Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu

Chương 23: Chương 23




Lillian ở lại trên giường Marcus gần như cả đêm. Cô thức dậy và nhận ra mình đang được anh ủ ấm cùng khăn trải và chăn len. Marcus có lẽ đã mệt mỏi sau một đêm làm tình, anh không phát ra tiếng động hay thay đổi tư thế. Tuy nhiên, khi mặt trời sắp ló dạng thì anh là người thức giấc trước. Lạc lõng trong giấc ngủ thiu thiu, Lillian phản đối khi anh cù lét cô.

“Ngày mới rồi” Marcus thì thầm vào tai cô “Mở mắt ra. Anh phải đưa em về phòng em”

“Không chịu đâu” cô chệnh choạng nói “Lát nữa” cô cố gắng lôi kéo cánh tay anh. Giường còn ấm, và trời thì lạnh và cô biết sàn nhà sẽ lạnh ngắt như nước đá dưới chân cô.

Marcus hôn trán cô và giúp cô ngồi dậy. “Bây giờ” anh êm ái, xoa xoa lưng cô “Người hầu sẽ thắp lò sưởi…và sáng nay có rất nhiều người dậy sớm đi săn đấy”

“Một ngày nào đó” Lillian càu nhàu và cuộn tròn vào khuôn ngực rắn rỏi của anh “Anh sẽ phải giải thích tại sao đàn ông tìm thấy niềm vui xấu xa là ra ngoài trước khi trời sáng, và lang thang giữa những cánh đồng lầy lội để giết những con thú nhỏ”

“Vì chúng tôi thích kiểm chứng sức mạnh khống chế tự nhiên. Và quan trọng hơn, nó cho chúng tôi lý do uống rượu trước buổi trưa”

Cô cười và rúc mặt vào vai anh, cạ môi vào da đen bóng của anh. “Em lạnh” cô thầm thì “Nằm dưới chăn với em”

Marcus kêu trời trước cám dỗ cô đưa ra, và ép bản thân rời giường. Lillian ngay lập tức lọt thỏm giữa chăn nệm, trùm kín chiếc áo sơ mi của Marcus. Tuy nhiên, anh quay lại ngay, ăn mặc chỉnh tề, và kéo cô ra khỏi giường. “Không than phiền được đâu” anh nói, bao bọc cô bằng một trong số những áo choàng của anh “Em phải quay lại phòng em. Em không thể bị nhìn thấy đang ở cùng anh vào giờ này”

“Anh sợ tai tiếng à?” Lillian hỏi.

“Không. Tuy nhiên, bản năng mách bảo anh phải hành động với sự suy xét khôn ngoan mỗi khi có thể”

“Đúng là quý ông” cô mỉa mai, dang tay ra cho anh cột dây áo. “Anh nên cưới cô gái có cùng sự suy xét khôn ngoan đó”

“Ờ, nhưng họ không thú vị bằng phân nửa những cô quái chiêu”

“Ý anh là sao?” cô hỏi, choàng tay qua vai anh “Em là cô gái quái chiêu đó hả?”

“Ừ đúng thế” Marcus êm ái nói, và phủ miệng cô bằng miệng mình.

Daisy chợt tỉnh bởi một tiếng cào cửa. Cô hé mắt nhìn thấy từ màu trời chứng tỏ giờ này chỉ mới tờ mờ sáng, vậy chị gái cô đã bận rộn trước bàn trang điểm, chải những lọn tóc rối. Ngồi lên và vén tóc khỏi mắt, cô hỏi “Ai vậy nè trời?”

“Để chị” Sẵn sàng trong bộ váy đỏ sậm dành cho ban ngày, Lillian đi ra cửa và mở nó ra vài inch. Từ góc nhìn của Daisy, một cô hầu được sai đến đưa tin. Một đoạn đối thoại nhỏ to theo sau, và dù Daisy không nghe rõ từng chữ thì cô cũng nhận ra giọng chị gái thấp thoáng kinh ngạc, rồi liền sau đó là tức tối. “Rất tốt” Lillian quả quyết nói “Nói cho phu nhân biết là tôi sẽ đến. Dù tôi không chắc có cần thiết lén lút như thế này hay không”

Cô hầu biến mất, và Lillian cau có đóng cửa lại.

