Điểu Ngữ Chuyên Gia

Chương 8: Chương 8: Nảy Sinh (Trung)




CHƯƠNG 8: NẢY SINH (TRUNG)

Hai con chim sẻ tới nhà Bạch Tề đòi ăn, líu ríu ở trên cửa sổ nhảy tới nhảy lui.

“Đói a đói a đói a, ta muốn hạt kê!” Một con chim sẻ nói.

“Ta muốn vụn bánh mì, muốn vụn bánh mì! Ăn kèm phải có nho khô!” Lại thêm một con chim sẻ tròn vo nhảy nhảy đôi chân nhỏ trên cửa sổ ồn ào, còn nghiêng đầu quan sát cửa tiệm nho nhỏ của Bạch Tề, hình như đang xem xét liệu ở đây có nho khô hay không.

“Còn cứ kén chọn sẽ không cho ăn hạt kê.” Bạch Tề lấy ngón tay chọc chọc con chim sẻ đòi nho khô, sau đó vãi một chút kê lên cửa sổ rồi nói.

Chim sẻ lấy lòng mổ mổ ngón tay y, sau đó ngoan ngoãn bắt đầu mổ mổ hạt kê ăn.

Đúng lúc này, xa xa truyền tới một tiếng thét thảm thiết, một con chim to đen tuyền vừa nhanh như chớp lao vào trong tiệm chim cảnh, vừa kêu to: “Nói ngươi không thấy ta!”

Đằng sau một đàn chim sẻ vỗ cánh bay đến, con cầm đầu còn kêu to: “Tiêu diệt quạ đen độc miệng bảo vệ loài chim an toàn, tước tước hữu trách (trách nhiệm của mọi con chim), tước tước hữu trách, nhìn thấy xin báo cáo, nhìn thấy xin báo cáo!”

Bạch Tề tốt bụng chỉ đường: “Bên trái.”

“Đa tạ!” Đàn chim sẻ như ong vỡ tổ ào ào bay về bên trái.

“Vừa rồi ngươi có nhìn thấy thứ gì màu đen bay vào không?” Con chim sẻ nhỏ đậu trên cửa sổ quay đầu hỏi.

“Không có, ta chẳng nhìn thấy cái gì. Đói quá, tiếp tục ăn đi.” Một con chim sẻ khác lắc lắc đầu nói.

Hai con chim sẻ ngươi xem ta ta nhìn ngươi, cuối cùng bình tĩnh cúi đầu mổ hạt kê.

Dạo gần đây, lũ chim sẻ càng ngày càng gian trá.

Vua tiên đoán quạ đen lúc này mới từ trong một cái tủ âm tường chui ra, gật gù đắc ý nói: “Đi hết rồi?”

Bạch Tề vãi hạt kê cho hai thực khách: “Còn hai con.”

Quạ đen lập tức tối sầm mặt, lại chui vào trong tủ âm tường.

“Ngươi có bệnh sợ chim sẻ sao?” Bạch Tề bất đắc dĩ hỏi. Trông người thì to như vậy mà lại đi sợ chim sẻ, thật sự là mất mặt vô cùng, cũng không học con chim khách nhà nó, gặp diều hâu cũng dám giựt lông lao lên vật lộn, là một con ác quỷ chim gặp chim sợ.

“Chúng nó suốt ngày đánh ta! Cả một đám!” Trong tủ âm tường truyền ra âm thanh rầu rĩ.

“Ta cảm thấy nó có bệnh sợ sinh vật tập trung đông đúc, ngươi nói xem?” Chim sẻ nhỏ vừa mổ hạt kê vừa hỏi đồng bạn nó.

“Chúng ta chỉ có hai a, rất đông đúc sao?” Một con chim sẻ khác hỏi ngược lại.

“Ngô, có lẽ nó nhìn hạt kê rơi đầy cửa sổ cảm thấy thật sự đáng sợ, cho nên………”

“Tiểu tử này thật đáng thương.” Chim sẻ nhỏ lắc đầu thương cảm nói, “Vậy nó làm sao ăn được hạt kê a, nhìn đến một bình kê đã bị hù chết.”

