“Anh có thể lên giường với tôi không?”
“Miễn là cậu đừng nói bằng cái giọng thương tâm đó!”
Tatsuya Abe tỉnh lại từ cơn mê, cả người tựa hồ bị xe tăng lăn qua, đầu khớp xương cảm giác như rời ra rồi lại nối lại, đau nhức không gì sánh được. Trời còn chưa sáng, người đàn ông nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say. Tấm lưng rộng ngang dọc dài ngắn đầy vết cào xước, nhắc nhở cậu tình dục đêm qua mãnh liệt đến thế nào, chính mình *** loạn ôm chặt người đàn ông này đến cao trào ra sao.
Vừa thất tình liền tìm kẻ xa lạ trải qua tình một đêm, Tatsuya Abe ôm lấy cái trán nhức như búa bổ, trong lòng xấu hổ cùng hối hận dâng trào.
Akimono đã khuyên cậu phải dành lần đầu tiên cho người thật tâm yêu mến mình, thế nhưng vì sao mình không nghe lời chứ? Là bởi vì cảm giác bị vứt bỏ thực thương tâm, hay là chính mình không muốn nghe lời người kia? Rõ ràng không thích mình nhưng vẫn dịu dàng khiến mình mê muội, hiểu rõ đối phương là MB nhưng tâm vẫn không hối hận, thật lòng thật dạ mà dâng hiến chân tâm, kết quả vẫn bị từ chối.
“Akimono” Nhịn không được, nước mắt một lần nữa trượt xuống hai gò má, Tatsuya Abe nhỏ giọng nghẹn ngào.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu đã đáp ứng rằng không khóc nữa thì tôi mới cùng cậu lên giường. Cậu hình như không biết giữ chữ tín là gì đúng không?” Đang ngủ say lại bị đánh thức, người đàn ông quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt không vui.
Tatsuya Abe bị hắn trừng nhất thời không dám nói lời nào. Lúc uống rượu ngay cả tên người ta cậu cũng không biết, lúc hắn cau mày cũng chẳng ảnh hưởng đến dáng vẻ anh tuấn khôi ngô, nhưng lại tỏa ra khí tức làm người khác cảm thấy áp bách, tâm sinh kính sợ. Hắn hình như cũng có thói quen ra lệnh cho kẻ khác.
“Thật xin lỗi…” Tatsuya Abe theo bản năng nhận lỗi, vội vội vàng vàng lau đi nước mắt trên mặt.
Người đàn ông kia một lần nữa nằm xuống, nhưng bởi vì giường có chút hẹp mà lại cau mày, “Cậu tỉnh rồi thì có thể ngồi ở ghế không? Giường nhỏ quá, nằm cực kì khó chịu.”
“Được.” Tatsuya Abe trùm chăn lên người rồi bước xuống giường, nhưng bởi vì mệt mỏi mà té ngã, mặc dù có thảm trải sàn nhưng đầu gối vẫn bị đập mạnh. “Đau quá…” Cậu nhẹ giọng kêu một tiếng, nhìn tấm lưng trần trụi của người đàn ông kia lại vội vã che kín miệng mình, không dám phát ra lời than gì nữa.
Mặc dù người đàn ông kia không hài lòng chút nào với khách sạn giá rẻ này, thế nhưng cả đêm khai mở cậu cũng là cẩn thận từng chút một, từ không tới có. Cũng có khi hai chân cậu sẽ chủ động vòng qua eo hắn, cùng đong đưa theo tiết tấu của hắn. Hắn hiển nhiên mệt mỏi, rất nhanh lại đi vào giấc mộng.
Tatsuya Abe kéo tấm thân đau nhức tiến vào nhà tắm, vừa tự tắm rửa sạch sẽ, vừa khóc thút thít. Nếu như lần đầu tiên của mình có thể tìm được một người ôn nhu như Akimono có lẽ đã không thống khổ đến mức này. Nhưng dù là Akimono Kenshin mà cậu tôn thờ hay bất cứ ai, thì có gì quan trọng?
Trở lại phòng, Tatsuya Abe rón rén nhặt lên quần áo bị ném lung tung trên sàn rồi cẩn thận mặc vào. Trên giường, người kia vẫn còn ngủ say. Cậu từ trong túi móc ra ví tiền, đem tất cả tiền bên trong để lên mặt tủ cạnh giường, lấy cái bật lửa của hắn chặn lên. Thế nhưng cái bật lửa rõ ràng là hàng cao cấp, giá cao hơn hẳn mấy tờ tiền mỏng. Tatsuya Abe cắn môi dưới, cởi cả đồng hồ đeo tay ra nhưng vẫn cảm thấy mình keo kiệt bủn xỉn nên lại nghiến răng nghiến lợi đem cả kẹp cà vạt vốn là quà mua cho Akimono đều tháo ra.
