tư ban đêm mơ thấy người), tâm hướng tới người.”
“Lấy kim sách kim bảo lập ngươi làm Hoàng Hậu, cùng trẫm một thể. Nhất thế...”
Phiên dịch ra, có một người tên là Lê Diệu Diệu, nàng đáng yêu xinh đẹp, dùng một đống câu từ khích lệ vẻ đẹp, sau đó tỏ vẻ, Trẫm vừa nhìn thấy nàng, liền yêu nàng, vô luận là ban ngày hay đêm tối ta đều tưởng niệm nàng hận không thể lập tức đến bên cạnh nàng! Thương nhớ ngày đêm! Tâm tâm niệm niệm đều là nàng...
Cho nên Trẫm lập nàng làm Hoàng Hậu, nàng cùng trẫm là nhất thể...
Đây là thánh chỉ được đời sau chọn là thánh chỉ thư tình, chứng kiến câu chuyện tình yêu muôn đời thâm tình, đây là thánh chỉ đầu tiên viết hậu cung chỉ có một người.
Bất quá hiện tại, người nghe thánh chỉ cảm nhận được không phải hướng tới, mà là trợn mắt há hốc mồm, tất cả người đang quỳ đều như bị sét đánh, không dám tin tưởng.
An Văn Hải run rẩy đọc xong thánh chỉ cũng ngốc, khi ông đọc thánh chỉ cũng sợ hãi được không. Thiếu chút nữa cho rằng mình đọc không phải thánh chỉ, mà là một bức thư tình dính nhớp.
Toàn bộ sân đều yên tĩnh lại.
Thật lâu sau, mới có người phản ứng lại, lúc này hẳn là tạ ơn mới đúng. Diệu Diệu nhận thánh chỉ, Thanh Hạnh tay chân rụng rời tắc một túi tiền cho An Văn Hải.
An Văn Hải nào dám nhận? Tâm nói thánh chỉ đều viết thành như vậy, ông nào dám nhận, vội vàng kinh sợ tay run chân cũng run không nhận, tỏ vẻ không dám, hơn nữa để một đội binh kính giữ lại, để bọn họ bảo vệ Hoàng Hậu.
Sau đó còn có thánh chỉ phong Lê Minh Tuyết làm Minh Vương phi, bất quá lúc này, lực chú ý của mọi người đều bị thánh chỉ của Diệu Diệu hấp dẫn, cũng không có phản ứng gì.
Người hầu phản ứng lại sác mặt đỏ bừng, Hoàng Hậu a, kia chính là Hoàng Hậu a.
Lê phụ cũng phản ứng lại, vội vàng ngăn An công công lại, đi lên tìm hiểu tin tức, ông ta biết nữ nhi của mình, bình thường nuông chiều tùy hứng còn chưa tính, ở trong cung...... Ông ta phải hỏi thăm tình huống một chút.
Tuy rằng thân thể Hoàng Thượng không tốt, có thể không có con nối dõi, nhưng trước khi Hoàng Thượng băng hà, thời gian này Diệu Diệu rõ ràng là Hoàng Hậu...
Ân, nói không chừng còn có thể để Diệu Diệu thổi gió bên tai Hoàng Thượng, Minh Vương cũng không phải không có cơ hội... Rốt cuộc Minh Tuyết cũng là tỷ tỷ của nó......
“.........”
Diệu Diệu vui sướng nhìn thánh chỉ, sờ sờ khuôn mặt, lắc lắc cái đuôi nhỏ, nhỏ giọng lải nhải, “Ai nha, đều có chút ngượng ngùng...”
Trường An thật là, tuy rằng Diệu Diệu xác thật vừa thông minh vừa đáng yêu...
Bất quá... Kỳ thật có thể lén khen nha 〃〃
Thanh âm này đánh thức Lê phu nhân, bà lo lắng, đều bị câu nói này của nàng nghẹn lại, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.
...... Hóa ra, tính tình của nữ nhi nhà bà là cái dạng này sao?
Diệu Diệu như biết được bà lo lắng, đi tới nắm tay bà, “Mẫu thân yên tâm đi, Diệu Diệu sẽ không sao.”
Diệu Diệu nghiêm túc, “Hoàng Thượng là người tốt!”
Lê phu nhân: “.........” Người tốt?
“Ánh mắt đặc biệt tốt.”
Diệu Diệu nhỏ giọng nói, ưỡn ngực, nói có sách mách có chứng, đúng lý hợp tình, “Hắn coi trọng Diệu Diệu nha.”