“Nó rất to, hẳn là đại tử.” Chim sẻ nói.

“Đúng rồi, đại tử này đáng thương…………Sao ta lại cảm thấy nghe rất kỳ quái a, vẫn kêu là đại ngốc cho dễ.”

Bạch Tề nhịn cười, quay đầu lại nhìn tủ âm tường, nghĩ thầm con quạ độc miệng này sao không thể sửa lại cái tật hay nói lung tung của nó a.

Hai con chim sẻ ăn uống no đủ xong vui vẻ bay đi, đại ngốc rốt cuộc cũng rụt rè từ trong tủ âm tường đi ra, bị ánh mắt cười nhạo của Bạch Tề làm tức giận, lớn tiếng la mắng: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy quạ đen sao!”

Bạch Tề nga một tiếng, cười tủm tỉm nói : “Ta chưa thấy con quạ nào bị chim sẻ đuổi tới mức phải chui vào tủ âm tường.”

“Vớ vẩn, ông đây không thèm bắt nạt lũ chim sẻ bé xíu đấy!”

Bạch Tề quay đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “A, có chim sẻ!’

Khi quay đầu lại quạ đen đã không thấy đâu, hiển nhiên, nó lại chui vào tủ âm tường mà run rẩy.

“Này, ta lừa ngươi thôi, đồ ngốc.” Bạch Tề cười hì hì cứu quạ đen từ tủ âm tường ra, quạ đen giận trừng mắt lườm y.

“Ta nguyền rủa ngươi.” Quạ đen oán hận nói.

“Điềm lành xin miễn.” Bạch Tề đáp lại rất nhanh.

“Hừ, ta đây nguyền rủa tên họ Trầm kia!” Quạ đen nâng đầu đắc ý nói.

“Này, ngươi với hắn không oán không cừu, sao lại cứ bám lấy người ta không tha a.”Bạch Tề bắt lấy quạ đen gõ gõ đầu nó nói.

“Đừng cho là ta không biết, tiểu tử ngươi ba ngày hai lần chạy tới phòng bệnh người ta, niềm nở ần cần, gần nhất còn tới nhà người ta ăn cơm, cha mẹ cũng đều gặp rồi. Sách sách sách (tiếng chép miệng), ta sớm đã nghe mấy con chim sẻ ven đường bát quái hết rồi.” Quạ đen đắc ý đung đưa đầu nói.

“……….Hôm nay cuối cùng thì ta cũng biết cái câu người mại *** gặp kẻ bán *** là có ý gì. Ta cùng Trầm Duệ Tu tuyệt đối, tuyệt đối không phải cái loại quan hệ mà ngươi nói.” Bạch Tề vẻ mặt hắc tuyến thanh minh.(vẻ mặt hắc tuyến giống thế này =.=|||)

“Ngươi dám nói ngươi đối với người ta không có thiện cảm?” Quạ đen liếc nhìn y, vẻ mặt không tin.

“Có thiện cảm là một chuyện.” Bạch Tề bĩu môi nói, “Này, cho dù ta đối với hắn có thiện cảm nhưng cũng không có nghĩa bọn ta là một đôi a.”

“Cạc cạc, ai biết được, nếu không ta tới tiên đoán cho ngươi một chút?” Vua tiên đoán quạ đen nghiêng đầu nhe răng cười nói – nhìn đến một con chim nhe răng ra cười, tuyệt đối không phải là một chuyện làm cho người ta vui vẻ, hơn nữa nơi mà nó lộ ra dữ tợn nhất lại là ánh mắt.

“Không cần, ngươi là đồ quạ đen độc miêng! Lần trước chính ngươi tiên đoán Trầm Duệ Tu bị đâm xe! Nếu ngươi còn độc miệng ta liền đem cả bầy chim sẻ ở công viên đều gọi tới – đánh chết ngươi.” Bạch Tề âm trầm uy hiếp.

Ăn cơm đi ngủ đánh quạ đen, ba chuyện vui lớn của đời người a.