“Gì vậy?” Daisy hỏi “Cô ta nói gì? Ai cử cô ta đến?”

“Không gì cả” Lillian đáp, và sắt đá bổ sung “Chị không được phép nói”

“Em nghe lỏm được cái gì đó về việc lén lút”

“ồ, chỉ là một phần công việc rối rắm chị phải đảm nhiệm. Chiều nay chị sẽ giải thích – không nghi ngờ gì chị sẽ có một câu chuyện thú vị và đầy màu sắc để kể cho em nghe”

“Có liên quan đến Ngài Westcliff không?”

“Gián tiếp” Vẻ khó chịu của Lillian tan biến, và bất chợt cô trông có vẻ hạnh phúc ngời ngời. Có lẽ nhiều hơn những gì Daisy từng thấy ở cô. “Ồ, Daisy, thật đáng phẫn nộ, cái cách chị muốn xu nịnh anh ấy. Chị sợ rằng hôm nay chị sẽ làm một điều gì đó ngu ngốc tệ hại. Hát hò hay những việc tương tự. Vì Chúa, đừng để chị làm nha”

“Được thôi” Daisy hứa, cười đáp trả “Vậy là chị đang yêu?”

“Từ đó không nên được nhắc đến” Lillian nói nhanh “Thậm chí dù chị có – và chị không thừa nhận – chị sẽ không bao giờ là người nói câu đó trước. Vấn đề ở đây là lòng tự trọng. Và rất có thể anh ấy sẽ không đáp lại mà chỉ lịch sự nói ‘cảm ơn em’, và rồi chị sẽ giết anh ấy ngay. Hoặc tự sát”

“Em hy vọng bá tước sẽ không bướng bỉnh như chị” Daisy nhận xét.

“Không đâu” Lillian trấn an em gái “Dù anh ấy nghĩ về mình như thế” Một vài kí ức riêng tư khiến cô cười nắc nẻ, lấy tay bóp trán “Ôi, Daisy,” cô nói với vẻ hân hoan quỷ quyệt “Chị sẽ là một nữ bá tước tệ hại”

“Đừng nói kiểu đó chứ” Daisy đạo mạo nói “Dùng chữ “nữ bá tước độc đáo” nghe hay hơn nè”

“Chị có thể là bất cứ kiểu nữ bá tước nào chị muốn” Lillian nói, nửa vui mừng, nửa thắc mắc “Westcliff đã nói vậy. Và hơn thế nữa…chị thật sự nghĩ anh ấy muốn điều đó”

Sau bữa sáng nhẹ gồm trà và thịt xông khói, Lillian đi ra hàng hiên phía sau trang viên. Chống tay trên ban công, cô nhìn chằm chằm những khu vườn trù phú với những con đường thẳng đều tăm tắp và những hàng rào sum suê hoa hồng đỏ, và những cây thủy tùng cổ xưa được cắt tỉa tỉ mỉ cung cấp rất nhiều địa điểm bí ẩn lý thú cần được khám phá. Nụ cười của cô hơi nhạt đi khi nhớ rằng vào lúc này, nữ bá tước đang đợi cô ở Trại Bướm, sau khi sai một cô hầu tới chuyển lời.

Nữ bá tước muốn nói chuyện riêng với Lillian…và đó không phải một dấu hiệu tốt khi mà bà muốn gặp cô ở một nơi cách xa trang viên như thế. Vì nữ bá tước thường gặp khó khăn trong việc đi lại, không dùng gậy ba-toong hay chọn cách ngồi xe lăn, nên việc đến khu vườn bí ẩn là cố gắng cam go. Sẽ đơn giản và hợp lý hơn nhiều nếu bà muốn gặp mặt ở phòng khách dòng họ Marsden. Nhưng có lẽ những điều nữ bá tước muốn nói quá riêng tư – hoặc quá ồn ào – đến nỗi bà không muốn mạo hiểm với khả năng bị nghe trộm. Lillian biết chính xác tại sao nữ bá tước yêu cầu cô không được kể chuyện này với bất kì ai. Nếu Marcus biết, anh sẽ khăng khăng moi móc toàn bộ vấn đề – điều mà bà không muốn. Bên cạnh đó, Lillian không định núp bóng sau lưng Marcus. Cô có thể tự đối mặt với nữ bá tước.

