CHƯƠNG 18: CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC (HẠ)
Đầu lưỡi ấm áp xẹt qua cổ Bạch Tề, nước bọt ẩm ướt ở trong không khí trở nên có chút lạnh lẽo, Bạch Tề bất giác (bỗng nhiên) run rẩy, thân mình đang ngồi trên đùi Trầm Duệ Tu lập tức cứng lại. Đầu lưỡi và đôi môi phối hợp nhau di chuyển xuống dưới, không lâu sau liền cắn nhũ tiêm của Bạch Tề, cả người Bạch Tề rung lên, hai tay khoác lên vai Trầm Duệ Tu, hé miệng thở dốc.
“Thực mẫn cảm…….” Thanh âm mang theo ý cười của Trầm Duệ Tu truyền đến, vào lúc không khí đã nhiễm chút *** như bây giờ có vẻ càng thêm khiêu khích.
Bạch Tề chưa bao giờ biết nhũ thủ của đàn ông cũng mẫn cảm như vậy, có lẽ liên quan một chút tới đối tượng, giờ phút này bị đầu lưỡi ấm áp liếm qua, bị hàm răng ôn nhu gặm cắn, bị đôi môi dịu dàng vuốt nhẹ, y gần như nhịn không được phát ra những thanh âm khác thường.
Tay Trầm Duệ Tu cũng đã vươn vào trong đồ ngủ của Bạch Tề, ở làn da mỏng manh nơi đùi nội sườn vuốt ve xoa bóp, lại cố tình không để ý tới cái nơi đang đứng thẳng đầy nhiệt tình kia, Bạch Tề bị hắn khiêu khích đến mau điên rồi, ngồi trên người Trầm Duệ Tu không ngừng cọ xát, nhưng thủ phạm gây ra lại chỉ lưu luyến nơi nhũ tiêm y, móng tay được cắt sửa chỉnh tề nhẹ nhàng gãi qua phần gốc đùi đang nóng lên của Bạch Tề, Bạch Tề rốt cục không thể nhịn được nữa cắn một ngụm lên bên vai không bị thương của hắn.
“Nhanh lên!” Bạch Tề rầu rĩ khẽ nói một tiếng.
Trầm Duệ Tu cười nhẹ: “Như thế đã chịu không được?”
“Câm miệng!”
Vừa dứt lời, Trầm Duệ Tu vươn tay ấn ngã y xuống giường, Bạch Tề nhất thời trở tay không kịp, đột nhiên đảo lại vị trí làm y có chút ngỡ ngàng chớp chớp mắt, yên lặng nhìn Trầm Duệ TU, một tay hắn chống xuống bên cạnh mặt Bạch Tề, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy ý cười.
“Như ngươi mong muốn.”
Thanh âm của Trầm Duệ Tu khàn khàn vang lên, nụ hôn nhiệt tình như muốn hòa tan đã hạ xuống, đầu lưỡi vén lên bờ môi chui vào trong miệng hoành hành không kiêng nể gì, cố gắng vươn tới sâu trong yết hầu, Bạch Tề bị nụ hôn sâu tràn ngập tính xâm lược này làm kinh sợ, ở phía trên Trầm Duệ Tu đã thở chậm lại, hắn lại thừa dịp y giãy dụa vươn tay kéo quần lót của y xuống.
Nhiệt huyết vốn đã sẵn sàng từ lâu lập tức được giải thoát khỏi trói buộc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua linh khẩu ướt đẫm, cả người Bạch Tề run lên suýt chút nữa tiết ra, nụ hôn của Trầm Duệ Tu càng thêm phiến tình, gần như làm Bạch Tề hít thở không thông.
“Trầm ………Trầm Duệ Tu, ngươi……..” Thật vất vả mới có thể hô hấp một chút không khí mới mẻ, Bạch Tề lườm Trầm Duệ Tu, dùng thanh âm run rẩy kháng nghị.
Khóe miệng Trầm Duệ Tu chứa một nụ cười xấu xa, đầu lưỡi lướt qua đôi môi, bộ dáng vô cùng quyến rũ.
“Ta cam đoan ngươi sẽ thực thoải mái.” Trầm Duệ Tu thấp giọng nói, tiếng nói bởi vì thấm chút *** mà trở nên khàn khàn từ tính.
Bạch Tề bị thanh âm của hắn hấp dẫn, ngơ ngác nhìn hắn tách ra hai chân của chính mình, cho tới khi cái nơi cần thư giải cấp bách kia bị ngậm vào một nơi ấm áp, Bạch Tề hô nhỏ một tiếng, khó tin nổi nhìn về phía Trầm Duệ Tu.
