Diệu Diệu

Chương 120: Chương 120: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (14)




Hai người thảo luận một hồi liền quyến định, không tiếp tục nói về vấn đề này, thời gian là vàng bạc sao có thể lãng phí vào chuyện vô ích như thế?

Diệu Diệu nằm trong lòng ngực Tần Trường An, hỏi hắn, “Chàng đã vượt qua tầng chín rồi đúng không?”

“...Ừ.” Tần Trường An thấy nàng ăn xong, liền thu dọn bát đĩa trên bàn, nghe xong câu này, khóe môi bắt đầu cong cong, ừ một tiếng, cẩn thận nhìn nàng, giống như chú cún nhỏ đang chờ cô chủ của mình khen một câu “Nhị Hoàng thật là giỏi!“.

Đàn ông cũng rất thích được khen, đặc biệt là được bạn đời của mình khích lệ.

“Giỏi quá.” Diệu Diệu có chút đắc ý, “Trường An là người đầu tiên vượt qua tầng thứ chín!”

Đây là đạo lữ của nàng!!

Mong muốn thầm kín được thỏa mãn, khiến kẻ khó tính có tiếng như Ma Tôn cũng vui đến mức cười căng cả mặt. Được bạn đời của mình ngưỡng mộ, người đàn ông nào mà không vui, không thích?

Hắn không nhịn được nâng cằm nàng lên, hôn chụt chụt lên môi nàng mấy cái, “Diệu Diệu mới là người giỏi nhất.”

Đôi mắt Diệu Diệu cong như lưỡi liềm, chui vào lòng ngực hắn, né tránh, “Ngứa.”

Diệu Diệu nằm trên người Tần Trường An, uốn éo vài cái... Ma Tôn đai nhân đột nhiên hít một hơi, vội vàng ôm lấy eo nàng, “Đừng nhúc nhích.”

Diệu Diệu ừm một tiếng, ngẩng đầu, “Sao vậy?”

Tần Trường An vốn đang cúi đầu, nên khi Diệu Diệu ngửa đầu lên, liền cảm thấy môi mình như chạm vào một thứ gì đó rất mềm mại.

Động tác lúc nãy của Diệu Diệu vốn đã đốt lên trong lòng hắn một ngọn lửa, nay nàng lại đổ thêm dầu vào đó, Tần Trường An cứng người một chút, sau đó hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân, vội vàng đuổi theo, chiếm lấy đôi môi bé bỏng ấy.

“A...” Diệu Diệu nhắm mắt lại, khẽ thở dốc.

Trong động phủ chỉ có thể nghe thấy âm thanh môi lưỡi quấn quít nhau, cực kì ái muội.

Hồi lâu sau, hai người mới tách ra.

Tần Trường An không nhịn được ôm chặt Diệu Diệu, vài phút sau mới có thể bình tĩnh lại. Chỉ là tâm tình của cả hai đều có chút kích động, cứ ôm lấy nhau như thế, Tần Trường An dùng tay cẩn thận chải lại tóc cho Diệu Diệu.

Diệu Diệu lười biếng ôm eo Tần Trường An, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy một bình ngọc từ trong nhẫn trữ ra, “Cho chàng này, ở tầng thứ tám Diệu Diệu được tặng linh nguyên, chàng có dùng được không?”

“Linh nguyên?” Tần Trường An có chút kinh ngạc, đây là vật cực kì khó tìm.

“Đúng rồi.” Diệu Diệu chớp chớp mắt, “Nói mới nhớ, Trường An, ta cảm thấy Cửu Trọng Tháp chắc chắn là có linh trí, ngay từ lúc bắt đầu thứ Diệu Diệu muốn chỉ là tu vi, vì thế ba phần khen thưởng trong đó có hai cái là có thể tăng tu vi, khi lên tới tầng tám, Diệu Diệu cảm thấy mình có lẽ sẽ không qua được chín tầng, liền muốn nhận được vật gì đó có thể trợ giúp chàng, sau đó Cửu Trọng Tháp liền cho Diệu Diệu linh nguyên o(^`)o”

Thiên phú của nàng rất cao, nhưng kĩ năng chiến đấu lại không phải mạnh nhất, biết rằng bản thân có lẽ sẽ không vượt qua được chín tầng, vì thế ở tầng thứ tám không chọn tu vi hết, mà chọn thiên tài địa bảo để có thể đưa cho hắn.

