Bất chấp sợ hãi và lo lắng, tác động còn sót lại của ête làm cho Lillian ngủ gà gật, đầu cô gục vào vách xe ngựa bọc nhung đen. Cỗ xe hãm phanh đột ngột làm cô choàng tỉnh. Lưng cô đau, chân cô tê cóng. Dụi hai mắt cay xè, cô tự hỏi có phải cô đang mơ. Cô ước gì mình được thức giấc trong phòng ngủ nhỏ yên tĩnh ở Stony Cross Park…hoặc hơn thế nữa, trên chiếc giường rộng rãi cô đã chia sẻ với Marcus. Mở mắt, trước mặt cô là bên trong xe ngựa của St. Vincent, và trái tim cô trĩu nặng.
Ngón tay cô run rẩy khi cô lóng ngóng đưa tay nâng màn che. Trời chập choạng tối, mặt trời đang phai dần tia sáng cuối cùng trên cành sồi khẳng khiu. Cỗ xe dừng lại trước một quán trọ với huy hiệu đầu bò treo ngay cửa ra vào. Đó là một quán trọ lớn có sức chứa hàng trăm con ngựa cùng hai khu nhà kết hợp cho những lữ khách đi qua đường cái.
Bên cạnh cô có sự chuyển động, Lillian toan quay lại nhìn, và điếng người nhận ra cả hai cổ tay bị bẻ ngoặt ra phía sau. “Cái gì – ” cô hỏi, cùng lúc đó vòng sắt êm ái kẹp quanh cổ tay cô. Cô giật tay, nhưng chúng nhanh chóng bị giữ chặt. Cô nhận ra mình vừa bị còng. “Khốn nạn” Giọng cô rung lên vì giận “Đồ hèn. Đồ chết dẫm – ” giọng cô nghẹn lại khi một nùi vải và dây quấn nhanh chóng được cột quanh miệng.
“Xin lỗi” St. Vincent thì thầm vào tai cô, nghe không chút ăn năn. “Đừng lắc cổ tay, bé con. Em sẽ làm tay mình thâm tím cả đấy” Những ngón tay nồng ấm của hắn đóng lại trên nắm tay giá lạnh của cô. “Cái này, là một món đồ chơi thú vị” Hắn tỉ tê, đầu ngón tay luồn dưới cái còng mà vuốt ve cổ tay cô “Một vài phụ nữ tôi quen biết rất kết chúng” Xoay cơ thể cứng đờ của cô giữa hai cánh tay, hắn mỉm cười trước nét mặt hoang mang sửng sốt “Ngây thơ quá chừng…tôi rất thích được hành hạ em”
Dùng lưỡi đẩy mảnh vải bịt miệng, Lillian không thể không suy nghĩ về con người vừa đẹp đẽ vừa man trá đang đứng bên cạnh. Một kẻ ác lẽ ra nên có tóc đen, mặt đầy mụn cóc và bề ngoài gớm ghiếc giống như bên trong mục rữa của hắn. Một con quái vật không linh hồn như St. Vincent lại được phúc đức có diện mạo bảnh bao đến vậy quả thật là vô cùng bất công. “Lát nữa tôi sẽ quay lại” hắn nói “Ở yên đây – và đừng cố gây ra rắc rối”
Tên khốn đần độn, Lillian cay nghiệt nghĩ ngợi, trong lúc áp lực của sự kinh hoàng đang dần bóp nghẹt cổ họng cô. Cô nhìn không chớp mắt trong lúc St. Vincent mở cửa xe ngựa và bước xuống. Cảnh tượng tranh tối tranh sáng bao phủ cô trước khi bóng tối giăng kín. Thúc ép bản thân hít thở đều đặn, Lillian tập trung suy nghĩ cho đỡ sợ. Chắc chắn phải có một thời điểm, một khởi đầu nào đó trao cho cô cơ hội trốn thoát. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi.
Sự vắng mặt của cô ở Stony Cross Park lẽ ra phải được chú ý từ lâu. Lẽ ra họ phải truy tìm cô…lãng phí thời gian, lo lắng…trong khi đó, nữ bá tước sẽ chờ đợi trong sự thỏa mãn âm thầm, hài lòng vì biết ít nhất bà đã tống tiễn được một người Mĩ phiền nhiễu. Vào lúc này Marcus đang nghĩ gì? Anh có đang – không, cô không thể tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó, nó làm mắt cô cay xè, nhưng cô không cho phép mình khóc. St. Vincent không thể hài lòng với bằng chứng của sự yếu đuối.
Vặn tay trong chiếc còng, Lillian cố tìm hiểu cấu tạo của nó, nhưng ở vị trí hiện tại, việc đó chỉ tổ phí sức. Thả lỏng trên băng ghế, cô nhìn chằm chằm cửa xe cho đến khi nó mở ra lần nữa.
