Điều Kiện Của Ma Vương

Chương 2: Chương 2




Tô Vũ Đồng trở lại phòng, tâm tư cô rối bời hầu như không biết phải làm gì. Cô đã luôn luôn cho rằng mình là người quả quyết, luôn bình tĩnh và tự tin. Nhưng chỉ cần đả động tới một chút quá khứ là cô sẽ mất bình tĩnh.

Diệp Kính Hoài – trái tim cô vĩnh viễn thống khổ, sau bảy măm vết thương đó mãi vẫn chưa lành!

Biết Kính Hoài từ khi cha mẹ của Tô Vũ Đồng vừa mới qua đời. Cô sợ hãi và bất an khi cô phải ở một nơi xa lạ một mình, tuyệt vọng cùng cô đơn lấp đầy trái tim cô. Trong thời gian ấy, anh xuất hiện như ánh mặt trời và mang tiếng cười đến lấp đầy trái tim trống rỗng của cô.

Hình tượng Kính Hoài thật đẹp đẽ trong trái tim của cô. Cô đã không phải nghĩ về chuyện đó trong một thời gian; Trong bảy năm qua,ngày ngày cô làm việc chăm chỉ, cô muốn quên đi quá khứ nhưng quá khứ lại giống như một con ma, nó bám giữ cô, tra tấn cô làm cho cô dần dần mất tự chủ.

Kỳ thực, Tô Vũ Đồng biết rõ là cô trở lại đây bởi vì cô không thể quên đi quá khứ, nó như một u hồn luôn quấy nhiễu cô trong mỗi giấc mơ!

Cô không biết lúc này cô lẩn trốn trong căn phòng nhỏ này để làm gì? Cô đi đi lại lại trong phòng và tự nói chuyện với mình một lúc lâu, cô cũng không biết mình làm điều đó bởi vì bây giờ cô không thể không suy nghĩ. Thể chất và tinh thần mệt mỏi, cô ngồi phịch xuống giường rồi nhắm mắt lại.

Đột ngột có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên nhanh chóng đánh thức cô dậy. Mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn, cô đi ra mở cửa, cánh cửa bật mở tức thì cô thất kinh! Đứng bên ngoài, không ai khác là người cô đã đánh mất nhưng lại sợ hãi nhất- Diệp Kính Hoài!

Tô Vũ Đồng gần như muốn ngất đi bởi sự xuất hiện đột ngột không báo trước của Diệp Kính Hoài, xem ra anh đã đi trước một bước để làm cho cô cảm thấy bất ngờ.

Cô cố hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô muốn thốt ra một từ nhưng cô không thể trước khi tâm trí cô hoàn toàn hồi phục.

Diệp Kính Hoài lạnh lùng xem xét cô đang chết lặng, anh luôn muốn hỏi lý do hành động của cô cách đây bảy năm! Từ khi cô mở cửa, đôi mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi cô khiến cô không có một chút thời gian để thư giãn.

Cô thấy anh thật khủng khiếp còn thấy mình như bị lột trần. Cuối cùng cô cũng thốt ra một câu hỏi: “Làm thế nào anh biết em ở đây?”

“Trấn Khải.”- Diệp Kính Hoài nở một mạt cười băng lãnh và thông tuệ tiết lộ: “Anh ta không nhớ tên của cô nêm gọi điện để hỏi tôi.”

Đây là điều Tô Vũ Đồng lo ngại và không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra. Cô tránh ánh mắt sắc nhọn như dao của anh. Trong thâm tâm, cô luôn nghĩ đến việc mình làm thế nào để cho anh biết cô đã không nghĩ anh tổn thương như thế nào? Bản thân cô cũng bị mất mát mà!

“Hôm nay cô đã đến trường học đúng không?”- Giọng nói Diệp Kính Hoài mang theo hơi lạnh không một chút dấu vết của cảm xúc.

Tô Vũ Đồng chỉ có thể lặng lẽ gật đầu. Nếu anh có thể cho cô một chút ấm áp hay bất kỳ gợi ý nào, cô sẽ nhào vào vòng tay của anh mà tuyệt vọng khóc , nhưng anh không.

“Cô nghĩ rằng cô đang làm gì hả? Tô – Vũ – Đồng!”- Anh gằn từng từ bằng một giọng hết sức đáng sợ.

