Điều Kỳ Diệu

Chương 7: Chương 7




Cho đến giây phút đó, Nicki đã có thể đánh cược cả một gia tài là chẳng có gì một người phụ nữ nói có thể khiến chàng thực sự ngạc nhiên nữa, chưa nói đến việc khiến chàng lâm vào tình trạng không thốt nên lời. “Xin lỗi cô nói gì cơ?” cuối cùng chàng cũng nói được.

Julianna nhìn chàng đấu tranh để che giấu vẻ kinh hoảng, và nàng nuốt lại thêm một trận cười khúc khích không thể chấp nhận được nữa. Nàng không chắc liệu cái thôi thúc cười phá lên này đến từ sự căng thẳng hay là do cái chất lỏng tuyệt vời, mùi vị như quỷ mà đàn ông nốc vào để làm cho họ cảm thấy lạc quan hơn này. “Tôi đã hỏi là liệu ngài có sẵn lòng hủy hoại tôi chăng.”

Kéo dài thời gian, Nicki quan sát nàng từ khóe mắt chàng trong khi chàng thò tay vào trong túi lấy ra điếu cuối cùng trong số hai điếu thuốc chàng mang theo bên mình. “Cụ thể… thì…” chàng hỏi một cách thận trọng khi cúi đầu xuống và châm thuốc, “cô có ý gì khi nói thế?”

“Ý tôi là, tôi mong được hủy hoại,” Julianna nhắc lời, nhìn chàng khum tay quanh ngọn lửa, cố gắng nhìn những đường nét của chàng kĩ hơn. “Ý tôi là, tôi mong bị biến thành người không đáng được thèm muốn đối với mỗi một người đàn ông nói riêng và toàn thể đàn ông nói chung,” nàng giải nghĩa. “Bị làm cho không thể kết hôn được. Bị bỏ lại trên giá.”

Thay vì phản ứng, chàng gác một bàn chân đi ủng lên chiếc ghế dài bên cạnh hông nàng và nhìn nàng ý nghĩa trong sự im lặng, điếu xì gà mỏng gắn chặt giữa hai hàm răng đều trắng bóng.

“Tôi – tôi thực sự không nghĩ là tôi có thể nào nói rõ hơn thế được nữa,” nàng nôn nóng nói.

“Không, tôi không nghĩ cô có thể.”

Nàng nghiêng người gần hơn một chút về phía chân chàng và ngửa đầu ra sau, nhìn chăm chú vào khuôn mặt khôn dò của chàng khi chàng nhìn xa xăm vào khoảng không. “Ngài hiểu ý tôi chứ?”

“Khó mà không hiểu cho được.”

Chàng nghe có vẻ không mấy hào hứng, bởi vậy nàng buộc mồm nói ra câu thuyết phục vụt đến trong ý nghĩ: “Tôi sẽ sẵn lòng trả thù lao cho ngài.”

Lần này Nicki đã có thể kiềm nén được sự kinh ngạc của chàng bằng cách không cười trước khả năng gây ra phản ứng đó của nàng. “Thế là hai lần rồi đấy,” chàng lẩm bẩm ra tiếng. “Và chỉ trong một đêm.” Nhận ra nàng đang chờ đợi câu trả lời, chàng hạ thấp ánh nhìn xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng, nén lại một tiếng cười khó cưỡng lại, và nghiêm nghị nói, “Đó là một lời đề nghị rất hấp dẫn.”

“Tôi sẽ hợp tác hoàn toàn,” nàng hứa, vươn người về phía trước và nhìn vào chàng bằng đôi mắt chân thành nhất, tràn đầy hi vọng.

“Những sự khích lệ này mỗi phút mỗi trở nên khó cưỡng hơn nữa.”

Nicki để nàng chờ quyết định của chàng trong khi chàng nhìn vào khoảng không, phân tích tình huống và người con gái trẻ hấp dẫn đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh chân chàng. Chàng vẫn chưa chắc chắc nàng bao nhiêu tuổi, nhưng rất lâu trước khi nàng xin chàng “một ân huệ” chàng đã biết nàng không phải là một cô tiểu thư được nuôi dậy cẩn thận lần đầu ra mắt. Những dấu vết đều ở đó ngay từ lúc đầu, bắt đầu với thực tế là nàng đang ở một mình trong một khu vực tối tăm, tách biệt cùng với một người đàn ông mà nàng chưa bao giờ được giới thiệu hợp cách, và nàng chẳng thèm cố gắng cải thiện tình huống của họ.