Vốn là muốn tặng cho Akimono coi như là quà từ biệt, thế mà ngay cả cơ hội người ấy cũng không cho mình. Ai bảo cậu là kẻ tướng mạo tầm thường lại đâu có tí hiểu biết gì về tình thú chứ? Tatsuya Abe cười khổ, từ tốn đem kẹp cà vạt giá một tháng lương của mình và tiền xuống, nhẹ giọng nói cảm ơn, “Đã làm phiền anh.” rồi rón rén rời đi.
Tatsuya Abe là một viên chức quèn, năm nay 25 tuổi. Từ quê nhà đi tới thành phố Osaka làm việc, tính tình cùng khuôn mặt tầm thường, sống như mọi người khác. Thế nhưng, khi đi lạc vào một hộp đêm, cậu liếc mắt một cái liền đem lòng si mê nam đầu bài – Akimono.
Mặc dù biết rõ bản thân không nên tiếp xúc với người đàn ông kia, thế nhưng Tatsuya Abe vẫn không thể kiềm chế, lâm vào điên cuồng mê luyến. Mỗi ngày cậu chỉ dám ăn hai bữa cơm, tiền tiết kiệm được quay lại hộp đêm chi tiêu bạt mạng để được người đàn ông ấy chú ý đến mình. Cuối cùng cũng được nói chuyện, Akimono ôn nhu không ngoài tưởng tượng khiến cậu chẳng còn lựa chọn nào khác là thành kính mà dâng lên tấm lòng của mình.
Dù cho bản thân không đủ tiền để mua những quà tặng đắt giá thì người kia vẫn như cũ mỉm cười, liên tục nói đừng ngại. Người đàn ông ấy, dịu dàng, khôi ngô tuấn tú, gợi cảm đến mức chỉ cần liếc cậu một cái là cậu gần như nhịn không được mà cương lên. Bất luận có nỗ lực thế nào, cậu biết người ấy sẽ không thuộc về mình.
Sau đó cậu còn gặp gỡ người ấy vài lần, Akimono rốt cuộc lựa chọn cùng một bác sĩ. Tatsuya Abe có gặp qua người kia một lần, không những có tiền mà tướng mạo phong lưu anh tuấn hơn hẳn người thường.
Sau khi bị Akimono từ chối, Tatsuya Abe vẫn hết lần này đến lần khác chạy đến nhìn trộm Akimono. Cuối cùng, có một buổi tổi, Akimono cùng bác sỹ kia ở nơi đèn đường mờ mờ mà sôi nổi ôm chầm lấy nhau, ngọt ngào hôn môi. Khoảnh khắc ấy dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khiến cho tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tatsuya Abe giờ phút này như vỡ ra ngàn mảnh.
Akimono cho tới giờ chưa hề hôn cậu, hết thảy đều là mình cậu cam tâm tình nguyện. Cậu đến cuối cùng chỉ là một khán giả đừng ngoài xem, vừa không có tướng mạo lại không có tiền. Trong mắt Akimono chỉ sợ cậu còn chẳng bằng một khách nhân tầm thường nhất.
Akimono chọn người bác sỹ kia cản bản chẳng có chút nào ngoài suy đoán của cậu, thế nhưng trái tim thành kính của cậu không khỏi chịu đả kích. Cuối cùng ngay cả kẹp cà vạt mà Tatsuya Abe nhịn ăn nhịn tiêu để tặng cho Akimono cũng bị cậu coi như chi phí trả cho bạn tình một đêm kia. Chỉ cần nghĩ người kia thậm chí còn chưa từng ôm mình, cậu đã đau lòng đến ứa nước mắt. Hoàn cảnh lúc này của Tatsuya Abe cũng không hẳn là thất tình, phải gọi là bừng tỉnh từ trong giấc mộng đơn phương mới đúng.
“Tatsuya, báo cáo của cậu giao nhanh lên một chút. Toàn bộ mọi người đều đã nộp rồi, chỉ còn mình cậu còn chưa làm xong. Vì một mình cậu mà làm mọi người đều chậm tiến độ, cậu xem vậy được hay không? Đồ hỗn trướng chỉ mang phiền toái cho người khác.”
“Thật xin lỗi, tôi sắp làm xong rồi đây.” Tatsuya Abe ra sức nhận lỗi.
Trưởng phòng cực kỳ mất hứng, lầm bầm một câu, “Cậu ngay cả người mới vào cũng không bằng, hiệu suất làm việc thật quá kém.”
“Làm chậm tiến độ của mọi người, tôi thật sự xin lỗi.”
“Có thời gian xin lỗi thì mau mau làm nhanh lên.” Trưởng phòng thô lỗ nói rồi xoay người rời đi.
Tatsuya Abe trở về vị trí, bắt đầu đem tài liệu tải vào máy tính.
