Tatsuya Abe trở lại nhà Fujibayashi Rongu đã gần một tháng. Không giống như tưởng tượng của cậu, bây giờ Fujibayashi Rongu tựa như hoàn toàn dính lấy cậu, hai mươi tư tiếng đồng hộ kè kè bên người. Tatsuya Abe đến phòng bếp, hắn cũng đến phòng bếp. Không có gì cũng liên tục gọi tên cậu, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào người cậu, xác định cậu chân thật tồn tại.
Lúc ngủ cũng y như thế. Trước kia Fujibayashi Rongu vô cùng ghét người khác làm phiền giấc ngủ của hắn. Tatsuya Abe mỗi lần ngủ sẽ nép vào một góc, tránh làm phiền hắn. Nhưng bây giờ hắn nhất định phải ôm Tatsuya Abe vào ngực mới bằng lòng nhắm mắt. Hai ngày đầu qua đi, hắn mặc dù có thể ngủ, nhưng giấc ngủ cực kì chập chờn, thường xuyên tỉnh giấc. Sau đó sẽ giống như trẻ con, hoảng hốt, lớn tiếng hỏi, “Abe-chan, em ở đâu?”
Lúc này cậu sẽ không phiền lòng mà nhẹ nhàng trả lời hắn, an ủi hắn, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, “Em ở đây, đừng sợ.” Tình huống này xảy ra hơn nửa tháng mới có chút giảm bớt. Nhưng điều không thay đổi là Tatsuya Abe trở thành thuốc ngủ toàn năng và gối an thần.
Một tháng sau, tinh thần Fujibayashi Rongu nhanh chóng bình phục. Cùng với tinh thần là tính độc chiếm kinh khủng cũng quay lại.
“Rõ đáng ghét, vì sao em lại muốn đích thân tặng quà cho tên trưởng phòng dở hơi kia. Đứa bé là con hắn chứ đâu phải con em, vì sao phải quan tâm thế? Em chỉ quan tâm tới anh không được sao?” Nhìn quà tặng được chuẩn bị cẩn thận đặt trên bàn, Fujibayashi Rongu tức giận trừng mắt nhìn Tatsuya Abe đeo cà vạt, miệng không ngừng càu nhàu.
Mặc dù đã biết bà bầu kia, đứa trẻ, đám cưới đều không liên quan tới Tatsuya Abe nhưng Fujibayashi Rongu vẫn không bằng lòng với chuyện chúc mừng này.
“Cứ gửi quà đến là được rồi, em không cần đi.”
“Sao thế được?” Tatsuya Abe mỉm cười cự tuyệt. “Khóa trưởng rất tốt với em. Trước kia em còn vô tâm mà làm phiền tới anh ấy.”
“Cái bẳn mặt hung dữ kia đúng là đáng ghét tới cực điểm.” Fujibayashi Rongu nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh tìm em khắp nơi, từng vứt bỏ mặt mũi đi hỏi hắn xem có biết tung tích của em không. Thế mà tên khốn kia rõ ràng có liên lạc với em lại giả vờ không biết. Em có biết ngày đó anh đau khổ thế nào không?”
Tatsuya Abe quay đầu nhìn người đàn ông đang giận dỗi kia, ngồi xuống cạnh hắn, “Bởi vì trước đây đã kể cho anh ấy chuyện của chúng ta, cho nên có lẽ anh ấy hiểu lầm anh. Trưởng phòng thật ra là người rất hiền lành.”
“Dù sao ở trong mắt hắn, anh là tên khốn.” Fujibayashi Rongu dựa đầu lên cánh tay, tiếp tục tức giận, “Anh vốn là tên khốn.”
“Cho dù anh thật là tên khốn, em cũng…” Tatsuya Abe cúi đầu, lấy dũng khí hôn nhẹ lên tóc con này đang tức giận này.
Fujibayashi Rongu quay đầu lại, vẻ mặt dịu xuống. Hắn vươn tay nghịch cà vạt Tatsuya Abe, “Thật sao?”
