Điệu Nhạc Blue Trên Chuyến Tàu Điện Ngầm

Chương 24: Chương 24




Chương 14:

Gặp Thanh Đài lần đầu

Không biết từ lúc nào tôi đã phát hiện thấy, cả thế giới này đều đảo ngược hết cả, hoặc có thể nói là bị méo mó hết rồi. Những người đối tốt với mình chưa chắc đã thật sự là tốt, có thể sau lưng sẽ tuôn chảy ra một mạch nước ngầm và giết chết ta, những người không tốt với ta chưa chắc đã là không tốt hẳn, có thể sau lưng lại lặng lẽ ủng hộ ta. người tốt đối với mình chưa chắc đã tốt hẳn, giống như Cố Đại Nhân. Bây giờ người xấu đối với mình chưa chắc đã xấu hẳn như Lý Tử Lô. Nghe mưu kế của tổng giám đốc và Cố Đại Nhân trong việc tiếp tục chiếm đoạt quyền lực trong công ty, sắp xếp cơ cấu nhân sự để mong giành được càng nhiều lợi ích, tất cả đều ở trong tai tôi nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.

Từ trước tới giờ tôi rất thích tung hô sự vĩnh cửu của tình bạn, đã từng thề thốt thành khẩn trước mặt Tiểu Du về tình huynh đệ, để rồi vứt bỏ những lời nói chân tình của người ta sang một bên, để rồi bây giờ phát hiện ra rằng, “Con người không vì bản thân thì sẽ bị trời chu đất diệt”. Chỉ dưới tiền để thoả mãn lợi ích của bản thân mình thì những gì là tình bạn, tình yêu mới đạt đến giới hạn vô tư được. Tôi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi bóng tối, trong lòng bỗng dưng loé lên một ý nghĩ, nếu ngay lúc này tôi đột nhiên bước tới đến đứng trước mặt hai người họ thì họ sẽ phản ứng như thế nào đây. Nhưng tôi sẽ không làm vậy, mà chỉ có thể kéo cao cổ áo của mình bước nhanh ra cửa. Kể từ lúc này, hai người sau lưng tôi sẽ không còn một chút quan hệ gì với tôi nữa hết . Tôi nghĩ cách làm của Cố Đại Nhân, tổng giám đốc cũng không có gì là sai, người ta cũng là vì bản thân mình, nếu nói sai thì chỉ nên trách chính bản thân mình mà thôi.

Bước ra khỏi quán cà phê, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhưng ánh trăng giữa tháng lại có một chút ảm đạm . Tôi xua đuổi những hận thù tích trữ trong lòng mình, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, bỗng nhiên trong trái tim bước ra một người, một Lý Nhược với nụ cười đầy dịu dàng ẩn ý .

Do dự một lúc, cuối cùng tôi cũng không gọi điện cho Lý Nhược. Mình đã là một thằng đàn ông thất nghiệp, vài ngày nữa cũng phải đi xin việc để đảm bảo không bị chết đói ,bây giờ tình yêu đối với tôi mà nói là một cái gì đó xa vời. Ngoài ra, cuộc hẹn ngày mai với Chu Hoàn tôi cũng phải suy nghĩ xem có nên đi hay không? Tôi uể oải với cái cơ thể mệt mỏi của mình lê bước về nhà. Khi mở cánh cửa ra, tôi ngẩn người với khung cảnh đập vào mắt mình, một phòng khách vốn gọn gàng sạch sẽ, bỗng trở lên lộn xôn, ngay lúc đó trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ là đã bị kẻ trộm vào khua sạch rồi.

Bổ nhào vào phòng ngủ, tôi mới thấy tất cả đều là sự thật, chiếc máy tính hàng ngày tôi lên mạng đã không còn thấy nữa, tất cả quần áo trong tủ đều bị ném lên giường, chiếc đàn tự mua ình vào sinh nhật năm ngoái cũng biến mất.

