Âm thanh của tiếng nhạc và những giọng nói bắt đầu lùi dần khi Julianna Skeffington chạy xuống những bậc cầu thang của căn nhà thôn quê đèn đuốc sáng rực, sáu trăm thành viên của Tầng lớp quí tộc đang tham dự một vũ hội hóa trang trong đó. Phía trước nàng, những khu vườn sang trọng được thắp sáng bằng những ngọn đuốc và chứa đầy những vị khách mặc quần áo giả trang và những người hầu mặc chế phục. Phía ngoài khu vườn, một mê cung bằng bờ giậu rộng lớn hiện ra mờ mờ trong bóng tối, tạo ra những chỗ trốn tốt hơn nhiều, và đó là nơi mà Julianna đang hướng tới.
Kéo cái váy bồng của bộ trang phục Marie Antoinette của nàng lại gần bên người, nàng len vào đám đông, tìm đường đi nhanh nhất có thể qua những hiệp sĩ trong bộ giáp trụ, những tên hề cung đình, những tên cướp đường, và đủ các loại vua chúa, nữ hoàng, các nhân vật của Shakespeare, cũng như một loạt những người đóng giả vật nuôi và thú rừng.
Nàng nhìn thấy một con đường mở ra qua đám đông và đi theo nó, rồi phải bước sang một bên để tránh đụng chạm với một cái cây lớn cành lá xum xuê với những trái táo đỏ mọng bằng lụa lơ lửng trên cành của nó. Cái cây cúi đầu lịch sự với Julianna khi nó đi ngang qua nàng, một trong những cành nhánh của nó vòng quanh eo của một quý bà trông hệt như một cô gái vắt sữa bò với thùng đựng sữa.
Nàng không cần phải chậm lại lần nào nữa cho đến khi tới gần trung tâm của khu vườn, nơi có một nhóm vũ công biểu diễn ở giữa hai thác nước kiểu La Mã, chơi nhạc cho các cặp đôi đang khiêu vũ. Nàng xin phép rồi bước vòng quanh một người đàn ông đóng giả là một con mèo đen, đang thì thầm vào cái tai màu hồng của một con chuột nhỏ nhắn màu xám. Anh ta dừng lại đủ lâu để ném một cái nhìn tán thưởng vào cái cổ áo khoét sâu trên bộ váy màu trắng diềm đăng ten của Julianna, rồi anh ta mỉm cười trơ trẽn vào mắt nàng và nháy mắt trước khi chuyển sự chú ý lại con chuột nhỏ đáng yêu với những cái lông dài trên miệng.
Choáng váng vì những hành vi phóng đãng mà nàng đã chứng kiến đêm nay, đặc biệt là ở trong khu vườn này, Julianna liếc nhanh qua vai nàng và nhìn thấy mẹ nàng đang đi lên từ trong phòng khiêu vũ. Bà đứng trên những bậc cầu thang, giữ chặt lấy cánh tay của một người đàn ông xa lạ, và chầm chậm quan sát khu vườn. Bà đang tìm Julianna. Với bản năng của một con chó săn, mẹ nàng quay sang và nhìn thẳng về hướng của Julianna.
Hình ảnh quen thuộc đó đủ để khiến cho Julianna bắt đầu bỏ chạy, cho đến khi nàng đến được rào cản cuối cùng trên con đường của nàng tới mê cung: một nhóm lớn những người đàn ông đặc biệt huyên náo đang đứng ngay dưới một cái vòm bằng cây, cười sặc sụa trước một tay hề giả, anh này đang cố gắng tung hứng những quả táo một cách không thành công. Thay vì đi ngay trước tầm nhìn của họ, do đó có thể đặt chính nàng rõ ràng trước tầm nhìn của mẹ nàng, nàng đã quyết định sẽ khôn ngoan hơn nếu đi vòng phía sau họ.
“Xin vui lòng, các ngài,” nàng nói, cố len lén đi giữa hai cái cây và một hàng những cái lưng đàn ông. “Tôi phải đi qua.” Thay vì nhanh chóng di chuyển để lấy lối cho nàng theo phép lịch sự thông thường phải thế, thì hai người đàn ông lại liếc nàng qua vai họ, rồi hoàn toàn quay người lại mà không cho nàng bất kì khoảng trống nào.
“Chà, chà, chà, chúng ta có gì ở đây thế này?” một trong hai bọn họ nói bằng một giọng rất trẻ và rất say xỉn khi anh ta đặt một bàn tay lên cái cây gần vai nàng. Anh ta chuyển ánh mắt sang một người hầu, người đang đưa cho anh ta một ly đầy thứ chất lỏng óng ánh ở trong đó, rồi anh ta cầm lấy nó và giơ nó trước mặt nàng. “Thứ gì đó sảng khoái cho cô, thưa cô?”
Ngay lúc ấy Julianna còn lo lắng về việc làm sao thoát khỏi sự chú ý của bà mẹ hơn là bị một quí ông trẻ say rượu gạ gẫm, anh ta thậm chí khó mà đứng vững được và những người đồng hành của anh ta chắc chắn sẽ ngăn anh ta không cư xử sỗ sàng hơn nữa. Nàng chấp nhận ly rượu thay vì gây ra một cảnh khó xử, rồi chuồi qua cánh tay anh ta, đi nhanh qua những người khác, và chạy về hướng đích đến của nàng, vẫn lơ đãng cầm theo ly rượu trên tay.
“Quên cô nàng đi, Dickie,” nàng nghe thấy người đồng hành với anh ta nói. “Một nửa những vũ công opera và những cô gái làng chơi đang ở đây đêm nay. Cậu có thể có hầu như bất cứ cô nào mà cậu để mắt tới. Cô nàng đó không muốn chơi đâu.”
Julianna nhớ lại đã nghe nói rằng một vài người nghiêm khắc trong giới Quí tộc không bằng lòng với những lễ hội hóa trang – đặc biệt là đối với những cô gái trẻ con nhà tử tế - và sau những gì đã nghe và nhìn thấy đêm nay nàng chắc chắn hiểu được vì sao lại như vậy. Với thân phận được che giấu một cách an toàn sau những bộ phục trang và mặt nạ, các thành viên của Xã hội Thượng lưu cư xử như là… như là một đám bình dân hỗn tạp.