Lần đầu thấy Tiểu Phong là ở công ty trong cuộc hội nghị đàm phán về một hạng mục làm ăn lớn.
Nói là hội nghị đàm phán nhưng thực chất là một bữa tiệc chiêu đãi, đặc biệt là chỉ chiêu đãi một mình Tiểu Phong. Bởi vì cái hạng mục này đã được công ty hai bên đàm phán xong từ lâu rồi nên việc Tiểu Phong đi từ thành phố A đến thành phố B vốn chẳng có ý nghĩa quan trọng gì, chỉ đơn giản là thực hiện theo đúng trình tự mà thôi.
Thời điểm vừa mới nhìn thấy cậu ấy, tôi thật sự đã rất kinh ngạc. Đây đúng kiểu vai chính “điển hình” trong tiểu thuyết mà!!! Cao 1m8, khuôn mặt đẹp trai đến mức giết người không đền mạng, đặc biệt là thi thoảng lại mỉm cười làm mê hoặc nhân tâm..... Má nó, tôi lại mê zai nữa rồi!
Nếu mà có cơ hội thượng cậu ấy, chết cũng đáng!!! Trong lòng tôi đang âm thầm tính kế...
Ký xong hợp đồng chắc chắn phải ăn uống no say một bữa. Tiểu Phong là khách nên tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu mời rượu của chúng tôi. Mới được một lúc, bốn người ở công ty của chúng tôi còn chưa có nóng người mà cậu ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi.
“ Tiểu Trần, ở đây chỉ có mỗi cậu là đàn ông độc thân, người khác đều đã có gia đình, thực sự không tiện cho lắm. Nên là, phiền cậu mang đối tác về nhé.” Quản lí nói.
“Nhưng không được để xảy ra sơ xuất đâu đấy.”
Tôi gật đầu lia lịa, thầm nghĩ: Đúng là mỡ để miệng mèo mà, tôi làm sao có thể để xảy ra sơ xuất được chứ?
Về đến nhà đã là 11h đêm. Tôi ném Tiểu Phong lên giường, bắt đầu vạch ra kế hoạch chu toàn.
Thực ra, muốn bắt được một thằng đàn ông vào trong lòng bàn tay không thể đơn giản như trong mấy phim gay pỏn được. Tôi không thể cưỡng gian xong phân thây cậu ấy. Cũng không thể để cho cậu ấy chạy được, lỡ cậu ấy báo công an thì sao? Hoặc tới công ty tố giác thì làm sao bây giờ? Cho dù cậu ấy không làm vậy chỉ cần đập tôi một trận cũng đủ chết rồi. Vậy nên, tôi phải nghĩ ra một kế sách hoàn hảo mới được....
Chờ đến lúc Tiểu Phong tỉnh lại cũng đã là 3h sáng rồi. Cậu ấy đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bản thân chỉ mặc một cái quần lót, toàn thân gần như trần truồng bị trói ở trên giường (vì để tiện hành động nên tôi chỉ trói hai tay cậu ấy vào đầu giường còn hai chân vẫn để tự do)
“Đây là chỗ nào?” Cậu ấy thực sự rất kinh ngạc, nửa ngày mới nói được một câu như vậy.
“ Đương nhiên là ở trong nhà của tôi rồi, tiểu soái ca.” Tôi cố tình giả bộ *** tặc để nhìn biểu cảm hoảng sợ của cậu ấy (tg:Có chắc là đang giả bộ không? ^ _ ^)
“Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra!” Tiểu Phong cuối cùng cũng ý thức được có điều không ổn, dùng sức giãy dụa thân mình hòng giải thoát hai tay đang bị trói.
“yo... Mới đó mà đã bắt đầu uốn éo rồi sao, thật sự rất mê người nha.” Nhìn đường nét cơ bắp mạnh mẽ trong mỗi lần xoay người của cậu ấy, tôi thật sự nhịn không được muốn nhào tới. Nhưng tôi biết, việc nhỏ không nhịn tất hỏng đại sự, tôi phải thực hiện từ từ.
“MÀY LÀ THẰNG BIẾN THÁI!!.... MAU THẢ TAO RA” Tiểu Phong gào to lên, trong mắt xuất hiện nhiều tơ máu như muốn nhảy bổ lên ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi thật sự đã bị dạo sợ, nhưng đã đi tới bước này rồi cũng chẳng còn đường lui nữa.
