Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm

Chương 2: Chương 2: TIÊU VŨ HUYÊN




Tôi cảm nhận được sự sốt ruột của anh ấy, tôi biết đã đến lúrồi, vì thế dập tắt điếu thuốc, tôi hỏi thẳng:

“Anh con nhớ Tiêu Vũ Huyên không?”

Tôi hỏi còn anh ấy ngây ra.

Vẻ mặt ngây ra của anh ấy cho tôi biết anh ấy còn nhớ, đó là vẻ mặt hiện tại bao hàm quá khứ, hoặc nên nói là: vẻ mặt quá khứ vỡ nát ở hiện tại. Đó đúng là vẻ mặt mà tôi cần.

Không đề phòng, và, chân thật một cách phức tạp.

Sự phức tạp thuần túy.

Tôi mừng là anh ấy không làm uổng phí màn kịch do tôi đạo diễn, vì tôi không muốn anh ấy tưởng rằng người điều khiển tình thế là anh ấy, tôi mừng vì khả năng đạo diễn của mình vẫn còn, thế nêm bỗng thấy nhớ nhung con người với vai trò đạo diễn của mình trước đây, tôi...

Tại sao em không vui?

Tôi đã dựng nên một màn kịch hay, vừa mới đây thôi.

Vừa nãy thực ra tôi cố ý, tôi cảm nhận được sự đề phòng của anh ấy, tôi phát giác ra sự ngụy trang của anh ấy, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự thất vọng của anh ấy, thất vọng vêc bản thân, vì thế tôi quyết định dẫn dắt anh ấy thoát khỏi những điều này, bằng cảm súc, sở trường của tôi. Tôi cố tình quăng ra vô số lời không đầu không đuôi,cảm súc sụp đổ, hỗn loạn áp đảo, để chuyển hướng chú ý của anh ấy, tiếp sau đó nhân lúc anh ấy không đề phòng quẳng ra câu hỏi này: Anh còn nhớ Tiêu Vũ Huyên không?

Mục đích là kéo anh ấy ra khỏi vòng phòng bị, nắm bắt lấy cảm súc cũng như phản ứng chân thực của anh ấy. Tuy tôi vẫn không hiểu vì sao mình cần làm những chuyện này? Tại sao phải gặp anh ấy? Bởi người tôi muốn gặp thực ra...

Tại sao em không vui?

Tôi đến không phải là để tán thưởng điều anh ấy gìn giữ, tôi không cần lắng nghe câu chuyện của anh ấy lần nữa, đó thực sự là một cuộc đời huy hoàng, nhưng không phải huy hoàng nhất trong số những câu chuyện tôi từng nghe, thậm chí là so với cuộc đời tôi. Điều tôi cần là đôi mắt anh ấy, góc độ đôi mắt ấy nhìn nhận việc này việc kia. Nhưng anh ấy lại gìn giữ quá lâu, gặp nhau vẻn vẹn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã đủ để tôi hiểu rõ, ngồi trước mặt là một người đàn ông có tính cách khép mình.

Người đàn ông quen với việc khép mình.

Nếu nhìn từ góc độ đạo diễn đánh giá diễn viên thì anh ấy là một diễn viên thiên phú, bởi khuôn mặt ăn hình rất thích hợp quay cận cảnh, bởi đôi mắt có hồn, thậm chí là dáng người cao lớn, tỷ lệ cân đối không chê vào đâu được. Anh ấy sẽ là một diễn viên thiên phú, nhưng không phải là diễn viên tôi thích, bởi diễn viên thì phải nhập vai, anh ấy quá thông minh và quá đề phòng , người khác thông minh là điều tốt, nhưng sự thông minh của anh ấy lại mang ý đồ trêu tức người khác.

Anh ấy chỉ cởi mở những gì anh ấy muốn cởi mở, tuyệt đại đa số mọi người đều như vậy, thế nhưng anh ấy thì khác, bởi vì chuyện này thậm chí chỉ có anh ấy biết. Anh ấy sẽ diễn tốt, tốt đến độ cứ như thể mình chính là nhân vật, nhưng anh ấy sẽ không thả tình cảm vào, vì anh ấy là người khép mình, mà như vậy rấ đáng tiếc.

Đáng tiếc.

Khi tôi thông báo từ giờ sẽ không quay phim nữa không kèm lời giải thích, ngày nào tôi cũng được nghe đáng tiếc đáng tiếc, đáng tiếc cái này đáng tiếc cái kia, đáng tiếc,...

Tại sao em không vui?

“Tôi nhớ, sao vậy?”

Sau khoảng thời gian thất thần đốt hết 1 điếu thuốc, anh ấy hỏi, còn tôi, do dự.

Nhìn chằm chằm vào vết thương cũ giữa ngón đeo nhẫn bên tay trái anh ấy, tôi nghe thấy người đạo diễn bên trong mình tiếp tục phát huy :

“Tôi nghe thấy Tiểu Vũ nói sau gáy anh có xăm hình thánh giá, có thể cho tôi xem một chút không?”

“Tại sao cô lại quen Tiểu Vũ? Tại sao đột nhiên đến tìm tôi? Rốt cuộc là cô muốn gì?”

Rõ ràng lần này không có tác dụng.

Thở dài, châm điếu thuốc, sau khoảng thời gian do dự đốt hết một điếu thuốc, tôi quyết định nói thật:

“Tôi không biết.”

“Cô không biết?”