Cô chờ đợi một tràng đả kích, tất nhiên rồi. Sự quen biết cô có với người đàn bà kia đã dạy cho cô biết rằng nữ bá tước có miệng lưỡi cay độc và không hề ngại ngùng dùng chúng đả thương người khác. Nhưng việc đó không phải vấn đề. Những lời nữ bá tước quẳng cho Lillian sẽ giống như mưa rào rơi trên cửa kính, bởi vì cô chắc chắn không gì có thể ngăn cản hôn ước của cô và Marcus. Và nữ bá tước sẽ phải nhận ra mối bận tâm hay ho nhất là mối quan hệ thân ái với con dâu mới. Bằng không họ sẽ làm cuộc đời đối phương khổ sở ngang nhau.

Lillian gượng cười khi đi xuống nhưng bậc thang dẫn ra vườn, và xuyên qua khí trời mát lạnh sáng sớm. “Tôi đến đây, mụ phù thủy già nua” cô lầm bầm “Hãy cho tôi xem điều tệ nhất bà có thể làm đi”

Cánh cửa Trại bướm chỉ khép hờ khi cô chạm vào nó. Vươn vai, Lillian nặn ra nét mặt hờ hững và sải bước vào trong. Nữ bá tước đang ở một mình trong khu vườn bí ẩn, không có người hầu nào bên cạnh bà. Bà ngồi trên băng ghế tròn như thể nó là một ngai vàng, cây gậy nạm kim cương của bà nằm yên gần đó. Đúng như mong đợi, nét mặt bà chai sạn, và trong một khoảng khắc ngắn ngủi Lillian suýt nữa phá ra cười trước hình ảnh người đàn bà tựa như chiến binh tí hon, chỉ chấp nhận thắng lợi mà không cần thi đấu.

“Chào buổi sáng” Lillian nhũn nhặn nói và đến gần bà “Quả là một nơi lý tưởng cho chúng ta trò chuyện, thưa phu nhân. Tôi hy vọng đi ra khỏi nhà không quá mất sức với phu nhân”

“Đó là việc của ta” nữ bá tước đáp “không phải của cô”

Mặc dù trong đôi mắt đen nặng nhẹ của bà không có biểu hiện rõ rệt nào nhưng bất chợt Lillian vẫn cảm nhận được một cơn giá lạnh rùng mình. Không hẳn là sợ, nhưng đó là một linh cảm mà cô chưa từng biết trong những lần gặp gỡ trước. “Tôi chỉ thể hiện sự quan tâm làm phu nhân dễ chịu hơn” Lillian nói, tay đung đưa tạo thành cử chỉ phòng vệ “Tôi sẽ không kích động phu nhân ngoại trừ những nỗ lực thân thiện. Nói ra ý định của phu nhân đi. Tôi nghe đây”

“Vì lợi ích của cô và của con trai ta, ta hy vọng cô sẽ lắng nghe” Một âm thanh giòn giã lạnh lẽo hằn sâu bên dưới ngôn từ của nữ bá tước, và cùng thời điểm cô cảm thấy rối bời, giống như không tin tưởng vào tính thiết yếu của những gì bà nói. Không còn nghi ngờ gì trong tất cả buổi nói chuyện bà từng tham gia trong đời thì lần này là lần bà không bao giờ mong mỏi. “Nếu ta có thể tưởng tượng ra việc một cô gái tầm thường như cô có khả năng thu hút bá tước, thì ta đã ngăn cản sớm hơn. Bá tước không kiểm soát được bản thân hoàn toàn, nếu không ngài ấy sẽ không muốn làm cái việc điên rồ này”

Khi người đàn bà tóc bạc ngừng lại để thở, Lillian lặng lẽ hỏi “Sao phu nhân lại gọi việc này là điên rồ? Một vài tuần trước phu nhân cho phép tôi săn tìm một quý tộc Anh quốc. Tại sao không thể là bá tước? Phu nhân phản đối vì cá nhân không thích hay – ”

