Trong khoảng thời gian sau đó, Julianna viết hàng tá thư từ cho bà, nhưng khi hết tháng này đến tháng khác trôi qua, sự đơn điệu trống rỗng trong cuộc sống của nàng không có nhiều giá trị để viết về nó. Ngôi làng nhỏ im lìm Blintonfield là ranh giới còn lại với thế giới của nàng, và như thế nàng lấp đầy thời gian của mình bằng việc đọc sách và những giấc mơ bí mật của nàng về việc chuyển tới London khi nàng nhận được tài sản thừa kế ở tuổi 18. Ở đó nàng sẽ gặp những con người thú vị và đi thăm các viện bảo tàng trong khi nàng lao động siêng năng với công việc viết lách của mình. Khi nàng bán được một vài tác phẩm của mình, nàng có thể mang hai cậu em nhỏ của nàng lên London thường xuyên, như thế chúng có thể mở rộng tầm hiểu biết của chúng và chia sẻ những điều kì diệu của thế giới vượt lên trên cái làng nhỏ bé của chúng.
Sau một vài cố gắng để chia sẻ giấc mơ đó với mẹ nàng, Julianna nhận ra rằng tốt hơn là không nói gì với mẹ nàng cả bởi vì mẹ nàng bị khó chịu và tức giận với toàn bộ ý định đó. “Nó đã vượt quá giới hạn được xét đến, con yêu. Những quí cô trẻ chưa chồng đoan trang, không sống một mình, đặc biệt là ở London. Danh tiếng của con sẽ bị hủy hoại, hoàn toàn hủy hoại!” Bà không có chút nhiệt tình nào về việc đề cập tới sách vở hay viết lách. Sự hứng thú của bà Skeffington với tài liệu sách vở chỉ giới hạn ở những trang viết về Xã hội thượng lưu trong các tờ nhật báo nơi mà bà ta đều đặn theo dõi những việc làm của Giới thượng lưu. Bà ta coi sự mê hoặc của Julianna với lịch sử và triết học và mơ ước trở thành một tác giả của nàng hầu như kinh khủng giống như là ước muốn được sống một mình ở London của nàng. “Các quí ông không thích một phụ nữ quá thông minh, con yêu,” bà ta liên tục cảnh cáo. “Con hoàn toàn quá ham mê đọc sách. Nếu như con không học cách giữ tất cả những lời nói trống rỗng về triết học đó cho bản thân con, cơ hội để có một lời cầu hôn từ bất kì quí ông nào thực sự đủ tư cách sẽ bị phá hủy.”
Cho đến tận vài tháng trước bữa dạ hội hóa trang, chủ đề về một Mùa lễ hội ở London cho Julianna chưa bao giờ được bàn bạc đến như là một khả năng.
Mặc dù cha của Julianna là một tòng nam tước, tổ tiên của ông đã có thời gian dài phung phí bất cứ khoản tài sản và đất đai khiêm tốn nào đi kèm với tước hiệu đó. Tài sản thừa kế duy nhất của ông từ người tổ tiên đời trước là một tính cách hoàn toàn hòa nhã và điềm tĩnh để ông có thể lờ đi tất cả những khó khăn của cuộc sống và có một niềm yêu thích vô cùng với rượu vang và rượu mạnh. Ông không có ước muốn rời khỏi cái ghế yêu thích của mình, huống chi là rời bỏ cái ngôi làng nhỏ bé hẻo lành nơi ông sinh ra. Tuy nhiên ông không chống lại được sự khăng khăng của bà vợ, hoặc là những tham vọng của bà ta cho cái gia đình nhỏ bé của họ.
Cuối cùng, cả Julianna cũng vậy.
Ba tuần sau khi Julianna nhận được khoản thừa kế của nàng, khi nàng đang viết thêm những lá thư hỏi về chỗ cho thuê nhà trên các tờ báo London, mẹ nàng hào hứng gọi cả nhà tới phòng khách vì một cuộc họp gia đình chưa từng có. “Julianna “ bà ta kêu lên, “ cha con và mẹ có một vài chuyện hồi hộp để nói với con!” bà ta dừng lại để tươi cười với cha của Julianna vẫn đang đọc báo. “Phải không, John?”
“Phải, con bồ câu của tôi,” ông thì thào mà không buồn ngước lên.