Ánh mắt thật tốt!
Lê phu nhân: “.........”
Bà nói thêm hai câu rồi rời đi, không biết đội binh sĩ phía sau Diệu Diệu đã gác xung quanh viện từ lúc nào.
- - kỳ thật hiện tại toàn bộ Lê phủ đều bị vây quanh, phỏng chừng con muỗi cũng không bay vào được.
An Văn Hải ăn nói khép nép trước mặt Diệu Diệu, nhưng ông cũng biết, quan hệ của Hoàng Hậu nương nương và phụ thân cũng không tốt, trước mặt Lê thị lang nho nhỏ, có thể hoàn toàn không giống nhau.
Lê thị lang tìm hiểu một lúc lâu cũng không tìm hiểu được tin tức gì, chờ An Văn Hải đi, mới lấy lại tinh thần nhớ tới Diệu Diệu, chuẩn bị đi thăm nàng, liền phát hiện hai người đã sớm không thấy.
Lê thị lang định đi vào viện của Diệu Diệh, đã bị hai binh sĩ trực tiếp dùng kiếm ngăn lại, “Nơi ở của Hoàng Hậu nương nương, người khác dừng bước.”
Này đã thành nơi ở của Hoàng Hậu, sao có thể tùy ý ra vào?
Lê thị lang, “...... Bản quan cũng coi như?” Ông ta chính là phụ thân của Hoàng Hậu.
Binh sĩ không dao động, “Lui ra phía sau.”
Một khi thành Hoàng Hậu, đó chính là sự khác biệt giữa quân thần...... Ông ta thấy Hoàng Hậu còn phải quỳ đâu.
Lê thị lang thấy bọn họ hoàn toàn lạnh mặt, sợ mất mặt, nhớ tới mình còn một đứa con gái nữa, cũng quay đầu tìm Lê Minh Tuyết.
Nguyên bản ông ta cho rằng Minh Vương không có khả năng kế vị, chỉ nghĩ làm nhà ngoại của thân vương, nhưng Diệu Diệu trở thành Hoàng Hậu, này...... Lê phụ dã tâm bành trướng, ông ta tin tưởng Diệu Diệu sẽ có lựa chọn chính xác, về sau khẳng định muốn lựa chọn thân vương để kế vị, chọn người khác, khẳng định không bằng lựa chọn tỷ tỷ của mình.
Nghĩ đến đây, thái độ của ông ta với Lê Minh Tuyết lại tốt hơn một chút.
Lê Minh Tuyết nắm chặt thánh chỉ, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra, thật lâu sau mới đè ép cỗ oán hận xuống, lộ ra một nụ cười, “Phụ thân.”
Lê Diệu Diệu thế nhưng là Hoàng Hậu!
Nàng có cái gì có thể làm Hoàng Hậu?
Lê Minh Tuyết cơ hồ nôn ra máu, rõ ràng trọng sinh một đời, làm Minh Vương phi chính là nàng ta, nhưng Lê Diệu Diệu vẫn Hoàng Hậu... Người gặp mặt phải quỳ xuống vẫn là nàng ta...
Lê Diệu Diệu!
Lê Diệu Diệu!
Chờ một chút, chờ một chút, lại chờ mấy năm, lại chờ mấy năm địa vị sẽ thay đổi, làm Hoàng Hậu chính là nàng ta......
Lê thị lang nghĩ đến tình cảnh hai nữ nhi của mình đều là Hoàng Hậu, trong mắt tinh quang lập loè, cũng không chú ý tới nàng ta không thích hợp.
Hai cha con mặt đối mặt đứng, đều đắm chìm trong ảo rằng của chính mình.
Hoàn toàn không nghĩ tới, làm Hoàng Hậu Diệu Diệu không chỉ không theo ý ông ta, hơn nữa lệch khỏi quỹ đạo rất xa -- Diệu Diệu đang khuyên Lê phu nhân và Lê thị lang hòa li.
Ở thời đại này, sau khi thê tử của Lê thị lang chết cưới muội muội của thê tử, là một chuyện rất bình thường, thậm chí mọi người còn cảm thấy hắn thân tình với vong thê, nhưng đối với Lê phu nhân mà nói, thì không phải chuyện tốt.
Chỉ là Lê phu nhân chưa từng nghĩ tới hòa li.
Là vì Diệu Diệu, cũng là vì mẫu tộc sẽ không chống lưng cho bà. Bà căn bản không lấy được thư hòa li, có khả năng nhất chính là bị trực tiếp nhốt lại.