St. Vincent trèo vào trong và ra hiệu cho gã đánh xe. Cỗ xe nảy lên lạo xạo khi được kéo ra khoảng đất nằm phía sau quán trọ. “Ngay sau khi tôi đưa em lên căn phòng trên lầu em sẽ có thời gian giải quyết nhu cầu cá nhân. Tiếc là chúng ta không có thời gian dùng bữa, nhưng tôi cam đoan em sẽ có một bữa sáng tươm tất vào ngày mai”
Khi cỗ xe dừng lại thêm lần nữa, St. Vincent túm lấy cổ tay cô và kéo sát vào người hắn. Cặp mắt xanh của hắn ánh lên vẻ tán thưởng khi nhìn thoáng qua khuôn ngực bên dưới áo nịt với mặt trước váy vẫn còn mở toang. Trùm áo khoác qua đầu cô để che đi còng tay và giẻ bịt miệng, hắn cõng cô lên. “Đừng nghĩ đến việc vùng vẫy hay đá bừa” Giọng hắn nghèn nghẹn qua lớp vải len dày “Bằng không tôi có thể ra quyết định hoãn chuyến đi của chúng ta để giúp em hiểu rõ chính xác tại sao những cô nhân tình của tôi lại thích cái còng tay đó”
Đứng trước nguy cơ bị xâm phạm, Lillian im lặng để mặc hắn vác cô ra khỏi xe, băng qua khoảng sân quán trọ và đi lên cầu thang ngoài. Ai đó hỏi thăm người phụ nữ nằm nghiêng sau lưng St. Vincent, và hắn nở nụ cười nhăn nhở “Người yêu bé nhỏ của tôi dễ say lắm, một ít rượu gin ấy mà. Cô ấy hếch mũi với loại brandy ngon lành nước Pháp, và say bí tỉ, cô nhóc xấu tính” Nhận xét của hắn mời gọi những tràng cười hô hố, và Lillian đắm chìm trong cơn thịnh nộ leo thang chóng mặt. Cô đếm số bậc thang St. Vincent đã trèo lên, 28 bậc…giữa chừng có 1 bậc nghỉ. Họ đang lên tầng trên của tòa nhà, qua một cánh cửa mở ra một dãy phòng. Ngột ngạt trong chiếc áo khoác, Lillian cố đoán xem họ đã đi qua bao nhiêu cánh cửa khi St. Vincent băng qua hành lang. Họ vào bên trong một căn phòng, và St. Vincent dùng chân đóng cửa.
Đặt Lillian lên giường, hắn từ tốn mở áo trùm, và vén những lọn tóc đang lòa xòa trước khuôn mặt đỏ bừng của cô.
“Tôi muốn đảm bảo bọn người kia đã buộc ngựa cẩn thận vào hàng rào” St. Vincent thì thầm, mắt hắn sắc cạnh và lạnh băng như những viên đá quý. “Tôi sẽ quay lại ngay”
Lillian tự hỏi liệu hắn đã từng có cảm xúc chân thật đối với một người hay một vật nào đó hay chưa, hay hắn luôn đi qua cuộc đời như một diễn viên trên sân khấu, khoác lên vẻ mặt bất kì chỉ để đạt mục đích của mình. Tia nhìn soi mói của cô bất giác làm nụ cười sỗ sàng của hắn nhạt bớt, và hắn ra vẻ dửng dưng khi thọc tay vào túi và lấy ra một món gì đó. Một cái chìa khóa, Lillian mừng rơn, ngực cô nảy lên phấn khích. Đẩy cô qua một bên, hắn tháo còng.
Lillian không buộc lòng thở dài nhẹ nhõm khi hai tay được tháo xích. Tuy nhiên, tay cô chỉ được giải phóng trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Nắm chặt cổ tay cô, hắn dễ dàng chiếm quyền kiểm soát cả cánh tay, và đưa chúng lại thanh sắt đầu giường rồi cột lại. Dù Lillian đã cố tình gây trở ngại cho công việc của hắn nhưng cô vẫn chưa khôi phục sức lực.
Nằm dài trên giường trước mặt hắn, hai tay đưa lên đầu, Lillian quạu quọ vừa nhìn hắn vừa vật lộn với miếng giẻ trong miệng. St. Vincent bắn tia nhìn cợt nhả lên cơ thể cứng đơ của cô, tỏ vẻ rõ ràng rằng cô đang trông cậy vào sự nhân từ của hắn. Làm ơn, Chúa ơi, đừng để hắn…Lillian nghĩ ngợi. Cô không thể rời mắt khỏi hắn, cô không thể co rúm, linh cảm được rằng một phần lý do giữ cô an toàn cho đến lúc này chính là nỗi sợ không bị nhìn thấy của cô. Cô nuốt khan khi St. Vincent đưa tay lên phần da trần trên ngực cô, và vuốt ve mép áo nịt ngực. “Lẽ ra chúng ta đã có thời gian chơi đùa” hắn nhẹ nhàng. Quan sát gương mặt cô, hắn lướt ngón tay trên bầu ngực và trêu tức cho đến khi nụ hoa cô săn lại. Xấu hổ và giận run, Lillian thở dốc qua sống mũi.
St. Vincent chậm chạp bỏ tay ra và lùi lại. “Sớm thôi” hắn lẩm bẩm, dù cô không rõ ý của hắn là sớm quay lại sau khi ghé thăm chuồng ngựa hay ý định ngủ với cô.