Tần Trường An đột nhiên ngẩng đầu, siết chặt tay, “Có thể giúp được ta?”

Diệu Diệu gật đầu, “Đúng vậy.”

“Diệu Diệu...” Tần Trường An chỉ cảm thấy đáy lòng như có một dòng suối nước nóng chảy ngang qua, cơ thể hắn như đang ngâm trong mật ong, ngọt đến mức khiến trái tim hắn tan ra, hóa thành một hồ nước xuân, nàng khiến cho hắn phải bất chấp mọi thứ rẽ nước đi qua, “Tại sao nàng lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Nàng là một người tốt bụng như thế, đáng yêu như thế, mỗi giây mỗi phút trôi qua, hắn dường như cảm thấy bản thân đã yêu nàng nhiều hơn một chút.

Diệu Diệu dựa trong ngực hắn, “Chàng đối xử với Diệu Diệu cũng rất tốt mà.”

Nàng suy nghĩ, sau đó ngạo mạn cau mũi, lẩm bẩm, giọng nói có chút buồn rầu, “Thật ra Diệu Diệu không muốn đối xử tốt với chàng vậy đâu, nhưng không biết tại sao, chàng luôn xuất hiện trong tâm trí của Diệu Diệu o(^`)o”

Qủy sứ hà!

“.........”

Tần Trường An ngọt đến tiểu đường!!!!!

Hắn cảm thấy Diệu Diệu đang muốn mạng hắn đây mà!!! Nói hắn đối xử với nàng tốt, còn nói là luôn nghĩ đến hắn..... Tần Trường An vui tới mức bay lên, máu thịt sôi trào, kích động không kiềm chế được, nói năng có chút lộn xộn, “Diệu Diệu...”

Diệu Diệu của hắn!

Bạn đời của hắn!

Người hắn yêu nhất trần đời!

Hắn cẩn thận hôn lên mặt nàng, ngay cả hơi thở cũng mang theo hương vì ngọt ngào hạnh phúc, “Ta yêu nàng, ta yêu Diệu Diệu, ta sẽ đối xử với nàng thật là tốt...cực kì tốt....”

Chỉ cần nàng vui vẻ, thì điều đó quan trọng hơn bất cứ ai, bất cứ điều gì....

“......” Diệu Diệu meow một tiếng, cọ cọ hắn, miễn cưỡng ừ một tiếng, “Đây là do chàng nói nhé, Diệu Diệu miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

Cũng không phải Diệu Diệu ép hắn phải đối xử tốt với Diệu Diệu!

Trong mắt Tần Trường An, bộ dáng này của nàng đáng yêu đến chết, đôi mắt kia liếc trộm hắn, lại còn ra vẻ hất cằm lên, đáng yêu tới mức hắn hận tại sao không thể trực tiếp ăn sạch nàng luôn cho rồi.

“Đúng vậy, Diệu Diệu nói gì cũng đúng, là ta muốn đối tốt với nàng, Diệu Diệu quá đáng yêu, không nhịn được...”

Diệu Diệu nâng cằm lên, râu giật giật, “... Chàng rất biết nhìn người đó.”

Hết sức tinh mắt, Diệu Diệu đáng yêu như vậy đấy ╯^╰

Tần Trường An không khống chế được hôn trên tóc nàng vài cái.

Hắn thân là Ma Tôn, chặng đường để đi đến địa vị đó hắn phải có tính tự chủ cực cao, từ trước đến nay chưa bao giờ mất kiểm soát giống như hôm nay.

Diệu Diệu cũng rất vui vẻ, không hề ngượng ngùng, mà ngược lại còn hưởng thụ híp mắt lại, sau đó hôn lại hắn một cái.