Nhìn vào căn phòng bừa bộn, tâm trạng đang rất kiên cường mạnh mẽ của tôi, trong nháy mắt bỗng tan vỡ bởi sự công kích của cái tát tai và sự rời đi của Hinh Văn , bởi sự lừa dối của Cố Đại Nhân , tổng giám đốc và Đàm Kỳ Vĩ, ba người họ đang nhe răng cười một cách dữ tợn với tôi, tôi sợ hãi chạy ra khỏi công ty, Lý Nhược ở phía sau gọi tên tôi. Tôi rất muốn quay lại nhìn cô ấy, nhưng trong chốc lát tôi đã đứng dưới tầng của công ty, người bảo vệ dửng dưng nhìn tôi, không còn chút nhiệt tình ban đầu, trước cửa còn xuất hiện Chu Hoàn đang tựa người vào cửa xe mỉm cười với tôi. Lý Tử Lô đứng sau cũng nhìn tôi, trong khi Hinh Văn với bộ quần áo trắng tinh mái tóc xoã ngang vai, đang bần thần bước ra ngoài đường quốc lộ, mặc cho những dòng xe đang chạy xung quanh. Nhìn thấy một chiếc xe tải chạy đến gần cô ấy, tôi vội vàng chạy đến, nhún người đẩy Hinh Văn sang bên canh, ngay lúc đó bỗng thấy mặt mũi xa xầm lại, cơ thể đau buốt như bị xé ra từng mảnh, tôi hét lên một tiếng to, tiếng điện thoại êm ả bên tai đổ chuông, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng .

Mở mắt ra tôi thấy mình đang cuộn tròn trong cái ga giường và nằm dưới nền nhà giữa đống đồ đạc bừa bãi, quay ra nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã quá trưa rồi. Tôi cầm điện thoại lên nghe, thấy giọng rất nho nhã nhẹ nhàng của Chu Hoàn, “Chờ cậu nửa ngày rồi đấy, rút cục là cậu có đi không?”. Nghe xong tôi mới nhớ ra có hẹn với Chu Hoàn. Tôi thở dài nơi,”Chờ tôi nửa tiếng nữa, bây giờ tôi mới dậy”. Chu Hoàn cười vài tiếng và tắt máy.

Nhìn mình trong gương, mái tóc vốn mềm mại óng mượt rối tung, điều kinh ngạc hơn trên mặt dường như bao phủ một lớp bụi đất, dùng khăn mặt lau nhưng không sạch. Sau một đêm bạc nhược cằm đã mọc lởm chởm râu ria, nhìn mình như già hơn vài tuổi. Sau khi vệ sinh qua loa. Tôi bước ra khỏi cửa, thầm cười với dáng vẻ của mình bây giờ, chắc chắn sẽ làm Chu Hoàn rất ngạc nhiên. Tôi có nên kể cho Chu Hoàn nghe tình trạng tồi tệ của mình không nhỉ? Có thể anh ta sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng tôi có nên tin bất kì ai nữa không?

Rất nhanh sau đó tôi đi đến nơi Chu Hoàn đang chờ, thấy anh ta đang đứng dựa vào cửa xe để đọc báo. Tôi cất tiếng chào. Chu Hoàn quay người lại nhìn tôi đến vài giây rồi bỗng lắc đầu cười gượng, sau đó hai chúng tôi cùng lên xa. Không để Chu Hoàn hỏi, tôi dửng dưng nói,” Đi thôi, đến nơi chúng ta cần đến”. Chu Hoàn gật đầu, lái xe trên đường quốc lộ khi ra khỏi thành phố hoa lệ, tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Xe chạy khoảng hơn một tiếng thì giọng Chu Hoàn cất lên, “Đến rồi, dậy đi thôi!”.