———-“……. Ta cùng Trầm Duệ Tu tuyệt đối, tuyệt đối không phải cái loại quan hệ mà ngươi nói.” Trầm Duệ Tu sắp vào tới cửa lại nghe được tên của chính mình, liền lập tức dừng lại.

Bạch Tề hình như đang nói chuyện với ai đó, nhưng là Trầm Duệ Tu chỉ nghe được mấy thanh nha nha của quạ đen.

———–“ Có thiện cảm là một chuyện. Này, cho dù ta đối với hắn có thiện cảm nhưng cũng không có nghĩa bọn ta là một đôi a.”

———–“ Không cần, ngươi là đồ quạ đen độc miêng! Lần trước chính ngươi tiên đoán Trầm Duệ Tu bị đâm xe! Nếu ngươi còn độc miệng ta liền đem cả bầy chim sẻ ở công viên đều gọi tới – đánh chết ngươi.”

Khóe miệng Trầm Duệ Tu mang theo ý cười, ít nhất, hắn cũng không phải không có hy vọng, không phải sao?

Nhận được cuộc gọi của Trầm Duệ Tu rồi đi tới ngoài công viên, trời đã tối, đèn đường chiếu sáng đường cái. Một chiếc xe chạy qua, đèn xe ánh lên khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của Trầm Duệ Tu, lúc sáng lúc tối, lại tăng thêm sự ái muội và ôn nhu vô hạn.

Hắn tựa vào xe, nhìn thấy Bạch Tề từ xa chạy tới, vươn tay vẫy vẫy y.

“Đi đâu?” Bạch Tề hỏi.

“Tới một nơi thú vị.” Trầm Duệ Tu cười cười ra vẻ thần bí nói, gợi lên trí tò mò của Bạch Tề. Mắt thấy không có cách nào làm Trầm Duệ Tu nói ra, y cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào phó tòa.

“Ngươi bây giờ lái xe có bị ám ảnh không?” Bạch Tề đột nhiên hỏi.

“Nếu không thì ngươi lái?” Trầm Duệ Tu quay sang trêu đùa.

Bạch Tề yên lặng quay đầu đi, xe đắt tiền như vậy nếu như bị y cọ xước một chút sơn, đem y bán đi cũng bồi thường không đủ, y vẫn là thành thành thật thật làm hành khách đi – tuy rằng lái xe trước đây không lâu vừa bị tai nạn.

Xe dừng ở ngã tư đường, Bạch Tề yên lặng đếm số giây chờ đèn đỏ, bỗng nhiên giống như bị cái gì ám thị, quay đầu sang nhìn Trầm Duệ Tu.

Trầm Duệ Tu một tay khoát lên trên tay lái, một tay gác trên cửa kính xe hơi hơi nghiêng người nhìn Bạch Tề, dưới hàng lông mi dài đôi mắt đen vì phản xạ lại ánh đèn ngoài cửa xe, lại càng rạng rỡ, lấp lánh như sao.

Nụ cười có chút ái muội đó làm trái tim Bạch Tề đình trệ, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, thôi miên chính mình rằng vừa rồi chẳng thấy bất cứ thứ gì.

Trầm Duệ Tu qua kính chiếu hậu nhìn đến sườn mặt Bạch Tề, nụ cười trên mặt càng thêm thích thú. Đột nhiên hắn giống như phát hiện ra chuyện gì, đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại – chiếc xe xa xa ở đằng sau đã đi theo họ khá lâu rồi.

Trầm Duệ Tu nghiền ngẫm rồi cong lên khóe miệng, bị theo dõi thế này cũng không phải một hai lần, nhất là vụ tai nạn trước, nếu không phải khả năng lái xe của hắn rất tuyệt chỉ sợ đã xong đời ở lúc ấy rồi, năm đó khi Trầm gia còn đang lăn lộn trong hắc đạo hắn còn từng bị bắt cóc, sau lại Trầm lão gia tử rửa tay chậu vàng đem sản nghiệp của gia tộc tẩy trắng, hiện tại chính là một thương nhân “trong trong sạch sạch”, đáng tiếc, đen thì dễ còn muốn trắng lại thì thật khó khăn.