Những đồng nghiệp làm chung đã nộp báo cáo nhìn cậu bận rộn mà vẻ mặt tràn đầy hả hê thích thú.
“Tiền bối Tatsuya Abe thật chậm chạp. Mỗi lần chúng ta rõ ràng đã hoàn thành đúng kế hoạch đều bị người ta kéo lại. Tiếp tục như vậy cả phòng này sẽ luôn bị người trong công ty khinh thường.”
“Xin lỗi… Thật xin lỗi.”
“Ngoài trừ xin lỗi ra thì cũng không thể làm nhanh hơn sao?”
“Thật xin lỗi.”
“Đúng là loại người vô dụng! Không hiểu tại sao hắn còn được ở lại công ty. Trưởng phòng cũng quá tốt bụng rồi!”
Đối mặt với bốn phía không ngừng châm chọc khiêu khích, Tatsuya Abe ngoại trừ xin lỗi cũng chỉ biết lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà làm việc. Cậu tương đối chậm chạm. Tuy rằng trong công việc kỹ càng tỉ mỉ để không phạm lỗi thế nhưng tốc độ luôn chậm hơn nửa nhịp so với mọi người. Nếu mỗi sáng thức dậy sớm thì cậu vẫn có thể nộp báo cáo cùng lúc với mọi người. Nhưng bởi vì thời gian trước cậu còn bận say đắm Akimono, chỉ cần có chút thời gian liền đi tìm hắn, dẫn đến tiến độ bị chậm nghiêm trọng. Vậy nên những oán trách của đồng nghiệp cũng không hoàn toàn vô lý.
“Cậu có thể hoàn thành công việc nhanh hơn một chút được không?” Đồng sự cùng tổ ném lại cho cậu những lời này trước khi đi ăn trưa.
Trưởng phòng vừa nãy rầy la thấy cậu vẫn đang vùi đầu vào máy tính nghiêm túc làm việc liền hỏi, “Muốn ăn gì?”
Tatsuya Abe ngẩng đầu nhìn trưởng phòng một cái rồi lắc đầu, “Không cần đâu, tôi không đói.”
“Gần đây cậu có chút kì lạ, mặc dù tôi không biết là chuyện gì nhưng việc hôm nay tôi không muốn xảy ra thêm một lần nào nữa.” Trưởng phòng nghiêm nghị hạ tối hậu thư.
“Vâng, tôi đã biết.”
Công ty yên tĩnh trở lại. Sau khi mọi người đều đi hết, Tatsuya Abe rốt cục có thể thở phào một hơi, điều chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái. Sau khi trải qua tình một đêm với người đàn ông xa lạ kia, cơ thể đau nhức và hậu huyệt sưng đỏ còn chưa có thời gian nghỉ ngơi, cậu đã phải đến công ty hoàn thành công việc đang bị trì trệ nghiêm trọng. Nếu không phải đang cắn răng gắng gượng, cậu sợ rằng thân thể mình đã không chống đỡ nổi nữa.
Bản thân đã mang lại không ít phiền phức, nếu còn bởi thứ bệnh không thể nói ra này mà bắt đồng nghiệp gánh vác công việc hộ mình, cậu cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi ở lại công ty. Cho dù phải chết cũng phải mang hết sức lực để hoàn thành công việc rồi mới nằm dài trên giường mà chết.
Trước khi tan sở, Tatsuya Abe cuối cùng cũng đem được bản báo cáo nộp cho trưởng phòng. Tuy là người cuối cùng trong phòng nộp thế nhưng trưởng phòng cũng không mắng cậu nữa. Ngược lại trưởng phòng lần đầu tiên mang khuôn mặt bình tĩnh nói, “Ngày mai nghỉ ngơi cho tốt.” Khó khăn lắm mới nghe được lời an ủi từ trưởng phòng, Tatsuya Abe cảm kích từ tận đáy lòng.
Trở lại nhà trọ, cậu tưởng như bản thân một bước cũng không thể di chuyển mà chỉ còn cách nằm dài trên giường. Nếu cứ nằm mãi như thế, có lẽ cậu sẽ chết luôn mất. Tatsuya Abe khép mắt, để dòng lệ tràn ra hai bên, chết thì chết. Bản thân dù sao cũng đã mất đi lẽ sống, sống trên đời cũng là liên lụy mọi người. Trên thế giới này chẳng ai cần cậu, chính cậu cũng đâu biết lượng sức mình mà đem lòng yêu người kia, sống tiếp để làm gì đây?
Nhưng mà trước khi chết cậu cũng nhất định phải đi gặp người đàn ông ấy lần cuối cùng. Nếu như có thể ngắm nhìn Akimono một lần, nói không chừng cậu lại có dũng khí để sống tiếp. Mặc dù biết rõ đây hoàn toàn là hành vi tự ngược, Tatsuya Abe cũng không cách nào từ bỏ khát vọng này.