Tô Vũ Đồng ngước nhìn anh và tự trấn an trái tim mình. Rằng không có gì phải lo sợ, rằng cô tự tin, độc lập, mạnh mẽ, cô không muốn thừa nhận thất bại. “Em muốn trở lại để gặp con.”- Cô can đảm nói.

“Cô không có quyền quay lại đây!”- Diệp Kính Hoài tàn bạo gầm lên. “Trong bảy năm qua, cô đã từ bỏ tất cả các quyền.”

“Có thể em không có quyền pháp lý.”- Nước mắt đã thành vòng tròn trong mắt của cô. “Nhưng nó vẫn là con của em.”

“Diệp Niệm Dư là của tôi!”- Anh nhấn mạnh, không có dấu vết của sự thỏa hiệp. Cô đã không nhận nó khi nó được sinh ra.

Trái tim Tô Vũ Đồng thít lại, một khắc sau cô khôi phục lại tâm trạng. “Thế anh nghĩ tôi ở đây để làm gì?”- Cô hét lên. “Tôi không thể kiểm soát nổi bản thân mình. Tôi chỉ muốn xem xem nó trưởng thành, bộ dạng trông như thế nào thôi. Trước kia bất đắc dĩ tôi mới phải bỏ nó lại, nguyên nhân do đâu anh là người phải biết rõ nhất!”

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời nói dối của cô à?”- Diệp Kính Hoài la lên một lần nữa. “Cô không quan tâm đứa trẻ đó sống hay chết bảy năm trước, không có lý bây giờ cô lại quan tâm?”

“Làm thế nào mà anh biết tất cả những suy nghĩ của tôi trong những năm qua?”- Tô Vũ Đồng bác bỏ, cô đã lấy lại được bình tĩnh. “Đơn giản anh không thể hiểu cảm giác của tôi. Trong tất cả thời gian những năm qua, tôi luôn nghĩ không biết con gái có khỏe mạnh hay không.”

“Cô có thể khỏi cần phải nghĩ nữa.”- Diệp Kính Hoài thô bạo ngắt lời của cô. ‘Nếu cô thực sự quan tâm thì tôi có thể cho cô biết là nó được chăm sóc rất tốt.”

Tô Vũ Đồng đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Kính Hoài. “Tất nhiên tôi quan tâm, Diệp Kính Hoài, anh không thể từ chối tình cảm tôi dành cho con!”

Tô Vũ Đồng thở dốc. Hơi thở rối loạn, nước mắt bắt đầu quay lại trong mắt cô như muốn trào ra. “Anh bảo tôi phải làm thế nào? Lúc đó tôi mới chỉ 18 tuổi, có nhiều vấn đề không thể tự mình quyết định được hay anh muốn tôi đem cả con đi?” Tôi muốn đi học lại, sao có thể làm việc để chăm sóc con?”Cuối cùng cô không thể không khóc. “Tôi không có lựa chọn nào khác mà phải từ bỏ con.”

Diệp Kính Hoài lạnh lùng nhìn những giọt nước mắt của cô. “Cô có một lựa chọn, tôi đã cho cô.”

Tô Vũ Đồng nhìn xa xăm. “Không sai, anh đã cho tôi cơ hội để lựa chọn và đó là hôn nhân. Tuy nhiên, điều kiện của anh khắc nghiệt quá!” Nhắm mắt lại, những cảnh đau đớn lại lướt qua trong tâm trí và nỗi đau lại tràn ngập trái tim cô.

“Tôi hứa sẽ kết hôn nhưng chỉ yêu cầu anh cho phép tôi học đại học để nghiên cứu và hoàn thành lý tưởng của tôi sau khi kết hôn thôi. Trong khi đó anh thậm chí không thèm xem xét mà bác bỏ luôn yêu cầu của tôi!”

Biểu hiện của Diệp Kính Hoài vẫn khá lãnh đạm: “Nhưng một người mẹ, một người vợ có thể hy sinh.”

“Anh nói đúng.”