Lillian nhắm mắt và lắng nghe tiếng bước chân của hắn trên sàn nhà. Cánh cửa mở rồi đóng, theo sau là tiếng tíc của ổ khóa bị vặn từ bên ngoài. Cựa quậy trên nệm, Lillian ngửa cổ để liếc nhìn cái còng đang đóng cô vào giường. Chúng được làm từ thép, nối với nhau bằng một sợi xích, và có khắc dòng chữ Higby-Dumfries #30, Sắt rèn/Xuất xứ Anh. Mỗi còng tay được khóa lại bởi một chốt và khóa riêng, gắn với sợi xích bằng những chuôi đã được uốn cong xuyên qua ổ khóa cài chốt và nối với phần còn lại của cái còng tay.
Nhích người cao hơn, Lillian xoay xở để chộp lấy một mẩu kẹp vẫn còn bám lại trên mái tóc rối bù của cô và kéo nó ra khỏi tóc. Cô vuốt thẳng mẩu kẹp, giữ nó giữa hai ngón tay và nhét nó vào ổ khóa, mò mẫm cho nó vào những nấc bên trong. Đoạn cuối của cái răng lược vẫn đi sâu vào trong, Lillian xoay nó, kéo thẳng lại, và thử thêm lần nữa, cổ tay cô kiên trì đè lên đường viền bên trong của cái còng. Cô nghe tiếng tíc sắc cạnh một lần nữa, và cái còng bật ra.
Cô vù chạy khỏi giường như thể nó đang cháy, và vồ lấy cánh cửa với cái còng còn lủng lẳng trên cổ tay còn lại. Móc nùi giẻ và mảnh vải ướt sũng ra khỏi miệng, cô ném chúng qua một bên và chạy ra cửa. Với sự giúp đỡ của một mẩu kẹp tóc khác, cô tháo khóa một cách điêu luyện “Cảm ơn Chúa” cô thì thầm khi cánh cửa mở tung. Nghe được giọng nói và âm thanh từ quán rượu bên dưới, cô tính toán cơ hội tìm được sự thương cảm của một người lạ và giúp cô an toàn trong quán trọ, thay vì trong sân ngựa nơi tấp nập người hầu và dân đánh xe. Nhìn lướt qua hành lang để bảo đảm không ai đang đến gần, và cô đâm bổ qua cửa chính.
Nhận thức được váy áo đang mở toang, Lillian khép vạt vào lại khi cô hối hả đi xuống cầu thang bên trong quán. Tim cô đập nhức nhối, và đầu cô choáng váng vì tiếng ồn. Cô lặn ngụp trong sự tuyệt vọng điên cuồng khiến cô không cảm nhận được bất kì thứ gì. Dường như cơ thể cô hành động dưới một sức ép vượt ngoài bản năng, chân cô như bay trên những bậc thang với những bước chạy đà liều lĩnh.
Chạy đến cuối đường, Lillian chạy ào vào phòng chính của quán trọ. Mọi người túm tụm tán chuyện, quay lại nhìn cô với nét mặt kinh ngạc khẽ khàng. Đảo mắt tìm thấy một chiếc bàn lớn và một số ghế ở trong góc phòng, với bốn hoặc năm quý ông trang phục chỉn chu đứng thành nửa vòng tròn gần đó, Lillian hấp tấp đến gần họ “Tôi cần nói chuyện với ông chủ quán trọ” cô nói ngay không thèm chào hỏi. “Hay một quản lý nào đó. Ai đó có thể giúp tôi. Tôi cần – ”
Cô ngưng bặt khi nghe thấy ai đó gọi tên cô, và liếc ra sau vai, sợ rằng St. Vincent đã khám phá ra việc bỏ trốn. Cơ thể cô cứng lại trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng không có dấu hiệu nào của St. Vincent, không phải mái tóc vàng hổ phách phản trắc của hắn.
Cô nghe giọng nói đó lần nữa, âm thanh lắng đọng chạm đến sâu thẳm tâm hồn cô “Lillian”
Chân cô bủn rủn khi cô trông thấy dáng người khòm khòm, tóc đen đến từ cửa trước. Không thể nào, cô nghĩ, khó nhọc chớp mắt để nhìn kĩ hơn, để tin chắc đây không phải trò đùa. Cô hơi lúng túng khi quay người đối diện anh “Westcliff” cô thì thầm, và lưỡng lự bước về phía trước.
Cả căn phòng dường như tan biến. Khuôn mặt Marcus tái nhợt bên dưới vẻ rám nắng, và anh đăm đăm nhìn cô, giống như anh đang sợ cô sẽ biến mất. Bước chân của anh nhanh, và anh đến bên cô, bao trùm và ôm cô thật chặt. Anh vòng tay quanh người cô, kéo cô sát lại với anh. “Chúa tôi” anh lẩm bẩm, và vùi mặt vào tóc cô.
“Anh đã đến” Lillian thở dốc, rung rung nói. “Anh đã tìm được em” cô không thể hiểu chuyện này là thế nào. Anh có mùi ngựa và mồ hôi, và quần áo anh ngồn ngộn mùi không khí bên ngoài. Nhận ra cô đang run rẩy, Marcus kéo cô vào bên trong áo khoác của anh, vừa thủ thỉ những lời yêu đương vào tóc cô.