Sau cái nhìn quở trách với hai cậu em trai của Julianna đang tranh nhau cái bánh bích qui cuối cùng, bà nắm lấy tay nàng trong sự vui sướng và chuyển cái nhìn sang Julianna. “Tất cả đã được thu xếp!” bà nói. “Mẹ chỉ vừa nhận được thư từ người chủ một ngôi nhà nhỏ ở London gần những người hàng xóm đáng kính. Ông ta đã đồng ý để cho chúng ta thuê nó trong thời gian còn lại của Mùa lễ hội với một khoản không đáng kể mà mẹ có thể đề nghị! Mọi thứ khác cũng đã được thu xếp và các khoản đặt cọc đã được trả trước. Mẹ đã thuê một cô Sheridan Bromleigh làm người hầu gái và thỉnh thoảng là người đi kèm, và sẽ giúp trông coi mấy đứa con trai. Cô ta là người Mỹ, nhưng rồi thì chúng ta phải tạm thời như thế khi không thể trả những khoản lương tươm tất.”
“Chúa ơi, những bộ váy của con thật đắt đỏ, nhưng bà vợ mục sư chắc chắn với mẹ là người may quần áo mẹ thuê hoàn toàn đủ khả năng, mặc dù không được khéo léo như những kiểu cách phức tạp mà con sẽ thấy những quí cô trẻ trong Giới thượng lưu mặc. Mặt khác, mẹ cũng dám nói vài bộ trong đó sẽ làm nổi bật vẻ đẹp của con, vì thế cũng coi như hoàn toàn xứng đáng. Một ngày nào đó chẳng bao lâu nữa đâu con sẽ có những bộ váy phù hợp với vẻ ngoài của con, và con sẽ là sự thèm muốn của tất cả mọi người! Con sẽ có đồ trang sức và lông thú, xe ngựa, người hầu hoàn toàn dưới sự sai khiến của con…”
Julianna có cảm giác như một sự vui sướng nổ tung ngay tức thì với việc đề cập tới nơi tạm trú không đắt đỏ ở London, nhưng những chiếc váy mới và một cô hầu gái chưa bao giờ có trong dự tính chi tiêu của gia đình, cũng chưa bao giờ có trong dự tính chi tiêu của nàng. “Con không hiểu, mẹ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?” nàng hỏi, thắc mắc liệu có người họ hàng không quen biết nào đó đã qua đời và để lại tài sản cho họ.
“Chuyện xảy ra đó là mẹ đã thu xếp để cho khoản thừa kế của con được sử dụng có hiệu quả - và có thể nói là sẽ được đền đáp xứng đáng, mẹ chắc chắn đấy.”
Miệng Julianna mở to trong tiếng kêu gào phản đối đầy tức giận câm nín, nhưng nàng không đủ khả năng nói trong khoảnh khắc - mà bà Skeffington hiển nhiên là đã sai lầm về việc chia sẻ niềm vui sướng.
“Phải, đó hoàn toàn là sự thât! Con sẽ tới London vì Mùa lễ hội, nơi mà con sẽ nghĩ ra cách để con có thể hòa lẫn vào với tất cả những người thích hợp! Trong khi chúng ta ở đó, mẹ rất có lòng tin là con sẽ quyến rũ được một quí ông đủ tư cách nào đó đế anh ta sẽ ngỏ lời với con một cách hoa mỹ. Có lẽ thậm chí là Bá tước Langford, người mà tài sản của ông ta không thể so sánh được. Hoặc là Nicholas DuVille là một trong những người đàn ông giàu có nhất ở nước Anh và nước Pháp và sắp sửa thừa hưởng một tước vị ở Scotland từ một người họ hàng của mẹ anh ta. Mẹ đã nghe được từ vài nguồn tin rất chắc chắn là Bá tước Langford và Bá tước Glenmore - cái tước vị mà DuVille sẽ được gọi – được xem như là hai người đàn ông độc thân đáng khao khát nhất ở Châu Âu! Hãy tưởng tượng xem cả cái đám thượng lưu ấy ghen tị như thế nào khi Julianna Skeffington nhỏ bé lấy một trong hai người đàn ông đó làm chồng.”
Julianna có thể hầu như nghe được âm thanh những giấc mơ của nàng đang vỡ tan tành và đổ ầm ầm xuống dưới chân nàng. “Con không muốn một người chồng!” nàng kêu lên, “Con muốn đi du lịch, muốn học hành, và viết lách, mẹ. Con muốn làm những việc đó. Con nghĩ con sẽ có thể viết một cuốn tiểu thuyết một ngày nào đó - Bà đã nói là con thực sự có tài viết lách. Không, xin mẹ đừng cười con. Mẹ phải lấy lại tiền ngay, mẹ phải làm thế!”
