Điểu Đông

Chương 42: Chương 42




Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào , Thuận đế lại thích chạm vào môi mình đến vậy.

Lúc nói chuyện, khi rời giường , vào lúc dùng bữa. . . Thường thường đều không báo trước liền lại gần, nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn lướt nước hôn xuống.

Chưa bao giờ Diểu Đông bị người khác dùng loại động tác thân mật như vậy để tiếp cận , không thể hiểu hành vi biểu đạt của hắn như thế có ý nghĩa gì.

Môi người nọ nhẽ nhàng chạm vào môi mình, nơi tiếp xúc nhau có cảm giác mềm mại, thỉnh thoảng còn có một tia thản nhiên, thấm nhập tâm tì là hương thơm mát.

Có chút giống hôn môi, lại so với hôn môi có chút không giống nhau.

Trong trí nhớ, hôn môi hẳn là càng phải chạm sát, càng phải mãnh liệt, hỗn loạn vị sáp son môi, môi răng giao triền, đầu lưỡi kịch liệt dây dưa cùng một chỗ, tránh cũng không thể tránh nhịn cũng không nhịn được nuốt lấy nước bọt của đối phương.

Mà không phải loại sạch sẽ này, chợt lóe rồi biến mất như vui đùa giống như chỉ chạm nhẹ.

Nếu nói rằng hôn là vì yêu, như vậy Thuận đế đụng chạm, lại là ý tứ như thế nào? Trong ấn tượng của mình giống như đã từng hỏi qua vấn đề này, nhưng thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, Diểu Đông cũng không nhớ rõ hắn đã trả lời như thế nào.

Chính là từng nghe thấy ai đó đã từng nói— Thích ngươi.

Khi đó, Diểu Đông còn tưởng rằng nghe được thanh âm của Thuận đế.

Nhưng mà khoảnh khắc nghi hoặc qua đi, lại vẫn là chính mình. . .

Thanh âm của chính mình, thanh âm chôn dấu sâu trong đáy lòng, như thể bị bóng đè không thể giãy dụa, từng chút từng chút nói—

Thích ngươi. . .

Thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi—

Ta yêu ngươi.

Đột nhiên mở mắt ra, cả phòng tối om khiến người ta đột nhiên không biết theo ai.

Trái tim đập thình thịch, trên trán chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh, thở dốc hỗn loạn trong lúc nhất thời không thể bình phục, Diểu Đông nặng nề mà thở hắt ra, lẩm bẩm nói: “Chỉ là mơ. . .”

Trong bóng đêm có người cười nhẹ một tiếng, tiếp lời nói: “Còn giống như là ác mộng.”

Diểu Đông phút chốc ngồi dậy, chỉ thấy ngồi bên giường là một bóng đen, đợi cho đến lúc mắt dần dần thích ứng với ánh sáng hôn ám, y mới nhìn rõ bóng đen kia là Phủ Tử Dục.

“Ngươi sao lại ở trong này?” Diểu Đông xoa xoa thái dương, hỏi.

Phủ Tử Dục đi qua, mùi rượu nồng xông vào mũi, hắn đem hai tay chống bên người Diểu Đông, ánh mắt như động vật hoang dã trong bóng đêm âm u lóe ánh sáng.

“Ta không thể ở nơi này sao?” Hắn hỏi, “Hay là nói, chỉ có phụ hoàng mới có thể ở nơi này?”

Diểu Đông nhíu mày, mở miệng nói: “Ngươi uống say rồi, ta kêu người đưa ngươi trở về.”

Phủ Tử Dục dựa vào quá gần , Diểu Đông không có cách nào xuống giường, đành phải vươn tay đẩy hắn một chút, thế nhưng không nghĩ rằng ngón tay vừa đụng tới bờ vai của hắn, đã bị một cỗ đại lực mạnh mẽ đè ép xuống dưới, miệng cũng bị gắt gao che lấp.

“Phủ Tử Dương. . .” Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của người nọ, chỉ có tiếng hô hấp ồ ồ nặng nề vang lên bên tai, hắn nói một câu, “Ngươi là của ta”.

