Điểu Đông

Chương 24: Chương 24




Giống như vẫn bị cái gì đó quấy rầy, bị bóng đè đến mệt mỏi không thể thoát thân.

Liều mạng giãy dụa mở mắt ra, là màn rèm xa lạ đang chậm rãi lay động trước mắt, chốc chốc tràn vào vài tia nắng làm lóa mắt.

Chúng nó đi nơi nào rồi?

Chậm rãi xòe năm ngón tay, ánh sáng rực rỡ dần dần tràn qua các khe hở, trên gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của thiếu niên tạo thành những mảng sáng tối đan vào nhau.

Hốt hoảng tìm kiếm cái gì?

Cảnh trong mơ bắt thế nào cũng bắt không được cái gì đó, đến tột cùng biến mất đi nơi nào a. . .

Tầng tầng lớp lớp rèm cửa trong nhuyễn kiệu, theo cơn gió lạnh đầu xuân nhẹ nhàng lay động.

Một ít sắc vàng, di chuyển chìm nổi trong ánh sáng tràn từ mành cửa sổ vào, vây quanh là màn trướng xa hoa bằng vải sa màu tím , vẽ ra quang cảnh như mộng như ảo không rõ ràng.

Ma xui quỷ khiến đưa tay, đẩy ra rèm cửa trong nháy mắt là hoàng hôn nhuộm đỏ như máu trên không trung, cứ như vậy không ngừng xông vào đôi con ngươi màu hổ phách của Diểu Đông.

Ngọc hoàn kim bội trong gió lạnh căm căm rộ lên âm thanh đinh đinh đang đang , Diểu Đông theo thanh âm như vọng từ quá khứ, mông mông lung lung bắt gặp người kia đứng nơi đất trời, sắc vàng vạt áo trên người y được gió cổ vũ, phần phật tung bay.

Thanh Long kiếm lạnh lùng sáng chói từ tốn mà trang trọng lướt qua không trung, dường như chặt đứt Lưu Hà đang hừng hực bốc cháy, hóa thành tia lửa hoa mỹ hiện đầy trước mắt, Diểu Đông nhìn thấy người kia đắm chìm trong rặng mây đỏ, bóng dáng thẳng tắp thon dài tự như thần linh tản ra ánh hào quang chói mắt, cao cao tại thượng, không thể nhìn gần.

Từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kinh cầu nguyện đều đều vô cùng quỷ mị, biến ảo khôn lường hư vô làm người khác khó chịu. Diểu Đông muốn buông rèm che, người đang đưa lưng về phía hắn bỗng nhiên xoay người. Cặp mắt sâu thẳm vĩnh viễn không cách nào đoán được lẳng lặng nhìn qua, ánh mắt tràn đầy tình cảm, không biết vì cái gì, nhưng lại làm cho người có loại ảo giác muốn một đời một kiếp.

“Tử Dương.”

Thuận đế bỗng nhiên nói, lời cầu nguyện lượn lờ bên tai vang vọng không dứt đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, Diểu Đông dừng lại động tác muốn chui vào trong kiệu, đón nhận ánh mắt người nọ.

“Đến bên này.”

Diểu Đông yên lặng nhìn tay Thuận đế vươn tới, hơi hơi nhướng mày.

Phúc công công canh giữ ở ngoài kiệu đưa mắt nhìn tay Thuận đế mãi vẫn giữ ở không trung, lại nhìn đôi mắt thờ ơ của thái tử điện hạ, trong lòng lo lắng vô cùng . Trong lúc không ai phát hiện, Phúc công công lặng lẽ kéo góc áo Diểu Đông, thiếu niên đang ngơ ngác lúc này mới hồi phục tinh thần, lại nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía Thuận đế.

Ngay khi ngón tay mảnh khảnh đặt trong lòng bàn tay vẫn chờ đợi giữa không trung, trong mắt Thuận đế hiện lên một tia ôn nhu. Hắn nắm tay thiếu niên hướng tới tế đàn, dọc trên đường đi nhìn được ánh mắt Phủ Tử Dục gắt gao nhìn chằm chằm Diểu Đông, gương mặt không chút biến sắc của Trang Quý , còn có thần tình rung động cùng kinh diễm của quyền thần quan lớn, khóe miệng gợi lên một độ cong tà mị.

Khi bị Thuận đế lôi kéo bước tới tế đàn, nhóm lễ thần liền quỳ gối hô to không thể, Diểu Đông bước chân dừng lại, làm cho Thuận đế cũng phải dừng lại.

“Diểu Đông không cần để ý.”

Thuận đế nghiêng người, bên tai Diểu Đông dùng lời ôn nhu có chút không thể tưởng tượng nói, sau đó hắn lại ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn qua những quan văn lễ thần đang bàn tới quy củ không thể làm loạn gì đó, giọng cười mỉa mai, nói, “Hôm nay, lời trẫm– là quy củ.”

Âm thanh ồn ào bỗng nhiên im lặng, chúng quan quỳ ngối khẽ run, mồ hôi lạnh theo thái dương rơi từng giọt.

Diểu Đông ngẩng đầu nhìn Thuận đế một cái.

