Điệu Nhạc Blue Trên Chuyến Tàu Điện Ngầm

Chương 4: Chương 4




Chương 3:

Xin lỗi, anh không yêu em

Sáng sớm thức dậy, tôi nhìn lên bầu trời, ở đó một đàn chim đang bay lượn. Tôi uể oải ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi cơ à! Từ chỗ tôi đi đến chân núi Ngô Đồng cũng phải hết một giờ ngồi xe, đã hẹn với Candy là mười hai giờ gặp nhau trên đỉnh núi, như vậy tôi chỉ có một giờ để leo núi.

Muộn mất rồi! Tôi vội vàng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, mặc quần áo xong tiện tay lấy hai chai nước mát và cái bánh mỳ trong tủ lạnh, rồi vội vã chạy ra bến xe buýt.

Đến chân núi, tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn mười mấy phút nữa là mười hai giờ. Cáp treo lại hết mất rồi, tôi đành đau khổ leo lên từng bậc thang. Trên đường đi tôi không còn tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh xung quanh. Những người leo núi cùng nhìn thấy một thanh niên mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hổn hển, quần áo xộc xệch nhưng vẫn cố gắng leo lên với tốc độ rất nhanh lập tức cũng leo theo với tốc độ nhanh không kém, nhìn chúng tôi cứ như một đội leo núi vậy.

Gặp được Candy thì toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Cô ấy ngồi cạnh cửa sổ, còn tôi ngồi ngay chỗ cửa chính ra vào, vừa vặn để nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô ấy. Candy đang cúi xuống xem điện thoại, vài lọn tóc mềm mại rủ xuống làm tôn thêm vẻ đẹp kiều diễm của mình, tôi đã phải thầm tán dương trong lòng như vậy. Quán ăn hôm nay rất đông khách, có thể thấy mọi người ưa thích hoạt động và hưởng thụ đến thế nào.

Tôi bước đến chỗ Candy, gạt bỏ nỗi nhút nhát trong lòng, ngồi xuống trước mặt cô ấy, và khẽ cất lời chào, “Tôi đến muộn rồi”.

Candy ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô hơi sững lại, hình như cô đang ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi, nhưng rồi lập tức mỉm cười nói, “Tôi cũng mới đến. Anh…”

Cô ấy chỉ vào cái áo ướt đẫm mồ hôi và những giọt mồ hôi đang lã chã từ đầu xuống mặt tôi, nhăn cái mũi đáng yêu của mình lại nói, “Trời ạ, nhìn anh giống như vừa mới đi bơi về vậy!”

Tôi cười, “Tôi đâu có hy vọng có thể tắm trên núi! Nhưng không có cách nào khi tôi đến chân núi thì chỉ còn cách thời gian hẹn có mười mấy phút, nên đành phải cố gắng leo lên!”. Vẻ mặt của Candy lộ vẻ áy náy, cô nhẹ nhàng nói. “Tôi thực sự xin lỗi, nếu biết sớm tôi sẽ hẹn ở nơi khác để anh không phải vất vả”.

Tôi xua tay, cười nói, “Không, tôi thấy nơi này tốt đấy chứ, như vậy mới có thể rèn luyện sức khỏe, phong cảnh lại rất đẹp, hơn nữa lâu lắm rồi tôi cũng không vận động!”.

Candy im lặng một lúc, giọng nói có vẻ hơi ái ngại, “Nhưng… tôi lại lái xe lên!”.

Tôi cúi xuống nhìn đôi giày của cô ấy, một đôi giày trắng nhỏ nhắn vừa vặn, thêm vào đó là cả một bộ quần áo cũng màu trắng, thật đúng là hình dáng tiêu chuẩn của một cô gái hiền thục. Khi cô ấy hẹn gặp tôi trên đỉnh núi. Tôi cứ nghĩ mọi người sẽ cũng tự mình leo núi, ai ngờ cô ấy lái xe lên, còn tôi lại cực nhọc leo bộ.