“Marcus” Lillian khàn khàn “Em điên rồi sao? Ôi, hãy là sự thật. Làm ơn đừng bỏ đi – ”
“Anh đây” giọng anh trầm và rung “Anh ở đây, và anh sẽ không đi đâu hết” Anh khẽ lùi lại, và tia nhìn đen sẫm của anh quét cô từ đầu đến chân, tay anh mò mẫm bức bách khắp người cô. “Tình yêu của anh,…em có bị thương không?” Ngón tay anh trượt qua cánh tay cô, và anh nhận ra chúng đã bị xích. Nâng cổ tay cô lên, anh đờ đẫn nhìn cái còng. Anh hít sâu, cơ thể anh giật giật vì cơn thịnh nộ nguyên thủy. “Mẹ kiếp, anh sẽ cho nó xuống địa ngục – ”
“Em ổn rồi” Lillian nhanh nhảu nói “Em không bị thương”
Đưa tay cô lên miệng, Marcus hôn mãnh liệt, và giữ ngón tay cô trên má trong lúc hơi thở của anh phà vào cổ tay cô một cách hối hả. “Lillian, hắn có…”
Đọc được câu hỏi trong tia nhìn đau đáu của anh, những từ anh không thể nói ra, Lillian thì thầm ngắt quãng “Không, không có gì xảy ra. Chưa phải lúc”
“Anh vẫn sẽ phải giết hắn” Giọng điệu chết chóc của anh làm cô sởn gai ốc. Nhận ra cô đang hớ hênh trong váy áo, anh lùi lại đủ để cởi áo khoác và choàng nó qua vai cô. Anh đột ngột đứng yên. “Cái mùi này…là gì vậy?”
Nhận ra da và quần áo cô vẫn còn vương mùi hương độc hại, Lillian ngập ngừng trước khi đáp lời “Ête” cuối cùng cô nói, cô nhoẻn miệng cười trấn an khi mà hai mắt anh chuyển sang đen thẫm. “Không tệ lắm đâu, thật đấy. Em đã ngủ suốt ngày. Tốt hơn cảm giác buồn nôn, em – ”
Anh gầm gừ và kéo cô lại gần. “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi, Lillian, tình yêu bé nhỏ của anh…em an toàn rồi. Anh sẽ không bao giờ để em gặp chuyện nữa đâu. Anh thề trên mạng sống của anh. Em an toàn rồi” Tay anh vòng lấy khuôn mặt cô, và miệng anh lướt trên cô trong một cái hôn ngắn, êm ái, và sâu sắc làm cô lắc lư đến chóng mặt. Nhắm mắt lại, cô để mình dựa vào anh, vẫn sợ đây không phải hiện thực, và cô sẽ bị St. Vincent đánh thức lần nữa. Marcus thì thầm những lời ủi an trên đôi môi hé mở và hai má cô, và ôm cô bằng một sức lực tưởng chừng như dịu dàng nhưng muốn gỡ bỏ thì phải cần đến nỗ lực của mười tên đàn ông. Bình yên trong cái ôm ghì của anh, cô nhác thấy dáng người cao ráo của Simon Hunt.
“Ông Hunt” cô ngạc nhiên trong khi môi Marcus di chuyển đến thái dương cô.
Hunt nhìn cô đầy quan tâm “Cô khỏe chứ, cô Bowman?”
Cô phải nhích người một ít để tránh cái miệng khám phá của Marcus khi cô hổn hển đáp “Ồ, vâng. Vâng. Như ông thấy đó, tôi không bị sao hết”
“Thật nhẹ nhõm khi được nghe điều đó” Hunt cười đáp trả “Gia đình và bạn bè cô đã phát điên bởi sự vắng mặt của cô”
“Nữ bá tước – ” Lillian bắt đầu, và ngừng lại, tự hỏi làm sao giải thích được ý nghĩa hệ trọng của sự phản bội đối với Marcus. Tuy nhiên, khi cô nhìn vào mắt anh, cô nhìn thấy sự quan tâm vô hạn trong màu đen sâu thẳm, và cô tự hỏi làm sao cô mà cô từng nghĩ anh vô cảm.
“Anh biết chuyện gì đã xảy ra” Marcus êm ái nói, vuốt ve bờm tóc hoang dại của cô “Em sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa. Bà sẽ ra đi trước khi chúng ta quay lại Stony Cross Park”
Thậm chí với những câu hỏi và mối lo ùa tới cùng lúc, bất chợt Lillian phải vượt qua cảm giác kiệt quệ. Cơn ác mộng đã đi đến hồi kết, và hình như không còn gì cô có thể làm. Cô ngoan ngoãn chờ đợi, má cô tựa hờ vào vai Marcus, và chỉ nghe loáng thoáng đoạn hội thoại.
“ …phải tìm St. Vincent…” Marcus nói.
“Không” Simon Hunt cương quyết “Tôi sẽ tìm St. Vincent. Anh chăm sóc cô Bowman đi”
“Chúng tôi cần ở riêng”
“Tôi tin rằng có một căn phòng nhỏ gần đây – hơn một phòng ngoài, thật ra…”Nhưng giọng Hunt lạc mất, và Lillian cảm nhận được sự căng thẳng mới tinh, hung hãn vừa xuất hiện trên cơ thể Marcus. Cơ bắp anh chuyển động với tốc độ chết người và anh quay đầu về phía cầu thang.