Hơn thế nữa, bộ váy nàng đang mặc cực kì khêu gợi, cổ khoét sâu hấp dẫn để phô bày bộ ngực căng tròn của nàng và vừa khít để nhấn mạnh cái eo thon. Không một bà mệnh phụ đáng kính nào còn sống trong Giới thượng lưu mà lại cho phép cô con gái ngây thơ của bà ta xuất hiện trong một bộ váy như thế. Đó là bộ váy dành cho một phụ nữ đã có chồng bạo dạn – hoặc là một gái làng chơi. Nàng không mang nhẫn cưới, vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ hai. Kế luận đó được củng cố bởi thực tế là ngày càng có nhiều người, đặc biệt là trong đám công tử bột giàu có, hộ tống những cô tình nhân của họ tới các bữa tiệc hóa trang như kiểu một trò đùa. Một vài người trong số những gái điếm xinh đẹp nhất và được khao khát nhất của London rõ ràng có mặt trong vũ hội này, và Nicki đồ rằng cô nàng xinh đẹp bên cạnh chàng đây đã cãi cọ với bất kể là người nào đã mang cô ta tới đây. Sau khi khóc hết nước mắt, bây giờ cô ta đang tìm kiếm một sự thay thế. Chàng biết thừa là cô ta đã “bị hủy hoại” từ lâu và thường xuyên kể từ lúc đó, cũng như chàng biết rõ cô ta chẳng hề có ý định trả thù lao cho chàng chút nào, nhưng cái cách tiếp cận sau cùng này sáng tạo tuyệt vời đến nỗi khiến chàng bị ấn tượng. Cô ta không chỉ đáng yêu một cách mê mẩn, mà còn là độc nhất vô nhị. Và vô cùng thú vị. Với vẻ ngoài và trí tưởng tượng của cô ta, giọng nói mềm mại, có giáo dục, cô ta sẽ không cần phải tìm kiếm xa xôi hay lâu la mới thấy một người bảo trợ mới. Thực tế là, nếu cô ta chứng minh được cô ta chỉ thú vị bằng một nửa những gì đã thể hiện từ nãy đến giờ trên giường chàng đêm nay thì chàng sẽ bị quyến rũ thực sự trong việc tình nguyện đóng vai trò đó.

Trong trạng thái chờ đợi khổ sở, Julianna nhìn chằm chằm vào cái cằm cương nghị và biểu hiện không thể đoán được của chàng khi chàng cứ nhìn mãi vào khoảng không, hai bàn tay thọc trong túi quần, chiếc áo choàng bay phần phật qua vai. Đôi mắt chàng nhăn lại nơi khóe mắt, và gần như là chàng đang cười một chút, nhưng cái đó có thể chỉ là do cái cách chàng đang nghiến chặt hàm răng trắng quanh điếu xì gà của chàng.

Không thể chịu đựng việc chờ đợi thêm nữa, Julianna run rẩy nói, “Ngài đã quyết định chưa vậy?”

Chàng chuyển cái nhìn vào mặt nàng, và Julianna cảm nhận được hoàn toàn tác động của nụ cười uể oải, mang sức tàn phá quét qua khuôn mặt chàng. “Tôi sẽ không rẻ đâu,” Nicki nói đùa.

“Tôi không có một khoản tiền lớn,” nàng cảnh báo, và Nicki nuốt lại một tiếng cười khùng khục đang có nguy cơ biến thành trận cười lớn tiếng của chàng khi nàng thực sự bắt đầu lục lọi trong cái xắc tay nhỏ xíu của nàng, tìm kiếm những đồng tiền.

Giơ cánh tay ra cho nàng, chàng nói, “Chúng ta có nên tìm một nơi thích hợp hơn cho… à…”

“Sự hủy hoại của tôi?” nàng mớm lời giúp đỡ, và chàng cảm nhận được một chút do dự biến mất trước cả khi nó xuất hiện. Nàng đứng dậy, duỗi thẳng hai vai, ghếch cằm lên và tuyên bố, trông như một nữ hoàng dũng cảm và quả quyết, “Vậy thì, ta đi thôi.”

Chàng dẫn nàng đi sâu vào trong mê cung, được chỉ dẫn bằng một kí ức xa xôi của cái lần Valerie và chàng đã bị lạc ở bên trong hàng giờ bởi vì họ đã bỏ qua một lối rẽ bí mật. Chàng chợt nghĩ ra khi họ bước đi trong một nhịp độ vừa phải rằng hai người cần phải giới thiệu lẫn nhau, nhưng khi chàng nhắc đến chuyện này, nàng đã bảo với chàng rằng nàng đã biết chàng là ai. “Còn cô là?” Nicki thúc giục khi nàng không có chút biểu hiện gì là sẽ tự nguyện cung cấp thông tin đó cho chàng.

Ở đâu đó trong trí óc mờ mịt, rối tung rối mù của Julianna vì sự không thực mơ màng của buổi đêm và của ánh trăng và người đàn ông đẹp trai đáng khao khát bên cạnh nàng, cuối cùng sự cảnh giác cũng lên tiếng. Cố gắng nghĩ ra một cái tên giả để nói với chàng, nàng liếc xuống bộ váy của mình, “Marie,” nàng nói sau một thoáng ngần ngừ. “Ngài có thể gọi tôi là ‘Marie’”

“Như trong “Antoinette”?” Nicki chế giễu, tự hỏi tại sao nàng lại nói dối.