Fujibayashi Rongu vừa uống rượu vừa quan sát cặp đôi Akimono và Matsuyama đang ngồi đối diện.
Matsuyama là người thú vị, với cá tính tùy tiện của hắn, nhìn kiểu gì cũng không giống một kẻ suy tình. Thế nhưng hết lần này đến lần khác bị mình quyến rũ bằng những câu nói tràn đầy ẩn ý, Matsuyama vẫn một mực chung thủy với Akimono. Akimono rõ ràng yêu thích đàn ông trung thực hiền lành thế nhưng vẫn một mực chọn Matsuyama làm người yêu. Thật không biết có phải thần ái tình uống say rồi đem hai người cứng rắn như vậy cùng một chỗ hay không? Hơn nữa nhìn hai người bọn họ càng lúc càng ăn ý khiến mình vô cùng khó chịu!
Trước đây khi đến ST, rõ ràng bản thân vô luận không cần nói đến dung mạo hay kỹ xảo không chút nào bại bởi Akimono, thế nhưng Akimono là chính là MB hạng nhất. Cũng không biết việc diễn kịch giỏi đến đâu mà con người ấy ở đâu cũng được những kẻ mắt mù mê luyến, tự cho mình vừa thông minh vừa anh tuấn.
Thậm chí có giai đoạn, Fujibayashi Rongu đặc biệt mang chuyện quyến rũ Akimono làm trò giải trí nhưng Akimono chẳng thèm quan tâm. Càng làm hắn tức giận là hắn lại bị Akimono cuốn hút, chỉ cần Akimono ngoắc ngoắc ngón tay hắn lại tự động trở về. Không thể toàn thắng khiến chính mình thêm bực mình. Mặc dù sau này đã ra ngoài mở quán nhưng đôi khi vẫn còn nhớ đến một thời tuổi trẻ lông bông, hắn vẫn có chút không cam lòng!
Fujibayashi Rongu nảy ra vài suy nghĩ xấu xa: Nếu có thể đoạt lấy Matsuyama thì tốt rồi! Dáng vẻ Akimono tức giận đến giậm chân nhất định sẽ vô cùng đáng giá.
“Fujibayahsi, anh đang nghĩ gì vậy?” Người đối diện lạnh lùng hỏi, trong đầu đã hiểu rõ ý xấu trong lòng hắn.
“Tôi chỉ là đang nhớ về một cậu thanh niên mới trải qua tình một đêm cùng thôi.” Fujibayashi Rongu giơ ly rượu lên, “Mùi vị thật tuyệt!”
Akimono không thèm phản đối, “Tôi không quan tâm tới chuyện phong lưu của anh, nhưng, tôi đã nói là không được động tới người của tôi. Anh quên lời tôi nói rồi sao?”
“Nhìn xem nhìn xem, tính độc chiếm mạnh đến vậy sao!” Fujibayashi Rongu ha ha cười, bất quá vẫn cảm nhận được ánh mắt giết người của Akimono nên ngoan ngoãn im miệng. Akimono lần này quả thực nghiêm túc. Có thể biến một kẻ lăng nhăng như Matsuyama thành người của riêng mình, Akimono thật khiến người ta ao ước!
“Cậu biết không, cách đây không lâu tôi thượng một kẻ rất thú vị.” Fujibayashi Rongu thay đổi đề tài, “Cậu ta hình như bị người yêu bỏ, khóc liên tục. Tôi chưa từng gặp qua ai có thể khóc lắm như thế. Tuy rằng tướng mạo thực bình thường, bất quá da dẻ rất trắng, sờ cũng mịn màng, hơn nữa thượng cái loại si tình này rất có cảm giác thành tựu. Thân thể *** đãng mà nội tâm lại thuần khiết. Loại người này khiến người ta càng hưng phấn!”
“Không ngờ anh biến thái đến vậy.”
Fujibayashi Rongu cười ha ha, “Chuyện buồn cười nhất chính là ngày hôm sau cậu ta đưa tôi tiền, đồng hồ đeo tay, kẹp cà vạt cao cấp. Đáng ra là lễ vật toàn tâm toàn ý đưa cho người yêu nhưng cuối cùng lại đưa cho người tình một đêm. Làm tôi cười chết đi!”
“Cũng không phải là đồ vật chủ ý cho anh, có cái gì đáng mà khoe chứ?” Akimono tức cười hỏi lại.
“Đương nhiên đáng khoe. Mặc kệ người trong mộng của cậu ta là ai, kết quả vẫn là tôi đoạn lấy lần đầu tiên của cậu ta còn cả đống quà tặng đó, người thắng chính là tôi.”