Dưới ánh chiều tà, cảnh sắc giữa sông núi được tôn lên rất đẹp, hai bên đường là hàng cây không tên thẳng tắp, gió thổi đến tạo ra những tiếng xào xạc, thỉnh thoảng một vài chiếc lá vàng rơi xuống. Tôi chỉ ra ngoài, “Ở đây à? “, Chu Hoàn cười,” Ở phía trước! Tôi chỉ dừng xe ở đây thôi”. Theo tay anh ấy chỉ, tôi nhìn thấy một cánh rừng xanh tươi đẹp kéo dài theo đường quốc lộ , phía cuối hiện ra thấp thoáng một ngôi nhà lớn màu trắng, trong tình cảnh này, thật khó nói ra rõ sự lãnh đạm nghiêm trang ở đây. Hai chúng tôi xuống xe, cũng song song bước trên những chiếc lá xốp mềm rơi dưới đất và đi về phía ngôi nhà màu trắng . Chúng tôi nghe thấy được cả hơi thở của núi rừng, cùng với đó , những nỗi buồn trong lòng tôi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tôi vừa thưởng thức cảnh đẹp phía xa, vừa hỏi,” Đây là nơi nào?” .Nghe xong sắc mặt Chu Hoàn bỗng sầm lại , rất lâu sau mới thốt ra được một câu,”Viện an dưỡng!”. Tôi bật cười hỏi lại, “Cái gì?” .Cứ nghĩ rằng Chu Hoàn sẽ đưa tới nghĩa địa , không ngờ lại là viện an dưỡng, ngay lúc đó trong lòng tôi hiện ra vô số những dấu hỏi.

Đi bộ vài phút, hai chúng tôi đến trước ngôi nhà màu trắng, cổng lớn được làm bằng sắt với kiểu dáng đã rất cũ, so với đống lá bên lề đường, xem ra vẵn giản dị trầm lặng hơn. Cả viện an dưỡng yên tĩnh đến lạ thường, ngoài một người ngồi gác cửa lớn, không nhìn thấy bóng dáng ai nữa. Chu Hoàn tiến đến gần trạm gác, gật đầu với người bảo vệ sau đó đưa tôi vào trong. Xem ra Chu Hoàn rất thường xuyên đến đây, nếu không, không thể chào một câu là có thể vào như vậy được.

Tôi thật sự ngạc nhiên với sự sắp xếp hoa lệ bên trong ngôi nhà, nó hoàn toàn khác hẳn với sự giản dị bên ngoài, đúng là một trời một vực. Không chờ tôi hỏi, Chu Hoàn đưa tôi đi qua một hành lang, đi ngang qua mấy người mặc áo dài trắng, có thể đó là bác sĩ hoặc y tá gì đó, nhưng qua những gian phòng bệnh, không hề ngửi thấy có mùi thuốc. Viện an dưỡng này có gì đó thật lạ lùng. Cửa của mỗi gian phòng tuy đều là kính có hoa văn, cho nên bên ngoài thường không nhìn thấy rõ bên trong, cũng làm tôi khó mà nhìn thấy được viên an dưỡng này chăm sóc những người bệnh như thế nào. Mọi người đều biết, viện an dưỡng phân làm nhiều loại, có nơi chỉ chăm sóc người già, có nơi chăm sóc người bệnh, có nơi là bảo vệ sức khoẻ, có nơi là phục hồi chữa trị, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa biết nơi này thuộc loại nào. Hai chúng tôi đi đến cuối hành lang, đẩy cửa một phòng đã ngửi ngay thấy một mùi rất khó tả, làm cho chiếc mũi của tôi ngứa ngứa, thấy chua chua ở giữa cổ họng, Chu Hoàn không bước vào , tôi cũng lặng lẽ đứng sau anh ta. Chu Hoàn biến vào trong, nhẹ giọng hỏi, “Thanh Đài, tôi đưa Vô Y đến rồi”.

Có phải tôi nghe nhầm không vậy? Hay là Chu Hoàn nói nhầm? Hôm trước ở bãi biển chính Hinh Văn đã nói Thanh Đài đã chết rồi cơ mà? Tại sao vẫn còn trên trần gian này? Tôi nghiêng người nhìn thấy một người mặc bộ quần áo màu trắng, người rất gầy, đang ngồi trên ghế lăn, quay mặt ra phía cửa sổ ngắm ánh chiều tà, bức tường vốn màu trắng đã thành màu vàng dưới sụ chiếu rọi của ánh mặt trời.