Để trả lời, nàng giơ tay trái lên trong cơn hứng khởi và vui vẻ nói, “Hãy cho họ ăn bánh ngọt!*** Một giây sau nàng đứng bất động. “Chúng ta đi đâu đây?”

“Tới phòng ngủ của tôi.”

Julianna nhẩm lại trong đầu những khả năng gây một sự hủy hoại. Ba điệu nhảy với cùng một người đàn ông. Cho phép người đàn ông thể hiện sự mê đắm. Và ở một mình trong một căn phòng với một người đàn ông. Một căn phòng. Phòng ngủ. Nàng gật đầu đồng tình.

“Rất tốt, tôi cho là ngài biết nhiều về chuyện đó hơn tôi.”

Tôi nghi ngờ chuyện đó đấy, Nicki lạnh nhạt nghĩ.

Họ đi tiếp trong sự im lặng dễ chịu, và Nicki cũng thích điều đó ở nàng nữa. Nàng không cảm thấy cần phải nói chuyện liên miên. Khi cuối cùng nàng cũng phá tan sự im lặng, thậm chí khung thời gian của nàng cũng chính xác, mặc dù chủ đề của nàng lại là một sự kinh ngạc lần đầu tiên nữa của chàng trong cái kho kinh nghiệm với phụ nữ. Nàng đang nhìn xuống dưới đất khi nàng chợt ngẩng đầu lên và buồn bã nói, “Tôi thường thấy mình băn khoăn về những con giun. Ngài thì sao?”

“Không nhiều,” Nicki đùa cợt nói dối, nuốt đi một tiếng cười, “như tôi thường thế.” Chàng không thể nhớ đã cười nhiều như thế này trong suốt cả một tuần.

“Vậy thì hãy xem xét chuyện này xem liệu ngài có thể nghĩ được một câu trả lời hay không,” nàng gợi ý bằng giọng nghiêm trang của một nhà khoa học đang bối rối. “Nếu Chúa định để cho chúng trườn trên mặt đất như chúng vẫn làm, thì tại sao chúng lại không có đầu gối?”

Nicki đứng chết lặng, đôi vai chàng rung lên với trận cười không cưỡng lại được khi chàng quay hẳn về phía nàng. “Cô vừa nói gì cơ?”

Một khuôn mặt thiên thần ngước lên nhìn chàng, đôi mắt sáng long lanh, bộ ngực phập phồng mời gọi phía trên cổ áo, đôi môi phóng khoáng mấp máy những câu chữ. “Tôi đã hỏi là tại sao những con giun lại không có đầu gối.”

“Đúng là những gì tôi nghĩ cô đã nói.” Nắm lấy hai vai nàng, chàng đột ngột kéo nàng vào trong vòng tay mình và đầu hàng trước thôi thúc không thể kiểm soát được để bưng bít tiếng cười của chàng trong đôi môi mềm mại đã gây ra nó. Chàng để nàng đi nhanh như khi tóm lấy nàng, không chắc liệu biểu hiện của nàng là kinh ngạc hay là khiển trách. Quyết định là không cần thiết cũng như không đáng phải bàn đến cả hai chuyện đó với một người sắp chia sẻ chiếc giường của chàng vì tiền, chàng bước lùi lại và quay đi.

Bất chấp điều đó, chàng không thể ngăn mình khỏi việc liếc nhìn nàng vài lần nữa trong bóng tối để đánh giá phản ứng của nàng, và chàng thả lỏng khi thấy một nụ cười hài hước nở trên môi nàng.

Chàng không hoàn toàn chắc chắc chàng đã rẽ đúng ở tất cả các lối rẽ cho đến khi họ vòng qua góc cuối và chàng tìm thấy lối ra bí mật dẫn vòng qua ngôi nhà. Biết trước là họ sẽ đi vào tầm nhìn trống trải của những người dự tiệc trong một vài bước chân – mặc dù cho đó là một khoảng cách khá an toàn – Nicki thận trọng đi bên trái nàng, chắn giữa ngôi nhà và nàng. “Tại sao chúng ta lại đang đi nhanh hơn?” nàng hỏi.

“Bởi vì từ đây chúng ta vô tình ở trong tầm nhìn từ khu vườn,” chàng cảnh báo.

Nàng ngó đầu qua chàng để tự nhìn. “Hãy cho họ ăn bánh ngọt!” nàng vui vẻ tuyên bố với một cái vẫy tay khác. Cao giọng lên, nàng nói to, “Tất cả các ngươi được ta cho phép ăn bánh ngọt!” Nicki cảm thấy cảm thấy đôi vai mình rung lên vì trận cười câm lặng, kinh ngạc, không cưỡng lại được, nhưng chàng không nói gì để khuyến khích một cơn cao hứng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.