Tôi gượng cười nói, “Thật vậy ư, chẳng phải hàng ngày cô đều ngồi tàu điện đó sao?”

Candy trả lời, “Bình thường thì tôi không thích lái xe, Anh cũng biết đấy, giao thông thành phố này đâu có tốt”.

Tôi khẽ kêu lên một tiếng trong lòng, vậy là tôi đã đoán đúng, cô ấy thực sự là một cô gái con nhà khá giả, có cả xe, cả nhà.

Lòng tự ti trong tôi lại bùng phát trong giây lát, khiến tôi ngẩn người không biết phải đáp lại cô ấy thế nào.

Candy cười, nói với tôi một cách áy náy, “Anh muốn uống gì? Anh xem thực đơn đi”.

Tôi gọi một cốc trà chanh lạnh và một suất cơm thịt bò cà ri. Candy gọi một cốc nước lạnh và một suất cơm sa lát hoa quả. Tôi thầm nghĩ, đây có lẽ là sự khác biệt thân phận giữa tôi và cô ấy qua cách gọi đồ ăn cũng có thể biết được điều đó.

Vì phải vất vả leo núi, nên tôi cần bổ sung năng lượng cho cơ thể. Khi đồ ăn vừa được bày lên bàn, tôi liền quên ngay vẻ ung dung, điềm đạm giả vờ thể hiện trước mặt cô ấy, uống từng ngụm nước to, nhai ngon lành miếng thịt bò. Biết mình như thế là mất lịch sự, nhưng Candy dường như không thấy khó chịu vì điều đó, cô ấy vừa ăn nhỏ nhẹ những miếng sa lát, vừa chốc chốc lại nhìn tôi, ánh mắt thể hiện sự hiếu kỳ và quan tâm.

Tôi bị cô ấy nhìn đến nỗi cảm thấy hơi xấu hổ, liền cười nói, “Có phải dáng vẻ tôi trông rất ngốc nghếch không?”

Candy cười nói, “Không phải thế. Anh khác với những người con trai đã từng ăn cùng tôi, tôi luôn cảm thấy họ ăn uống rất gò bó, chậm chạp”.

Cô ấy nói vậy làm tôi không biết nên tiếp tục ăn như cũ, hay học cách ăn uống nhỏ nhẹ như cố ấy. Xem ra, những người con trai mà cố ấy đã quen biết rất biết kiềm chế tình cảm, chẳng giống như tôi, lần đầu tiên gặp mặt ăn uống như dân tị nạn vừa được thả ra vậy.

Candy quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng như có tâm sự. Tôi dừng ăn vì cảm thấy cô ấy có điều gì muốn nói.

Quả nhiên, cô ấy hỏi, “Có thể cho tôi biết tên của anh không?”

Tim đập thình thịch, tôi đáp, “Tôi là Tống Vô Y, Vô trong chữ vô tình, Y trong chữ y phục”.

Nghe xong, Candy hơi đỏ mặt, tròn xoe mắt hỏi tôi, “Tên anh lạ thật đây!”.

Tôi cười đáp, “Cô nghĩ quá nhiều rồi đây, tên tôi lấy từ trong kinh thi Tân Phong Thiên Vô Y mà!”.

Candy trần ngâm gật đầu, tôi lại nói tiếp, “Còn cô? Tôi chỉ biết tên tiếng Anh của cô là Candy”.

Candy lắc đầu cười nói, “Tên tiếng Anh là do đồng nghiệp trong công ty gọi, chỉ ở công ty tôi mới sử dụng tên đó, còn bình thường là dùng tên tiếng Trung”. Ngừng một lát, cô ấy nhẹ nhàng nói tiếp, “Tôi tên là Vương Hinh Văn, Hinh trong chữ hương thơm, Văn trong chữ văn bên trên có bộ vũ. Anh có thể gọi tôi là Hinh Văn”.