Hai tay bị giữ trên đỉnh đầu, thân thể cùng chân bị gắt gao ngăn chặn, miệng lại bị bịt kín, không phát ra nổi một tiếng. Môi Phủ Tử Dục lướt qua khuôn mặt, lướt qua cổ, ở xương quai mút mát rồi cắn xuống.

“Phủ Tử Dương. . . Ta yêu ngươi. . .”

“Ta yêu ngươi. . . Phủ Dương, ngươi là của ta. . .”

Đầu lưỡi ướt át trượt một đường tới ngực, Diểu Đông nhìn màn giường lay động trên đỉnh đầu tựa bóng ma, trong đối mắt thoáng qua sự hốt hoảng.

Ta yêu ngươi. . .

Cảm giác một chút nhớp nháp trên làn da, trong đầu có những hình ảnh xuất hiện không ngừng, hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn, lúc này Diểu Đông mới giật mình cảm thấy có lẽ mình vẫn còn đang chìm trong mộng cảnh của giấc mộng kia.

Có lẽ từ đầu đến cuối, vẫn chưa tỉnh lại.

Là ai đang nói. . . Ta yêu ngươi?

Trong ánh đèn màu ái muội, nồng đậm mùi rượu, nữ nhân diễm lệ môi khẽ nhếch lên một đường cong mị hoặc, cánh môi đỏ sẫm mấp máy, không chút quan tâm nói ra những lời trào phúng.

“Diểu Đông. . . Con. . . Muốn lên giường với dì không ?”

“Vì sao lại lộ ra vẻ mặt này, thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu. . . Con nói con yêu dì . . . Không phải là muốn lên giường với dì sao. . .”

Móng tay thật dài sáng bóng xinh đẹp , chậm rãi vuốt dọc lướt qua vết thương trên ngực, khẽ dùng sức, khiến vết sẹo già vỡ ra, máu đỏ sậm tuôn tràn, nhiễm lên đầu ngón tay xinh đẹp của nàng.

“Diểu Đông. . . Con muốn nghe dì nói gì nào?”

Trong nháy mắt ngẩng mặt lên, nàng bỗng nhiên khôi phục, trong trấn nhỏ hẻo lánh, tiểu viện hoa hướng dương cùng nụ cười mĩ lệ, ngực Diểu Đông như bị bóp chặt, sau đó chợt nghe thấy tiếng nàng mềm nhẹ, ngữ điệu giống như than thở—

“Em yêu anh. . .”

Dây áo váy đen theo đầu vai chảy xuống, thân thể tuyết trắng trong ánh đèn ái muội làm hoa mắt người nhìn . Tố nhẹ nhàng ôm lấy cổ Diểu Đông, men say mông lung, đôi mắt chậm rãi kề sát vào.

Môi đỏ mỏng lại gần bên tai Diểu Đông, nàng thoáng thở gấp nói:

“Em yêu anh . . .”

Làn da trắng nõn mảnh khảnh dán xuống, từng chút từng chút lần thấp xuống khoát lên bên hông quần bò.

Tố khinh miệt cười, lại thấp giọng dùng âm điệu mê hoặc như trước nói—

“Diểu Đông, con muốn nghe dì nói dì yêu con sao?”

“Nhưng mà Diểu Đông à con có biết không? Tình yêu là một lời nguyền. . .”

“Chúng ta a. . . Đều đã biến thành ma quỷ. . .”

“Em yêu anh , em yêu anh . . . A. . . Hưng phấn sao? Đàn ông ấy à. . . Đều cùng một loại. . .”

Con sẽ hối hận.

Cánh môi đỏ mọng kề sát trên môi mình, đầu lưỡi tham tiến yết hầu, hết thảy đều điên cuồng như thế.

Quần áo phân tán, drap giường hỗn độn, da thịt phụ nữ ướt át mà chặt chẽ, tiếng thở dốc ồ ồ, lấm tấm mồ hôi. . . Đây là cực hạn hưởng thụ sao? Hay là sự cực hạn tra tấn? Diểu Đông có chút không nhớ rõ.

Chỉ nhớ rõ đã từng có một cỗ hương vị như vậy. . .