Người nọ đắm chìm trong hoàng hôn đỏ tươi như máu, khóe miệng vẽ ra nụ cười khinh thường, đôi mắt hẹp dài mà sắc sảo, lộ ra một cỗ khí chất khiến kẻ khác run rẩy, thuộc loại đế vương lãnh khốc vô tình.

Diểu Đông bỗng nhiên muốn thoát đi, thế nhưng Thuận đế lại nắm chặt tay y , quay đầu nhìn y nhẹ nhàng cười, một thân lệ khí tan biến vô tung vô ảnh.

Đứng ở tế đàn nơi chỉ thiên tử mới có thể đi lên được, yên lặng nhìn vẻ mặt Thuận đế không chút quan tâm hoàn thành xong lễ tế thiên địa, lúc bị hắn cầm lấy tay một lần nữa, Diểu Đông nghiêng đầu thấy biểu tình quỷ dị của thần tử cung nhân đang nhìn thẳng mình, hỏi, “Phụ hoàng làm như vậy, là vì cái gì?”

Mười mấy năm đối xử hờ hững, bỗng nhiên lại bắt đầu chú ý đến mình, rồi lại bỗng nhiên đưa mình ra trước mọi người, ở vị trí được nhiều người thấy được, rốt cuộc là vì cái gì?

Người nọ nở nụ cười, thấp giọng nói, hơi thở ấm áp bỗng nhiên áp sát bên tai, trong nháy mắt nghiêng đầu, y nghe thấy âm thanh người nọ mềm nhẹ tựa dòng chảy: “Ta muốn, vĩnh viễn đem Diểu Đông giữ bên người.”

Đêm lạnh như băng, Phủ Tử Dục đứng trong rừng trúc u tĩnh ở Thừa Sơn Tự, ngửa đầu nhìn lá trúc cắt vỡ bầu trời thành từng mảnh nhỏ, chau mày, không biết đang suy nghĩ gì.

“Không nghĩ tới hôm nay lại có thể thoải mái ngắm trời quang, ánh trắng thật không tệ chút nào.”

Phủ Tử Dục hơi xoay người. . . Trang Quý mặc một thân áo trắng đứng cách đó không xa , vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.

“Tả sử đại nhân thật hưng trí.” Trang Quý nói.

Phủ Tử Dục ánh mắt khẽ âm u, trầm mặc một lát, nói: “Phụ hoàng phái người đến, phong ta chức vụ Tả sử, ta còn nghĩ y sẽ không đến đây.”

Trang Quý liếc nhìn hắn một cái, ngẩng đầu thưởng thức ánh trăng, cũng không trả lời.

“Trên đường không gặp bóng dáng người ấy, các đại thần góp ý kiến thái tử không tham gia nghi thức tế thiên địa là đại bất kính thì phụ hoàng cũng không bác bỏ, lại cố tình. . .” Phủ Tử Dục dừng lại một chút, “Lại cố tình trước khi hiến tế, dùng thái độ kia từ nhuyễn kiệu đi theo phụ hoàng. . .”

“Thái tử điện hạ ở trong kiệu rồng ngủ một giấc, khi hiến tế kết thúc mới tỉnh lại,” Trang Quý không chút để ý tiếp lời, “Xuống núi không phải cũng cùng đi chung kiệu rồng với Hoàng thượng sao? Hoàng thượng làm như vậy, rõ ràng là để cảnh tỉnh chúng ta , địa vị thái tử điện hạ lúc này không giống ngày xưa.”

Phủ Tử Dục thật lâu sau vẫn không nói gì, Trang Quý nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì nở nụ cười, hỏi, “Vị trí của Thái tử điện hạ nâng cao, điện hạ ngươi là cao hứng hay mất hứng?”

“Tất nhiên là mất hứng,” Phủ Tử Dục chống lại tầm mắt ẩn giấu sự trào phúng của Trang Quý , thở dài, nói, “Trước không nói. . . Đêm trừ tịch 30 cùng Trang đại nhân bàn bạc, đại nhân tựa hồ vẫn chưa cho ta câu trả lời thuyết phục?”

“Bỗng nhiên mọc ra Tam điện hạ đến quấy rối, cũng không kịp đưa ra câu trả lời thuyết phục cho điện hạ.” Trang Quý quay đầu, như có như không mà vuốt lại tóc bị gió thổi loạn, nói, “Trợ điện hạ đi lên ngôi vị thái tử không khó, chỉ là về chuyện thái tự điện hạ. . . Chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”

“. . . Ta biết,” Phủ Tử Dục ngẩng đầu nhìn ánh trăng non ảm đạm, nói, “Trang đại nhân đồng ý trợ ta đi lên ngôi vị thái tử, ta đã vô cùng cảm kích, về phần những cái khác. . .” Phủ Tử Dục nhắm mắt lại, dấu đi một chút nôn nóng cùng bất an khó có thể nhẫn nại, “Ta tự biết không thể nóng vội–”

Hắn tạm dừng trong chốc lát, sau đó như là tự nói với mình mà lẩm bẩm: “Không thể nóng vội–”

*******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.