“Cô gái ngu ngốc!” nữ bá tước kêu lên “Ta phản đối vì sự thật trong lịch sử 15 đời của dòng họ Marsden thì không người thừa kế nào kết hôn bên ngoài giới quý tộc. Và con trai ta sẽ không phải là bá tước đầu tiên làm việc đó! Cô không hiểu tầm quan trọng của huyết thống – cô, người đến từ một đất nước không có truyền thống, không văn hóa, và không dấu vết của sự cao quý. Nếu bá tước cưới cô, không chỉ là thất bại của nó, mà còn là của ta, và sự sa sút của mọi người liên quan đến khuôn khổ của gia tộc Marsden”

Sự độc đoán trong phát biểu kia gần như kéo theo một tràng cười chế nhạo từ Lillian…ngoại trừ lần đầu tiên trong đời, cô bắt đầu hiểu ra, rằng niềm tin của Phu nhân Westcliff về sự bất khả xâm phạm của dòng dõi danh giá Marsden là một cái gì đó gần giống đức tin. Khi nữ bá tước cố gắng khôi phục vẻ điềm tĩnh đã tả tơi của bà, Lillian tự hỏi, nếu sau hết, bà có thể đưa vấn đề xuống cấp độ cá nhân, và bày tỏ những cảm xúc sâu lắng chôn sâu giành cho con trai bà.

Lillian ít khi bộc lộ cảm xúc chân thực. Cô thích những bình phẩm khôn khéo, hay cay độc, vì dường như nói những lời xuất phát từ con tim đều rất mạo hiểm. Tuy nhiên, việc này quan trọng. Và có lẽ cô nợ một nỗ lực chân thành từ người đàn bà sắp trở thành mẹ chồng cô.

Lillian nói một cách chậm rãi và lúng túng “Thưa phu nhân, tôi biết sâu trong tim bà mong muốn con trai bà hạnh phúc. Tôi ước gì phu nhân có thể hiểu tôi cũng mong muốn điều tương tự cho ngài ấy. Sự thật tôi không cao quý hay thành công theo những cách phu nhân ưa thích…” cô cười tự ti “hay tôi không chắc chắn khuôn khổ là gì. Nhưng tôi nghĩ…tôi nghĩ tôi có thể khiến cho Westcliff hạnh phúc. Ít nhất tôi có thể giúp ngài ấy nhẹ nhàng..và tôi sẽ không khinh suất hoàn toàn, tôi thề đấy. Nếu phu nhân không tin những gì tôi nói, thì xin làm ơn biết cho rằng tôi không bao giờ muốn làm bá tước mất thể diện, hay chống đối phu nhân – ”

“Ta sẽ không nghe thêm những câu rác rưởi của cô!” nữ bá tước bùng nổ “Mọi điều về cô đều chống đối ta. Ta không cho cô làm con hầu trong lãnh địa này, chứ đừng nói đến làm nữ chủ nhân của nó! Con trai ta không quan tâm gì đến cô hết. Cô chỉ là một triệu chứng trong quá khứ bất bình chống lại cha nó. Cô là một đứa bất trị, một đòn trả đũa vô dụng chống lại một hồn ma. Và khi sự mới lạ của cô dâu thô lỗ tan biến, bá tước sẽ khinh miệt cô như ta thôi. Nhưng tới khi đó thì quá trễ rồi. Dòng họ này có lẽ đã bị hủy hoại”

Lillian vẫn tỏ ra vô cảm, dù mặt cô trắng bệch. Cô nhận ra, không một ai, từng nhìn cô với vẻ căm ghét đến tận tim gan cho đến lúc này. Rõ ràng nữ bá tước ước rằng bệnh tật sẽ giết chết cô – có lẽ thế. Thay vì co rúm, khóc lóc, hay phản đối, Lillian phát động đòn phản công “Có lẽ ngài ấy muốn lấy tôi để trả đũa bà đó, thưa phu nhân. Trong trường hợp đó tôi rất vui lòng được phục vụ theo mọi định nghĩa của sự trả đũa”

Cặp mắt của nữ bá tước lồi ra “Cô dám!” bà khò khè.