“Xin chào người ích kỷ! Tại sao anh nghĩ rằng tôi không thể cân bằng hai việc. Tôi không muốn từ bỏ con cái cũng không muốn từ bỏ ước mơ của mình, anh không thể không thỏa hiệp không? Giá Như lúc đó anh cho tôi một cơ hội thì sao tôi phải đau khổ từ bỏ con rồi một mình bị giày vò đau đớn như thế này!”- Tô Vũ Đồng đau đớn phân trần.

“Tôi không quan tâm đến những điều trong quá khứ.”- Diệp Kính Hoài không cử động. “Để đến như ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều do cô tự gây ra.”

“Nhưng không thể thay đổi một thực tế tôi là mẹ của nó được!”- Tô Vũ Đồng lập luận.

“Cô đã từng là mẹ nó.”- Anh nhấn mạnh từng từ.

“Không, tôi vẫn luôn là mẹ của Niệm Dư.”- Tô Vũ Đồng nói. “Một mảnh giấy ngày hôm đó không thay đổi được tất cả như anh luôn luôn là cha của Niệm Dư vậy.

Diệp Kính Hoài đáp lại bằng một mạt cười lạnh.

Tô Vũ Đồng không quan tâm, tiếp tục thêm rằng: “Tôi không hối tiếc, anh làm cho tôi mang thai, tôi đã sai, thời điểm đó tôi rất rõ về những gì đã làm.”

Đôi mắt cô khép lại trong đau đớn điều đó làm tất cả những việc xảy ra vào mùa hè năm đó trở về trong cô rõ ràng giống như mới ngày hôm qua. “Vào thời điểm đó, em một mình bất lực như vậy!”- Giọng nói của cô rất nhỏ, gần như là thì thầm. “Cha mẹ em qua đời, em chỉ khao khát một ai đó yêu thương em, cho em an bình. Sau đó, anh xuất hiện, cho em tất cả sự ấm áp và dịu dàng nhưng em không muốn sống trong sự bao bọc của anh.”

Sau đó, chuyện điên rồ ấy đã xảy ra, khi cô biết mình có thai thì đã quá muộn. Hàng ngày cô thấy mệt mỏi và nôn khan. Dì cô ép cô phải nói tên bố đứa bé, cô đã nói ra Diệp Kính Hoài.

Một cô gái 18 tuổi, ốm nghén là một điều không thể chịu được. Ngày đêm cô nôn khan đến nỗi cô hận là không nhay lập tức bỏ đứa con đi được. Nhưng cha mẹ Kính Hoài cùng những khái niệm truyền thống. Vả lại, lại là danh gia vọng tộc của địa phương tuyệt đối không bao giờ cho phép cháu đích tôn của họ không được sinh ra. Diệp gia nhất định giữ đứa cháu đó bất luận như thế nào.

Giải pháp duy nhất là cả hai sớm kết hôn. Kính Hoài đã 20 tuổi còn Tô Vũ Đồng đã tới tuổi kết hôn nhưng cô không thể dễ dàng chấp nhận hôn nhân; cô không ghét Kính Hoài mà chỉ là cô còn quá trẻ để kết hôn, đó là sự sợ hãi của cô! Cô sợ vội vàng như vậy khi chưa sâu sắc thì cuộc hôn nhân cuối cùng sẽ thất bại.

Tô Vũ Đồng không kết hôn, không muốn sống với anh, cũng không chịu sống trong ngôi nhà của Diệp gia. Trẻ người non dạ, sự bất an cùng nỗi sợ hãi của cô đã làm anh thất vọng! Nhưng với cái bụng ngày càng lớn. Dần dần cô dịu lại, cô yêu cầu anh để cô nghiên cứu tại trường đại học sau khi cô sinh con nhưng anh đã từ chối thẳng thừng.

Kết cuối cùng giữa hai người không muốn thỏa hiệp là cãi vã. Kể từ đó, con người giàu tình cảm và nhẹ nhàng- Kính Hoài trở thành người xa cách và lãnh đạm!

Vì vậy, Tô Vũ Đồng đã làm điều tồi tệ nhất. Cô dự định bỏ đi và để lại đứa trẻ ở Diệp gia, ít nhất thì Diệp gia cũng là một gia đình giàu có còn cô chỉ có trình độ trung học không đủ tiền để nuôi con. Cuối cùng, cô đã quyết định bỏ đứa bé lại.