Tôi xoay người lấy ra vài đồ vật đã chuẩn bị, Tiểu Phong nhìn thấy ngay lập tức ngây người, một lúc lâu sâu vẫn không nói lên lời. Hơn nửa ngày, cậu ấy mới phản ứng: “Mày... Mày lấy kéo để làm gì?” Trong mắt cậu ấy tràn đầy nỗi sợ hãi. Chắc là cậu ấy đã nghe mấy câu chuyện về sát nhân biến thái rồi.
“Ha. Cậu đoán xem” Tôi cầm cái kéo bước đến gần, bất kể là ánh mắt hay giọng nói đều giống hệt mấy tên sát nhân trong TV.
“CỨU MẠNG...” Tiểu Phong rốt cuộc cũng nhịn không được mà hét lớn lên.
“Cậu có gào rách cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy đâu.” Tôi cười đắc ý.
“Cậu cũng không nhìn xem đây là nơi nào. Đây chính là tầng hầm, hiệu quả cách âm cực tốt, không ai có thể nghe thấy càng không có ai đến cứu cậu đâu!” (đến bây giờ tôi mới cảm thấy lúc trước thuê phòng này là sáng suốt cỡ nào)
Tôi đưa cái kéo đến gần “bộ phận quan trọng” của Tiểu Phong, cậu ấy rõ ràng sợ hãi, trên trán đổ thật nhiều mồ hôi.
“MÀY ĐỪNG LẠI ĐÂY. THẰNG BIẾN THÁI! ĐMM” Cậu ấy có vẻ nổi điên lên, định dùng hai chân đá tôi. Nhưng thân trên đang bị trói, hai chân làm sao đá chính xác được, toàn bộ đều đá vào không khí. Nhìn cậu ấy đạp đá lung tung như vậy, thật sự có chút giống một con cá chạch nằm trên thớt.
“Nếu cậu còn đá nữa, tôi không chắc sẽ cắt trúng chỗ nào đâu.” Tôi đè bụng cậu ấy xuống, xoèn xoẹt mấy nhát, bắt đầu cắt bỏ quần lót của cậu ấy. Điều này hiển nhiên so với tưởng tượng rằng tôi sẽ cắt “bảo bối” của cậu ấy tốt hơn nhiều. Vì vậy Tiểu Phong không còn đá đạp lung tung mãnh liệt như vừa rồi nữa. Cứ như vậy, cơ thể màu đồng của Tiểu Phong hoàn toàn bại lộ trước mặt tôi.
Cơ thể hoàn mỹ, côn th*t hoàn mỹ. Tôi nhịn không được mà nuốt nước miếng. Mặc dù côn th*t cậu ấy đang nằm úp sấp ngủ say tại đó, nhưng đã dài chừng 8 cm, hơn nữa rất to, giống như một đứa trẻ đang ngủ say. Một khi mà đánh thức nó dậy, chắc chắn tràn đầy sức sống.
Nhưng mà tôi đối với côn th*t của cậu ấy không có hứng thú lắm. Tôi không phải là 0, càng không phải là 0 thiếu thao, nên không có ý định bắt nam nhân này về để cho cậu ấy thượng mình. Tôi nhanh chóng chuyển tới địa phương mà mình thật sự để tâm.
“Mày làm cái gì vậy?” Tiểu Phong thấy tôi đem hai chân cậu ấy nâng lên, hai mắt trừng trừng nhìn tôi.
“yo... Thật đúng là xử nam nha. Rất khít!” Tôi dường như đã chảy nước miếng khi nói ra những lời này. Cúc huyệt của cậu ấy thực sự rất đẹp, màu sắc đỏ tươi, lông mao dày đặc xung quanh. Tôi biết, ngay cả cúc huyệt mà lông vẫn dậm đến như vậy, người này chắc chắn rất ***!
“Haha, còn giả vờ ngây thơ với tôi, hoá ra là một tao hoá“. Tôi *** đãng nhìn qua toàn thân của cậu ấy, cố không để cậu ấy biết tôi thực sự rất thích cúc huyệt của cậu ấy.
“THẰNG GAY CHẾT TIẾT. MÀY DÁM LÀM GÌ TAO, TAO *** CẢ NHÀ MÀY” Cậu ấy mắng toàn những câu thô tục... Nhưng đó chính là biểu hiện của sự sợ hãi. Chính là cảm giác của một con cá đang nằm trên thớt.
Hết chương 1.