Mặc cho Lillian còn muốn nói thêm, cô thoáng sợ rằng sẽ đưa nữ bá tước vào thế tức hộc máu. Và, cô nhăn nhó nghĩ, giết mẹ của một người đàn ông không phải là khởi đầu hay ho cho một cuộc hôn nhân. Nén lại những lời xúc xiểm, cô đưa mắt nhìn nữ bá tước “Tôi tin là chúng ta đã nói rõ quan điểm của mỗi người. Dù tôi đã hy vọng vài kết qủa khác biệt trong buổi nói chuyện hôm nay, tôi vẫn cho rằng câu chuyện đủ sức gây sốc. Có lẽ đến một thời điểm nào đó chúng ta sẽ hiểu nhau hơn”

“Phải…chúng ta sẽ” Giọng người đàn bà thấp hẳn, và Lillian phải ngăn bản thân lùi bước trước tia nhìn hiểm ác của bà. Đột ngột cảm xúc rụng rời và nhơ nhuốc bởi sự xấu xa trong đoạn đối thoại, Lillian không muốn làm gì khác hơn ngoại trừ bỏ chạy thật xa. Nhưng nữ bá tước không thể làm gì cô được, cô nhắc nhở bản thân, cho đến khi Marcus còn muốn cô.

“Tôi sẽ kết hôn với ngài ấy” cô điềm tĩnh, cảm thấy nên làm rõ vấn đề.

“Không có chuyện đó nếu như ta còn sống” nữ bá tước thì thầm. Nhấc người lên, bà tóm lấy cây gậy và dùng nó để giữ thăng bằng. Bận tâm đến thể chất èo uột của người đàn bà kia, Lillian gần như bước đến giúp đỡ bà ta. Tuy nhiên, bà quẳng cho cô một tia nhìn nhẫn tâm buộc cô lùi bước, một phần trong Lillian hơi nghi ngờ nữ bá tước sẽ vung gậy.

Ánh nắng ban mai dịu dàng xuyên qua làn sương mỏng manh lởn vởn phía trên vườn bướm, và một vài nàng bướm vỗ cánh trên những búp hoa. Một khu vườn đẹp, tuy nhiên, lại là một sự sắp đặt phi lý cho những lời nói có gai đã được phun ra. Lillian theo sau bước chân tẻ ngắt của bà già rời khỏi Trại Bướm.

“Để tôi mở cửa cho phu nhân” Lillian đề nghị. Nữ bá tước cao sang đứng đợi, rồi bước ngang bậc cửa Trại Bướm. “Lẽ ra chúng ta nên gặp ở một nơi thuận tiện hơn” Lillian buột miệng bình phẩm “Sau tất cả, chúng ta có thể tranh cãi đường hoàng trong trang viên, và phu nhân không phải đi quá xa”

Không thèm nghe cô nói, Phu nhân Westcliff tiếp tục bỏ đi. Và rồi bà nói điều gì đó lạ kì, không liên quan đến nhận xét ở phía sau, mà là bên cạnh, như thể bà đang nói chuyện với một ai khác “Tiến hành đi”

“Thưa phu nhân?” Lillian bối rối hỏi, và theo sau bà rời khỏi khu vườn bí ẩn.

Với sự nhanh nhẹn bạo tàn, cô bị giăng kín trong một chuyển động nhạt nhòa, bị tóm chặt từ phía sau. Trước khi cô có thể nói hay cử động thì một cái gì đó đã bịt kín miệng và mũi cô. Mắt cô trợn trừng vì nỗi sợ hoang dại, và cô cố gắng vùng vẫy, hai lá phổi của cô hoạt động cật lực để tìm không khí. Trên mặt cô, một bàn tay lớn che phủ, ướt đẫm một thứ chất lỏng ngọt dịu ngất ngây, nó xộc qua cánh mũi, xuống cổ họng, ngực, đi lên đầu…một cơn sóng cuồn cuộn, độc hại làm cô choáng ngất, rạp người như một tòa nhà bằng gỗ mun. Mất quyền điều khiển tay chân, cô ngã ngửa vào dáng người không rõ là ai, mắt cô nhắm lại trước bầu trời dần tối đen.

