Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu

Chương 8: Chương 8




Trước khi Westcliff có thể phản ứng, Lillian thúc gót vào Ánh sao và rạp người xuống lưng ngựa, trọng lượng của cô dồn về trước, điều chỉnh theo những lần nhấp nhỏm của con ngựa. Nó sững lại và cong chân phi nước đại. Khớp bên đùi quanh những núm yên ngựa, Lillian cảm thấy lảo đảo, một sự cố mà sau đó cô mới biết là do cô đã nắm cương quá chặt. Cô liều lĩnh chuyển hông trong lúc con Ánh sao tiếp cận bục nhảy. Chân nó đưa lên cao và một lực đẩy cực mạnh hất tung cô qua chướng ngại. Tuy nhiên, khi họ đáp xuống, cô phải vật lộn với vị trí ngồi, đồng thời chân phải bị chấn động tạo nên cảm giác khó chịu. Nhưng mà thế này, cô đã làm được, một cách thần kì.

Quay ngựa vòng vòng với nụ cười chiến thắng, Lillian nhận ra những cái nhìn thán phục từ những người cưỡi ngựa xung quanh, rõ ràng họ đang thắc mắc điều gì đã thúc đẩy một cú nhảy xuất thần đến vậy. Nhưng bất thình lình cô kinh ngạc khi có một dáng người tối đen đến sát bên trong tiếng móng ngựa khua lộc cộc. Cô bối rối, không một cơ hội né tránh hoặc tự vệ khi cô bị vồ lấy từ bên yên rồi va phải một bề mặt rắn khủng khiếp. Đu đưa vô vọng qua lại giữa hai bên đùi cứng như đá của Westcliff, cô bị mang đi khoảng vài chục yard trước khi anh thắng ngựa, nhảy xuống và kéo cô theo. Hai bên vai cô bầm dập vì bị bóp mạnh, và khuôn mặt tím tái của Westcliff chỉ cách cô vài phân.

“Cô nghĩ cô có thể thuyết phục được tôi từ màn trình diễn ngu xuẩn đó hả?” Anh gầm lên, và lắc cô “Sử dụng ngựa là quyền lợi tôi trao cho những vị khách của tôi – một quyền mà cô vừa đánh mất. Kể từ bây giờ, cô không được bén mảng đến chuồng ngựa, bằng không tôi sẽ tống cổ cô ra khỏi lãnh địa của tôi”

Mặt trắng bệch vì giận dữ, giọng Lillian thấp và rung rung “Bỏ tay ra khỏi người tôi, đồ chó đẻ” Cô thỏa lòng khi thấy anh nheo mắt trước lời phỉ báng. Nhưng nắm tay của anh không nới lỏng, hơi thở anh trở nên gấp rút giống như sắp dùng vũ lực với cô. Tia nhìn ương bướng của cô bị anh khóa chặt, cô cảm nhận được dòng chảy năng lượng đang chuyển đổi giữa họ, trong người cô nảy sinh thôi thúc muốn tát anh, làm anh đau, nằm lăn ra đất rồi quấn lấy anh trong một trận ẩu đả công khai. Chưa có người nào khiến cô điên tiết như anh. Khi họ đứng đó nhìn nhau trân trối, sự chống đối mấp mé tuôn trào, hơi nóng giữa họ gia tăng cho đến khi cả hai đỏ gay. Không ai thèm quan tâm những cái nhìn điếng hồn của những người đang đứng gần đó – họ quá chú tâm vào cơn thịnh nộ song phương.

Một giọng nam êm ái cắt ngang sự liên hệ im lặng tột cùng và khéo léo xóa tan bầu không khí căng thẳng. “Westcliff…anh không nói cho tôi biết anh có tăng cường trò tiêu khiển, nếu biết tôi đã đến đây sớm hơn rồi”

“Đừng can thiệp vào, St. Vincent” Westcliff cáu kỉnh

“Ối trời, tôi còn không dám mơ tới ấy chứ. Tôi chỉ muốn khen ngợi cái cách anh giải quyết sự việc. Có khí chất ngoại giao vô cùng. Thậm chí là ngọt ngào cơ đấy”

Câu mỉa mai tinh tế khiến Westcliff thô lỗ buông Lillian ra. Cô lùi lại một bước và ngay lập tức eo cô bị một đôi tay khéo léo choàng qua. Điếng người, cô ngẩng lên nhìn khuôn mặt ấn tượng của Sebastian, Ngài St.Vincent, một kẻ khét tiếng về tài ăn chơi trác táng và quyến rũ phụ nữ.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua sương mù và đổ bóng trên mái tóc vàng sẫm thành những vệt màu hổ phách nhạt. Lillian đã thấy hắn nhiều lần trong các buổi vũ hội, nhưng họ chưa từng được giới thiệu với nhau cũng như St.Vincent luôn tránh né nhóm cánh-hoa-cô-đơn ở những buổi tiệc hắn tham dự. Nhìn từ xa đã thấy ở hắn một ngoại hình bắt mắt. Còn ở khoảng cách gần, những đường nét đẹp đến lạ kỳ của hắn gần như không suy suyễn. St.Vincent có đôi mắt lạ lùng nhất mà Lillian từng gặp, xanh nhạt và như mắt mèo, hàng mi dày cùng chân mày đen rậm. Nét mặt mạnh mẽ nhưng tươi tắn, da hắn lấp lánh như lớp đồng được kiên trì xi mạ nhiều giờ liền. Trái với mong đợi của Lillian, St.Vincent trông có vẻ xảo quyệt nhưng không hẳn là bại hoại, nụ cười bặt thiệp của hắn xuyên qua cơn giận của cô và bắt nó nguôi ngoai. Vẻ quyến rũ đáng sợ này phải bị luật pháp ngăn cấm mới được.

Chuyển tia nhìn sang khuôn mặt căng cứng của Westcliff, St.Vincent nhướng mày và khẽ hỏi “Tôi có thể áp giải kẻ tội đồ này trở vào nhà chính được không thưa ngài?”

Bá tước gật đầu “Lôi cô ta đi khỏi mắt tôi” anh càu nhàu “Trước khi tôi lỡ miệng nói sai gì đó”

“Vậy nói thẳng ra luôn đi” Lillian gắt gỏng

Westcliff sấn tới, nét mặt anh hung hãn

St. Vincent vội vàng kéo Lillian ra sau hắn “Westcliff, khách của anh đang đợi. Và mặc dù tôi tin chắc bọn họ đang thưởng thức vở diễn thú vị này thì mấy con ngựa đã cuồng chân mất rồi”

Bá tước có vẻ đã trải qua một trận chiến tuy ngắn ngủi nhưng hoang dại với sự tự chủ của bản thân trước khi xoay xở dằn cơn giận xuống. Anh giật đầu về phía nhà chính cho phép St. Vincent đưa Lillian đi.

“Tôi có thể đưa cô ấy về bằng ngựa của tôi không?” St. Vincent lịch sự hỏi

“Không” Westcliff cay cú “Cô ta có thể lết bộ về nhà chính”

St. Vincent ngay lập tức ra hiệu cho người giữ ngựa giải quyết hai con ngựa không còn phận sự. Chìa cánh tay cho Lillian cau có, hắn liếc nhìn cô với đôi mắt xanh nhạt rạng ngời. “Đây là nhà ngục cho cô” hắn thông báo “Và tôi dự định sẽ có đòn tra tấn riêng”

“Tôi thích bị tra tấn hơn là phải gặp mặt anh ta đấy” Lillian nói, tiện tay tháo hàng nút để chiếc váy quay lại kiểu dáng dành cho đi dạo.

Khi họ rời khỏi, Lillian rợn sống lưng bởi âm thanh phát ra từ Westcliff. “Anh nên dừng ở hầm đá trên đường về. Cô ta cần được làm nguội”

Đè nén cảm xúc và ra vẻ ổn thỏa, Marcus nhìn đăm đăm sau lưng Lillian với tia lửa đủ sức thiêu rụi chiếc áo khoác cưỡi ngựa của cô. Anh thường dễ dàng thoát ra khỏi tình huống bất kì và đánh giá một cách khách quan. Tuy nhiên, trong vài phút vừa qua, mọi dấu vết của sự tự chủ đã biến mất dạng.

Khi Lillian bướng bỉnh cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật, Marcus đã nhìn thấy cô nhất thời mất thăng bằng, có thể đã chết ngay trong tư thế ngồi nghiêng cưỡi ngựa, và ý nghĩ cô sẽ té ngã làm anh phát cuồng. Với tốc độ đó, xương sống và cổ cô có thể gãy đôi. Và anh không thể làm gì khác ngoài trơ mắt đứng nhìn. Anh đột ngột lạnh toát và buồn nôn, và khi cô gái ngu ngốc đó tiếp đất an toàn, thì sự sợ hãi của anh chuyển hết thành cơn thịnh nộ kinh hoàng. Anh không hề do dự khi tiếp cận cô, nhưng khi cả hai đã trở lại mặt đất, hai vai cô trong tay anh, và tất cả những gì anh muốn là ôm cô vào lòng với cảm giác nhẹ nhõm đột ngột, và hôn cô, rồi băm nhỏ cô bằng tay không.

Sự an toàn của cô quá quan trọng với anh…nó không phải điều anh muốn nghĩ tới.

Marcus quắc mắt với người hầu đang giữ dây cương con Brutus, và giật lấy quyền kiểm soát con ngựa. Trầm ngâm suy nghĩ, anh chỉ lờ mờ biết rằng Simon Hunt đã âm thầm khuyên đám đông bắt đầu vượt chướng ngại mà không cần đợi bá tước hướng dẫn.

Simon cưỡi ngựa đến gần, mặt anh ta vô cảm “Anh sẽ cưỡi tiếp chứ?” Simon điềm nhiên hỏi

Thay câu trả lời, Marcus nhảy phốc lên lưng ngựa, và con Brutus từ từ di chuyển bên dưới anh. “Cô ta thật quá đáng” anh càu nhàu, quẳng cho Hunt tia nhìn thách thức anh bạn nói khác.

“Anh có ý kích động cô ta thực hiện cú nhảy đó không vậy?” Hunt hỏi

“Tôi yêu cầu cô ta làm điều ngược lại. Anh phải nghe tôi nói rồi chứ”

“Đúng, tôi và mọi người đều nghe anh nói” Hunt khô khan “Câu hỏi của tôi liên quan đến chiến thuật của anh, Westcliff. Rõ ràng với một phụ nữ như cô Bowman thì chúng ta cần một cách tiếp cận mềm mỏng hơn kiểu yêu cầu thẳng thừng. Hơn thế nữa, tôi đã thấy anh trong những thương vụ, và khó có ai sánh được khả năng thuyết phục của anh ngoại trừ Shaw. Nếu anh chọn cách dỗ ngọt và tâng bốc cô ta thì mọi chuyện đã êm xuôi chỉ trong chưa tới một phút. Thay vào đó anh dùng hết sức mạnh của một cái dùi cui để chứng minh rằng anh có quyền định đoạt mọi thứ”

“Trước giờ tôi không hề biết anh có tài cường điệu hóa vấn đề” Marcus nhăn nhó

“Và bây giờ” Hunt đều đều tiếp tục “Anh ném cô ta cho St. Vincent ân cần chăm sóc. Có Chúa biết liệu anh ta có cướp đi phẩm hạnh của cô ta trước khi họ về đến trang viên hay không”

Marcus liếc anh sắc lẻm, cơn giận âm ỉ bị nỗi lo xén bớt “St. Vincent sẽ không làm thế”

“Tại sao không?”

“Cô ấy không phải dạng anh ta thích”

Hunt cười êm ái “St. Vincent có dạng người ưa thích hả? Tôi chưa từng thấy điểm chung nào giữa những mục tiêu của anh ta, ngoại trừ chi tiết tất cả đều là đàn bà. Ngăm đen, bình thường, đẫy đà, mảnh mai…anh ta không có định kiến nào về các mối tình thì phải”

“Chết hết đi” Marcus lầm bầm, lần đầu tiên trong đời, cảm giác ghen tức đến với anh

Lillian tập trung bước từng bước một, khi mà những gì cô muốn lúc này là quay lại chỗ Westcliff và tấn công anh. “Cái gã thô lỗ, ngạo mạn, vênh váo – ”

“Dễ thôi” Cô nghe St. Vincent tỉ tê “Westcliff đang nóng giận – và tôi sẽ không bận tâm có phải đánh nhau với anh ta để bảo vệ cô. Tôi có thể thắng anh ta bất kì lúc nào với một thanh kiếm, nhưng không phải với nắm đấm”

“Tại sao không?” Lillian lẩm bẩm “Ngài có sải tay dài hơn Westcliff”

“Anh ta có cú móc tay hiểm ác nhất tôi từng gặp. Và tôi có một thói quen không tốt là thường cố che mặt – và thế là tạo cơ hội cho những cú đấm lộn ruột”

Tính tự phụ không che dấu đằng sau câu nói khiến Lillian bất đắc dĩ phải mỉm cười. Khi cơn giận tan dần, cô buộc lòng công nhận với khuôn mặt như thế, khó có thể trách St. Vincent luôn mong muốn bảo vệ. “Ngài thường đánh nhau với bá tước sao?” Cô hỏi

“Từ hồi chúng tôi còn học ở trường. Westcliff luôn làm mọi việc hoàn hảo quá mức – tôi thách thức anh ta để chắc chắc sự ảo tưởng đó còn có điểm dừng. Đây… chúng ta đi dạo trong vườn thêm một lát nhé”

Lillian lưỡng lự, nhớ lại vô số câu chuyện đã từng được nghe về St. Vincent. “Tôi không chắc làm vậy là thông minh đâu”

St. Vincent cười “Vậy tôi sẽ hứa trên danh dự của tôi rằng tôi sẽ không lợi dụng gì cô cả”

Lillian cân nhắc rồi gật đầu “Nếu vậy thì chúng ta đi thôi”

St. Vincent dẫn cô xuyên qua một lùm cây rậm lá, và con đường rải sỏi được phủ bóng những cây thủy tùng cổ xưa. “Lẽ ra tôi nên nói cho cô biết” hắn hờ hững nói “Cảm nhận của tôi về danh dự đã hoàn toàn bị thui chột, và bất kì lời hứa nào tôi đã cam kết đều không có giá trị”

“Vậy tôi nên nói rằng cú móc phải của tôi còn hiểm ác gấp 10 lần của Westcliff”

St. Vincent cười rạng rỡ “Kể tôi nghe xem, em yêu, chuyện gì đã gây ra mối hiềm khích giữa em và Westcliff?”

Bất ngờ vì câu nói trìu mến, Lillian suy nghĩ đến việc quở trách hắn, nhưng rồi quyết định để mọi chuyện bình thường. Sau hết, St. Vincent đã rất tử tế bỏ buổi cưỡi ngựa và tháp tùng cô về lại trang viên. “Tôi e rằng đây là trường hợp căm ghét nhau từ cái nhìn đầu tiên” cô đáp “Tôi nghĩ Westcliff là một gã thô kệch ưa xét nét, và anh ta nhìn tôi dưới hình dáng một đứa trẻ xấu tính” Cô nhún vai “Có lẽ hai chúng tôi đều đúng”

“Tôi nghĩ hai người đều sai hết” St. Vincent thì thầm

“À, thật ra thì…tôi cũng có vài nét giống một đứa trẻ khó ưa” Lillian thú nhận

Môi hắn cong cong chế giễu “Có sao?”

Cô gật đầu. “Tôi thích làm theo cách của tôi, và tôi rất cáu gắt mỗi khi sự việc không theo ý mình. Thật tình thì tôi được kể rằng tâm tính của tôi khá giống người bà làm công việc giặt giũ nơi bến tàu”

St. Vincent tỏ vẻ thích thú ý nghĩ có liên hệ với một thợ giặt “Cô có gần gũi với bà ấy không?”

“Bà ấy là một người bạn thân thiết. Nói tục và sôi nổi, bà thường nói những điều khiến người nghe cười đến đau bụng. Ôi, cho nói lại nhé…tôi không nghĩ tôi được phép dùng chữ “bụng” trước mặt một quý ông”

“Tôi bị sốc” St. Vincent tối mặt “nhưng giờ đỡ hơn rồi. Nhìn quanh quất để chắc chắn họ không bị nghe trộm, rồi hắn thì thào bí ẩn “Cô biết đấy, tôi không hẳn là một quý ông”

“Ngài là một tử tước?”

“Khó mà đứng ngang hàng với một quý ông. Cô không biết nhiều về giới quý tộc phải không?”

“Tôi tin rằng tôi đã biết nhiều hơn những gì tôi muốn”

St. Vincent cười tọc mạch “Và tôi đã nghĩ cô dự định kết hôn với một người trong số chúng tôi. Là tôi hiểu lầm, hay hai chị em gái – công chúa triệu đô đến từ thuộc địa là để săn chồng có tước hiệu?”

“Thuộc địa?” Lillian cười trách cứ “Phòng trường hợp ngài chưa từng nghe nói đến thưa ngài, chúng tôi đã thắng trong cuộc cách mạng”

“Á. Hôm đó tôi quên đọc báo. Nhưng câu trả lời sẽ là….?”

“Đúng” Lillian nói, mặt cô ửng đỏ “Cha mẹ đưa chúng tôi đến đây tìm chồng. Họ muốn truyền lại trong phả hệ dòng máu quý tộc”

“Cô có muốn như thế không?”

“Hôm nay mong ước duy nhất của tôi là rút máu quý tộc” cô lẩm bẩm trong lúc nghĩ đến Westcliff

“Một con người tàn bạo làm sao” St. Vincent cười “Tôi thấy tiếc cho Westcliff nếu anh ta ngáng đường cô lần nữa. Thành thật mà nói tôi nghĩ mình nên cảnh báo với Westcliff…” giọng hắn lặng đi khi nhìn thấy nét mặt đau đớn của cô kèm theo hơi thở khó nhọc

Cơn đau cực độ chạy dọc đùi phải của Lillian, và cô đã lăn ra đất nếu không được cánh tay St. Vincent nâng đỡ “Ồ, chết tiệt” cô run rẩy nói, ôm lấy đùi. Nhóm cơ đùi co thắt buộc cô rên rỉ giữa hai hàm răng nghiến chặt.

“Chuyện gì vậy?” St. Vincent hỏi, nhanh chóng hạ người cô xuống đường “Chuột rút à?”

“Ừ…” Tái nhợt và run bần bật, Lillian đặt tay lên chân trong lúc mặt cô nhăn nhúm vì đau “Ôi Chúa ơi, đau quá!”

St. Vincent cúi xuống cau mày lo lắng. Giọng nói lặng lẽ của hắn vang lên bức bách “Cô Bowman…liệu cô có thể tạm thời bỏ qua mọi điều cô từng nghe về nhân phẩm của tôi? Chỉ để tôi có đủ thời gian giúp cô lúc này?”

Nhìn nghiêng mặt hắn, Lillian không thấy gì khác ngoại trừ mong muốn chân thành được làm giảm nỗi đau cho cô, và cô gật đầu.

“Ngoan lắm” hắn thì thầm, và dựng cơ thể quằn quại của cô thành tư thế nửa ngồi. Miệng hắn nhanh nhảu để làm cô xao lãng, trong lúc tay hắn dịu dàng luồn dưới mép váy. “Chỉ một lát thôi. Tôi cầu Chúa cho không ai nhìn thấy cảnh này – có vẻ tội lỗi quá. Mà tôi thì nghi ngờ mấy người đó không chịu chấp nhận lý do chân cẳng chuột rút - ”

“Tôi không quan tâm” cô thở hổn hển “Chỉ cần làm giảm cơn đau thôi”

Cô cảm nhận được bàn tay St. Vincent khẽ trượt lên trên chân cô, sức nóng từ da hắn xuyên qua lớp vải mỏng của quần chẽn và tìm kiếm phần cơ co rúm. “Đây rồi. Thở đều đi, bé yêu” Lillian vâng lời và lòng bàn tay hắn chà xát vào chân cô. Cô gần như kêu ăng ẳng vì ngọn lửa đốt cháy phần chân, và rồi nó tan biến, để lại trong cô một cảm giác nhẹ nhõm yếu ớt.

Thả người dựa vào cánh tay St. Vincent, Lillian thở hắt ra “Cảm ơn ngài. Tôi thấy đỡ nhiều rồi”

Nụ cười mệt mỏi xẹt ngang qua môi trong lúc hắn khéo léo phủ váy lên chân cô “Hân hạnh được giúp”

“Chuyện này chưa từng xảy ra” cô thì thầm, cẩn trọng xoa bóp chân phải.

“Chắc chắn là do ảnh hưởng của hành động mạo hiểm cưỡi ngựa ngồi nghiêng của cô lúc nãy. Cô đã làm căng cơ”

“Đúng vậy” Hai má cô ửng hồng khi cô dằn lòng thú nhận “Tôi không quen nhảy ngựa trong tư thế đó – tôi chỉ làm khi cưỡi dang chân”

Nụ cười của St. Vincent từ từ mở lớn “Thú vị làm sao” hắn thì thầm “Kinh nghiệm của tôi với những cô gái Mĩ rõ ràng là quá ít ỏi. Tôi không nhận ra các cô vô cùng sôi nổi”

“Tôi là người sôi nổi nhất” cô ngượng ngùng và hắn cười toét miệng

“Tôi rất thích trò chuyện với cô, cô bé ạ, tôi sẽ đưa cô về lại phòng, nếu cô có thể đứng lên. Ở riêng với tôi quá lâu sẽ không tốt cho cô đâu” Hắn vội vàng đứng lên và cúi xuống đỡ cô

“Nghĩ kĩ thì cũng có chút ít tốt đẹp rồi đó” Lillian đáp và nhờ hắn kéo cô lên

St. Vincent đưa tay cho cô, và nhìn cô kiểm tra chân “Sao rồi?”

“Vâng, cảm ơn ngài” Lillian đáp, rồi đón lấy cánh tay kia “Ngài rất tử tế”

Hắn nhìn cô chằm chằm với tia sáng kì quặc trong đôi mắt xanh nhạt. “Tôi không tử tế đâu cô em. Tôi chỉ tốt với những người tôi dự định lợi dụng”

Lillian cười vô tâm và hỏi “Tôi gặp nguy hiểm rồi sao, thưa ngài?”

Dù nét mặt của hắn vẫn còn thư giãn với óc hài hước thì mắt hắn đã đượm vẻ chú ý bối rối “Tôi e là vậy”

“Hừm” Lillian nghiền ngẫm khuôn mặt góc cạnh, và nghĩ về những điệu bộ của hắn, khi mà hắn có thể lợi dụng tình trạng vô vọng của cô vài tháng trước “Ngài khá thoải mái bày tỏ tính tình ma mãnh của ngài thì phải. Ngài làm tôi thắc mắc liệu tôi có nên lo lắng hay không”

Hắn chỉ đáp bằng một nụ cười bí ẩn.

Sau khi chia tay với Ngài St. Vincent, Lillian trèo từng bậc thang lên hàng hiên thoáng đãng, nơi hội họp của những buổi tán gẫu và cười đùa nữ quyền vang vọng từ những phiến đá lót tường. Mười phụ nữ trẻ đứng xung quanh những chiếc bàn, tham dự vào một trò chơi hoặc một bài thí nghiệm nào đó. Họ vục mặt xuống một hàng ly được rót đầy những loại chất lỏng khác nhau, trong lúc một người trong số đó bị bịt mắt từ từ nhón tay vào trong ly. Dù kết quả có ra sao thì tất cả đều ré lên và rúc rích cười. Một nhóm mệnh phụ đứng gần đó thích thú quan sát tiến trình.

Lillian nhìn thấy em gái trong đám đông, và thả bộ đến chỗ Daisy “Chuyện gì vậy?” cô hỏi

Daisy ngỡ ngàng quay lại nhìn chị “Lillian” cô thì thầm, vòng tay qua eo chị “Sao chị quay lại sớm thế? Chị có gặp khó khăn gì với buổi cưỡi ngựa không?”

Lillian kéo Daisy sang một bên trong lúc trò chơi tiếp tục “Có thể nói thế này” cô chua chát kể lại toàn bộ câu chuyện.

Đôi mắt đen láy của Daisy kinh hoàng trợn tròn “Chúa lòng lành” cô thì thầm “Em không thể tưởng tượng Ngài Westcliff có thể mất bình tĩnh kiểu đó…và chị nữa…chị nghĩ gì mà lại để Ngài St. Vincent làm một chuyện như thế?

“Chị bị đau” Lillian phòng thủ “Chị không thể nghĩ. Chị không thể cử động. Nếu em từng bị chuột rút thì em sẽ biết nó đau đến mức nào”

“Em sẽ chọn mất luôn cái chân trước khi để ai đó như Ngài St. Vincent đến gần” Daisy lầm bầm. Sau khi ngừng lại cân nhắc sự tình, cô nhép miệng hỏi thêm “Nó như thế nào?”

Lillian nghẹn cười “Làm sao chị biết? Trước khi chân chị hết đau thì tay của anh ta đã rút ra rồi”

“Khỉ gió” Daisy khẽ nhăn mặt “Chị nghĩ anh ta có kể chuyện này cho người khác hay không?”

“Chị không nghĩ anh ta sẽ làm vậy. Có vẻ đó là một quý ông, bất chấp mọi cáo buộc” Trán Lillian nhăn nhúm khi cô nói thêm “Quý ông hơn hẳn Ngài Westcliff”

“Hừm. Sao bá tước biết chị không thể cưỡi ngựa ngồi nghiêng vậy há?”

Lillian nhìn em chán ghét “Khỏi giả ngu, Daisy – hiển nhiên là do Annabelle đã kể với chồng cậu ấy, rồi anh ta nói lại với Westcliff”

“Em hy vọng chị sẽ không giận Annabelle. Cậu ấy không định để mọi chuyện xảy ra như thế này”

“Lẽ ra cậu ấy nên ngậm miệng lại” Lillian cáu kỉnh

“Cậu ấy sợ chị sẽ ngã nhào nếu nhảy qua chướng ngại. Tất cả đều lo”

“Chị không lo”

“Lẽ ra chị nên”

Lillian ngập ngừng, vẻ khó chịu dãn ra khi sự trung thực đánh động cô “Mà đúng ra chị phải làm vậy”

“Vậy là chị sẽ không giận Annabelle?”

“Tất nhiên không” Lillian nói “Sao chị có thể đổ lỗi cho cô ấy vì hành động bạo ngược của Westcliff”

Daisy tỏ vẻ nhẹ nhõm rồi kéo chị quay lại bàn. “Đến đây, chị yêu, chị phải thử trò này. Ngu ngốc nhưng khá vui” Những cô gái, tất cả đều chưa chồng ở nhiều độ tuổi khác nhau từ thiếu nữ đến giữa những năm 20 xê ra chừa chỗ cho hai chị em. Trong lúc Daisy giải thích luật chơi, Evie đã bị bịt mắt, và những cô gái còn lại thay đổi vị trí của bốn chiếc ly. “Như chị thấy đó” Daisy nói “Một ly được rót đầy nước xà phòng, một ly nước sạch và một là nước màu xanh. Cái còn lại, dĩ nhiên, trống rỗng. Những chiếc ly sẽ dự đoán tuýp người chị sẽ cưới”

Họ cùng nhìn Evie cẩn thận cảm nhận một trong số những chiếc ly. Cho tay vào nước xà phòng, Evie đợi cho dải băng mắt được tháo xuống, và quan sát kết quả với vẻ chán nản trong lúc những cô gái khác khúc khích cười

“Chọn nước xà phòng nghĩa là cậu ấy sẽ cưới một gã nghèo mạt” Daisy giải thích

Chùi sạch ngón tay, Evie hiền lành kêu lên “Mình ch-cho rằng l-lấy được chồng là h-hay rồi”

Cô gái kế tiếp trong hàng đứng đợi cùng nụ cười khấp khởi hy vọng trong lúc người ta bịt mắt cô lại, và những chiếc ly được tráo đổi vị trí. Cô ta mò mẫm những chai lọ, gần như hất đổ một trong số đó, và nhúng tay vào thứ chất lỏng có màu xanh. Dựa vào kết quả có thể thấy cô ta khá hài lòng “Nước màu xanh có nghĩa cô ta sẽ lấy một người có chức quyền” Daisy nói “Tới lượt chị”

Lillian quẳng cho em gái cái nhìn ẩn ý “Em không tin mấy trò này đó chứ?”

“Ôi, đừng hoài nghi như thế - chơi vui thôi mà!” Daisy đón lấy dải băng và nhón gót để quấn nó quanh đầu Lillian

Mất khả năng nhìn, Lillian lần mò đến bàn. Cô cười toe toét trước những tiếng gào rú cổ động xung quanh. Có những ly bị dịch chuyển phía trước cô, và đợi với bàn tay lờ đờ lưng chừng “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chị chọn chiếc ly rỗng?” cô hỏi

Giọng Evie văng vẳng bên tai “Cậu sẽ ở g-giá suốt đời!” cô nói và mọi người cười rũ

“Không được nâng ly lên kiểm tra trọng lượng” ai đó cảnh báo trong tiếng khúc khích “Cô không thể tránh né ly rỗng nếu nó là số mệnh của cô”

“Vào lúc này tôi muốn cái ly rỗng” Lillian đáp, và mọi người cười dữ dội hơn

Tìm được mặt bàn, cô đưa ngón tay lên và nhúng vào trong một thứ chất lỏng mát lạnh. Một loạt tiếng chúc mừng và vỗ tay, cô hỏi “Tôi sẽ lấy một người có chức quyền hả?”

“Không, chị chọn nước lọc” Daisy nói “Một người chồng giàu có, đẹp trai đang đến với chị đó”

“Ôi, vui hết sức” Lillian cợt nhả, cởi bỏ dải băng mắt “Tới lượt em chưa?”

Em gái cô lắc đầu “Em là người đầu tiên ấy chứ. Em đánh đổ hai cái ly một lúc và để lại một mớ lộn xộn”

“Nghĩa là sao? Em sẽ không lấy ai hết hả?”

“Có nghĩa là em vụng về” Daisy hăm hở nói “Có thể khác, ai mà biết được? Có lẽ số mệnh của em chưa được rõ ràng. Tin tốt lành là chồng chị sắp đến rồi đó nha”

“Nếu thật vậy thì tên khốn đó tới trễ quá” Lillian độp lại làm Daisy và Evie bật cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.