Tôi cười, “Hơi giống tên của các cô gái Đài Loan!”.

Hinh Văn ngạc nhiên hỏi, “Sao anh biết?”.

Khách hàng của tôi đa số là người Đài Loan, các cô gái khi gọi đến thường có cái tên như Vận Kỳ, Lệ Nha… nghe rất phóng khoáng. Nhưng tôi lại giải thích với Candy, “Tôi đoán vậy thôi”.

Hinh Văn nhìn tôi chăm chú nói, “Bà nội tôi là người Đài Loan, tên của tôi là do bà đặt đấy”.

Tôi cười đáp, “Vậy thì coi như tôi đoán đúng rồi”.

Hinh Văn gật đầu, ánh mắt lại trở nên mơ màng, những sau khi quay lại nhìn tôi đã sáng lên, nói, “Quen anh, thực sự làm tôi thấy rất tuyệt”.

Tôi nhẹ nhàng đáp lại, “Tôi cũng vậy mà!”.

Hinh Văn cười bình thản nói, “Sau khi nhận được thư của anh, tôi đã hiểu được một câu”. Tôi dửng dưng đáp, “Câu gì?”.

“Nếu cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, hãy ngước nhìn bầu trời đêm, ở một nơi nào đó cũng sẽ có một người đang nhìn lên bầu trời”.

Tôi gật đầu, lặng lẽ nghe cô ấy nói, “Mỗi khi đi làm về, tôi không biết đi đâu cả, tôi ghét sự lạnh lẽo trong ngôi nhà của mình, ghét sự ồn ào của pub, thậm chí tôi còn rất sợ khi đứng giữa đám đông, giống như cảm giác đứng trên miệng núi lửa vậy. Cho nên tôi đã quyết định ngồi trên tàu điện về nhà vào mười giờ tối hàng ngày, lúc đó thường rất ít người”. Nói xong, cô ấy nhấp môi uống một ngụm nước.

Tôi nhẹ nhàng nói, “Mọi người trong thành phố này, không ai biết tại sao lại sống, tại sao phải cố gắng. Đối với tôi, đã là một người đàn ông thì phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, phải tỉnh táo để hiểu hôn nhân là gì, phải mua được nhà khi rời xa quê hương đi làm việc, sau đó là tìm một người con gái để kết hôn. Để làm được tất cả những điều này đều cần sự nỗ lực và cố gắng rất nhiều, nhưng thực sự tôi không biết rẩng, khi đạt được những điều đó rồi, thì bản thân mình mất đi cái gì và có được cái gì…”.

Tôi quay ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, Hinh Văn thì nhìn vào cốc nước, trong quán lúc ấy rất náo nhiệt, nhưng cảm giác giữa hai chúng tôi lại trầm lặng như trong đêm khuya.

Tôi không muốn phá vỡ sự trầm lặng này, Hinh Văn cũng vậy, có lẽ đối với chúng tôi, sự trầm lặng trong giây phút đó chính là một sự nhận thức chung, một kiểu thưởng thức, một bí mật mà chỉ tâm hồn hai chúng tôi mới hiểu được.

Không biết chúng tôi đã ngồi bao lâu, cho đến khi Hinh Văn nói, “Chúng ta đi ra đỉnh núi dạo một lát đi”.

Chúng tôi đứng sát nhau trên đỉnh núi, cùng nhìn xuống tầng sương lờ mờ bao phủ những ngôi nhà và dãy núi đằng xa, bỗng một cơn gió thổi đến làm chúng tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái. Vai tôi chỉ cách vai Hinh Văn vài centimet, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, mái tóc rất thơm của Hinh Văn bị gió thổi vương lên cả mặt tôi. Tôi thầm nghĩ, nếu được nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, cũng ngắm bầu trời thì tuyệt biết bao!