“Chàng trai kia thật đáng thương.” Matsuyama vốn không lên tiếng đột nhiên chen vào một câu, “Fujibayashi Rongu tiên sinh thật xấu tính.”
Fujibayashi Rongu nheo mắt phóng điện về hướng Matsuyama, “Nếu Matsuyama đã nói vậy, tôi nhất định sẽ thu hồi bản tính xấu xa này sẽ càng phù hợp với tính cách dịu dàng của Akimono.”
Matsuyama lắc đầu, “Không cần, tôi cũng không muốn Akimono cùng anh trở thành diễn viên chính.”
Akimono lãnh đạm gật đầu, cười cười, “Anh mau tỉnh lại đi.”
Fujibayashi Rongu cười ha ha, giơ ly lên cùng bọn họ cạn chén. Đột nhiên trong phòng ăn đột nhiên có tiếng vang thật lớn, có một người làm đổ bàn ăn.
Fujibayashi Rongu quay đầu lại liếc một cái, bỗng hứng thú chỉ vào người nhếch nhác ấy nói, “Mau nhìn, cậu ta chính là người cũng tôi lên giường đó.”
Akimono và Matsuyama cũng quay lại nhìn rồi cùng kêu lên, “Là cậu ta?”
“Mấy người quen nhau sao?”
“Người mà anh kể là cậu ta?” Akimono nhíu mày, “Cậu ta rất thành thật, tại sao lại đụng phải anh?”
Fujibayashi Rongu nhìn Akimono chằm chằm, “Anh đừng nói với tôi là người cậu ta say mê chính là anh…?”
Lòng vừa dạt dào thích thú hoan hỉ, giờ khắc này toàn thể biến thành số không. Fujibayashi Rongu thấp giọng mắng, “Gặp quỷ.” Hắn tới cùng đâu có chỗ nào thua kém Akimono? Thậm chí nam nhân bình thường đều ghê tởm hắn, tâm tính hắn có chỗ nào khiếm khuyết sao?
“Tôi nhất định sẽ đem cậu ta thu vào tay, Akimono.” Uống một hơn cạn sạch ly rượu vang đỏ, Fujibayashi Rongu quyết tâm thề.
“Anh thật nhàm chán.” Akimono khinh thường.
“Tôi nói thật đấy!” Fujibayashi Rongu nhìn hắn, vẻ mặt không giống như đang đùa cợt chút nào, “Trước khi thành công, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Nếu ngay cả một kẻ tầm thường như thể còn chẳng thu phục được, tôi còn mở hộp đêm làm gì?”
“Tùy anh.” Akimono lạnh lùng nâng ly. Matsuyama ngồi bên cạnh vẻ mặt nhăn nhó, mười phần ghen tuông, “Anh sẽ không thích tên kia chứ?”
Akimono xấu xa nhếch mép, “Ai mà biết được.”
Giờ phút này, Fujibayashi Rongu hoàn toàn không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh mình, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người sắp ngất xỉu kia – Tatsuya Abe. Trong đầu hiện lên những ý định xấu xa, suy cho cùng phải dạy dỗ thế nào mới có thể khiến cậu ta thích mình đây?
Tatsuya Abe sắc mặt tái nhợt cúi đầu xin lỗi không ngừng, “Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ bồi thường.”
Cậu ở ngoài cửa khu nhà của Akimono đợi nửa ngày cũng không thấy người kia. Thất vọng đến tột cùng mà đi vào nhà hàng này, nhưng bởi vì mất hồn mất vía mà cậu làm đổ bàn ăn, hứng chịu những ánh mắt khó chịu từ mọi người.
Người phục vụ mỉm cười đưa ra số tiền bồi thường khiến Tatsuya Abe ngạc nhiên đến ngây người. Cậu như đang trong mộng nhìn khắp bốn phía, bản thân bất tri bất giác đi vào một nhà hàng vô cùng cao cấp. Trên người cậu có mang tiền nhưng căn bản đâu đủ để chi trả.
“Xin hỏi có thể thanh toản bằng thẻ không?”
“Đương nhiên.” Được huấn luyện đến chuyên nghiệp, người phục vụ không thay đổi thái độ.
Tatsuya Abe từ trong ví rút ra thẻ đưa cho người phục vụ, “Đã làm phiền rồi.”
Bỗng nhiên từ bên cạnh có một cánh tay đưa ra cản cậu, “Phí bồi thường của vị tiên sinh này tôi sẽ trả.” Nói rồi lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho người phục vụ.
“Được, Fujibayashi Rongu tiên sinh.”
Tatsuya Abe ngoảnh lại, nhìn rõ là ai liền thất kinh, không ngờ ở đây lại gặp được người bạn tình một đêm kia.
“Anh,… Xin chào.”
“Đi thôi.” Fujibayashi Rongu kéo cậu rời đi.