Hai người hôn qua hôn lại, chụt chụt mất hết cả buổi sáng.

Lúc ăn cơm trưa, Diệu Diệu mới nhớ tới việc lúc nãy, “Vậy là chàng có muốn Linh Nguyên không?”

“Đương nhiên là muốn!” Đây chính là đồ Diệu Diệu đưa cho hắn! Tần Trường An còn hận không thể ngay lập tức trở về, nhét vào nơi nào đó thật là bí mật rồi bố trí ba tầng bảo vệ cả trong lẫn ngoài đây nè!

Diệu Diệu thấy hắn thích như vậy, liền lắc đuôi qua lại, có chút khoái chí, dựa vào lồng ngực hắn, thuận miệng nói, “Đúng rồi, tầng thứ chín chàng nhận được gì vậy?”

Vị Ma Tôn tươi cười phấp phới nãy giờ đột nhiên ho khụ khụ như sắp chết, nhớ tới suy đoán về Cửu Trọng Tháp có linh trí của Diệu Diệu, cảm thấy hơi mất tự nhiên, mắt đảo qua đảo lại loạn xạ, nhẹ giọng nói “Không có gì hết....”

Muốn cái gì thì có cái đó, hắn.....

“Cái gì?” Diệu Diệu mềm mại ngẩng đầu lên. “Nói đi mà~.”

Tần Trường An không chịu nổi lực sát thương từ đôi mắt này, nên chỉ có thể nhỏ giọng nói, “...... Ừm, Song Tu bí tịch...”

Tuy rằng giọng hắn lí nhí như muỗi kêu, nhưng người tu tiên có ngũ giác cực kì thính, đương nhiên Diệu Diệu nghe rõ từng từ một.

Diệu Diệu: “.........”

Anh chàng Ma Tôn da mặt dày đến nỗi mụn cũng không mọc được, xưa nay chưa từng biết từ “xấu hổ” viết thế nào cũng có chút đỏ mặt, chôn mặt vào cổ Diệu Diệu, “Không được cười ta!”

“.........”

“Không cười chàng đâu.”

Diệu Diệu nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói, “Lấy ra đi, chúng ta cùng nghiên cứu một chút...”

“......” Tần Trường An ngẩng đầu lên.

“Được, nghiên cứu qua một chút.”

“......” Ma Tôn bị điên rồi bớ làng nước ơi.

Toàn bộ đỉnh núi Tiểu Lục Phong đều bị phong bế.

Bên ngoài.

Trong một đêm, một tin tức kèm theo một người ngay lập tức truyền khắp thiên hạ, trở thành tiểu điểm nóng trên trang nhất của Tu Chân giới.

Đây là lần đầu tiên, sau khi Cửu Trọng Tháp đóng lại, chuyện mọi người thảo luận không phải là cô trẻ cậu trẻ nào vượt qua được mấy tầng, được loại phần thưởng gì, mà đó chính là một scandal siêu hot.

- - nghe nói người kia bây giờ là nô bộc của người khác... Các ngươi tin nổi không?

- - nô bộc? Ngươi lại xạo loằn đấy à?

- - xạo loằn làm cái gì, ngươi lại đây mà xem...

Tranh vẽ chân dung Diệu Diệu đã lan ra khắp trời nam đất bắc, đám người trước kia từng bị Ma Tôn giáo dục cách làm người đều sôi nổi nhìn bức tranh này hết lần này tới lần khác, sau đó dí sát vào mặt con cháu, đồ đệ nhà mình, thấm thía nói: Mở to mắt tụi bây ra, người trong tranh nhất định phải nhớ rõ đến từng cọng lông tơ đấy! Sau này nếu thấy nàng thì phải cẩn thận một chút, không được mất lịch sự nghe chưa?

Người kia có thể cam tâm quỳ gối xuống làm người hầu cho nàng, nếu lỡ trêu chọc một chút thì bay xuống gặp Diêm Vương thì sao? Phải cẩn thận, cẩn thận!