St. Vincent đang đi xuống, bước vào căn phòng vừa thuê được từ bên kia quán trọ và thấy nó trống rỗng. Đứng khựng giữa cầu thang, St. Vincent đón nhận hoạt cảnh náo nhiệt phía trước hắn…đám đông bối rối, chủ quán trọ chửi bới…và bá tước Westcliff đang nhìn hắn chằm chằm với vẻ khát máu rõ rệt.
Cả quán rượu chìm vào im lặng trong suốt khoảnh khắc ớn lạnh đó, và tiếng quát câm lặng của Westcliff vang lên lanh lảnh. “Vì Chúa, tao phải băm mày ra”
Lillian kinh ngạc lẩm bẩm “Marcus, đợi đã – ”
Cô bị đẩy không thương tiếc về phía Simon Hunt, và anh đón lấy cô một cách uyển chuyển khi Marcus đâm bổ về cầu thang. Thay vì vòng qua thành cầu thang, Marcus nhảy qua tay vịn và đặt chân lên bậc thang tựa như một chú mèo. Một bước chuyển thần tốc khi mà St. Vincent đã cố gắng quay đầu bỏ chạy, nhưng Marcus nhảy vồ tới, túm chân hắn và kéo xuống. Họ vật lộn, chửi tục, và đấm nhau túi bụi, cho đến khi St. Vincent nhắm một cú đá vào đầu Marcus. Lăn tròn tránh gót giày nặng trịch của hắn, Marcus buộc lòng phải thả hắn ra trong tích tắc. Tử tước nháo nhào chạy lên từng bậc thang, và Marcus nhảy phốc theo sau hắn. Hai người họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Đám đông đàn ông cuồng nhiệt hò reo, cổ vũ, đánh cược, và kêu lên phấn khích trước cảnh tượng hai quý ông đánh nhau như hai con gà chọi.
Lillian trắng bệch đưa mắt nhìn Simon Hunt, người đang nhếch mép cười khinh khỉnh. “Ông có định giúp Westcliff không?” cô hỏi.
“Ồ, không đâu. Westcliff sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu xen vào lúc này. Đây là trận ẩu đả trong quán rượu đầu tiên của anh ta mà” Tia nhìn của Hunt nhác bóng Lillian cùng vẻ ước lượng thân thiện. Cô lảo đảo một chút, và anh đặt bàn tay to bè ra sau lưng cô và dẫn cô đến một cái ghế gần đó. Tiếng ồn chối tai truyền xuống từ trên lầu. Có những âm thanh ngã uỵch búa tạ làm cả tòa nhà rung chuyển, theo sau là tiếng đồ gỗ gẫy vụn và tiếng cửa kính vỡ răng rắc.
“Bây giờ” Hunt nói, phớt lờ vụ om sòm kia “nếu tôi được phép nhìn qua phần còn lại của cái còng, không biết chừng tôi có thể giúp được”
“Ông không thể” Lillian nhăn nhó cam đoan “Chìa khóa nằm trong túi áo của St. Vincent, và tôi đã hết kẹp tóc”
Ngồi cạnh cô, Hunt nâng cô tay bị xích của cô lên, cẩn trọng nghiên cứu, và nói với vẻ hài lòng đầy tự mãn “May thay. Còng tay Higby-Dumfries số 30”
Lillian ném cho anh cái liếc mắt giễu cợt “Tôi không biết ông là một chuyên gia còng tay cơ đấy”
Môi anh co giật. “Không, nhưng tôi có một hoặc hai người bạn làm nghề thực thi pháp luật. Và một lần họ đã đưa mẫu chuẩn cho Sở cảnh sát, và một sai phạm của mẫu thiết kế đã bị phát hiện. Và giờ ai đó có thể tìm ra hàng chục cái còng hiệu Higby-Dumfries trong bất kì hiệu cầm đồ bất kì ở Luân Đôn”
“Mẫu thiết kế có sai sót gì?”
Thay cho câu trả lời, Hunt điều chỉnh khóa còng trên tay cô, với một khớp nối và ổ khóa hướng xuống. Anh ngừng lại khi nghe thêm tiếng gãy của đồ nội thất trên lầu, và cười toe toét trước cái quắc mắt tập trung của Lillian “Tôi sẽ đi” anh nhẹ nhàng “Nhưng trước tiên…” Anh rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay và nhét nó giữa cổ tay cô và chiếc còng như một miếng lót miếng đệm bên trong. “Đó. Cái này có thể giúp làm giảm bớt lực nảy”
“Nảy? Cái gì nảy?”
“Để yên”
Lillian lo lắng rít lên khi anh nâng cổ tay bị xích cao hơn và vòng nó xuống cuối khớp nối. Đánh mạnh tạo âm thanh chấn động cơ cấu bên trong khóa, và cái còng bật mở như thể có ma thuật. Lillian cười ngơ ngác trong lúc chà cổ tay “Cảm ơn ông. Tôi – ”
Lại thêm một tiếng động chát chúa, lần này đến trực tiếp ngay bên trên đầu họ, và dàn loa phóng thanh cổ vũ gào rú từ đám khán giả làm những bức tường rung chuyển. Trên hết, chủ quán trọ buông lời càm ràm rằng quán của ông ta sẽ bị biến thành những que diêm.
“Ông Hunt” Lillian kêu lên “Tôi ước gì ông có thể trợ giúp cho Ngài Westcliff!”