“Nhưng mà…”
“Lẽ nào còn muốn ở đây ăn cái gì?” Fujibayashi Rongu nhìn cậu, nhíu mày.
“Không phải như vậy, là tôi…” Tatsuya Abe đương nhiên không muốn ở lại chỗ này nữa nhưng cứ để người đàn ông này trả tiền hộ mình thì thật vô lý.
Fujibayashi Rongu không thèm để ý đến cậu, cường ngạnh lôi đi.
Tatsuya Abe không có kinh nghiệm đối mặt với bạn tình một đêm, hơn nữa trời sinh tính tình thành thật lại nhát gan, đối mặt Fujibayashi Rongu tràn đầy cường thế chỉ biết nhất nhất đi theo.
Ra khỏi nhà hàng, mãi đến khi ngồi vào trong xe Fujibayashi Rongu, Tatsuya Abe mới như tỉnh lại từ giấc mộng.
“Xin chở tôi đến cây ATM, tôi có thể trả lại tiền cho anh…”
Fujibayashi Rongu quay đầu liếc cậu một cái, “Tôi phát hiện cậu rất thích dùng tiền để xua đuổi tôi. Thế nhưng trên thực tế cậu đâu có nhiều tiền, tính cách cậu thật kì quặc.”
Fujibayashi Rongu một lời sắc bén nói trúng khiến Tatsuya Abe xấu hổ muốn độn thổ. Ngoại trừ xin lỗi, cậu quả thực không biết dùng lời gì để đáp lại người này, cũng bởi vì thế mà không dám nhắc lại chuyện tiền nong trước mặt Fujibayashi Rongu.
“Thân thể cậu đã khá hơn chưa?” Fujibayashi Rongu thình lình hỏi.
Tatsuya Abe suy nghĩ một hồi mới hiểu ý, đỏ mặt mà nói dối, “Vâng.”
“Bất quá nhìn qua thì thần sắc cậu cũng không tốt lắm.”
“Bởi vì công tác vất vả thôi.” Đã trót nói dối, Tatsuya Abe đành phải nói dối đến cùng.
Fujibayashi Rongu quay đầu nhìn cậu, nheo mắt, trong mắt toàn ý xấu, “Ý cậu là trừ chút mệt mỏi, thân thể của cậu đã hoàn toàn bình phục?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt quá.” Fujibayashi Rongu vòng xe, nhấn chân ga tăng tốc, “Thế đã có sức qua đêm cùng tôi chưa?”
“Dạ?”
“Lần trước nếm qua mùi vị của cậu, tôi rất muốn cùng cậu 1 lần nữa. Nếu chúng ta được gặp nhau ở đây, phải chăng là duyên phận. Lần này toàn bộ phí tổn sẽ do tôi chi, có thể cùng tôi làm một lần nữa chứ?”
Làm tiếp 1 lần, người đàn ông này rốt cuộc đang nói cái gì đây? Tatsuya Abe sắc mặt tái nhợt, toàn thân căng cứng, mắt thấy Fujibayashi Rongu lái xe vào bãi đỗ xe của một khách sạn cao cấp.
“Có thể, nhưng mà…” Không nói tới thân thể của mình hoàn toàn chưa bình phục để làm tiếp một lần, cậu thật sự không muốn cùng người đàn ông này lần thứ 2 quan hệ. Tại sao phải cùng hắn làm?
“Tôi không muốn…”
“Ngày hôm ấy chẳng phải cậu rất cô đơn sao?” Không đợi Tatsuya Abe cự tuyệt, Fujibayashi Rongu đột nhiên đưa tay ra ôn nhu vuốt ve gò má cậu, vẻ mặt thương cảm, “Khóc đến thương tâm. Rõ ràng là một người đàn ông, thế nhưng lúc rơi lệ lại đẹp đến vậy, thật sự là lay động lòng người.”
Thủ pháp tán tỉnh cao siêu, cùng tiếng thì thầm mềm mại đã chạm đến những dây thần kinh yếu ớt nhất trong nội tâm Tatsuya Abe. Cậu đâu chỉ tịch mịch cô đơn mà đã tuyệt vọng từ lâu. Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí để nói lời từ biệt với Akimono nhưng ngay cả cơ hội này ông trời cũng cũng không ban cho cậu. Trên thực tế dù có gặp lại Akimono cậu cũng chỉ càng thêm đau khổ
Lòng đau như bị người cấu xé, Tatsuya Abe hai tay ôm lấy mặt,, không thể kiềm chế mà khóc thành tiếng.
Fujibayashi Rongu yên lặng nhìn cậu khóc, giang tay ra ôm trọn cậu trong lồng ngực, khe khẽ vỗ nhẹ lưng cậu, “Không cần nhớ tới người kia nữa, chúng ta cùng lên giường, tôi sẽ giúp cậu quên hết mọi thứ.”