Lúc trưởng lão Thiên Huyền Tông mặt mũi âm trầm mách lẻo với Lê lão gia tổ về việc này, Lê lão tổ kiểu gì cũng không chịu tin, Thanh Nguyên và Diệu Diệu là một cặp á? Thanh Nguyên là Ma Tôn đến nằm vùng á?

Mấy chữ ày tách riêng ra hắn nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng hiểu, nhưng khi chúng ghép lại với nhau tại sao lại không hiểu nữa nhỉ?

Lão nhìn về phía Tâm Kiếm chân quân ổn trọng ngồi bên cạnh, Tâm Kiếm chân quân thở dài, gật gật đầu, Lê lão tổ: “.........”

Lê lão tổ vỗ gáy, “... Ta đi hỏi thử.”

Lão không đọc pháp quyết, mà đi từ từ chậm rãi bằng con đường mòn trong tông môn, thính tai nghe thấy hai nữ đệ tự đang hưng phấn thì thào lẩm bẩm, “Ngươi nói thật á, Ma Tôn đã từng chặn đạo cho Lê tiểu sư tổ? Ồ mai gót, rõ ràng vốn sinh ra ở hai chiến tuyến khác nhau nhưng lại không thể khống chế nổi tâm mình vì nàng.... Áu áu áu, cảm động quá đi!!! “

Nữ đệ tử còn lại nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng kêu thảm, “Rõ ràng là một nam nhân cao cao tại thượng nhưng vẫn cam nguyện cúi đầu trước nàng....Tại sao ta không có một đạo lữ như vậy?!”

Lê lão tổ:...... Tâm tình phức tạp dữ thần.

Nhưng mà lão không nghĩ đến, bây giờ lão căn bản không thể bước vào Tiểu Lục Phong!!

Một tầng kết giới mạnh mẽ bao trùm lấy toàn bộ Tiểu Lục Phong, bên trong không biết đang xảy ra chuyện gì, toàn bộ linh khí trên đỉnh núi đều chuyển động hỗn loạn.

Lê lão tổ muốn dùng thần thức vào thăm dò sau đó mở kết giới ra, nhưng áp dụng cả 36 kế cũng không thể khiến cái kết giới này nhúc nhích dù chỉ một centimet.

Lê lão tổ: “......”

Trên đời này, người có thể áp chế Đại Thừa Kỳ có mấy ai?

Được rồi, hiện tại vị Ma Tôn kia cũng rất mạnh, có khả năng áp chế được lão.

Lúc lão lủi thủi đi về, Tâm Kiếm chân quân, tông chủ và một đám trưởng lão đều ngồi sẵn trong động phủ của lão, tựa hồ đang đợi lão quay về để hít drama. Lê lão tổ xoa trán, ánh mức cực kì phức tạp, kể lại chuyện lúc nãy.

Một trưởng lão tính cách nóng nảy đứng phắt lên, nổi giận tại chỗ. “ Hắn dám!”

Hắn rốt cuộc có biết Tiểu Lục Phong cũng là địa bàn của Thiên Huyền Tông hay không? Quay về Thiên Huyền Tông như đúng rồi thì thôi! Lại còn lập kết giới bao phủ một đỉnh núi của Thiên Huyền Tông, không cho họ đi vào?!

Tâm Kiếm chân quân một đạo linh quang che ở hắn phía trước, giương mắt, “Ngươi định đi đâu?”

“Ta muốn đi dạy dỗ thằng nhóc đó...”

“Được rồi.” Tâm Kiếm chân quân dùng kiếm chặn trước người lão ta, không kiên nhẫn nói, “Ngươi có thể đánh thắng hắn sao?”

Thời điểm Ma Tôn bám theo về đây, Tâm Kiếm chân quân từng truyền âm cho hắn, hỏi hắn tại sao lại vào Thiên Huyền Tông, bị hắn phản dame, “...Có vấn đề gì sao?”

Một, tu vi của ta cao hơn các ngươi.