Sau đó Diệp Kính Hoài đưa ra một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn nếu muốn đi cô phải từ bỏ đứa con của mình cũng như mọi quyền lợi với đưa bé. Cô đã khóc suốt một tuần dài.

Nước mắt cuối cùng cũng khô đi nhưng sự tra tấn mãi không dừng lại. Tô Vũ Đồng cố nén nỗi buồn, lau nước mắt: “Kính Hoài, em xin anh để cho em gặp Niệm Dư!” Cô nói tha thiết.

Diệp Kính Hoài rõ ràng là không xuy chuyển trước lời khẩn cầu của cô. “Cô đã thấy rồi đấy, nó rất khỏe.”- Anh dừng lại và sau đó hỏi tiếp: “Ngày mai, khi nào cô đi?”

Cảm thấy thất vọng biến thành tức giận, Tô Vũ Đồng cúi đầu nhìn vào hai tay nắm chặt, cắn môi dưới của mình. “Tôi không đi.”

“Tại sao cô không đi?”- Diệp Kính Hoài tức giận gầm lên như sấm. Sau đó, anh như một con gà chọi xông tới giữ chặt cằm Tô Vũ Đồng khiến cho cô phải đối mặt với anh.

“Kính Hoài, em không thể đi.”- Tô Vũ Đồng kháng cự. “Từ sau khi em nhìn thấy Niệm Dư, em không muốn đi nữa, em luôn muốn ở bên ngắm nhìn con bé mọi lúc mọi nơi.”

Tô Vũ Đồng cảm thấy ngón tay anh thít sâu vào cằm cô đầy bất mãn cùng tức giận.

Cô thấy đau nước mắt gần như trực trào ra.

“Cô nghĩ rằng cô có thể dễ dàng trở lại với con bé. Cũng như cô đã vội vàng ném bỏ nó?”- Diệp Kính Hoài gầm lên. “Tại sao cô nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cô làm như vậy!”

“Nếu như em chỉ đến thăm thôi? Đứa bé vẫn thuộc về anh. Em chỉ cần thường xuyên nhìn con bé, như thế em cũng hài lòng rồi.”- Tô Vũ Đồng khiêm tốn nói.

“Không!”- Cùng với âm thanh tàn bạo đó, Diệp Kính Hoài dùng lực đẩy cô ra, cô loạng choạng lùi vài bước. Sau đó, anh đi ra ngoài cửa.

Tô Vũ Đồng hoảng sợ chạy ra cửa, nhanh chóng đóng cửa lại rồi chặn cửa bằng cơ thể của mình. “Kính Hoài, cầu xin anh cố gắng nghĩ cho em.”- Cô van nài.

“Tôi đã từng nghĩ về cô rất nhiều.”- Diệp Kính Hoài khách khí đáp. “Khi cô bỏ rơi cốt nhục của mình cô phải nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ! Bây giờ cô quay lại, cô nghĩ rằng cô sẽ tìm kiếm được sự thông cảm từ tôi? Mọi việc trong quá khứ có thể nói một câu là xong sao? Cô quá ngây thơ rồi đấy.”

“Em không thể gặp Niệm Dư ư?”- Tô Vũ Đồng gần như vô vọng. “Con bé không cần tình thương yêu của mẹ sao?”

“Diệp Niệm Dư là một cô bé vui vẻ, gia giáo. Cả thị trấn và con bé đều nghĩ mẹ của nó đã chết, lý do này tốt hơn là nói cho nó rằng mẹ nó không cần nó. Con bé sớm đã không cần tình thương của mẹ nó!” – Diệp Kính Hoài châm biếm.

“Tôi”- Tô Vũ Đồng nhất thời nói không lên lời.

Diệp Kính Hoài khinh bỉ nhìn cô và nói: “Đừng lãng phí công sức với tôi!”

Tô Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng, rõ ràng của Diệp Kính Hoài, tức thời mày anh cau lại, xuất hiện một đường vòng cung tinh tế, duyên dáng và đầy rung động. Cô nắm lấy cánh tay của mình, nghẹn ngào: “Tôi cầu xin anh dừng làm điều này với tôi. Tôi thừa nhận là tôi đã làm một việc sai lầm với Niệm Dư nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành nhiều, anh cho tôi một cơ hội để bồi thường được không.”