Nghe thấy giọng của Chu Hoàn, người thanh niên tên Thanh Đài bám hai tay vào thành xe lăn , run rẩy đứng lên. Nhìn cảnh tượng đó, tôi rất muốn đến giúp đỡ anh ta đứng lên, nhưng Chu Hoàn không có một chút ý định đó, tôi ở phía sau cũng cứ trân trân đứng nhìn. Qua dáng vẻ phía sau của Thanh Đài thì có thể thấy anh đang bị bệnh, mà còn là bệnh rất nặng, người gầy như que củi. Tôi đang quan sát thì anh ấy đã đứng dậy, mà còn đứng rất thẳng giống như cái lao đứng thẳng trước cửa sổ, có vẻ như chiều cao cũng cao bằng tôi. Chu Hoàn quay lại nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó bước vào, tôi cũng bước theo anh ta. Ở đầu giường có một lọ hoa được cắm một bó hoa tươi, bên trên còn vương một vài giọt nước, chắc có người đến thăm.

Thanh Đài đột ngột quay người sang nhìn tôi, ánh mắt của hai người khi nhìn nhau giống như tia chớp trong mưa gió trộn lẫn vào nhau giữa đêm tối và loé sáng. Nếu hôm qua tôi gặp người này, chắc chắn không thừa nhận anh ta giống tôi, nhưng hình dạng của tôi hôm nay cũng tiều tuỵ không kém, mặt mũi ảm đạm, trong ánh mắt của Chu Hoàn, tôi và Thanh Đài quá giống nhau, chẳng trách chiều nay khi nhìn thấy tôi anh ấy lại cười.

Thanh Đài đầu tóc rối bời, đôi lông mày vốn hình lưỡi mác bị trùng xuống bởi hốc mắt thâm quầng bên dưới, hai xương gò má lõm vào và đôi môi nhợt nhạt cho thấy có lẽ anh ấy không sống lâu được nữa. Hai chúng tôi cứ chăm chú nhìn nhau đến mười mấy giây, Thanh Đài bỗng nhiên ho mạnh lên vài tiếng, tôi quay sang nhìn Chu Hoàn, ánh mắt đầy lo lắng và ngạc nhiên, Chu Hoàn buông tay cười gượng. Sau khi ho xong, Thanh Đài hít một hơi dài rồi chậm rãi nói, “Xem ra cậu đã nghe rất nhiều chuyện về tôi” .Tôi thầm thở dài, người đứng trước mặt giống tôi như đúc, đó là nguyên nhân tại sao Hinh Văn đã hôn tôi một cách cuồng nhiệt đến vậy trên bãi biển tối hôm đó.

Thanh Đài đưa bàn tay gầy lõ xương của minh ra định bịt cái miệng sắp ho tiếp, nhưng đáng tiếc là không ngăn được một tràng ho dữ dội tiếp phát ra. Lúc này Chu Hoàn mới lên tiến lên, vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, Thanh Đài ngẩng đầu lên gượng gạo nói, “Ngại quá, phải để cậu lo lắng “. Một câu nói mà mang hai tầng ý nghĩa, làm tôi thấy cảm động, câu nói này có lẽ là ám thị tôi và Hinh Văn. Tôi nhìn Chu Hoàn với ánh mắt cầu xin giúp đỡ, Thanh Đài lại nói tiếp, “Việc tôi ở đây, Hinh Văn không hề biết, có phải cô ấy nói với cậu tôi đã chết rồi phải không?”.