Hinh Văn vuốt lại mái tóc, ngại ngùng cười nói, “Tôi rất thích đứng từ trên cao nhìn xuống, cảm giác như mình đang đi trên mây vậy, có thể cảm nhận tốc độ của gió, thoải mái vô cùng”.

Tôi cổ vũ theo, “Ừ, giống như là tiên vậy!”.

Hinh Văn không trả lời, đôi mắt nhìn nghiêng sang tôi mơ màng. Tôi bỗng cảm thấy đau khổ, ánh mắt của cô ấy sao giống Lý Nhược đến thế, giờ này không biết Lý Nhược có đang rất đau khổ không? Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ rồi. Hinh Văn thấy tôi lấy điện thoại ra, như hiểu được, cô ấy cũng lấy điện thọai ra, giơ về phía tôi, hai chúng tôi cùng nhìn nhau cười. Tôi nói, “Cho tôi số điện thoại của cô được không?”. Hinh Văn gật đầu, cầm điện thoại của tôi bấm số của cô ấy, vài giây sau điện thoại của cô ấy đổ chuông, cô ấy nói, “Có thể đồng ý với tôi một việc được không?”.

Tôi đáp, “Nếu là việc tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ đồng ý!”.

Hinh Văn nói, “Tuy rằng bây giờ chúng ta có thể tìm thấy nhau bất cứ lúc nào, nhưng thực sự tôi rất nhớ cái cảm giác trên tàu điện, tôi muốn anh đồng ý với tôi là sẽ cùng tôi ngồi trên một chuyến tàu điện ngầm”.

Trong lòng tôi hơi có một chút khó hiểu. Cô gái này thật kỳ lạ, bản thân đã có xe riêng, nhưng lại có sở thích khác với những người có tiền khác.

Tôi tất nhiên là vui vẻ gật đầu. Thấy tôi đồng ý, Hinh Văn liền nói, “Cũng muộn rồi, chúng ta xuống núi thôi, ý anh thế nào?”.

Tôi hơi khó xử nói, “Tôi vừa mới nghỉ được một chút sau chuyến leo núi vừa rồi, để một lúc nữa được không, xuống núi cũng vất vả lắm”.

Hinh Văn lấy ra một chùm chìa khóa xe, ý nói hãy ngồi xe cô ấy xuống núi, tôi liền đồng ý ngay. Sau khi lên xe, Hinh Văn hỏi nhà tôi ở đâu, tôi trả lời, không ngờ cô ấy bảo tiện đường nên sẽ đưa tôi về tận nhà. Tôi thầm cảm thấy sung sướng vô cùng, có thể sau khi đến nhà tôi, cô ấy sẽ muốn lên nhà ngồi một chút, và tiếp đến có thể sẽ… Tôi nuốt nước miếng, tiếp tục mơ tưởng. Nhưng khi xe chạy đến trước cửa khu nhà, tôi bỗng nhìn thấy một dáng vẻ rất quen thuộc khiến tôi sững sờ.

Cố Đại Nhân đang đứng đó, một tay chống sườn, tay kia cầm thuốc hút, với dáng vẻ rất sốt ruột. Tôi thấy lạ, tại sao anh ta biết tôi ở đây. Hinh Văn hỏi, “Tôi cho xe chạy vào nhé?”. Tôi cười một cách đau khổ nói, “Ở đây được rồi”. Nói xong tôi mở cửa xe bước xuống. Nhìn thấy tôi từ trong xe bước ra, Cố Đại Nhân trợn tròn mắt lên nhìn, điếu thuốc trên tay tự nhiên cũng rơi xuống đất, sau đó chỉ tay về phía tôi như muốn nói điều gì. Tôi quay người lại vẫy tay chào Hinh Văn, nhìn theo chiếc xe của cô ấy cuốn theo một lớp bụi chạy đi.