“Vâng.” Tatsuya Abe gật đầu.
“Như vậy thì chuyện nhỏ này không đáng để tức giận.” Fujibayashi Rongu hăng hái bừng bừng đứng dậy, mở tủ quần áo, bắt đầu chọn âu phục.
“Phải ra ngoài sao?”
“Anh muốn đi cùng em.”
“Nhưng anh không thích trưởng phòng mà?”
“Tuy không thích hắn, nhưng em yêu anh. Anh cũng không thèm so đo tính toán với hắn. Anh vì mặt mũi em mới đi nha, em nợ anh một ân huệ lớn đấy nhé.” Fujibayashi Rongu nháy mắt một cái, từ đống cà vạt chọn ra một cái thật xứng với cái của Tatsuya Abe, vừa thắt vừa nói.
A? Còn tính toán gì nữa? Đây cũng quá…
Nhưng nếu cùng Fujibayashi Rongu đi, hình như càng thú vị hơn. Tâm tư mình hình như cũng giống người đàn ông này, một tấc cũng không muốn rời.
“Rất cảm động sao?” Quần áo đẹp lại khiến Fujibayashi Rongu càng lóa mắt.
“À, đúng nha.” Bất tri bất giác được dẫn đi khiến Tatsuya Abe không tự chủ mà gật đầu.
“Vậy phải nhớ báo đáp.” Fujibayashi Rongu xảo trá cười rộ lên, ngoắc ngoắc ngón tay để cậu tiến lại rồi thì thầm, “Đêm nay lúc làm xong cho anh để ở bên trong qua đêm đi?”
“Tại sao phải thế?”
“Anh rất muốn thế. Anh muốn hoàn toàn cảm giác được em luôn ở bên cạnh anh. Anh tin là chỉ cần em cho anh làm thêm vài lần, chứng mất ngủ của anh có lẽ sẽ được chữa khỏi.”
“Làm sao có thể. Vừa mềm vừa nhũn kiểu gì cũng trượt ra ngoài.” Thật sự bị làm hư, Tatsuya Abe đỏ mặt nói.
“Vậy đêm nay để anh thử xem, anh thật sự rất muốn.”
Quả đúng là tính cách bốc đồng chỉ toàn đưa ra yêu cầu vô lý, y như trước đây.
“Thật bó tay với anh.”
Toàn thắng, Fujibayashi Rongu dương dương đắc ý. Đột nhiên nghĩ tới, “Nói đến cảm ơn, trước đây Hachi Teru từng mời em ăn cơm, em có phải nên cảm ơn người ta không. Tuy rằng anh không quý mến gì ông nát rượu đó, nhưng nếu em thấy cần thiết thì cứ làm. Chỉ cần em vui thì anh sẽ cảm thấy rất hài lòng.”
“Hachi tiên sinh?” Tatsuya Abe không hiểu, nhìn Fujibayashi? “Anh nói vị Hachi tiên sinh thích uống rượu ngày trước ở đối diện nhà em á?”
“Đúng vậy, ông ấy nói cho anh biết em từng lang thang, mấy ngày chưa ăn cơm. Anh lúc ấy đã lo lắng biết bao nhiêu.” Fujibayashi Rongu giang tay ôm lấy cậu. “Xin lỗi, vì anh vô tâm khiến em chịu khổ. Sau này sẽ không như vậy.”
“Anh nói vậy khiến em rất vui. Nhưng,” Vẻ mặt Tatsuya Abe vẫn mờ mịt, “Em cũng không lang thang và được Hachi tiên sinh mời cơm nha?”
“Em nói gì?”
“Trước khi em về quê có đến tìm trưởng phòng, sau đó bọn em ở công viên nói chuyện rất lâu. Ngày đó em uống khá nhiều, có chút thất lễ, đại khái cũng nói rất nhiều lời không nên nói. Sau đó gặp Hachi Teru tiên sinh, hắn hình như uống say nên nằm co ro trên băng ghế. Bởi vì sợ ông ta không khỏe nên trưởng phòng mua cà phê nóng cho rồi ông ta rời đi.”