Tôi gật đầu, Thanh Đài nhíu mày thở dài, “Có lẽ đó là sự trừng phạt của ông trời với tôi, tất cả đều đến rất khéo, và đã khiến Hinh Văn chịu khổ quá”. Tôi hỏi, “Tại sao anh lại rời xa cô ấy? Chẳng lẽ anh không thấy cô ấy đau khổ thế nào sao?”.Thanh Đài lộ vẻ khó xử nói , “Cậu cho rằng tôi có thể gặp cô ấy với dáng vẻ thế này sao?”. Tôi thở dài, “Bất luận là thế nào, Hinh Văn cũng yêu anh, sao anh lại nhẫn tâm để cô ấy khổ vì anh đến vậy?”. Thanh Đài lắc đầu, “Tôi không còn mặt mũi nào mà gặp cô ấy nữa, hơn thế tôi đã hứa với gia đình cô ấy là sẽ không gặp cô ấy nữa”. Tôi hỏi, “Tại sao?”. Ánh mắt Thanh Đài lộ vẻ hối hận, anh ấy quay người ngồi lên xe lăn, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã khuất sau núi, gian phòng vừa có màu vàng bây giờ đã chuyển sang màu hồng tăm tối, gương mặt trắng bệch của Thanh Đài được lướt qua một tia nắng màu đỏ, rồi lại quay về màu xám, đôi tay của anh ấy bám chặt thành xe, chắc anh ấy đã phải dùng hết sức mình để nói, “Ngày đó tình cảm của tôi và Hinh Văn đã đến giai đoạn hai nhà bàn đến chuyện kết hôn, tôi cũng đã gặp bố mẹ cô ấy, cũng rất cảm ơn họ không màng đến xuất thân nghèo hèn của tôi để đưa vào công ty và học rất nhiều thứ, nhưng xuất thân của tôi là ở quán rượu, quen biết rất nhiều bạn bè. Sau khi đi nghỉ ở nước ngoài cùng Hinh Văn về, tôi không cẩn thận nên đã sa vào hút heroin. Tôi đã hứa với cô ấy sẽ cai, nhưng điều đáng ghét là tôi không cai được, cũng bởi vậy mà tôi lựa chọn rời xa cô ấy. Nếu là cậu, thì cậu vẫn để cô ấy chịu khổ vì cậu sao?”. Ngừng một lát anh ấy nói tiếp, “Có lẽ cậu sẽ nói rằng cai xong thì bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Bác sĩ nói vì tôi hút quá nhiều, nên chức năng nội tạng và thần kinh trong người sắp bị huỷ hoại hết rồi. Chu Hoàn đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cậu, nếu như có thể, tôi hy vọng cậu có thể thay tôi chăm sóc cô ấy”.

Trong lòng tôi vừa thấy tội nghiệp vừa tức giận vì anh ta đã đối xử không công bằng với Hinh Văn , “Anh đối xử như vậy có công bằng với cô ấy không? Có công bằng với tôi không?” . Thanh Đài nghe xong ngẩn người ra một lúc rồi im lặng không nói gì, thấy thần thái anh ấy như vậy, tôi lại thấy mềm lòng, Chu Hoàn nhẹ giọng nói, “Vô Y à, bác sĩ nói Thanh Đài sẽ không qua nổi mùa đông này”. Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của Thanh Đài , khi con người biết được ngày tận thế của bản thân thì tất cả những gì thể hiện bên ngoài đều không quan trọng. Thanh Đài ngẩng đầu nhìn tôi, gượng cười nói, “Đồng ý với tôi được không? Hãy thay tôi chăm sóc cô ấy!”. Tôi dửng dưng đáp, “Tôi chỉ có thể cô ấy bước ra khỏi sự băng giá, chờ cô ấy tốt hơn, tôi sẽ rời xa cô ấy, tôi và cô ấy không phải là người của một thế giới”.

Thanh Đài ngạc nhiên hỏi, “Tại sao không chăm sóc cô ấy?Cậu không yêu cô ấy à?” .Tôi thở dài cười nói, “Anh có biết anh đã gây sốc với cô ấy thế nào không? Đến hôm nay cô ấy vẫn sống trong cái bóng của anh, đẩy tôi vào trong ký ức của anh sao? Tuy tôi cũng yêu cô ấy, nhưng anh phải biết rằng tôi cũng là đàn ông, anh nói không có tư lợi là không đúng, chỉ là tôi không chịu được khi anh đang phải đấu tranh bệnh tật ở đây, mà vẫn muốn tìm người thay thế hình bóng của mình để yêu thương Hinh Văn”. Thanh Đài gật đầu, dường như rất hiểu những cảm nhận mà tôi vừa nói, sự kinh ngạc trên khuôn mặt bỗng chốc biến thành nụ cười gượng gạo, lần này thì đến lượt tôi ngạc nhiên. Nếu lúc này thay quần áo của anh ấy vào, thì chắc chắn tôi và anh ấy sẽ giống nhau như đúc.