Khoang miệng mềm mại ấm áp bao vây lấy y, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua đỉnh của khối nhiệt, Trầm Duệ Tu xấu xa hút mạnh, cảm giác chặt chẽ mãnh liệt cùng khoái cảm không thể ngăn lại làm Bạch Tề ngâm khẽ một tiếng, thoải mái tới ngón chân y đều co vào, bụng dưới thắt lại bắn đi ra.
“Thực…..thực xin lỗi.” Bạch Tề bối rối xin lỗi, cho tới bây giờ nếu có nhu cầu cũng chỉ chính mình giải quyết, nay lần đầu tiên được người khác đối xử như thế, hoàn toàn là không thể chống cự mà đầu hàng.
Không nghĩ tới Trầm Duệ Tu ngược lại bật cười, vươn ngón tay lau đi chất lỏng đục đục bên khóe miệng thấp giọng nói: “Lần đầu tiên nếm thử, cảm giác cũng không tệ, phản ứng của ngươi làm ta có cảm giác rất thành công.”
Bạch Tề ngơ ngác nhìn thẳng hắn, bất giác nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt Trầm Duệ Tu hơi hơi híp lại, vươn sát lại gần mặt Bạch Tề, lông mi gần như sắp quét lên mặt y.
“Tiếp tục?” Thanh âm khàn khàn hỏi.
Bạch Tề ngốc hồ hồ gật gật đầu, sự thật thì y thoải mái tới mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.
Trầm Duệ Tu vươn lưỡi liếm qua mũi Bạch Tề, hành động vô cùng thân thiết như sủng vật là Bạch Tề trầm tĩnh lại, hơi hơi híp mắt thoải mái tới hừ hừ mấy thanh.
“Thực thoải mái?” Thanh âm mang theo cười khẽ của Trầm Duệ Tu vang lên, bất chợt cái tai bị cắn nhẹ, vành tai bị ngậm vào miệng nhẹ nhàng liếm mút, khoái cảm tê dại cũng không quá mãnh liệt, nhưng dễ dàng khiến người ta dỡ xuống cảnh giác. Bạch Tề đã có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy tay Trầm Duệ Tu chậm rãi trườn xuống bên hông y, cảm giác khủng hoảng làm cả người Bạch Tề run lên, nơi tư mật đột nhiên bị tham nhập làm y cảm thấy rất quái dị và không thói quen, y cố nén lại mong muốn đẩy Trầm Duệ Tu ra, cố gắng nhắm mắt lại.
“Đến, trở mình lại.” Thanh âm mang theo ý cười của Trầm Duệ Tu vang lên, “Lần đầu làm tư thế như vậy cũng thoải mái hơn, nếu không ngươi sẽ rất đau.”
Bạch Tề cảm thấy y sống tới giờ cũng chưa từng mất mặt như vậy. Y lặng im nhắm mắt lại, cứng ngắc co lại đầu gối trở mình.
“Thực nghe lời.” Thanh âm trêu tức kia còn không buông tha y.
“Muốn làm thì nhanh!” Bạch Tề thẹn quá thành giận, bực mình nói.
Những nụ hôn ướt mềm rơi xuống trên xương sống Bạch Tề, dọc theo đường cong xương sống dần dần đi xuống, tiếng nước và những xúc cảm mềm mại trên lưng làm phân thân vốn uể oải của Bạch Tề lại thẳng đứng lên, ngón tay cầm ra giường lại buộc chặt.
Cảm giác bị gel trơn xâm nhập có chút lạnh lẽo, nhưng khi ngón tay bắt đầu ra vào rất nhanh y cảm thấy nóng lên, không phải khoái cảm ở sinh lý mà ở tâm lý. Bởi vì là Trầm Duệ Tu, cho nên cảm thấy có thể nhận.
Móng tay nhẹ nhàng quét qua nội bích mềm mại, mang tới một cảm giác khác thường, ngón tay càng ngày càng xâm nhập, lại thêm một ngón, phần lớn gel bị đẩy ra, chất lỏng màu trắng ngà trông giống như dịch thể, làm huyệt khẩu nhạt màu càng thêm mấy phần tình sắc.
Tiếng thở dốc của Bạch Tề dần dần rõ ràng, trong cơn mơ mơ màng màng hình như có một loại khoái cảm tê dại theo xương sống chạy thẳng lên, y không khỏi run rẩy một chút, trong miệng phát ra những tiếng rên thật nhỏ.