Trở lại sau bữa sáng muộn được tổ chức ở lều vải bên hồ tiếp theo buổi săn bắn, Marcus dừng chân trước bậc cuối cùng của cầu thang lớn ở phía sau trang viên. Một người trong tiệc săn bắn, ông già từng là bạn của gia đình hơn 25 năm qua, tìm sự chú ý của anh, tỏ ý được than phiền về một người khách khác. “Anh ta bắn sai lượt” ông già nóng nảy “Không phải một lần, hay hai lần, mà những ba lần. Và như muốn là vấn đề tệ hơn nữa, anh ta kêu ca rằng đã bắn được một con chim lẽ ra là của tôi. Chưa bao giờ trong cuộc đời săn bắn của tôi ở Stony Cross Park lại gặp phải sự thô lỗ không nói nên lời như thế này – ”

Marcus cắt lời với vẻ lịch sự điềm đạm, hứa rằng không chỉ nói chuyện với vị khách phiền toái mà còn cam đoan sẽ mời ông già tham dự chuyến săn bắn diễn ra vào tuần tới. Tạm nguôi ngoai, ông lão bị sỉ nhục tha cho Marcus với vài tiếng lầm bầm sau cùng về những người khách xấu tính không biết lý lẽ. Cười chua chát, Marcus đi lên bậc thang hàng hiên. Anh nhìn thấy Hunt, người cũng vừa mới quay về, đứng trước mặt anh với vợ. Annabelle trông có vẻ lo lắng rành rành về một điều gì đó, thì thầm với Hunt và những ngón tay cô bấu vào cánh tay áo choàng của chồng.

Khi anh lên đến bậc thang cao nhất, Marcus đến gần Daisy Bowman và Evie Jenner - người mà như thuờng lệ, cứ thích né tránh tia nhìn của anh. Hơi cúi người, Marcus cười với Daisy, và anh chợt nghĩ mình sẽ làm tốt vai trò anh trai. Dáng người mảnh khảnh và tinh thần hồ hởi dịu dàng của cô làm anh nhớ tới Livia thời thiếu nữ. Tuy nhiên, vào lúc đó, nét mặt rạng rỡ của cô thẫn thờ, và hai má cô không chút màu sắc.

“Thưa ngài” Daisy thì thầm “Tôi thấy nhẹ lòng vì ngài đã trở về. Có một…một vấn đề riêng tư làm chúng tôi lo lắng…”

“Tôi có thể giúp gì?” Marcus hỏi dồn. Một luồng gió khe khẽ lăn tăn xuyên qua tóc khi anh cúi đầu xuống.

Daisy ấp úng không biết phải giải thích làm sao. “Việc của chị tôi” cô căng thẳng nói “Chị ấy mất tích rồi. Lần cuối tôi gặp chị ấy là cách đây 5 giờ. Chị có việc phải đi và không nói rõ là đi đâu. Khi chị ấy không trở về, tôi tự đi tìm chị ấy. Và những cánh-hoa-cô-đơn khác, Evie và Annabelle – họ cũng đã tìm kiếm. Không thấy bóng dáng Lillian, trong nhà lẫn trong vườn. Thậm chí tôi đã đi đến giếng ước, để xem chị ấy có ở đó nếu lỡ nảy ra vài ý tưởng. Chị tôi không thường biến mất như thế này. Không có tôi đi cùng. Có lẽ tôi lo lắng hơi sớm, nhưng…” Cô ngập ngừng và cau mày, như thể đang tìm lý do không phải nghi ngại, nhưng không thể “Có chuyện rồi, thưa ngài. Tôi cảm nhận được”

Marcus giữ nét mặt vô cảm, dù bên trong anh đau nhói như bị dao đâm. Tâm trí của anh loay hoay tìm lời giải hợp lý cho sự vắng mặt của cô, từ nhỏ nhặt đến to tát, nhưng không có cái nào được việc. Lillian không phải một người ngu ngốc lang thang trong nhà và bị lạc đường, mặc dù cô thích chơi khăm người khác thì cô cũng sẽ không chơi trò này. Cô cũng không đi thăm ai đó, vì không quen ai trong làng, và cô sẽ không rời lãnh địa một mình. Có phải cô bị thương ở đâu đó? Hay là cô bị ốm?