Chân mày Hunt nhướng lên mỉa mai “Cô không thật sự lo sợ St. Vincent thắng Westcliff đấy chứ?”
“Câu hỏi không liên quan đến việc tôi có tin tưởng vào năng lực đánh nhau của Ngài Westcliff hay không” Lillian nôn nóng đáp “Sự thật là tôi rất tự tin vào năng lực đó. Và tôi chỉ không chịu nổi phải chứng kiến một vụ giết người mà thôi”
“Cô nói đúng” Hunt đứng lên gấp lại khăn tay và cho nó vào túi áo. Anh thở dài cụt lủn và hướng về cầu thang, miệng anh làu bàu “Hôm nay tôi đã dùng cả ngày để ngăn anh ta giết người”
Lillian không bao giờ còn nhớ trọn vẹn buổi tối hôm ấy, chỉ nửa tỉnh nửa mê khi cô đứng dựa vào Marcus. Anh đặt cánh tay rắn rỏi ra sau lưng cô để giúp cô không lảo đảo.
Mặc dù Marcus nhàu nát và có vài vết bầm nhưng anh tỏa ra năng lượng căn bản của một người đàn ông khỏe mạnh đã thắng một trận đánh. Cô kết luận rằng anh đang đưa ra nhiều mệnh lệnh, và mọi người đều tỏ vẻ muốn làm hài lòng anh. Họ đồng ý cho thuê trọn gói quán Con Bò và Cái miệng trong tối nay, cùng lúc đó Hunt sẽ trở về Stony Cross Park ngay lập tức. Hunt cũng sẽ vác theo St. Vincent, hay những gì còn lại của hắn, trong xe ngựa và gửi trả hắn về ngôi nhà của tử tước ở Luân Đôn. Dường như St. Vincent sẽ không bị tố cáo, vì nó chỉ có tác dụng thổi phồng trò hề này thành một vụ tai tiếng cỡ lớn.
Với toàn bộ sắp xếp đã thực hiện, Marcus đưa Lillian đến phòng nghỉ lớn nhất trong quán với chậu tắm và thức ăn đã được chuẩn bị một cách chóng vánh. Đồ nội thất sơ sài nhưng rất sạch, với một chiếc giường rộng rãi được phủ vải lanh và đắp chăn mềm bạc màu. Một chậu rửa có đường nét chạm khắc cũ kĩ được đặt trước lò sưởi và được hai cô hầu phòng đổ đầy nước bốc hơi từ ấm đun. Khi Lillian đợi nước tắm nguội bớt, Marcus bắt ép cô ăn một tô súp, dù mùi vị tạm được nhưng thành phần của nó thì không thể nhận biết. “Mấy khoanh màu nâu này là gì vậy?” Lillian nghi ngại hỏi, miễn cưỡng mở miệng khi anh đút thêm muỗng nữa.
“Không thành vấn đề. Nuốt đi”
“Phải thịt cừu không? Hay bò? có sừng không? Chướng bụng? Lông? Vảy? Em không thích ăn những món em không biết có cái gì – ”
“Thêm đi” anh nói dứt khoát, đẩy chiếc muỗng vào miệng cô lần nữa.
“Anh đúng là kẻ bạo ngược”
“Anh biết. Uống nước đi”
Chịu thua thói gia trưởng của anh – chỉ trong tối nay thôi – Lillian kết thúc bữa ăn nhẹ. Thức ăn đem lại cho cô sức sống mới, và cô cảm thấy như được tiếp thêm sinh lực khi Marcus kéo cô ngồi lên đùi anh. “Bây giờ” anh nói, ôm ấp cô trên ngực anh “Kể cho anh nghe toàn bộ sự việc, từ lúc bắt đầu”
Trước khi Lillian nói năng linh hoạt gần như liến thoắng khi cô tường thuật buổi gặp gỡ với Phu nhân Westcliff ở Trại Bướm, và những sự kiện xảy ra sau đó. Nhất định giọng cô nghe có vẻ rã rời, vì Marcus thỉnh thoảng ngắt những câu líu nhíu bằng lời thầm thì vỗ về, tâm trạng hồ hởi và sự dịu dàng vô hạn. Miệng anh vui chơi trên tóc cô, hơi thở của anh ấm áp. Cô dần dần thư giãn, tay chân trở nên nặng nề và buông thõng.
“Làm thế nào anh thuyết phục nữ bá tước tiết lộ nhanh đến thế?” cô hỏi “Em đã nghĩ bà ấy sẽ giấu kín nhiều ngày. Em đã nghĩ bà ấy thà chết chứ không chịu thừa nhận – ”
“Anh e rằng chính sự lựa chọn anh đưa cho bà ấy đã phát huy tác dụng”
Mắt cô mở to “Ôi” cô thì thầm “Em xin lỗi, Marcus. Dù gì thì bà ấy cũng là mẹ anh – ”
“Chỉ là một danh xưng thôi mà” anh khô khan nói. “Anh không cảm thấy bổn phận con cái đối với bà ấy từ trước đến giờ, nhưng nếu anh có, thì nó ắt hẳn phải biến mất sau hôm nay. Bà ta đã gây đủ họa cho cả một đời rồi. Từ giờ chúng ta sẽ đưa bà đến Scotland, hay một nước nào khác”
“Nữ bá tước có kể anh nghe những gì em và bà đã nói với nhau không?” Lillian dò hỏi.