“Đúng vậy tôi không biết.” Tôi thực sự không biết. “Hôm nay tôi mới về Đài Bắc,từ...,không, hôm nay tôi mới về Đài Bắc, khi gọi điện thoại cho anh, tôivẫn đang trên tàu, chỗ ga Truy Phân.” Ga Truy Phân tôi cố tình nhấn mạnh điều này, vẻ mặt anh chứng tỏ sự cố tình này không hề uổng phí. “Tôi không biết tại sao tôi muốn gọi điện cho anh? Tôi không biết tại sao muốn gặp mặt anh một lần? Gặp anh xong tôi dự định thế nào? Nhưng tôi đã gọi cuộc điện thoại đó, đưa ra lời đề nghị gặp mặt, chỉ như vậy thôi, hy vọng không gây phiền phức cho anh.”

Anh ấy im lặng.

“Tại sao?”

“Bởi vì Tiểu Vũ hy vọng tôi làm vậy.”

Anh ấy lại im lặng.

“Tôi là đạo diễn, nhưng tôi không biết anh còn nhớ tôi.”

“Lạc Hy, tôi nhớ mà, cô rất nổi tiếng, tất nhiên là tôi nhớ rồi.”

“Đã từng rất nổi tiếng.” Tôi đính chính. “Tôi những muốn cố hết sức để giải thích cuộc gặp mặt ngày hôm nay một cách chính xác nhất, nhưng tôi phát hiện làm vậy rất, khó bởi vì anh khác xa tưởng tượng của tôi.”

“Khác xa ư?”

“Khác xa.”

Anh ấy im lặng, im lặng nhớ lại chuyện gì đó.

“Tôi tưởng anh sẽ là một cậu con trai hai mươi bảy tuổi, cho dù có đến bốn mươi thì vẫn là một cậu con trai bốn mươi tuổi, nói như vậy, anh hiểu ý tôi không?”

Anh ấy hiểu, anh lấy lý do hỏi ngược:

“Kết quả tôi không phải?”

“Khi anh khép mình thì không phải.”

“Ừm.”

“Vì thế sau khi vì thế sau khi phát hiện anh nhận ra tôi, tôi thầm do dự Không biết có nên biến nội dung cuộc gặp gỡ hôm nay thành tôi có một bộ phim sắp quay, tôi chuẩn bị trở lại tôi chuẩn bị trở lại, vì thế tôi muốn nghe câu chuyện của anh, thậm chí muốn mời anh tham gia, cái đó sẽ rất có tác dụng, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Anh ấy nói, thẳng thắn và trực tiếp, rồi cười, nụ cười giống y như trong tưởng tượng của tôi.

“Thế nhưng tôi phát hiện mình không hề muốn lừa anh.”

“Hả?”

“Anh rất... đặc biệt.” Đặc biệt. Điều này giống Tiểu Vũ từng miêu tả về anh, đặc biệt. “Vì thế tôi không hề muốn lừa anh, tôi có thể lừa anh, nhưng tôi không hề muốn lừa anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì Tiểu Vũ.”

“Tiểu Vũ làm sao lại quen biết cô?”

“Nói ra thì dài lắm.”

“Cô không muốn nói sao?”

“Vẫn chưa quyết định được là có nói hay không.”

“Thế thì tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.”

Anh ấy nói, rồi đứng dậy, tôi nhìn anh ấy đứng lên, nhưng điều trông thấy là, anh ấy đã quay trở lại làm mình ngày xưa.

“Tôi và Tiểu Vũ quen biết nhau tròn ba năm nay, gặp mặt nhau hằng ngày, trong bệnh viện.”

Anh ấy dừng lại.

“Nói rõ hơn là trong bệnh viện tâm thần, hoặc viện điều dưỡng, sao cũng được! Ai quan tâm phải gọi nó chính xác thế nào.”

Tại sao em không vui?

“Về sau tôi bị suy sụp, chuyện này không mấy ai biết, nhưng đây chính là nguyên nhân tại sao tôi mất tích lâu vậy.”

Anh ấy ngồi trở lại trước mặt tôi, hỏi:

“Sao Tiểu Vũ lại ở chỗ đó?”

“Không, vừa nãy tôi nói nhanh quá, tôi điều trị ở bệnh viện tâm thần, còn Tiểu Vũ làm ở bệnh viện, ba năm trước.” Ba năm trước, tôi cố tình nhấn mạnh điều này một lần nữa, đồng thời chuyển trọng tâm, “Chúng tôi sớm tối bên nhau, đây chính là lý do tại sao tôi biết anh, cô ấy thường hay nhắc đến anh, cô ấy khiến cho tôi tò mò về anh, đây là lý do tại sao tôi muốn gặp anh.”

“Tiểu Vũ sau này làm y tá ư?”

“Cũng có thể nói vậy.” Cũng có thể nói vậy, tuy không hoàn toàn chính xác. “Ba năm trước, nếu anh còn nhớ, thì đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau, đúng không?”

“31 tháng bảy, tôi nhớ chứ, rồi hôm sau, không thấy Tiểu Vũ đâu nữa.

“Anh và cô ấy nhìn thấy trăng xanh chưa?”

Anh ấy không đáp.

“Cậu có thể ôm tôi một cái không?”

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, chằm chằm nhìn tôi.

Anh ấy còn nhớ.

“Đây là câu đầu tiên Tiểu Vũ nói với tôi khi chúng tôi mới gặp nhau.”

“...”

“Phản ứng của tôi cũng giống y như anh.”

Im lặng hồi lâu, anh ấy nói.

“Chúng tôi không nhìn thấy trăng xanh, tôi đã lừa Tiểu Vũ, tôi...rất xin lỗi.”

“Nhưng từ tận đáy lòng anh tin rằng hôm đó sẽ có trăng xanh, đúng không?”

Anh ấy không trả lời, mà hỏi ngược lại tôi:

“Đây chính là lý do cô chọn ngày hôm nay để gặp tôi? 31 tháng bảy?

Tôi không trả lời, mà hỏi lại anh ấy:

“Anh muốn nói từ cái ngày 31 tháng bảy lần đầu tiên đó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.