“Đua xe bao giờ chưa?” Thanh âm mang theo ý cười của Trầm Duệ Tu vang lên, Bạch Tề a một tiếng, lắc đầu.

“Vậy thì hôm nay thử xem đi.” Trầm Duệ Tu nói, dẫm mạnh chân ga, Bạch Tề theo quán tính, người bị đập mạnh lên ghế xe.

“Này này này, đứng như vậy a…………” Bạch Tề nhìn đồng hồ tốc độ chỉ 100 hơn nữa còn đang tiếp tục tăng 110, 120…..Y cảm giác mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc!

Khi tới khúc ngoặt Bạch Tề sợ nhắm chặt mắt lại không dám nhìn, tim đập càng ngày càng nhanh giống như sắp vỡ ra, cuối cùng y cũng biết người này bị tai nạn như thế nào!

“Dừng dừng dừng a a a a a ——–” Cảnh tượng suýt nữa đâm vào chiếc xe đối diện khiến Bạch Tề vừa mở mắt ra xem tình hình sợ tới mức thét to lên, rồi lại lập tức nhắm mắt lại.

Thần linh a, để y ngất xỉu đi! Nếu không thì để cho cái tên đang điên cuồng đua xe kia tỉnh lại đi!

Không biết đã rẽ bao nhiêu lần, xe rốt cục giảm tốc độ rồi ngừng lại. Bạch Tề sắc mặt trắng bệch hoảng hốt chưa kịp bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt dại ra. Trái tim vì kinh hoảng đập thình thịch rốt cuộc cũng chậm lại, từ từ khôi phục bình thường.

Không chết thật quá tốt, Bạch Tề âm thầm phỉ nhổ trong lòng, về nhà nhất định phải đốt ba nén hương.

“Có khỏe không? Vẻ mặt ngươi trông rất tệ.” Trầm Duệ Tu vươn người lại gần Bạch Tề, cười nói. Vì dựa vào gần, hơi thở ấm áp của Trầm Duệ Tu dừng lại bên tai Bạch Tề, cảm giác hơi ngứa và không tự nhiên làm cho Bạch Tề lùi sang bên cạnh, cái tai cũng đỏ lên.

Y cứng ngắc quay đầu đi dựa lên trên cửa kính, yếu ớt phun ra ba chữ: “Ta hận ngươi.”

Trầm Duệ Tu nghe vậy cười to, vỗ vỗ bả vai Bạch Tề an ủi rồi giúp y cởi ra dây an toàn.

“Còn đi được không? Cần ta ôm ngươi đi vào không?” Trầm Duệ Tu trêu đùa.

Nhiệt huyết của Bạch Tề lập tức dâng lên, đầu tiên là thao thao bất tuyệt về đua xe gây nguy hiểm cho bản thân ra sao, nguy hại cho xã hội thế nào, sau đó lại phân tích tai nạn xe cộ có thể gây hại ra sao cùng với tiếng còi xe cảnh sát mà vừa rồi y loáng thoáng nghe thấy, cuối cùng nghiêm túc dạy dỗ Trầm Duệ Tu rằng thanh niên không nên ham muốn tìm kiếm kích thích, an toàn là quan trọng nhất, an toàn là quan trọng nhất!

Trầm Duệ Tu cười tủm tỉm nghe y lải nhải, còn liên tiếp gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng hiển nhiên hắn chính là kẻ có thái độ tốt nhưng dạy mãi không chừa còn nhiều lần tái phạm. Bạch Tề đành phải thở dài một tiếng: “Vì tính mệnh an toàn, về sau ta vẫn dựa vào hai chân của mình để giải quyết vấn đề giao thông đi.”

“Nếu là người bình thường ta cũng sẽ không mang hắn đi đua xe.” Trầm Duệ Tu giống như vui đùa nói.

Bạch Tề liếc hắn một cái, hừ một tiếng, mở cửa xe đi ra ngoài, vì hình tượng y đành phải chịu đựng hai chân run rẩy mà đứng thẳng rồi đi nhanh về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.