Marcus lắc đầu, miệng anh cong lên “Bà ta bảo em đã quyết định bỏ trốn với St. Vincent”
“Bỏ trốn?” Lillian kinh ngạc lặp lại “Như thể em cố tình…như thể em đã chọn hắn ta – ” cô lặng im, kinh hoàng, khi cô mường tượng cảm giác của anh. Mặc dù cô chưa từng nhỏ một giọt nước mắt, nhưng ý nghĩ trong một giây ngắn ngủi Marcus đã tự hỏi liệu có phải lại có thêm một phụ nữ nữa bỏ anh vì St. Vincent…thật quá sức chịu đựng. Cô khóc nấc lên, làm cô lẫn Marcus ngạc nhiên. “Anh không tin việc đó, phải không anh? Lạy Chúa, làm ơn hãy nói anh không tin!”
“Tất nhiên là anh không tin” anh ngơ ngác nhìn cô, và hấp tấp lấy khăn bàn chùi hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt cô. “Không, không, đừng khóc – ”
“Em yêu anh, Marcus.” Nhận khăn từ anh, Lillian hỉ mũi ồn ào và tiếp tục lau mặt khi cô nói. “Em yêu anh. Em không cần biết ai nói câu đó trước, hay em là người duy nhất nói ra câu đó. Em chỉ muốn anh biết em yêu anh nhiều như thế nào – ”
“Anh cũng yêu em” anh vội vã nói “Anh cũng yêu em. Lillian…Xin em đừng khóc. Nhìn em khóc sẽ giết anh mất. Đừng khóc”
Cô gật đầu và lau mặt lần nữa, nước da của cô chuyển sang lốm đốm, mắt cô sưng vù, mũi cô chảy nước liên tục. Tuy nhiên, có gì đó sai lệch trong cái nhìn của Marcus. Nâng đầu cô giữa hai bàn tay, anh hôn môi cô thật sâu và khàn khàn nói “Em thật đẹp”
Phát biểu đó, rõ ràng là chân thật, làm cô khúc khích cười qua những tiếng nấc cục. Tay anh vòng qua ôm cô mãnh liệt, Marcus nghẹn ngào hỏi “Tình yêu của anh, chưa có ai nói cho em biết cười nhạo một người đàn ông đang tỏ tình là không tốt hay sao?”
Cô khịt mũi. “Em là trường hợp hết thuốc chữa mà. Anh vẫn muốn cưới em chứ?”
“Có chứ, bây giờ”
Cô điếng người qua làn nước mắt “Cái gì?”
“Anh không muốn trở lại Hampshire với em. Anh muốn đưa em đến Gretna Green. Quán trọ này có dịch vụ cho thuê xe ngựa – sáng mai anh sẽ thuê một chiếc, và chúng ta sẽ đến Scotland vào ngày kia”
“Nhưng…nhưng mọi người sẽ mong đợi một đám cưới đáng kính ở nhà thờ…”
“Anh không đợi được. Anh chẳng quan tâm đến lễ nghi nữa”
Lillian cười khùng khục trong lúc nghĩ đến những người sẽ thất kinh hồn vía khi nghe được câu này từ anh. “Anh biết đó, chuyện này sẽ gây tai tiếng. Bá tước Westcliff bỏ chạy cho một lễ cưới gấp rút ở Gretna Green…”
“Vậy thì hãy bắt đầu với một vụ tai tiếng” Anh hôn cô, và cô đáp trả bằng một tiếng rên, bấu víu và oằn người dựa sát anh, cho đến khi anh đẩy lưỡi vào sâu hơn, đóng khuôn môi anh trên môi cô, say mê cái miệng ấm, mềm mại của cô. Anh thở nặng nhọc và kéo môi xuống phần cổ rung rung “Nói ‘vâng, Marcus’ đi” Anh nhắc nhở.
“Vâng, Marcus”
Mắt anh đen và sáng rực khi anh nhìn cô đăm đăm, và cô linh cảm được có rất nhiều chuyện anh muốn nói với cô. Tuy nhiên, anh chỉ nhũn nhặn nói“Tới giờ tắm rồi”
Cô có thể tự làm, nhưng Marcus khăng khăng giúp cô cởi y phục và tắm cho cô như một đứa trẻ. Thư giãn để cho anh chăm sóc, cô quan sát khuôn mặt ngăm đen của anh qua hơi nước bốc lên từ chậu tắm. Anh cố tình cử động chậm rãi khi anh xoa xà phòng và cọ rửa thân thể cô đến khi cô ửng hồng và sáng lấp lánh. Bế cô khỏi chậu tắm trong nhà, anh dùng khăn tắm dài lau khô cho cô. “Đưa tay lên” anh thì thầm
Cô đưa mắt ngờ vực khi nhìn thấy bộ quần áo nhàu nhĩ trong tay anh. “Gì thế này?”
“Áo ngủ của vợ chủ quán trọ” anh đáp, tròng nó qua đầu cô. Lillian xỏ tay qua ống tay áo và thở hắt ra trước mùi hương fla-nen sạch quanh người cô. Áo ngủ có màu không thể phán đoán được, và nó rộng thùng thình, nhưng cô cảm thấy dễ chịu bởi những gấp váy sờn rách, mềm mại của nó.