“Con yêu, cô bé ngốc nghếch, mẹ sẽ không làm thế cho dù mẹ có thể, nhưng mẹ không thể làm điều đó. Hôn nhân là tương lai duy nhất dành cho một người phụ nữ. Một khi con đã thấy được tầng lớp thượng lưu thời thượng sống như thế nào, con sẽ quên đi tất cả những thứ ngu ngốc mà bà nội Skeffington đã nhồi nhét vào đầu con. Bây giờ,” bà tiếp tục một cách vô tình, “khi chúng ta ở London, mẹ sẽ nghĩ ra cách để đặt con trên đường đi của một người đàn ông đủ tư cách, con sẽ có thể cần tới nó. Chúng ta không phải là những kẻ tầm thường, con biết đấy - rốt cuộc thì cha con cũng là một tòng nam tước. Một khi mà Giới thượng lưu nhận ra là chúng ta đã tới London vì Mùa lễ hội, chúng ta sẽ được tính đến trong tất cả những sự vụ đẹp đẽ của họ. Đàn ông sẽ nhìn và ngưỡng mộ con, và chúng ta sẽ sớm có được những người cầu hôn thích hợp xếp hàng dài trước cửa nhà, con sẽ thấy.”
Chẳng có lí do gì quan trọng để từ chối tới đó, và không có cách nào để bác bỏ nó, vì thế Julianna đã đi.
Ở London, mẹ nàng nằng nặc rằng hàng ngày họ phải lướt qua cùng những cửa hàng sang trọng mà những người thượng lưu mua sắm, và mỗi buổi chiều họ đi dạo qua cùng những công viên ở London nơi mà những người thượng lưu luôn luôn được nhìn thấy.
Nhưng chẳng có gì xảy ra như bà Skeffington đã lên kế hoạch. Trái ngược với tất cả những hy vọng và trông đợi của bà ta, tầng lớp quí tộc không chào đón họ với vòng tay rộng mở với việc khám phá ra rằng chồng bà ta là một tòng nam tước, họ chẳng hề phản ứng lại chút nào với những cố gắng tha thiết của bà ta để thu hút họ trong những cuộc nói chuyện ở phố Bond hay bắt chuyện với họ ở Hyde Park. Thay vì việc đưa ra một lời mời hay đề nghị một cuộc viếng thăm buổi sáng, những mệnh phụ phu nhân cao quý mà bà ta cố gắng bắt chuyện đã thẳng thừng lờ bà ta đi.
Mặc dù mẹ nàng có vẻ như không nhận thấy là bà ta bị đối xử với vẻ khinh khi lanh lùng, Julianna cảm thấy bị sỉ nhục và bị khước từ đủ cho cả hai mẹ con, và tất cả mọi người trong số họ đã giẫm lên lòng kiêu hãnh của nàng và cắt vào trái tim nàng. Dù nàng nhận ra là chính mẹ nàng đã khiến bà ta bị khinh miệt vô cùng, toàn bộ tình trạng đó làm nàng quá khổ sở và ngượng ngùng đến nỗi nàng sợ phải phải nhìn vào mắt bất kỳ ai từ khoảnh khắc họ rời khỏi ngôi nhà cho đến lúc họ trở về.
Mặc cho tất cả những chuyện đó, Julianna không xem như chuyến đi của nàng tới London là một sự tổn thất hoàn toàn. Sheridan Bromleigh, người đi kèm được trả tiền mà mẹ nàng đã thuê cho Mùa lễ hội, chứng tỏ mình là một cô gái người Mỹ trẻ trung đáng yêu và sinh động mà Julianna có thể nói chuyện và cười đùa và trao đổi những câu chuyện thầm kín. Lần đầu tiên ở tuổi 18, Julianna đã có một người bạn gần với tuổi của nàng, một người chia sẻ với nàng sự hài hước cũng như rất nhiều những niềm thích thú của nàng.
Bá tước Langford, người mà bà Skeffington đã thèm thuồng cho con gái của bà ta, đã ném sự cản trở cuối cùng vào kế hoạch của bà ta bằng việc kết hôn vào cuối Mùa lễ hội. Trong một đám cưới nhanh chóng làm cả London choáng váng và gây phản tác dụng với bà Skeffington, bá tước đẹp trai đã cưới Sheridan Bromleigh.
Khi mẹ Julianna nghe được tin, bà ta đã lên giường nghỉ với muối ngửi của mình và nằm trên đó cả một ngày trời. Tuy nhiên, vào buổi tối, bà ta đã đi đến kết luận thấy được sự thuận lợi to lớn về mặt xã hội bởi việc có quan hệ rất thân mật với một nữ bá tước vừa mới được gả vào một trong những gia đình có thế lực nhất nước Anh.