Nhưng hiện tại Diệu Diệu nói ra... Lê phu nhân ngừng khảy tràng hạt... Cuối cùng lại vẫn cự tuyệt.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, lại khuyên...
..
Khi Lê phủ có nhiều việc phải làm, tin tức Hoàng Thượng phong hậu cũng truyền ra ngoài.
Toàn bộ kinh thành đều bị chấn động.
Ngay cả dân chúng bình thường khi gặp mặt ngày xưa đều hỏi “Ngươi ăn cơm chưa?”
Biến thành, “Ngươi biết không, Hoàng Thượng muốn lập hậu!”
“Nghe nói Hoàng Thượng thích Hoàng Hậu, ngươi biết thánh chỉ viết cái gì không... Xấu hổ chết người.”
“Hoàng Thượng rốt cuộc lập hậu! Tốt tốt tốt!” Dân chúng bình thường không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ Hoàng Thượng bọn họ tôn kính lập hậu, trên mặt cũng đều vui vẻ, toàn bộ kinh thành thậm chí có một loại cảm giác đang ăn tết.
Nhưng đối với những người khác mà nói, tin tức này không khác một cái □□.
Hậu cung, La thái phi đột nhiên đứng lên, trực tiếp thất thủ quăng vỡ bình hoa, “Lập hậu?!”
Hoàng Thượng không phải ốm yếu sao? Không phải không được sao?! Nếu hắn có thể lập hậu đó có phải hay không đại biểu về sau hắn sẽ hạ sinh Thái Tử?
Kia cái gọi là Hoàng Thái Đệ lại là sao? Chẳng lẽ là thử bọn họ có trung thành hay không?!
Tâm tình các đại thần đã chọn phe cũng khác nhau, ra một thân mồ hôi lạnh.
Tần Trường An mới không thèm để ý tới tâm tình và suy nghĩ của bọn họ.
Hắn là Hoàng Thượng, miệng vàng lời ngọc, có được thiên hạ, quốc sự hắn cho phép bọn họ nói thoả thích, nhưng việc tư, chẳng lẽ hắn còn sẽ để ý ý kiến của quan viên đại thần?
- - hắn nói lập Hoàng Hậu chính là lập Hoàng Hậu, làm thần tử, bọn họ chỉ có thể tôn kính Hoàng Hậu.
Dám có những tâm tư khác... A, mũ trên đầu cũng đừng muốn.
Sau khi hạ thánh chỉ, chỉ kém một cái đại điển phong hậu, sau đó hắn và Diệu Diệu chính là phu thê, Tần Trường An nghĩ đến đây liền kích động, dứt khoát gọi người của Khâm Thiên Giám tới, cũng không biết Khâm Thiên Giám đã tính được ngày đẹp chưa.
“Trẫm và Hoàng Hậu trời sinh một đôi, muốn sớm ngày thành hôn...... Ái khanh tính ra gì rồi?”
Khâm Thiên Giám này còn muốn hợp nhất sinh thần bát tự, nghe nói trước kia còn có người bát tự không hợp giải trừ hôn ước......
Tần Trường An nhướng mày, “Ái khanh cần phải tính cho rõ ràng.”
Nếu tính không đúng... Vậy sẽ phải suy xét xem có thể bảo vệ cái đầu của mình không.
Người trong Khâm Thiên Giám quỳ trên đất, trên đầu đều ra một tầng mồ hôi mỏng, tâm nói ngài đều nói các ngươi trời sinh một đôi, muốn sớm ngày thành hôn, ta có thể tính cái gì?
Bất quá kỳ thật Hoàng Thượng Hoàng Hậu thật đúng là chính là loan phượng hòa minh, thậm chí mệnh của Hoàng Thượng cũng bởi vậy mà biến hóa.
Người của Khâm Thiên Giám thật cẩn thận nói, “Hoàng Thượng và Hoàng Hậu là duyên trời tác hợp, mùng 10 tháng 8 là ngày lành tháng tốt, thành hôn ngày đó nhất định tốt tốt đẹp đẹp, long phượng hòa minh.”
“Không được!” Tần Trường An buột miệng thốt ra, “Ái khanh tính lại một lần.”
Khâm Thiên Giám: “......??”
Tần Trường An gõ gõ cái bàn, “Quá dài, trẫm thấy tháng sau cũng khá tốt.”
...... Kỳ thật tháng này cũng khá tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Trường An: Trẫm cảm thấy ngày mai là được.
Khâm Thiên Giám:...... Lưu lại một hàng nước mắt.