Hai, tu vi của ta cao hơn các ngươi.

Ba, tu vi của ta cao hơn các ngươi, lêu lêu.

Tâm Kiếm chân quân câm nín, vấn đề gì á?

Tu vi của hắn cao hơn tất cả mọi người, tuy rằng họ có thể khởi động trận pháp hộ tông, nhưng mà ai chẳng biết Ma Tôn có một truyền thừa không gian đã thất truyền? Thời điểm hắn ta đang ở Kim Đan Kỳ, không một ai có thể tóm được hắn, huống chi bây giờ hắn đã thăng cấp lên Đại Thừa Kỳ rồi....

- - Muốn đối phó với hắn, thực ra cũng có cách, nhưng phải trả giá rất đắt.... Các tông môn khác lúc nào cũng ngấp ngóe cái danh “Đệ nhất tông môn” của họ, tình hình éo le như vậy, bọn họ không thể bọn họ lấy hắn không thể nề hà, đây là sự thật.

Tuy rằng nghe rất thô bạo, rất lưu manh, nhưng người tu tiên coi thực lực là hàng đầu, đây chính là luật bất thành văn. Cho nên nếu hắn muốn đi nghỉ mát ở Thiên Huyền Tông cũng không ai dám lắm chuyện, muốn làm gì thì làm, có vấn đề gì đâu?

Hắn nguyện ý dùng ma khí chuyển thành linh khí, nhấc lên một tầng nội khố cũng đã không tồi.

Trưởng lão kia không phản bác được gì, lại ngồi xuống lần nữa.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây, không lẽ cứ mặc kệ hắn ăn không ngồi rồi trong Thiên Huyền Tông?”

Vậy thì mặt mũi của Thiên Huyền Tông phải vứt ở đâu? Bụi tre hay thùng rác?

Một đám bàn tới bàn lui cũng không quyết định được gì.

Tông chủ suy nghĩ, mở miệng, “Tại sao cứ phải cần biện pháp? Thanh Nguyên vốn là chiến nô của Tiểu sư thúc, vốn phải ở lại Thiên Huyền Tông, chúng ta suy nghĩ biện pháp làm gì cho mệt?”

“Có ý gì, kia...” Trưởng lão kia không hiểu ý hắn là gì, lập tức muốn phản bác.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý của tông chủ là gì.

Tâm Kiếm chân quân trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu, “Tông chủ nói không sai.”

Các vị trưởng lão còn lại cũng sôi nổi tán đồng, thả lỏng người, vuốt râu nói, “Đúng là nói rất có lý.”

Ma Tôn là ai, bọn họ căn bản chưa từng thấy qua, Thiên Huyền Tông chỉ có chiến nô Thanh Nguyên thôi, mà lời đồn bên ngoài, ừ hử, lời đồn thất thiệt ấy mà, các ngươi tin làm gì??

Mấy trưởng lão nghĩ trong lòng, đối với cách giải quyết mấy chuyện tưởng tào lao mà ai ngờ hack não này thì tông chủ vẫn là người nhanh nhạy nhất, còn mấy lão già như họ suốt ngày chỉ biết đánh nhau thôi.

Giải quyết xong, những người này đều đứng lên, sôi nổi quay về động phủ của mình, chỉ có trưởng lão kia vẫn ngồi ngẩn người, “Ai, không phải, không thể mặc kệ như vậy được, đó chính là Ma Tôn!”

Lê lão tổ vỗ vai lão, sau đó không biết lôi một cái phất trần từ chỗ nào, trực tiếp quật hắn bay ra khỏi động phủ, “Được rồi,đồ đệ của ta vẫn đang ở trong Tiểu Lục Phong đấy, ta chưa vội, ngươi gấp làm cái gì?”

Đương nhiên, là lão có thể thông qua tinh huyết lão đưa cho Diệu Diệu để nhìn xem tình hình lúc này của nàng, đồ đệ của lão không bị gì hết, không những vậy mà còn đang sống loại cuộc sống như bà hoàng kia kìa.