Cố Đại Nhân đi đến trước mặt tôi, một tay giữ lấy tôi nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn chiếc xe đã chạy đi rất xa kia, rồi hỏi, “Cô gái đó là ai vậy? Xinh thật đấy, lại còn có cả xe nữa cơ chứ!”. Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, mà hỏi ngược lại, “Sao anh biết tôi sống ở đây? Còn nữa, hai ngày cuối tuần, anh tìm tôi có việc gì vậy?”. Cố Đại Nhân dường như vẫn chưa hết ngạc nhiên, thì thầm nói, “Không công bằng, không công bằng, cậu xấu như vậy, còn tôi thì đẹp trai thế mà sao hàng ngày cứ phải nhìn bộ mặt già cỗi, xấu xí của bà vợ chứ?”. Tôi cười, xem ra Cố Nhân đang rất hối hận về quyết định năm xưa của mình. Nghe nói vợ của Cố Đại Nhân ngày trước là kế toán của công ty tôi, không biết anh ta có giở trò gì, cuối cùng để người ta mang thai, cho nên bị ép cưới khi mới hai mươi lăm tuổi.

Tôi đẩy tay anh ta ra, cười nói, “Anh Cố, sao anh lại tìm được nhà tôi?”. Cố Đại Nhân nghiến răng nói, “Cậu nói cho tôi biết trước, cô gái kia là ai đã, sau đó tôi sẽ nói nguyên nhân tôi đến đây cho cậu biết!”.

Tôi chỉ tay lên lầu, ý nói hãy lên đó nói chuyện. Khi bước vào nhà tôi, Cố Đại Nhân không ngừng lắc đầu ngạc nhiên vì sự gọn gàng, sạch sẽ trong căn phòng của tôi, anh ta nói, “Không ngờ cậu sống một mình mà lại sạch sẽ đến vậy!”, dừng một lúc, anh ta lại tiếp tục, “Không lẽ cậu sống cùng cô gái kia? Trời ơi, không ngờ cậu lại bắt cá hai tay, lần này thì Lý Nhược khổ rồi!”.

Tôi rót cho anh ta một cốc nước, rồi ngồi xuống cạnh anh ta. Sáng nay leo núi khiến tôi mệt lừ, tôi thong thả nói, “Anh Cố, đừng có đoán lung tung, anh nói cho tôi biết trước nguyên nhân hôm nay anh đến đây đi. Rồi tôi sẽ nói chuyện của tôi cho anh nghe”.

Cố Đại Nhân cười nói, “Vợ con tôi hôm nay về quê, một mình ở nhà thấy buồn nên muốn đi chơi một chút, nhưng lại không biết đi đâu, liền nghĩ ngay đến cậu. Không phải lần trước tôi đã nói khi nào có cơ hội thì cùng nhau đi chơi đó sao? Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó tìm một quán pub chơi, rồi đi tắm hơi, chà, chẳng mấy khi vợ không có nhà…”

Tôi lại hỏi, “Sao anh biết nhà tôi?”.

Cố Đại Nhân chép miệng nói, “Tôi là sếp của cậu, đương nhiên là biết địa chỉ nhà cậu, cậu vẫn cho rằng buổi chiều có thể tiếp tục đi với Lý Nhược được à? Ài, thật không ngờ, không ngờ…”.

Tôi nhíu mày nói, “Sao không gọi điện trước để tôi còn chuẩn bị?”.

Cố Đại Nhân xoa đầu, cười mỉa nói, “Không thể gọi điện thoại được vì sợ vợ tôi sẽ kiểm tra danh sách điện thoại!”. Tôi tròn xoe mắt, phục anh Cố thật. Tôi nói, “Bây giờ mới bốn giờ, hơn nữa tôi vừa mới leo núi về, mệt quá!”.

Cố Đại Nhân cười hi hi, “Vừa mới cùng cô gái đó phải không? Tôi thấy không hề giống người của công ty. Cậu nói đi, cuối cùng là có chuyện gì vậy? Sao cậu lại bỏ mặc Lý Nhược?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.