Tim anh vang rền như sấm, nhưng anh vẫn giữ giọng điềm tĩnh khi đưa mắt nhìn từ khuôn mặt nhỏ nhắn của Daisy sang Evie Jenner. “Có thể cô ấy ra chuồng ngựa và – ”

“K-không, thưa ngài” Evie Jenner nói “Tôi đã đi hỏi rồi, và tất cả ngựa đều ở trong chuồng, không một người giữ ngựa nào thấy Lillian cả”

Marcus gật đầu cụt lủn “Tôi sẽ tổ chức một cuộc truy tìm khắp nhà và đồng cỏ” anh nói “Chúng ta sẽ tìm ra cô ấy trong vòng một giờ”

Tỏ vẻ an lòng bởi thái độ bộc trực của anh, Daisy thở phào rung rung “Tôi có thể làm gì?”

“Nói tôi nghe trước khi cô ấy đi” Marcus nhìn sâu vào đôi mắt to tròn, màu bánh gừng của cô “Cô ấy có nói gì trước khi đi không?”

“Một người hầu đã truyền tin cho chị ấy vào sáng sớm, và – ”

“Lúc nào?” Marcus hằn học cắt lời.

“Khoảng 8 giờ”

“Người hầu nào?”

“Tôi không biết, thưa ngài. Tôi không thấy rõ, và cánh cửa chỉ hé mở khi họ nói chuyện. Và người đó đội mũ trùm kín đầu, nên tôi không thể nói cho ngài biết màu tóc của cô ta”

Hunt và Annabelle tham gia vào câu chuyện.

“Tôi sẽ hỏi quản gia và những người hầu” Hunt nói.

“Tốt” Cảm thấy cần phải hành động ngay, Marcus lẩm bẩm “Tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm bên ngoài.” Anh sẽ huy động một nhóm người hầu và vài khách nam, bao gồm cha Lillian giúp đỡ. Anh nhanh chóng tính toán thời gian Lillian biến mất, và quãng đường cô có thể đi được qua địa thế tương đối hiểm trở. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ những khu vườn và mở rộng ra bán kính mười dặm xung quanh trang viên.” Bắt gặp tia nhìn của Hunt, anh giật đầu về phía những cánh cửa, và cả hai người tách ra.

“Thưa ngài” Giọng nói lo âu của Daisy trì hoãn anh trong chốc lát “Ngài sẽ tìm ra chị tôi phải không?”

“Phải” anh nói không chút do dự “Và tôi sẽ bóp cổ cô ấy”

Daisy cười âu lo, và cô nhìn theo bóng anh xa dần.

Tâm trạng của Marcus tiếp tục chuyển từ chiều hướng kiệt quệ sang băn khoăn không chịu nổi trong suốt buổi chiều. Thomas Bowman, kiên trì thuyết phục rằng con gái ông đang hùa theo một vài trò tinh nghịch, đã hòa cùng những người cưỡi ngựa tìm kiếm gần khu rừng và cánh đồng xung quanh, trong lúc một nhóm tình nguyện khác đi dọc con sông. Nhà hiệp sĩ, chòi gác, chỗ ở của quản gia, hầm đá, nhà thờ, nhà kính, hầm rượu, chuồng ngựa và sân ngựa đều được điều tra kỹ càng. Dường như mỗi inch ở Stony Cross Park đều được xới tung lên, nhưng không có gì, không gì vượt qua một dấu chân hay chiếc găng bỏ quên, giúp anh biết được chuyện gì đang xảy ra với Lillian.

Trong khi Marcus cưỡi ngựa băng rừng và đồng cỏ thì bên hông con Brutus đã ướt sũng và miệng nó lấm tấm nước bọt, Simon Hunt vẫn ở trong trang viên thẩm tra người hầu. Hunt là người duy nhất Marcus tin tưởng đảm trách công việc với mức độ hiệu quả ngang ngửa anh. Về phần mình, Marcus không muốn nói chuyện từ tốn với bất kì ai. Anh muốn túm đầu tất cả lại với nhau và moi thông tin anh muốn từ cổ họng của một kẻ bất lực nào đó. Biết rằng Lillian đang ở đâu đó ngoài kia, bơ vơ và có thể bị thương, đem đến cho anh một cảm giác lạ lẫm, nóng như thiêu đốt, lạnh như đá đè…một cảm giác được anh nghiệm ra là sợ hãi. Sự an toàn của Lillian quá quan trọng đối với anh. Anh không thể chịu đựng ý nghĩ cô đang trong một tình huống anh không thể giúp gì được. Thậm chí, không thể tìm ra cô.