Lăn tròn trên giường, Lillian nằm yên nhìn Marcus tắm và lau khô, những cơ bắp ở lưng anh cuồn cuộn, cơ thể cân đối hoàn mĩ của anh tạo cho người ta cảm giác khoan khoái khi được ngắm nhìn. Một nụ cười hấp dẫn cong trên môi cô với nhận thức rằng người đàn ông đặc biệt kia thuộc về cô…và cô không bao giờ có thể chắc chắn tại sao cô đã giành được trái tim luôn bị phong kín của anh. Marcus tắt đèn và bước đến gần giường, Lillian hăm hở quấn lấy anh ngay khi anh chui vào chăn. Mùi cơ thể anh bao trùm lấy cô, tươi mới, thi thoảng mùi hương mát mẻ của xà phòng và nắng hòa trộn muối mặn. Cô muốn chìm đắm trong hương thơm tuyệt diệu của anh, cô muốn hôn và chạm từng inch trên cơ thể anh. “Làm tình với em đi, Marcus” cô thì thầm.
Dáng người mờ ảo của anh lờ mờ bên cạnh cô còn tay anh thì chơi đùa mái tóc cô. “Tình yêu của anh” anh nói, giọng thấp thoáng thích thú “Từ sáng nay em đã bị đe dọa, chuốc thuốc mê, bắt cóc, còng tay, và đi xe ngựa qua nửa chiều dài nước Anh. Em thấy chưa đủ cho một ngày sao?”
Cô lắc đầu. “Hồi nãy em có hơi mệt, nhưng giờ em khỏe lại rồi. Em còn không ngủ được ấy chứ”
Không hiểu sao anh lại bật cười.
Anh nhấc người lên. Lúc đầu cô nghĩ anh định sẽ chuyển qua phía bên kia giường, nhưng rồi cô nhận ra mép váy của cô bị vén lên. Hai chân cô ngứa ngáy khi không khí mát lạnh lướt qua da cô. Cô thở nhanh hơn. Lớp vải dày bị kéo cao hơn, cao hơn, cho đến lúc ngực cô lộ ra, và hai nụ hoa cứng hẳn. Miệng anh mềm và nóng lúc nó từ từ đi xuống, tìm kiếm và hít hà, khám phá những nơi khơi gợi cảm xúc, điểm dễ nhột bên hông cô, đường vòng mềm như nhung của ngực cô, đường viền thon gọn của rốn cô. Khi Lillian cố vuốt ve anh, tay cô bị đẩy ra hai bên, cho đến khi cô hiểu được là anh muốn cô nằm yên. Hơi thở của cô trở nên đều và sâu, cơ bụng và chân cô co quắp khoái cảm rượt đuổi như giọt thủy ngân trên cơ thể.
Marcus mút và hôn suốt đoạn đường đến bộ phận ẩm ướt bí ẩn giữa hai đùi cô, và chân cô trải ra bên dưới cái chạm của anh. Cô chào mời và lóng ngóng khủng khiếp, mỗi dây thần kinh xì xèo với phấn khích nhức nhối. Cô rên rỉ khi anh liếm vùng tam giác đen, cảm giác thích thú chạy khắp người cô với từng lần thúc lưỡi của anh trên làn da nảy nở và nhẹ hẫng. Lưỡi anh nhảy múa, đòi hỏi và mở cô ra, rồi anh tập trung từng phút một cho việc chọc khuấy ngọt ngào đều đặn, đến một lúc khoái cảm nặng trĩu trên tay chân cô và cô nấc lên trong từng nhịp thở. Cuối cùng anh trượt một ngón tay vào bên trong cô, và cô rên rỉ, vật vã, sung sướng, rùng mình như thể cô bị cảm xúc dâng trào chia cắt.
Cô điếng người khi anh kéo váy ngủ của cô xuống. “Đến lượt anh” cô lầm bầm, đầu cô tựa hờ trên vai anh. “Anh chưa…”
“Ngủ đi” anh thì thầm. “Ngày mai sẽ đến lượt anh”
“Em chưa mệt mà” cô cố chấp.
“Nhắm mắt lại” Marcus nói, tay anh ôm mông cô. Anh chà miệng trên trán cô và mi mắt mỏng manh. “Nghỉ ngơi đi em. Em sẽ cần hồi phục sức lực của em…bởi vì một khi chúng ta cưới nhau, anh sẽ không thể để em một mình. Anh sẽ muốn yêu em mỗi giờ, mỗi phút trong ngày” Anh e ấp cô gần hơn nữa “Không gì trên thế giới này đẹp hơn nụ cười của em…không âm thanh nào thánh thót hơn tiếng cười của em…không niềm vui nào sánh bằng được ôm em trong tay anh. Hôm nay anh nhận ra anh không thể sống thiếu em, cô bé tinh nghịch bướng bỉnh. Trong kiếp này và kiếp sau nữa, em là hy vọng hạnh phúc duy nhất của anh. Nói anh nghe đi, Lillian, tình yêu sâu đậm nhất của anh…làm thế nào em lại có thể đi sâu vào trong tim anh đến thế?” Anh ngừng lại hôn lên làn da ẩm ướt của cô…và cười khi tiếng ngáy điệu đàng phá vỡ sự yên lặng thanh bình.