Với sự tin tưởng và quả quyết hồi sinh, bà ta tập trung tất cả hy vọng vào Nicholas DuVille.
Bình thường Julianna không thể nghĩ đến cuộc chạm trán tai hại với anh ta mùa xuân đó mà không khỏi rùng mình, nhưng khi nàng ngồi trong mê cung, nhìn chầm chằm chiếc ly trên tay, và toàn bộ chuyện đó đột nhiên có vẻ như là hài hước hơn là bẽ mặt.
Một cách rõ ràng, nàng quyết định, cái thứ có mùi kinh tởm mà nàng đã uống thực sự làm các thứ có vẻ sáng sủa hơn một chút. Và nếu ba ngụm có thể đạt được điều đó thì có vẻ như là thêm rất nhiều thuốc tiên kì diệu chỉ có thể giúp ích thêm một chút. Vậy thì, theo tinh thần thực nghiệm có tính khoa học, nàng nâng chiếc ly lên và uống ba ngụm. Sau một khoảng thời gian có vẻ giống như chỉ vài khoảng khắc, nàng thậm chí thấy là còn khá hơn!
“Khá hơn nhiều,” nàng thông báo lớn tiếng với mặt trăng, che dấu một tiếng cười khúc khích khi nàng nghĩ về cuộc gặp gỡ thình lình ngắn ngủi nhưng vui nhộn với truyền thuyết Nicholas DuVille. Chỉ đến khi chiếc xe song mã của anh ta sắp sửa từ từ chạy qua con đường chỉ cách chỗ họ đang đứng một sải tay ở Hyde Park mẹ nàng mới nhìn thấy anh ta. Trong sự tuyệt vọng tha thiết để thu hút anh ta và thực hiện một cuộc gặp gỡ, mẹ Julianna đẩy nhẹ nàng một cái khiến nàng tới trước đường đi của con ngựa và chiếc xe. Mất thăng bằng, Julianna túm lấy dây cương của những con ngựa để có thể đứng vững, kéo mạnh con ngựa đầy tức giận và người chủ đầy tức giận dừng lại.
Run sợ và khiếp đảm bởi việc bước sang ngang sợ hãi của con vật, Julianna níu lấy dây cương của nó, cố gắng làm nó bình tĩnh lại. Dự tính hoặc là xin lỗi hoặc là trừng phạt người đánh cỗ xe song mã vì đã không giữ yên được con ngựa của anh ta, Julianna ngước lên và trông thấy Nicholas DuVille. Mặc cho cái nhìn lạnh giá trong đôi mắt hẹp, định lượng của anh ta, Julianna đã cảm thấy như thể xương cốt nàng đang tan chảy và đôi chân nàng hóa thành nước.
Tóc đen, vai rộng, với đôi mắt xanh sắc nhọn và đôi môi được chạm trổ khéo léo, anh ta có ánh mắt khinh thường của một người đàn ông đại diện cho tất cả những say mê mà thế giới phải dâng tặng. Với khuôn mặt thiên thần hạ giới và đôi mắt thấu hiểu xanh lục, Nicholas DuVille hấp dẫn kinh khủng và bị cấm như một tội lỗi. Julianna cảm thấy một sự bức bách điên cuồng, ngay lập tức để làm việc gì đó gây ấn tượng với anh ta.
“Nếu cô muốn cưỡi ngựa, thưa cô,” anh ta nói bằng một giọng rung lên với sự thiếu kiên nhẫn cụt lủn, “liệu tôi có thể đề nghị cô thử một cách truyền thống hơn vẫn đang được sử dụng.”
Julianna đã không cần phản ứng ngay lập tức hay đáp lại bởi mẹ nàng đã quá tuyệt vọng để thực hiện cuộc giới thiệu đến mức bà đã vi phạm luật lệ xã giao rất quen thuộc và theo lẽ thường. “Đó quả là một niềm vui và đặc ân ngoài mong đợi, thưa ngài.” Bà Skeffington thốt lên, không biết đến đôi mắt hẹp báo điềm xấu của anh ta và những cái nhìn say sưa hiếu kì của những người trên những chiếc xe ngựa khác đang phải dừng xe lại, đường đi của họ đã bị nghẽn, “Tôi đang mong chờ được giới thiệu với ngài con gái của tôi -“
“Tôi có nên cho rằng,” anh ta cắt ngang, “tôi phải làm điều gì đó với cô con gái nhảy trước mặt tôi và mai phục ngựa của tôi, của bà?”
Julianna quyết định là người đàn ông này khiếm nhã và cao ngạo.