Khách sạn cao cấp lần này khác hẳn khách sạn giá rẻ lần trước. Đứng ở tầng thượng, ta có thể thưởng thức được ánh sáng đô thị phồn hoa bên ngoài. Hiển nhiên mục tiêu của Fujibayashi Rongu không phải phong cảnh mà là chiếc giường siêu lớn trong phòng.
“Lần trước giường quá nhỏ, muốn ngủ cũng không dễ chịu.”
“Thật, xin lỗi…” Tatsuya Abe cúi đầu, Fujibayashi Rongu thực sự là một kẻ quen thói hưởng thụ. Thế mà mình còn mang người ta đến khách sạn, còn khóc lóc van xin hắn trên giường, đúng là không biết xấu hổ.
Fujibayashi Rongu ôm lấy cậu từ phía sau, nói, “Nhưng hương vị của cậu thật tuyệt, giường có nhỏ đến mấy tôi vẫn chịu đựng được.”
Là khen ngợi hay chê trách đây. Tatsuya Abe càng cúi đầu thấp xuống, hận không thể đào cái lỗ để mình trực tiếp nhảy vào.
“Cậu đi tắm trước đi.” Fujibayashi Rongu vỗ vỗ cậu, ra lệnh.
“Vâng.” Tuy rằng thân thể cũng không khỏe để tiếp nhận lần thứ hai nhưng tình cảnh này đâu còn đường lùi, Tatsuya Abe ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Không hổ là khách sạn cao cấp, ngay cả phòng tắm cũng lắp đặt thiết bị cực kì xa hoa, đá cẩm thạch đen tuyền nhìn qua giản dị nhưng vẫn lộ ra vẻ xa xỉ phung phí. Bốn tắm lớn đến nỗi có thể chứa được bốn người.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tatsuya Abe có chút do dự nhưng vẫn run run cho ngón tay vào hậu huyệt sưng đỏ, cố nén đau đớn làm sạch cơ thể.
Chờ cậu đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã xuất hiện một xe thức ăn, ngoại trừ đồ ăn còn có một chai rượu vang đỏ thượng hạng.
Vừa rồi ở nhà hàng cậu cũng chưa ăn được gì đúng không?” Fujibayashi Rongu kéo cậu ngồi xuống, “Ngồi xuống từ từ ăn.”
“Không cần, anh Fujibayashi…” Tatsuya Abe đứng lên, cậu không muốn quá thân cận với người đàn ông bí này. Cho dù lát đã cùng người này đồng sàng cộng chẩm, cũng chẳng có chuyện gì phát sính giữa hai người. Người đàn ông này hành động như vậy khiến cậu không thích ứng kịp, thậm chí có chút sợ hãi.
“Ăn đi, tôi đi tắm rửa…” Fujibayashi Rongu đưa tay vuốt tóc cậu, mỉm cười nói, thế nhưng vẫn như trước không cho phép cự tuyệt.
Tatsuya Abe nhìn bóng lưng Fujibayashi Rongu, cầm lấy dao nĩa. Giờ phút này, cậu mới phát hiện ra khí tức của người đàn ông này lại mạnh yếu khác biệt với mình đến vậy. Fujibayashi Rongu cho dù vừa cười vừa nói, cũng vẫn khiến cậu tưởng như không thở nổi vì cảm giác áp bách. Cậu hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt người đàn ông này.
Chờ Fujibayashi Rongu từ phòng tắm bước ra, Tatsuya Abe đã ăn hết một phần ba đồ ăn, chỉ có chai rượu vang là chưa hề động tới.
Fujibayashi Rongu cầm lấy hai cái ly rồi rót rượu, đem cho Tatsuya Abe một ly, “Uống chút rượu.”
“Vâng.” Tatsuya Abe để dao xuống, căng thẳng cầm cái ly, chậm rãi uống. Không hổ là rượu do Fujibayashi Rongu chọn, mùi vị vô cùng đậm đà mà êm ái như tơ tằm trôi qua giữa môi và răng, thấm vào từng tế bào trong khoang miệng. Tatsuya Abe tham lam uống một ngụm to.
Fujibayashi Rongu mỉm cười nhìn cậu, chờ cậu uống hết rồi lại rót thêm.
“Uống thế nào?”
“Thật ngon, tựa như vị nho thấm đến tận linh hồn.”
Fujibayashi Rongu cong cong khóe miệng, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe được lời nhận xét thi ý đến vậy, không ngờ cậu là một người lãng mạn.”
Tatsuya Abe ngượng ngùng cúi đầu, “Tôi chỉ nói lung tung thôi.”
Fujibayashi Rongu rót tiếp rượu cho cậu, giơ ly lên khẽ cụng với ly của cậu, “Vì tâm hồn của chúng ta, cạn ly.”