Cùng Chu Hoàn ra khỏi viện an dưỡng, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Chu Hoàn, “Thanh Đài vẫn chưa chết, vậy tại sao Hinh Văn lại cho rằng anh ấy đã chết?”. Chu Hoàn tiện tay bẻ một cây ven đường nghịch nghịch, chậm rãi nói, “Một năm trước , sau khi cai nghiện thất bại, anh ta liền biến mất khoảng một tháng, sau đó nói với tôi. Trong một tháng đó đã rất cố gắng để cai nghiện nhưng vẫn không thể cai được, ngược lại càng dấn sâu vào hơn, cuối cùng là toàn thân bị suy sụp. Sau khi gia đình Hinh Văn biết chuyện liền yêu cầu anh ấy phải rời xa Hinh Văn, Thanh Đài biết kết cục đã định sẵn, liền nhận số tiền mà bố Hinh Văn đưa cho và đến viện an dưỡng này. Trong khi Hinh Văn như điên dại tìm anh ấy, sau khi thương lượng, tôi và Tử Lô đã viết ra một kịch bản, nói dối Hinh Văn và gia đình cô ấy là khi Thanh Đài đi du lịch với chúng tôi, đã không may xảy ra chuyện, sau đó chúng tôi làm một hộp tro đặt lên mộ giả. Người biết Thanh Đài còn sống chỉ có tôi và Tử Lô”. Tôi trầm giọng hỏi “Vậy Hinh Văn rất thường xuyên đến ngôi mộ đó phải không?”. Chu Hoàn trả lời, ‘Điều này thì tôi không rõ lắm “.Tôi thở dài, “Tiện thể bây giờ có thời gian, anh đưa tôi đến ngôi mộ đó một chút.”. Chu Hoàn tò mò hỏi, “Tại sao?” . Tôi cười gượng, “Tôi đoán chắc chắn lúc này Hinh Văn đang ở đó”.

Chu Hoàn mỉm cười , “Không cần vội vàng thế đâu, tôi có thể giúp cậu hẹn gặp Hinh Văn” . Tôi bật cười, “Anh vẫn chưa biết là Hinh Văn quay mặt lại với tôi à?”. Chu Hoàn ngạc nhiên, “Nghiêm trọng vậy sao?” . Tôi nói tiếp, “ Nghiêm trọng hơn nữa là tôi không có công việc”. Chu Hoàn nhíu mày nói, “Cậu vốn đã không làm việc mà” . Tôi thở dài , “Trước kia tôi có nói với anh tôi đã tìm thấy công việc nhưng đáng tiếc tất cả chỉ đều là lừa dối…..”. Dưới sự truy vấn của Chu Hoàn, tôi đã kể chuyện của mình cho Chu Hoàn nghe. Chu Hoàn buông chiếc lá đã bị anh ấy xẻ vụn trong tay xuống đất nhìn chúng bay theo làn gió trong không trung, rồi nói, “Thật không ngờ Tử Lô đang giúp cậu, đến tôi cũng nhìn nhầm.” Tôi vui vẻ nói, “Giúp tôi nói với anh ấy, tôi cảm ơn rất nhiều.”

Chu Hoàn hỏi, “Vậy công việc của cậu thì thế nào?”. Bước chân tôi bỗng dưng chậm lại, thấy thế Chu Hoàn an ủi, “Không sao đâu, có gì cần giúp đỡ cậu cứ nói ra”. Dứt lời, chúng tôi cũng đi đến nơi đỗ xe, Chu Hoàn lại hỏi, “Có đi đến mộ của Thanh Đài không?” .Tôi ngẩng đầu lên nhìn cảnh sắc núi rừng vốn là màu xanh tươi đẹp, bây giờ có chút gì đó làm người ta sợ, tôi nhẹ giọng nói, “Đi lúc này liệu có muộn quá không?”. Chu Hoàn im lặng vài giây, rồi bật ra một câu, “Cậu sợ ma à?” . Tôi lộ vẻ lúng túng, “Có một chút…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.