CHƯƠNG 11: TIẾN TỚI (TRUNG)
Yêu đương là từ cách Bạch Tề có chút xa xôi. Từ nhỏ y ngoan ngoãn nghe lời cùng bạn gái trong lớp duy trì khoảng cách, yêu sớm là từ không có duyên với y, khó khăn lắm mới lên đại học có thể quang minh chính đại yêu đương, y lại phát hiện tính hướng của mình không thích hợp, thật tốt, bẻ cũng không thẳng lại được.
Bạch Tề sống hơn hai mươi năm ngay cả một phong thư tình cũng chưa nhận được, nhưng được thổ lộ cũng không phải lần đầu tiên, thời còn học đại học cũng được một học muội trong xã đoàn đến thổ lộ, lúc ấy y ngẩn người, rối rắm về tính hướng của mình một chút, rồi dứt khoát từ chối, trong lòng thầm nghĩ nếu là tiểu thiếu niên có khi y liều mình gia nhập đội ngũ những người đang yêu, kết quả suốt bốn năm y vẫn chưa thoát khỏi “Hội những người độc thân”, hằng năm tới ngày lễ độc thân còn cùng mấy thằng bạn cũng cô đơn khác đi ăn mỳ sợi, cùng nhau phỉ nhổ con mẹ nó cuộc đời thật tịch mịch như tuyết, cũng không có em nào tới an ủi tâm hồn phẫn hận của bọn họ – đương nhiên Bạch Tề nghĩ muốn là đàn ông.
Tốt nghiệp đại học xong về nhà trông tiệm chim cảnh, cả ngày hầu hạ một đám đại gia líu ríu thích bát quái, cuộc sống cũng rất thoải mái. Nhưng còn yêu đương…. Mấy bác gái ở gần tiệm chim cảnh và công viên Phong Sơn đối với chuyện chung thân đại sự của y làm mối rất nhiệt tình, nhưng các bác gái có nhiệt tình thế nào đi nữa cũng sẽ không giới thiệu đàn ông cho y nhận thức a, cứ như vậy Bạch Tề ở giữa một đám đại thúc đại gia mang theo tính hướng đã bị cong đi của mình mà rối rắm không thôi.
Sau đó Trầm Duệ Tu xuất hiện, ở đúng thời gian, đúng địa điểm, gặp gỡ Bạch Tề. (kết câu này quá >///