Bên ngoài dù có mưa to gió lớn thế nào cũng không thể quấy nhiễu đến Tiểu Lục Phong.

Phong cảnh quanh Tiểu Lục Phong rất yên bình, có lẽ bị ảnh hưởng bởi linh khí hỗn loạn mấy ngày trước nên tất cả kỳ hoa dị thảo trên núi đều đâm chồi nảy lộc, tươi tốt vô cùng, tràn đầy sức sống.

Vài tháng sau, khi kết giới bao phủ quanh Tiểu Lục Phong biến mất, Lê lão tổ liền chạy nước rút bay lên đỉnh núi. Lê lão tổ thấy Tiểu Lục Phong của hiện tại rất xa lạ, trên đỉnh núi rõ ràng chỉ có một tòa cung điện xa hoa nhưng nay lại mọc thêm một động phủ, cộng thêm một nam một nữ đang ôm lấy nhau thắm thiết, ngắm mây ngắm trym.

Mà ngay lúc này, Ma Tôn trong lời đồn đang ân cần hầu hạ Diệu Diệu từ A-Z. Hai người ân ân ái ái, mặt mày ai nấy đều sáng láng rực rỡ khiến Lê lão tổ cảm giác mắt tró của mình sắp mù rồi.

Tần Trường An đã sớm cảm giác được khí tức của lão, Diệu Diệu thấy lão liền sửng sốt, kêu, “Sư phụ!”

Lê lão tổ hoàn hồn, nhìn Tần Trường An thêm hai lần, tại sao trước kia lại không phát hiện điểm bất thường của Thanh Nguyên nhỉ, khụ khụ, “Ma Tôn?”

Tần Trường An đáp lại, “Trước kia thôi“.

Hắn mặt dày điều khiển một tia linh khí quấn tròn quanh đầu ngón tay, ý nói, “Nhưng mà hiện tại ta là đạo tu.”

Lê lão tổ giật giật khóe miệng, sự khác biệt giữa đạo tu và ma tu không phải là linh khí nha ông nội?!

Nhưng lão cũng không thèm làm gì Tần Trường An, suy cho cùng thì đó là con đường mà hắn chọn, lão là sư phụ, cũng chỉ có thể canh cửa giùm thôi, hơn nữa lão có hỏi qua, hai người họ sẽ ký kết khế ước song tu linh hồn....Song tu linh hồn, điều này cũng có nghĩa là trong hai người, không ai được phép gây tổn thương đến bạn đời của mình.

Chỉ cần không gây tổn thương đến Diệu Diệu, Lê lão tổ sẽ không để ý đạo lữ của Diệu Diệu là ai. Đã sống nhiều năm như vậy, có nhiều thứ ông đã nhìn thấu từ sớm.

Lê lão tổ nhìn về phía đồ đệ nhỏ nhà mình, nếu nhớ không nhầm thì đồ đệ nhỏ của lão hình như vẫn còn nhỏ đúng không? “ Diêụ Diệu, cháu nghĩ kĩ chưa?”

Lỡ như sau này gặp người tốt hơn thì sao?

Diệu Diệu gật đầu, “Cháu nghĩ kỹ rồi.”

....Vậy thì cứ kệ đi.

Lê lão tổ không biết phải nói gì với vị Ma Tôn này, liền hỏi, “Các ngươi vừa nói chuyện gì vậy?”

Thảo luận xem dùng tư thế gì để lúc ư ư phee hơn.... ( =)))_

Ma Tôn siết tay lại, nhìn lão một cái, nhướn mày “Nói về chuyện mà ngươi không nên biết.”

Ôi chó độc thân, chậc.

Lê lão tổ cảm thấy, chắc chắn là ông nhìn nhầm rồi, tự dưng lại thấy đắc ý trong mắt thằng nhóc Ma Tôn mất nết này.

Chuyện này thì có gì mà đắc ý?