“Chẳng phải làm gì đâu,” nàng lớn tiếng, bị mất thể diện bởi sự đánh giá chính xác không chối cãi được của anh ta và bởi sự nhận thức muộn màng là nàng vẫn đang giữ sợi dây cương. Nàng thả nó xuống cứ như nó là một con rắn vậy, lùi lại và dùng đến sự xấc xược bởi vì nàng không cón cách nào khác để cứu vãn lòng kiêu hãnh của nàng. “Tôi đang luyện tập,” nàng thông báo cho anh ta một cách nghiêm túc.
Câu trả lời của nàng làm anh ta giật mình đủ để dừng lại khi anh ta bắt đầu giật nhẹ dây cương. “Luyện tập?” anh ta nhắc lại, nhìn vẻ mặt nàng với một thoáng thích thú hài hước. “Luyện tập cho việc gì?”
Julianna hất cằm lên, nhướn lông mày, và nói với một giọng lấc cấc mà nàng hi vọng sẽ trở thành một lời đùa thông minh hơn là một sự ngu ngốc, “Tôi đang luyện tập để trở thành một kẻ cướp đường, có thể thấy được mà. Qua một thời gian học nghề, tôi nhảy ra trước những người đi đường vô tội trong công viên và mai phục ngựa của họ.”
Quay lưng lại với anh ta, nàng nắm tay mẹ nàng một cách chắc chắn và hướng bà bỏ đi. Qua vai, Julianna nói thêm một lời tùy tiện và chủ ý nói sai, “Xin chào, ngài … ờ… Deveraux."
Tiếng căm phẫn ghê sợ của mẹ nàng tới những lời nhận xét lăng mạ đó bóp nghẹt một âm thanh từ người đàn ông trên xe ngựa mà nghe hầu như giống tiếng cười.
Bà Skeffington vẫn giận Julianna tối muộn hôm đó.
“Làm sao con có thể quá láo xược như thế!” bà ta kêu lên, siết chặt hai tay. “Nicholas DuVille có quá nhiều quyền thế với xã hội thượng lưu đến mức nếu anh ta thốt ra một lời xúc phạm về con, không ai có địa vị lại kết bạn với con nữa. Con sẽ bị hủy hoại! Hủy hoại đó, con có nghe mẹ nói không ?” Mặc dù Julianna đã nhắc đi nhắc lại những lời xin lỗi, dù giả dối, mẹ nàng cũng không được an ủi. Bà ta đi tới đi lui, muối ngửi trên một tay và khăn mùi soa ở tay bên kia “Đáng lẽ Nicholas DuVille đã có chú ý đến con vài phút trong công viên hôm nay, ở chỗ mà những người khác có thể thấy, con đã thành công ngay lập tức! Vào tối nay chúng ta đáng lẽ sẽ có những lời mời tới mọi cuộc hội họp quan trọng của xã hội thượng lưu trong Mùa lễ hội, và ngày hôm sau, những người cầu hôn thích hợp đáng lẽ sẽ ở trước của của chúng ta. Thay vào đó con đã trở nên xấc láo với một người đàn ông trước mặt cả London, người mà có thể đặt kết thúc cho những hi vọng và ước mơ của mẹ chỉ cần một lời.” Bà ta chấm nhẹ những giọt nước mắt rưng rưng trên hàng mi. “Đó hoàn toàn là lỗi của bà nội con! Bà ấy đã dạy con trở nên giống bà ấy. Ôi, mẹ đáng bị đánh bằng roi ngựa vì đã để cho con dành quá nhiều thời gian với cái bà già kinh khủng ấy, nhưng không ai có thể chống đối lại ước muốn của bà ta, mà đặc biệt là cha con thì lại càng không.”
Bà dừng việc đi lại và vòng quanh Julianna. “Ôi, mẹ biết nhiều về cái thế giới thực này hơn là bà nội của con, và mẹ sắp nói cho con một điều mà bà ấy đã không bao giờ nói với con - một sự thực đơn giản trị giá hơn cả những ý tưởng lập dị của bà ấy, và sự thật đó là -“ Và hai tay bà siết chặt thành hai nắm đấm ở hai bên, bà nói với giọng rung rung với chủ ý, “Một người đàn ông không muốn làm bạn với bất kì người phụ nữ nào hiểu biết nhiều hơn anh ta! Nếu những lời đồn dễ sợ của giới thượng lưu phát hiện ra là con thích sách như thế nào, con sẽ bị hủy hoại! Không người đàn ông có địa vị nào sẽ còn muốn con! Con … sẽ …. bị… hủy hoại!”