Diệp Kính Hoài nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng trong, sâu sắc cùng chút mềm yếu với ánh nhìn tinh tế, tà mị của cô. Anh không nghĩ rằng cô đột nhiên lại xuất hiện, đẹp hơn, trưởng thành hơn so với bảy năm trước. Đó là nơi cuốn hút nhất trên mặt cô, đôi môi đỏ hồng và tinh tế đang chuyển động khơi gợi sự say mê.

“Cô thực sự đã thay đổi!”- Lông mày bên phải của anh nhếch cao cùng giọng điệu đầy lười biếng và ngụ ý.

Tô Vũ Đồng như thể bị thôi miên bởi đôi mắt của anh, không thể thốt lên từ nào chống cự lại.

Đột nhiên môi anh nặng nề, đói khát áp lên môi cô. Tay anh thô bạo quấn chặt lấy bầu ngực mềm mại của cô.

Tô Vũ Đồng kinh hãi mở mồm định nói nhưng lưỡi của anh thừa cơ lách sâu vào cô biến thành nụ hôn sâu, môi anh mạnh mẽ đầy cuồng nhiệt xâm chiếm lấy môi cô. Nụ hôn của anh khơi dậy bao cuồng nhiệt nơi cô.

Chân Vũ Đồng nhũn ra như bông, vô lực. Diệp Kính Hoài đột ngột buông cô ra, tay anh nắm lấy cằm cô, bắt cô phải nhìn vào trong đôi mắt bí ẩn rất khó dò ra anh đang nghĩ gì bên trong.

“Tô Vũ Đồng, trước kia cho dù là cô muốn mặt trăng hay các ngôi sao trên bầu trời thì tôi cũng sẽ cố đáp ứng cho cô.”- Anh lạnh lùng. “Nhưng đó là nhiều năm trước đây, còn bây giờ tôi sẽ không cho cô dù chỉ một xu, cô tưởng cô sẽ nhận được bất cứ điều gì từ tôi ư!”-Giọng anh băng lạnh truyền đến.

Tô Vũ Đồng gần như không thể tin vào tai mình, thực sự Kính Hoài không một chút thương xót cô sao?

Cô chưa kịp phản ứng thì Kính Hoài đã đẩy mở cửa bước ra rồi đột ngột quay lại nói với cô: “Cô không được phép gặp Niệm Dư!”

Tiếng nói khắc nghiệt của anh, lạnh lùng vọng lại khiến Vũ Đồng không thể nói một lời nào cửa sập mạnh một tiếng, tinh thần của cô dường như cũng suy xụp. Anh lại bước ra khỏi cuộc đời cô một lần nữa, thậm chí hy vọng duy nhất của cô- Diệp Niệm Dư cũng bị lấy đi!

Không biết cô ngây người bao lâu, cuối cùng cô cũng khôi phục lại, run run ngồi lên mép giường. Phòng khách sạn nhỏ này rất đơn giản và sạch sẽ nhưng quá lạnh lẽo, mặc dù hương vị giống như cuộc sống của cô. Chỉ có thể nói rằng cô đồng hành cũng cô đơn mà thôi.

“Không!”- Tô Vũ Đồng hét lên trong thâm tâm. Cô không muốn cô đơn nữa, cô muốn gặp Niệm Dư- một phần cốt nhục của cô, cô phải đấu tranh. Bảy năm trước, cô không tự nguyện bỏ rơi cô bé nhưng bây giờ cô có thể bỏ mọi thứ, cô quyết tâm ngay cả khi Kính Hoài cản trở cô như thế nào đi nữa!

RRR

Tô Vũ Đồng thức dậy vào sáng hôm sau, đầu đau như búa bổ. Cô hầu như không thể ngủ cả đêm qua, cô miễn cưỡng leo ra khỏi giường vệ sinh cá nhân.

Trong lúc ăn sáng, cô liên tục tính toán phải làm thế nào. Cuối cùng cô quyết định tiếp tục ở lại tại khách sạn thêm hai ngày, điều đó làm cô nghĩ kế hoạch chi tiết hơn nữa.

Khi cô trở lại quầy tiếp tân của khách sạn thì người phục vụ với một bộ mặt có vẻ không chào đón cô.

“Cô thanh toán à?”- Người phục vụ hỏi.

“Gì?”- Tô Vũ Đồng ngạc nhiên, cô không có ý định rời khỏi!

“Xin lỗi, phòng của cô đã được đặt thuê.”- Nhân viên lễ tân nhìn vào bảng biểu.

“Nga!”- Tô Vũ Đồng rất thất vọng nhưng bất lực. Khẩn Đinh hiện đang là mùa du lịch cho nên việc thuê khách sạn hoặc phòng trọ thực sự là khó khăn. Cô thở dài, trở về phòng thu dọn hành lý.

Trở lại phòng, cô nhanh chóng thu dọn hành lý. Cô sắp dọn xong hành lý thì có tiếng gõ cửa, một nữ lao công đến để làm vệ sinh phòng.

“Cô đã kiểm tra phòng chưa?”- Nữ lao công vui vẻ hỏi.

“Rồi. Tuy ở đây rất tiện nghi nhưng tiếc là tôi đã chọn thời điểm không thích hợp để ở đây vì bây giờ là mùa du lịch ở Khẩn Đinh nên đông du khách quá!”- Cô giải thích với nữ lao công.

Nữ lao công bối rối nhìn cô nói: “Làm thế nào bây giờ? Hằng Xuân đã thuê hết cho dù đó chỉ là một khách sạn nhỏ.”

Tô Vũ Đồng do dự một lúc rồi cô chợt nhận ra điều bất thường. Cô tức giận nguyền rủa Diệp Kính Hoài.

Trong thực tế, cô cũng nên nghĩ điều này sẽ xảy ra – khách sạn nào cũng bị thuê hết há chẳng phải là không cho cô đường để sống sao. Tình hình tài chính của Diệp gia thừa làm việc này một cách dễ dàng.

Nếu khách sạn này đã được thuê hết thì chắc các khách sạn khác cũng sẽ được thuê hết. Kính Hoài sẽ không để một lối thoát nào cho các đối thủ! Nhưng cô sẽ không đầu hàng.

Tô Vũ Đồng xách hành lý vững bước đi về phía bãi đậu xe.

Xa xa cô đã thấy Diệp Kính Hoài loanh quanh ở bãi đậu xe, đôi mắt anh nhìn về phía cô còn đôi môi thì uốn cong thành một vòng cung mà Tô Vũ Đồng chắc chắn rằng đường cong đó là dấu vết của nụ cười mỉm đầy tự hào.

“Cô muốn đi à?”- Diệp Kính Hoài chế diễu hỏi.

“Anh không phải là biết lâu rồi sao?”- Tô Vũ Đồng thẳng thừng nói và nhìn sâu vào anh, ban ngày ánh sáng mặt trời tươi sáng xua đi được ít ảm đạm, lạnh lẽo của anh đêm qua. Bảy năm không gặp, thời gian đã lấy đi tất cả sự nhu hòa nơi anh; bây giờ anh ta là một người đàn ông tự tin, trưởng thành đầy ý chí kiên quyết.

“Tôi thật sự không biết mùa du lịch tất cả phòng khách sạn đều bị thuê hết.”- Diệp Kính Hoài cho biết như không có gì đã xảy ra với cô và giúp cô xách hành lý của mình vào xe.

“Anh thậm chí còn rõ hơn tôi lý do thực sự tại sao mà tất cả các phòng khách sạn đều bị thuê hết đó chứ.”- Tô Vũ Đồng đè nén phẫn nộ gầm lên.

“Bây giờ, cô không nên cảm thấy quá ngạc nhiên khi biết cả thị trấn không còn một phòng khách sạn nào!”- Diệp Kính Hoài mỉm cười.

Tô Vũ Đồng tức giận nắm chặt tay trước nụ cười chế diễu của của anh. “Để an toàn hơn, anh cần không cho tôi một lối thoát à ?”- Cô hỏi, cố tình chế nhạo.

“Tôi thấy đó là điều tất yếu.”- Diệp Kính Hoài tận tay mở cửa xe chờ cho cô đi.

Tô Vũ Đồng giận dữ đóng cửa xe và ngay sau đó là cửa sổ xe để đỡ oi bức.

“ Cho cô biết một điều.”- Anh cúi xuống đối diện với cô qua lớp kính xe. “Niệm dư sẽ không đi học ngày hôm nay, con bé sẽ nghỉ ngơi vài ngày tại nhà.”

Khuôn mặt in trên cửa sổ cùng âm thanh nhẫn tâm của anh khiến cô nổi giận.

“Bao nhiêu lâu?”- Tô Vũ Đồng không thể không hỏi.

“Từ bây giờ cho đến hết kỳ nghỉ hè! Xem tình hình như thế nào đã, có thể nghỉ nhiều hơn nữa.”- Diệp Kính Hoài hờ hững nhún vai như thể nói về chuyện của người khác.

Những giọt nước mắt tuyệt vọng trực trào ra từ hốc mắt cô khi những dự định của cô bị anh phá vỡ. Cô cố kìm chế tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ cổ họng mình. Tất nhiên, cô biết anh sẽ làm tất cả mọi việc có thể miễn là không cho cô có cơ hội tiếp cận Niệm Dư cũng như cô lập cô với con bé.

Cô không trả lời anh bất kỳ từ nào, quay khóa một vòng, khởi động xe, chiếc xe lao đi như mũi tên.

Tô Vũ Đồng lái xe như điên, cảnh quan hai bên đường của Khẩn Đinh trôi nhanh về phía sau. Chẳng bao lâu sau cô đã thấy màu xám của bờ biển cách mình không xa.

Tinh thần Tô Vũ Đồng dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù Kính Hoài đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của cô nhưng cô sẽ tiến hành kế hoạch khác. Cô không phải là một người phụ nữ dễ dàng thất vọng. Nếu cô tuyệt vọng thì bảy năm qua một mình cô sống sót như thế nào.

Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng. Bây giờ đang là mùa du lịch ở Khẩn Đinh có rất nhiều người, cô có thể tìm thấy một nhóm du khách và tạm thời tham gia cùng họ, cách này là chắc chắn không khó khăn. Kính Hoài sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô đơn giản là sẽ ở lại trong Khẩn Đinh.

Thật đúng khi nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Kế hoạch này làm cho cô rất vui mừng vì cô sẽ có cơ hội gặp Niệm Dư và bây giờ, điều đầu tiên cô cần làm là thử làm theo ý tưởng của cô.

RRR

Sau khi Tô Vũ Đồng giải quyết xong công việc của mình thì đã gần hoàng hôn. Ánh mặt trời bắt đầu suy yếu dần nơi cuối biển, nhuộm một màu vàng lan tỏa khắp chân trời.

Sau khi ăn tối, cô đã liên tục suy nghĩ phải làm thế nào để đi bước tiếp theo. Cô gần như muốn bỏ công việc của mình ở Đài Bắc và sau đó chuyển về đây mua một căn hộ nhỏ. Bởi vì chỉ có như vậy cô mới có nhiều cơ hội hơn để gặp Niệm Dư.

Nhưng cô làm thế nào để duy trì cuộc sống? Luôn luôn có một cách để Kính Hoài nhượng bộ, để cho cô quyền thăm Niệm Dư!

Cô phải tìm một ai đó để giúp đỡ và rất hiểu biết về pháp luật. Giờ phút này tâm trí cô hiện lên một cái tên – Trần Hạo Minh.

Anh là một cố vấn pháp lý trong công ty Tô Vũ Đồng, nhiệt tình và mạnh mẽ cùng tốt bụng. Anh đã kiên nhẫn theo đuổi cô.

Cô không ngần ngại nhấc điện thoại, ngay lập tức quay số của Trần Hạo Minh.

“Chào Hạo Minh- Em, Tô Vũ Đồng đây.”

“Vũ Đồng? Sao mà em biết anh đang nghĩ đến em?”- Trần Hạo Minh cười vui vẻ.

Nghe giọng nói của anh thật ấm áp và thân thiện khiến cho tâm trạng của Tô Vũ Đồng tốt lên đôi chút.

“Vũ Đồng, anh nhớ em!”- Trần Hạo Minh nói với tình cảm sâu sắc: “Khi nào thì em trở lại, kỳ nghỉ cũng nên kết thúc rồi, phải không?”

“Hạo Minh” – Tô Vũ Đồng do dự không biết phải mở lời như thế nào. “Có thể em phải ở lại đây một thời gian.”

“Vì sao?”- Trần Hạo Minh rất ngạc nhiên. “Có điều gì đã xảy ra? Bây giờ em đang ở đâu?” Anh hỏi đầy quan tâm.

“Khẩn Đinh.”

“Vũ Đồng, Khẩn Đinh là nơi rất vui nhưng em đừng ở lại quá lâu. Anh sợ một phụ nữ độc thân ở đó một mình không an toàn.”- Anh lo lắng: “Em đã đi hơn một tuần rồi, tại sao lại không về?”

“Em không thể!”- Tô Vũ Đồng nghẹn ngào nói.

“Vũ Đồng, em gặp khó khăn, phải không?”- Trần hạo Minh hỏi.

Tô Vũ Đồng không trả lời. Trần Hạo Minh tiếp tục: “Sau khi giải quyết tất cả mọi việc, em phải trở lại làm việc đó!”

Tô Vũ Đồng miễn cưỡng hít thở thật sâu và nói: “Hạo Minh, em không thể quay trở lại em xin nghỉ việc.”

“Sao! ? Em Không cho anh là đứa trẻ đó chứ!”- Trần Hạo Minh không bực tức, sau đó anh dịu lại và hỏi: “Tại sao?”

“Là một câu chuyện dài! Em không biết bắt đầu từ đâu.”- giọng Tô Vũ Đồng nghẹn thắt ở cổ họng.

“Nhớ rằng không bao giờ anh thiếu thời gian với em nhưng em phải cho anh biết. Vũ Đồng, em nên biết rằng anh đối với em như thế nào, em đang rất cần anh chăm sóc!”- Trần Hạo Minh khẩn trương và kiên quyết nói.

Sự chân thành của anh làm trái tim cô xúc động.

Cô tuôn ra toàn bộ mọi chuyện như một chiếc máy tính cũ. Biết Kính Hoài từ bảy năm trước đây rồi kết hôn, có con và sau đó từ bỏ đứa bé sơ sinh; cô nói với anh cảm giác tội lỗi của mình và suy nghĩ của cô.

“Bây giờ em không muốn rời bỏ con bé, đây là lý do em muốn nghỉ việc.”- Tô Vũ Đồng kết thúc tất cả, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của Trần Hạo Minh.

“Vũ Đồng, em đã nói với anh bây giờ em cần nhất là một luật sư về luật dân sự có chuyên môn trong lĩnh vực này có một sự hiểu biết tốt cũng như kinh nghiệm bào chữa.”- Trần Hạo Minh nghiêm túc.

Cô không thể không xúc động trước phản ứng của anh. Sau khi nghe cô nói, anh vẫn sẵn sàng chấp nhận giúp đỡ cô vậy nên, cô không ý thức được mà bật khóc.

“Hạo Minh anh có nghĩ rằng em không có hy vọng không?”- Tô Vũ Đồng bi quan.

“Không chắc chắn, Vũ Đồng!”- Trần Hạo Minh ngắt lời cô. “Trước tiên anh phải nói chuyện với chồng cũ của em xem phản ứng của anh ta như thế nào để có hành động pháp lý đúng đắn.”

“Vâng!”- Cô đồng ý.

“Làm thế nào để liên lạc với em?”- Anh hỏi.

Cô kể tên khách sạn, địa chỉ và số điện thoại cho Trần Hạo Minh.

“Sau một hoặc hai ngày anh sẽ liên lạc với em có khả năng anh sẽ gặp em, được không?”- Trần Hạo Minh thập phần quan tâm.

“Em rất tốt.”- Tô Vũ Đồng trả lời. Thực ra, đây là thời gian hạnh phúc nhất của em trong mấy ngày qua, thực sự cảm ơn anh.”

“Haha! Đừng nên khách sáo thế.”- Trần Hạo Minh không nén được tiếng cười sảng khoái.

Tô Vũ Đồng gần như có thể nhìn thấy anh cười qua điện thoại và họ nói chuyện tới nửa đêm. Tính đến thời điểm này cuối cùng cô cũng có tâm trạng vui vẻ một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.