“Ngài sẽ nạo vét ao và hồ chứ ạ?” trưởng nhóm người hầu, William, lên tiếng hỏi sau khi đánh giá sơ bộ từ cuộc tìm kiếm. Marcus nhìn ông ta vô hồn, trong lúc một tiếng o o trong tai anh trở nên sắc cạnh hơn, đau buốt hơn, và nhịp tim thùm thụp của anh làm huyết quản của anh đau. “Chưa đâu” anh nói bằng một giọng hòa hoãn đáng ngạc nhiên “Tôi sẽ đến phòng làm việc để hội ý với Ông Hunt. Ông sẽ tìm tôi ở đó nếu có gì xảy ra trong vài phút sắp tới”

“Vâng, thưa ngài”

Lê bước vào phòng làm việc, nơi Hunt tra hỏi người hầu, Marcus đi vào mà không gõ cửa. Anh nhìn thấy Hunt ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ gụ rộng rãi, ghế của anh ta quay góc đối mặt với một cô hầu ngồi trên chiếc ghế còn lại. Cô ta luống cuống đứng lên khi nhìn thấy Marcus, và xoay xở nhún gối một cách căng thẳng. “Ngồi đi” anh cộc cằn nói, và nếu đó là giọng anh, nét mặt đăm chiêu, hay chỉ là sự hiện diện của anh, thì cô ta đã òa khóc. Tia nhìn báo động của Marcus bắn sang Simon Hunt, người đang điềm nhiên nhìn chăm chú cô hầu với một vẻ bền bỉ lạnh nhạt cực kì.

“Thưa ngài” Hunt lặng lẽ nói, mắt anh kiên định từ gương mặt đẫm lệ của cô hầu khi cô ta lấy tay áo chùi nước mắt, “sau khi tra hỏi cô gái này – Gertie – vài phút trước, hình như cô ta có vài thông tin hữu ích cần chia sẻ liên quan đến việc bỏ đi bí ẩn của cô Bowman vào sáng hôm nay, và sự biến mất kèm theo của cô ấy. Tuy nhiên, tôi tin rằng nỗi sợ bị sa thải có thể xui khiến Gertie giữ im lặng. Nếu ngài, chủ nhân của cô ấy, đưa ra đảm bảo – ”

“Cô sẽ không bị sa thải” Marcus lầm bầm “nếu cô nói cho tôi biết thông tin cô có ngay lập tức. Ngược lại, không chỉ mình cô bị sa thải mà tôi sẽ kết tội cô như một kẻ tòng phạm liên quan đến sự biến mất của cô Bowman”

Gertie nhìn anh trân trối với đôi mắt trợn tròn, những giọt nước mắt của cô ta tuôn rơi lã chã khi trả lời lắp bắp. “T-Thưa ngài…tôi-tôi được cử đến báo tin cho cô Bowman sáng nay, nhưng tôi không được kể cho người khác…cô ấy được hẹn gặp trong bí mật, ở Trại Bướm… và nếu tôi hé răng nói cho người khác thì tôi sẽ bị đuổi – ”

“Ai bảo cô đưa tin?” Marcus vồn vã, máu anh đầy ứ với cơn thịnh nộ “Gặp ai? Nói lẹ lên, mẹ kiếp”

“Nữ bá tước sai tôi đưa tin” Gertie thì thầm, thể hiện sự khiếp sợ bởi những gì cô nhìn thấy trên mặt anh “Phu nhân Westcliff, thưa ngài”

Trước khi chữ cuối cùng rời khỏi môi Gertie, Marcus đã đi mất, đâm đầu về hướng cầu thang lớn trong cơn giận chết người.

“Westcliff!” Simon Hunt chạy thục mạng theo sau anh “Westcliff…chết tiệt, đợi đã…”

Marcus lại càng nhanh hơn, nhảy ba bậc cầu thang một lượt. Hơn bất kì ai trên trái đất, anh biết những gì nữ bá tước có thể làm…và linh hồn anh gầm rú trong đám mây đen kịt của sự kinh hãi với mớ kiến thức đó – cách này hay cách khác – có lẽ anh đã mất Lillian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.