Tatsuya Abe lại một lần nữa uống cạn, thân thể cùng gương mặt dần nóng lên. Tay Fujibayashi Rongu cách áo choàng tắm nhẹ nhàng mà vuốt ve bắp đùi cậu, rõ ràng chỉ cần đưa tay vào liền có thể trực tiếp chạm vào da thịt cậu nhưng người đàn ông này nhất định không làm vậy. Xúc cảm từ vải bông cọ xát trên da thịt non mềm trái ngược lại sinh ra cảm giác kì quái. Thậm chí ngay cả dục vọng ham muốn cũng thoáng chốc mà khí thế dâng lên. Cậu di chuyển chân, muốn che đi dục vọng ám muội giữa hai chân. Thế nhưng cậu không ngờ chính hành động này lại vạch trần bản thân.
Fujibayashi Rongu thấy buồn cười, đưa tay đè xuống bắp đùi của cậu, “Càng cọ xát thì lại càng cứng rắn a.”
Tatsuya Abe run rẩy, gương mặt hồng hồng, “Xin lỗi… thật xin lỗi…”
Fujibayashi Rongu cúi đầu, nâng cằm cậu lên rồi hôn lên cánh môi cậu, chậm rãi đẩy cậu ngã xuống giường, bàn tay từ viền áo luồn vào trong. “Tuy rằng dáng dấp cậu thực bình thường, bất quá da thịt lại cực kì mịn màng, ngay cả một sợi lông cũng không tìm thấy. Thật sự chỉ sờ mà cũng muốn câu hồn.”
Tatsuya Abe quay đầu vùi mặt vào gối, thân thể không ngừng run rẩy.
Ngón tay Fujibayashi Rongu linh hoạt dò vào hậu huyệt chưa tiêu sưng, ướt át lại nóng bỏng khiến người ta kinh ngạc. Tatsuya Abe run mạnh một cái, “Có chút đau.”
Fujibayashi Rongu cúi đầu, “So với lần đầu tiên còn đau hơn?”
Cũng không phải đau như lần đầu tiên thế nhưng cảm giác đau nhức cùng tê dại đan xen nhau rất kì quái, “Có chút kì lạ.”
Fujibayashi Rongu không để ý tới cậu, liền tiếp tục đưa ngón tay vào khuếch trương, chờ một chút liền dùng lực đẩy sâu vào trong. Tatsuya Abe thấp giọng rên ri, cảm giác quá mãnh liệt, vừa đau vừa tê dại, vừa dữ dội vừa sảng khoái.
Fujibayashi Rongu cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói thầm, “Mặc dù mới lần thứ 2 nhưng chỗ này của cậu đã tự hiểu mà co rút, cơ thể vạn phần *** đãng.”
“Fujibayashi Rongu tiên sinh, xin anh… không cần nói nữa.” Tatsuya Abe hướng cặp mắt ướt át, tràn đầy cầu xin, thân thể lại theo tiếp tấu của hắn mà lắc lư. Cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến cậu không dám rên rỉ mà chỉ có thể nhỏ giọng cầu khẩn.
Ánh mắt van xin như con cún nhỏ của cậu quả thực khiến người ta yêu mến. Những sợi tóc ngắn đen nhánh, ướt nhẹp dán tại đôi gò má trắng như tuyết lại sinh ra vẻ phong tình lẳng lơ, hấp dẫn mê người. Fujibayashi Rongu bị cậu mê hoặc mà tinh lực dâng trào, ôm lấy gương mặt cậu, dùng sức hôn lên đôi môi anh đào của cậu. Thân thể này mang cho hắn vui sướng, dù tướng mạo có tầm thường cũng chẳng sao. Trên cơ thể cậu mỗi chỗ phảng phất đều mang nét ngọt ngào cùng cám dỗ khiến hẳn không cách nào thoát ra.
Fujibayashi Rongu nắm lấy phân thân của cậu, để thân thể mềm mại của cậu bày ra đủ loại kiểu dáng. Cậu nỉ non rên rỉ rồi hét lên khi đến cao trào. Lần đầu tiên là khai phá, lần thứ hai là hưởng thụ.
Có rất nhiều người không thích cùng xử nam ân ái bởi vì cho rằng lạc thú còn không bằng nỗ lực mà mình bỏ ra chứ đừng nói sẽ biến đổi theo tỉ lệ thuận. Thế nhưng, dần dần phát hiện những chỗ khêu gợi trên cơ thể Tatsuya Abe khiến Fujibayashi Rongu có cảm giác như đang tự tay cày cấy, nhìn cậu nở hoa kết trái rồi nhâm nhi thưởng thức cũng là một loại thành tựu. Cơ thể cậu không ngừng tỏa ra khí tức *** đãng mà hắn phải từ từ hưởng dụng, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác.