Với sự thoải mái do tập luyện lâu ngày, Nicki đứng trước gương, cài một loạt những nút thắt rối rắm trên cổ áo chàng, gồng mình lên để bước xuống lầu. Chàng đã nghĩ sẽ ghét khoảng thời gian phải ở đây với Julianna, nhưng chàng không ngờ nó sẽ là cả một tuần lễ đi thẳng xuống địa ngục.
Tạ ơn trời, sự thử thách đã gần qua; tất cả những gì chàng phải chịu đựng chỉ là mở những món quà Giáng Sinh cho tối nay. Ngày mai cha mẹ chàng sẽ rời đi và chàng định không ở lại đây hơn mười lăm phút so với họ.
Ít nhất chàng có được sự hài lòng khi biết đã làm mẹ chàng hạnh phúc. Không thể nhầm lẫn được sự thật là mắt bà sáng lên bất kể khi nào bà nhìn thấy bằng chứng cho tình yêu giữa chàng và Julianna, điều đó khiến chàng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đảm bảo để bà nhìn thấy khá nhiều những bằng chứng như thế.
Đặt lòng tin vào Julianna, và cô ta đã hợp tác. Cô ta nhìn vào chàng bằng đôi mắt dịu dàng, mỉm cười lại với chàng, cười phá lên trước những câu đùa của chàng, và công khai tán tỉnh chàng. Cô ta cầm tay chàng khi họ đi vào dùng bữa tối, và đi gần sát vào chàng; cô ta ngồi ở cuối bàn ăn, tỏa sáng vì ánh nến và vì trí tuệ. Cô ta ăn mặc như thể làm vừa lòng đức lang quân là mối bận tâm hàng đầu của cô ta, và cô ta có thể làm hoàn thiện một bộ váy như bất kì một người đàn bà nào khác mà chàng từng biết.
Cô ta làm duyên dáng thêm cho bàn ăn của chàng cũng như bất kì một người quảng giao được giáo dục hợp cách nào khác sẽ làm, nhưng tỏ ra tự nhiên hơn, và khôn khéo hơn. Lạy Chúa, cô ta thật khôn khéo! Phòng ăn rộn rã tiếng cười khi có mặt cô ta. Cô ta cũng là một người nói chuyện tuyệt hay, luôn lắng nghe chăm chú và sẵn sàng góp chuyện. Cô ta nói về chuyện viết lách của mình khi được hỏi, và thậm chí cả về bà nội của cô ta, người rõ ràng là đã gần gũi với cô ta hơn cả mẹ đẻ.
Nếu chàng đã không biết cô ta là một kẻ lừa đảo như thế nào, nếu chàng đã không ghê tởm cô ta, Nicki chắc hẳn sẽ vô cùng tự hào về cô ta. Có những lúc – rất nhiều lúc – chàng quên mất cô ta thực sự là ai. Những khi mà tất cả những gì chàng có thể nhớ được là nụ cười làm mê đắm lòng người của cô ta, sự tử tế mà cô ta đã tỏ với cha mẹ chàng, và cách cô ta làm cho chàng cười. Hai lần, chàng đã thực sự đi ngang qua cô ta và chuẩn bị cúi xuống để đặt một nụ hôn lên thái dương của cô ta bởi vì dường như điều đó là rất tự nhiên và đúng đắn.
Tất nhiên, tất cả những điều đó đều chỉ là do cái hoàn cảnh không bình thường mà chàng đang vướng vào ngay lúc này, cùng với việc mẹ chàng đưa ra những cái tên cho những đứa cháu nội sẽ không bao giờ có của bà. Cơ chế đồn thổi hiệu quả của Giới thượng lưu đã cung cấp cho bà phần lớn thông tin về nguyên nhân đám cưới của chàng với Julianna, nhưng bất chấp chuyện đó, mẹ chàng vẫn khăng khăng bám vào những kết luận của riêng bà. Bà cực kì yêu thích Julianna, và bà thể hiện điều đó hết sức rõ ràng. Bà thực sự đã mang tới những bức tranh nhỏ của Nicki khi còn trẻ để cho cô ta xem. Bà biết bà còn rất ít thời gian để chia sẻ cùng với cô con dâu mới của mình và rõ ràng là bà đã quyết định sẽ tận dụng từng giờ từng phút, bởi vì bà muốn Julianna ở đó – và, tất nhiên, Nicki - ở với cô ta bất kể khi nào bà xuống lầu, mà việc này thì gần như là mọi lúc.
Đêm qua, Julianna đã ngồi ghé trên tay vịn chiếc ghế của chàng, cái mông thon thả của cô ta thực tế là đã ở trên cánh tay chàng. Mẹ chàng đang mô tả một trò cười nào đó của Nicki lúc còn nhỏ và cả gia đình cùng cười lớn. Julianna cười nhiều đến nỗi cô ta đã gần trượt vào trong đùi chàng, điều này khiến cô ta đỏ mặt một cách lộng lẫy. Cô ta đứng dậy khá nhanh, nhưng cơ thể phản trắc của Nicki đã phản ứng lại với sự hấp dẫn của cô ta còn trước cả khi đó, và chẳng có cơ may nào là cô ta đã không để ý thấy sự cương cứng của chàng khi cô ta lách ra khỏi đùi chàng.
Chàng căm ghét bản thân vì phản ứng của cơ thể chàng trước cô ta. Nếu ngay từ đầu chàng đã có thể giữ mình không chạm vào cô ta, thì chàng đã không phải ở trong cái tình trạng không ngờ này. Thắt xong cái cổ áo, Nicki quay người khi người hầu riêng của chàng giơ ra chiếc áo khoác buổi tối bằng nhung màu rượu vang. Chàng luồn tay vào ống tay áo, gồng mình lần cuối cùng cho buổi tối cuối cùng – và hi vọng là buổi tối dễ dàng nhất – trong số những cuộc thử thách hàng đêm như là “một gia đình.”
Chàng chợt nhận ra rằng, sẽ không bao giờ còn có một bữa tối Giáng Sinh gia đình nào nữa, không còn dành cho chàng, và chàng gồng cứng hai vai để chống lại nỗi đau đớn do nhận thức đó mang lại.
Ít nhất bằng cách dựng lên màn kịch này với Julianna, chàng đã khiến cho mẹ chàng thấy an tâm. Bà hoàn toàn tin tưởng rằng chàng đã kết hôn một cách hạnh phúc, ngủ với vợ chàng, và cần mẫn cố gắng để có người nối dõi.
Bằng giờ này ngày mai, chàng có thể đang trên đường đến ngôi nhà của chàng ở Devon.
*
“Nicki sẽ đang trên đường đến đâu đó khác ngay khi mà xe ngựa của chúng ta khuất khỏi con đường,” mẹ của Nicki bảo với cha chàng, khi họ mặc quần áo để xuống nhà ăn tối.
Để trả lời ông đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu bà khi ông đeo một sợi dây chuyền kim cương quanh cổ bà. “Bà không thể làm nhiều hơn những gì bà đã làm, bà thân yêu của tôi. Đừng tự làm mình lo lắng quá, nó không tốt cho trái tim bà đâu.”
“Nó không tốt cho trái tim tôi khi biết rằng, sau biết bao nhiêu năm trời chơi bời với vô số những người đàn bà không thích hợp, Nicki rốt cục đã cưới được một người con gái hoàn hảo dành cho nó, và cho tôi, tôi phải nói thêm thế - và nó vẫn không chia sẻ chiếc giường với con bé!”
“Thôi mà,” ông nói đùa, nghe có vẻ bị xúc phạm, “đừng có nói với tôi là bà đã hạ mình đi hỏi những người hầu đấy nhé.”
“Tôi không cần phải hỏi,” bà buồn bã nói. “Tôi có mắt. Nếu mà nó đang ngủ với Julianna, thì con bé sẽ không nhìn nó với cái ánh mắt khao khát tuyệt vọng đến như thế. Cô gái trẻ đó đang yêu nó.”
“Bà không thể khiến cho Nicholas cảm thấy cái gì đó với con bé được.”
“Ồ, chắc chắn là nó có cảm thấy điều gì đó. Khi nó quên mất là nó ghét con bé, nó hoàn toàn vui vẻ với con bé, ông có thể thấy điều đó. Con bé xinh đẹp và quyến rũ,” bà nói thêm khi chậm rãi đứng lên, “và tôi cá với ông là nó đã tìm thấy ở con bé tất cả những điều trên, và còn hơn thế nữa, vào cái đêm diễn ra bữa tiệc hóa trang định mệnh ấy.”
“Có lẽ,” ông nói nước đôi.
“Ông biết là nó phải thế mà! Nicholas có thể có cả một trang sử về việc vi phạm khuôn phép trong đời sống cá nhân, nhưng chưa bao giờ có một mẩu chuyện rùm beng nào làm liên lụy đến bất kì ai khác. Nó sẽ không bao giờ mang Julianna vào phòng ngủ khi nó đang là khách trong ngôi nhà của một ai đó trừ khi nó đã hoàn toàn bị mụ mẫm đi vì con bé.”
Vì ông không thể tranh cãi với lý lẽ ấy, chồng bà mỉm cười trấn an bà. “Vậy thì, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Đôi vai của vợ ông trùng xuống. “Tôi đã nghĩ về việc nói gì đó với Julianna để khuyến khích những nỗ lực của con bé, nhưng nếu nó biết rằng tôi đã biết đến cảnh ngộ của nó, nó sẽ thấy bị bẽ mặt.” Bà đặt một bàn tay lên cánh tay ông. “Cần phải có một điều kì diệu mới mang chúng lại với nhau được.”