“Em chưa từng mấy ngày nhịn đói?”
“Mặc dù bên người không có bao nhiêu tiền, nhưng chưa tới tình trạng ấy.”
“Vậy Hachi Teru không mời em ăn gì luôn?”
“Đúng vậy, ông ta chỉ cần có tiền sẽ đi mua rượu. Sao có thể mời người khác ăn cái gì?”
“Thật đáng ghét!”
“Bởi vì hắn nói lung tung làm anh lo lắng.”
“Biết em không sao, anh đương nhiên rất an tâm. Thế nhưng tên kia dựng lên bao nhiêu chuyện bịa đặt, hết lần này tới lần khác lừa anh. Thật không thể tha thứ cho lão.” Fujibayashi Rongu căm giận nói. Chẳng lẽ là báo ứng? Hóa ra người lo lắng chịu một đêm đông lạnh giá trong công viên cũng chỉ có mình mình.
Tatsuya Abe rạng rỡ hẳn lên nhìn hắn, do dự nhưng vẫn không nhịn được mà nói, “Âm mưu rõ ràng như vậy mà cũng mắc lừa, có phải là do anh rất lo lắng cho em không?”
“Anh đương nhiên rất lo rồi.” Khuôn mặt Fujibayashi Rongu trở nên phiền não. “Am hình như giống như bị Matsuyama nói trúng. Bây giờ anh thật sự trở nên ngu ngốc.”
“Những lời của anh làm em cảm động, làm sao lại là ngu ngốc chứ?” Tatsuya Abe hoàn toàn bảo vệ người yêu.
“A, quả nhiên em là người đáng yêu nhất.” Fujibayshi Rongu cúi đầu hôn lên môi Tatsuya Abe, thì thầm, “Anh yêu em.”
Người con trai trong lòng Fujibayashi Rongu khi nghe những lời này không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới hồi phục, thấp giọng, “Em cũng vậy.”
TOÀN VĂN HOÀN
Lời cuối sách của Phong Quá Vô Ngân
Chào mọi người, được gặp gỡ các bạn một lần nữa qua “Tình nhân giá rẻ”, tôi thật sự rất vui. Khụ khụ, xin tha thứ cho tôi không có sáng tạo, nói tới nói lui cũng chỉ là có câu mở đầu như vậy, lau mồ hôi.
Những câu chuyện thành thị như “Tình yêu nở rộ” hay “Tình yêu mỏng manh của MB” đều là những câu chuyện trong một hệ liệt, đương nhiên cũng có thể đọc riêng biệt. Ba câu chuyện đều xoay quyanh công và thụ có chút khiếm khuyết trong tính cách.
Ở “Tình yêu nở rộ” tiểu thụ Takeuchi bốc đồng gặp được thiên sứ Xuhoru. Trong “Tình yêu mỏng manh”, Matsuyama lẳng lơ lại gặp ác ma Akimono. Mà ở câu chuyện này, Abe tiểu thụ tự ti bởi vì tiểu công mà buộc phải mạnh mẽ.
Kết thúc luôn là tiểu thụ bỏ qua hết thảy mà quay về bên tiểu công, vì yêu một người mà trở nên liều lĩnh, vốn là tính cách ẩn nhẫn mà kiên cường. Dù trong quá khứ bị người mình yêu thương đối đãi thế nào cũng không tổn thương người đó, thành thật mà nói thì loại hy sinh này có chút tự ngược nhưng cũng thật vĩ đại.
Mặc dù là điều giáo hệ liệt, nhưng rốt cuộc là tiểu công ích kỉ điều giáo tiểu thụ nhu nhược, hay tiểu thụ ngoan ngoãn điều giáo tiểu công ngốc nghếch thì phải do mắt nhìn của độc giả, mỗi người một ý.
Vô cùng cảm kích các bạn đã đọc hay mua tác phẩm này, hẹn gặp lại mọi người.