Trầm Duệ Tu nằm ghé lên người y hôn vào sau gáy y, trong yết hầu phát ra vài tiếng nỉ non: “Có một chút thôi tình(kích dục) trong thành phần, như vậy ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Cảm giác khô nóng làm người ta động tình, Bạch Tề ô một tiếng, ngón tay càng nằm chặt ra giường bên dưới, nơi bí ẩn trên thân thể bị ngón tay ra ra vào vào khuếch trương, cảm thụ được tầm mắt nóng rực của đối phương, cái loại cảm giác bị nắm giữ từ trong tới ngoài này làm kẻ khác sợ hãi.
“Nơi này……….hút thật chặt.” Trầm Duệ Tu nhẹ nhàng liếm hút tai bạch tề, cảm giác run rẩy làm Bạch Tề nhắm chặt mắt, lời trêu chọc tình sắc này làm người ta đỏ mặt.
“Câm miệng, muốn làm thì mau lên!”
“Vậy ta sẽ không khách khí.” Trầm Duệ Tu cười khẽ, một tay đỡ lấy thắt lưng ướt đẫm mồ hôi của Bạch Tề, đẩy người một cái.
“Ngô………”Bạch Tề cúi đầu đau kêu một tiếng, cảm giác thống khổ khi chỗ tư mật bị căng ra làm cho phút chốc trước mắt y biến thành màu đen, Trầm Duệ Tu nhẹ nhàng liếm hôn ở say gáy y, chút cảm giác tê dại thoáng giảm bớt thống khổ, ngay sau đó những cái hôn ôn nhu ngay lập tức biến thành gạm cắn không chút lưu tình.
Huyệt khẩu đột nhiên bị căng ra, giây phút bị xuyên qua kia làm Bạch Tề cảm thấy mình bị xé rách, có tiền diễn và khuếch trương nên tốt xấu cũng không chảy máu, nhưng cái cảm giác bị căng ra này hoàn toàn khiến y cứng ngắc tại chỗ không thể động đậy. Trầm Duệ Tu dường như đang nhẫn nại, một tay ở dưới người y bộ lộng, một tay khẽ vuốt ve trước ngực y.
Cảm giác khẩn trương và cứng ngắc vì bàn tay vuốt ve trên cơ thể mà dần giảm bớt, Bạch Tề nhăn mặt thấp giọng nói: “Ngươi động đi………….”
Vừa dứt lời cự vật nhét trong tiểu huyệt đã rút ra khỏi một chút, lại xuyên vào thật mạnh, Bạch Tề khẽ ngâm một tiếng, thanh âm nghẹn ngào từ chỗ sau trong yết hầu truyền ra, vật cứng thô to hơn ngón tay rất nhiều ra vào trong cơ thể, cùng với những tiếng nước làm kẻ khác đỏ mặt, những lần di chuyển thong thả hữu lực không lần nào không khiến Bạch Tề run rẩy nức nở thành tiếng.
Những lần đút vào rút ra lặp đi lặp lại, sự thống khổ dần giảm bớt đi, cảm giác tê dại từ trong cơ thể truyền đến dần dần thay thế cho đau đớn, hai mắt Bạch Tề mê li hơi khép lại, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ. Bàn tay lửa nóng vuốt ve thứ đang dựng đứng phía trước, Bạch Tề bị loại cảm giác trước sau giáp công này khiến cho nức nở liên tục, gần như là thét lên rồi bắn ra.
Thân thể co lại cho nên nội bích cũng gắt gao ôm lấy Trầm Duệ Tu, sự chặt khít của nội bích ướt át lửa nóng khiến người ta đau đớn, Trầm Duệ Tu đè lại thắt lưng Bạch Tề cố gắng ra vào vài lần, rốt cục cũng tiết ra.
Tinh dịch phun ra trong cơ thể nóng đến cả người Bạch Tề run lên, toàn thân hoàn toàn mềm nhũn ở trên giường thở dốc.
Ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, cảm giác mệt mỏi vậy quanh y, Bạch Tề nỉ non một câu rồi thiêm thiếp ngủ đi, Trầm Duệ Tu kéo mặt y lên hung hăng hôn một cái.
“Quên đi, hôm nay bỏ qua cho ngươi.”
Bạch Tề mơ mơ màng màng nghe một câu như thế, còn không kịp nghĩ liền đã lâm vào giấc mộng ngọt ngào.