Khóe miệng Lê lão tổ lại giật giật vài cái, dứt khoát đánh trống lảng, bắt đầu dò hỏi Diệu Diệu về chuyện trong Cửu Trọng Tháp.

Nhưng ông không hề hỏi nàng nhận được quà gì, đạt được cơ duyên gì từ Cửu Trọng Tháp, dù sao thì đây cũng là việc riêng, cho dù ông là sư phụ, cũng không thể ép nàng nói ra. Sau khi nghe nàng vượt qua được tầng thứ tám, tu vi thăng lên thành Nguyên Anh kỳ liền cực kì vui mừng, lôi ra rất nhiều pháp khí phù hợp với tu sĩ Nguyên Anh kỳ tặng cho nàng.

Diệu Diệu không từ chối, vui vẻ cất vào nhẫn trữ vật.

Tâm tình Lê lão tổ rất thoải mái, nhưng Ma Tôn lại có chút hẹp hòi, suy cho cùng thì trước kia Diệu Diệu từng nói, Lê lão tổ là người quan trọng thứ hai trong lòng nàng.

...Bạn Ma Tôn phát biểu: Hắn cũng có thể đưa cho Diệu Diệu mà? Sàd.

Lê lão tổ không cảm nhận được oán giận của hắn, khi xác nhận rằng hai người đã là đạo lữ, dùng cách gì cũng không thể thay đổi, ông cũng không thèm nhìn Tần Trường An nữa, đuổi cũng không chịu đi, bây giờ ông dỗi đến nỗi cháu rể cũng không thèm nhìn đấy, sao nào??

Nhắc tới Cửu Trọng Tháp, Diệu Diệu đột nhiên nhớ tới, lôi một hộp ngọc từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Lê lão tổ, “Sư phụ, cho người cái này!”

“Cái gì?” Lê lão tổ mở hộp ngọc ra, khiếp sợ, “Linh nguyên?!”

Chất lỏng màu vàng trong hộp này không phải là linh nguyên đấy sao?!

“Cháu sao lại có nó?” Linh Nguyên là tài nguyên cực kì quý giá, Đại Thừa Kỳ cần một lượng linh khí rất khổng lồ, lượng linh khí trong linh thạch không còn có ích với họ, thường ngày bọn họ luôn dùng linh nguyên để tu luyện, những tài nguyên Thiên Huyền Tông cung cấp cho Đại Thừa Kỳ mỗi tháng là 100 giọt linh nguyên.

Ông nhiều nhất cũng chỉ có 1000 giọt mà thôi.

Tần Trường An nhìn ông một cái, vui vẻ, “Cho ngươi thì ngươi cầm đi.”

Đãi ngộ giữa hắn và ông không giống nhau đâu nhá!

Phải biết rằng, linh nguyên Diệu Diệu lấy được ở Cửu Trọng Tháp đều đưa cho hắn, đó mới là tâm ý của Diệu Diệu!

Còn bình này là hắn cầm ra cho đó!

Lê lão tổ, “Ngươi đưa?”

Tần Trường An gật đầu.

Tâm tình lúc nay của Lê lão tổ có chút vi diệu.

Thật ra Ma Tôn cũng khá tốt đấy chứ, chưa từng nghe hắn làm chuyện ác độc gì....

Nhưng mà cảm thấy mình đây hình như được coi là bị kẻ địch nuôi béo, hơn nữa còn dựa vào sắc đẹp của đồ đệ nhà mình......

Diệu Diệu nhìn hai người họ nói qua nói lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã bắt đầu ngả sắc, liền nói, “Diệu Diệu đói bụng.”

Không bằng ba người họ vừa ăn vừa nói.

Anh zai Ma Tôn đã làm loạn mấy tháng đến mức quen đường quen nẻo đột nhiên lật mặt, cả người căng thẳng, buột miệng nói, “Tiễn người ngoài xong rồi chúng ta đi ăn nhé?”

Mặt Lê lão tổ nhăn nhó.

Người ngoài?

Hắn đang nói ai thế?

Hắn rốt cuộc có biết ông là ai không hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.