Cửa loảng xoảng một tiếng bị đá văng, rơi trên mặt đất thành bốn năm mảnh.

Sức mạnh giam cầm trên người chợt biến mất, tiếp theo là tiếng người nào đó mà ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Từng ánh đèn, ánh đèn được châm lên, trong ánh sáng như ban ngày, không ai có thể ẩn nấp.

Có người bỗng nhiên cuồng loạn quát to.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!?”

“Phủ Tử Dương là của ta! Ngươi dựa vào cái gì–”

“Phủ Tử Dương là của ta! Từ trước đến giờ đều là của ta! Ta yêu lâu như vậy, cất giấu lâu như vậy— ngươi có tư cách gì mà chen một chân vào!? Ngươi cho tới bây giờ đều không quan tâm y ! Ngươi có tư cách gì mà chen chân vào!?”

“Phủ Tử Dương yêu ta! Y thật sự yêu ta! Từ nhỏ y đã che chở cho ta, ngay từ đầu y vẫn luôn lén lút che chở ta. . . Lần đó, trong lúc đi săn mùa đông lần đó ta rơi xuống sơn nhai, y liền như vậy nhảy xuống cùng ta, ta ở chân núi đông lạnh thần chí mơ hồ, y cởi quần áo ôm lấy ta. . . Ta đều nhớ rõ! Ta đều nhớ rõ! Chúng ta mới thật sự yêu nhau! Ngươi dựa vào cái gì chen vào!? Ngươi dựa vào cái gì chia rẽ chúng ta! ! !”

Thuận đế lạnh lùng nhìn hắn, chỉ nói: “Lôi ra ngoài!”

Một tiếng kêu rên, tiếng la hét điên cuồng dừng lại rồi im bặt, trong phòng lập tức yên ắng, ngay cả tiếng hít thở cũng đều không nghe được.

Thuận đế xoay người, nhìn thiếu niên trầm mặc không nói trên giường.

Tóc dài phân tán, vạt áo mở rộng, trên làn da gần như trong suốt, trải rộng những hồng ngân chói mắt.

Thuận đế nguy hiểm nheo mắt lại, từng chút từng chút dựa sát vào.

Ngón tay chậm rãi mơn trớn những dấu hôn đỏ sẫm, cũng không biết bị cái gì mê hoặc, bỗng nhiên hé miệng, liền một ngụm cắn xuống—

Chỉ nhớ rõ, có mùi hương như vậy.

Nước hoa, son môi, rượu.

Còn có một ít chất lỏng sềnh sệch, tản ra trong không khí.

Hòa trộn cùng một chỗ với hỗn hợp kia, là mùi máu khiến người ta buồn nôn. . .

Diểu Đông đột nhiên trở mình, ghé bên mép giường tê tâm liệt phế nôn ra một trận.

Hôn môi cùng cắn phá, vuốt ve cùng mơn trớn, đều là ghê tởm như vậy.

Tố nói đúng, tình yêu là lời nguyền, là ma quỷ, sẽ khiến con người đánh mất hi vọng.

“Diểu Đông?”

Thần chí nháy mắt tỉnh táo lại, Thuận đế ngồi xổm bên cạnh , bàn tay lo lắng mà lại nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve lưng thiếu niên.

“Khó chịu lắm sao? Có phải ta cắn người đau không? Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . .”

Ánh mắt đảo qua dấu hôn trên cổ thiếu niên, Thuận đế khẽ cắn môi, nhưng lại khẽ hạ giọng.

“Thực xin lỗi. . . Nhưng Diểu Đông, ngươi rốt cuộc có biết không—”

Tựa hồ hít thở thật sâu, Thuận đế nói: “Ta yêu ngươi?”

Thiếu niên ngẩng đầu, mặt tái nhợt, mắt đỏ bừng.

Y nhìn thẳng về phía Thuận đế, nhưng ánh mắt chán ghét cùng tuyệt vọng kia, như xuyên thấu qua Thuận đế, nhìn về một phía xa xôi nào đó, không biết nơi đó có thật sự tồn tại hay không.

“Ngươi sẽ hối hận.”

Y mấp máy môi, gằn từng chữ.

********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.