Diệu Nhật Lam Thiên

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Lam Úc Kiệt lấy lòng gặm cắn cổ cậu, Vương Diệu rất nhanh lại cứng lên, cậu ôm Lam Úc Kiệt xuống bồn rửa tay, xoay người anh lại, để anh chống tay lên mặt bồn, sau đó để mông anh xuất hiện trước mặt cậu.

Tách hai cánh mông hồng phấn ra, cái miệng nhỏ đỏ au ở bên trong co rút, vì vui thích vừa rồi mà vẫn còn hơi run run, cái miệng nhỏ kia hơi khép mở, vừa mới động vài cái thì dịch thể mới bắn vào bên trong lập tức chảy ra ngoài. Thấy vậy Vương Diệu thở gấp, phân thân phía dưới cũng cương cứng lên, nuốt nốt nước miếng, cậu vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm vào tiểu huyệt như đang trêu tức.

“Ha uhm. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng đùa . . . . . . Vương Diệu. . . . . . Lại đến. . . . . .” Lắc lắc cánh mông, Vương Diệu làm vậy khiến Lam Úc Kiệt mất kiên nhẫn, thúc giục.

“Đến đây. . . . . . Tiểu Kiệt nơi này còn bị đói đúng không? Yên tâm, tôi sẽ đút anh ăn no. . . . . .” Vương Diệu cười đẩy cả hung khí của mình vào trong, khi đã vào hết bên trong, không chờ Lam Úc Kiệt đáp lời, cậu cúi người hôn lên cánh môi ôn nhuận của anh, những tiếng mắng bị nuốt vào trong bụng, lúc hôn cậu cũng không ngừng luật động, khi chậm, khi nhanh, làm Lam Úc Kiệt vừa yêu vừa hận, chỉ có thể mặc cậu bài bố.

Làm tình từ đằng sau như thế này là hai chân Lam Úc Kiệt kẹp chặt, chặt tới mức mỗi lần luật động mị nhục đỏ tươi cơ hồ đều cắn chặt lấy nhục côn, Lam Úc Kiệt sảng khoái rên rỉ, mắt cũng hơi ẩm ướt.

“Thật chặt . . . . . . Tiểu Kiệt. . . . . . mở chân ra chút đi. . . . . .” làm một lúc lâu, tiểu huyệt ngày càng kẹp chặt, Vương Diệu bị kẹp khổ không nói nổi, vỗ vỗ cánh mông phấn hồng của anh nói.

“Không thích. . . . . . Như vậy. . . . . . Thoải mái. . . . . . nhanh hơn đi. . . . . . Ta muốn tới . . . . . .” Lam Úc Kiệt tùy hứng rên rỉ, không chịu tách chân ra, bỗng nhiên nơi mập hợp bị Vương Diệu luồn một ngón tay vào ma xát, ma xát không được bao lâu, Lam Úc Kiệt liền hét to một tiếng, bắn.

“Tiểu yêu tinh. . . . . .” Vương Diệu cắn răng, lần này không chờ anh khôi phục tinh thần liền tiếp tục hành quân, Lam Úc Kiệt sau khi cao trào vẫn không ngừng run rẩy làm hậu huyệt đóng chặt kia hơi mở ra, Vương Diệu thừa cơ tấn công mãnh liệt, không quản Lam Úc Kiệt kêu rên, chỉ chuyên chú ra sức đĩnh động rút ra toàn bộ rồi sau đó đâm mạnh vào, làm tới mức chân Lam Úc Kiệt nhũn ra, lúc này cậu mới gầm nhẹ một tiếng bắn ra.

Vương Diệu tích rất nhiều, bắn vài lần mới hết, lúc rút ra, hậu huyệt phấn hồng của Lam Úc Kiệt như vỡ đê không ngừng tràn ra ngoài.

“Cầm thú.” Lam Úc Kiệt cắn răng, đứng dậy dùng mị nhãn trừng Vương Diệu, ngữ khí không giống đang trách mắng, mà nghe như đang hờn dỗi.

“Vậy thì cũng là một cầm thú có kỹ thuật rất tốt chứ nhỉ?” Vương Diệu cười vô cùng tà khí, vỗ vỗ cánh mông của anh, sau đó ôm anh lên đặt anh vào bồn tắm đã đổ đầy nước để tắm rửa. “Sao tôi lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm trong phòng tắm? Rất tiện đó chứ, làm xong thì lập tức tắm rửa.”

“Cậu thật biết cách nằm mơ, nghĩ cũng thật đẹp, mỗi lần đều thế này thì còn không đẹp chết cậu!” Lam Úc Kiệt lười biếng tựa lên người Vương Diệu, làm ướt hết người cậu. “Trên giường làm vẫn thoải mái hơn, ngẫu nhiên thế này còn được, chứ thường xuyên thì tôi chịu không nổi đâu.”

Mượn cớ tắm rửa lấy tay xoa niết thân thể màu quả đào của Lam Úc Kiệt, Vương Diệu vừa nghe vừa cười, tẩy rửa sạch sẽ từ đầu đến chân cho anh.

Tẩy tẩy, bởi vì quá thoải mái, Lam Úc Kiệt liền buồn ngủ.

Hai ngày sau, những nơi bị cháy nắng trên da Lam Úc Kiệt như rắn lột da, lập tức toàn thần đầy sức sống, nhảy lên nhảy xuống.

Bệnh viện đi không được, Lam Úc Kiệt đành phải lái xe của Vương Diệu đi đến tổng công ty Tề Thiên giải sầu, Đồng Hi là người thứ nhất khó chịu với anh.

Lúc đến vừa vặn gặp được Tề Ngự Thiên đang tính ra ngoài, Lam Úc Kiệt bước lên xin hắn vài chuyện để làm, Tề Ngự Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, sau đó nói mọi chuyện trong công ty đều rất tốt, không có nhu cầu tuyển thêm nhân viên, còn trêu anh một phen.

“Buổi tối đến nhà tôi, Thanh Văn nói muốn xuống bếp, mời mọi người đến ăn cơm, tôi bây giờ phải theo cô ấy đi mua đồ ăn.” Tề Ngự Thiên tao nhã cười, một bộ người đàn ông hoàn hảo thời nay.

Lam Úc Kiệt mắt trợn trắng, phất phất tay, bỏ đi.

Bởi vì nhàm chán, Lam Úc Kiệt nghĩ nếu đã ra ngoài, thì đi xem Vương Diệu đang làm gì xem sao, tổng bộ của họ anh còn chưa ghé qua lần nào.

Liên Anh bang canh gác rất chặt chẽ, Lam Úc Kiệt lại là gương mặt lạ, mấy anh em gác cửa ngay cả vào thông báo cũng không chịu giúp anh.

Anh tuy rằng đi theo Vương Diệu tham gia vào các hoạt động của Liên Anh bang một thời gian, nhưng vì mấy anh em mà Vương Diệu dẫn theo đều là cán bộ cấp cao của Liên Anh bang, nên những huynh đệ khác không biết Lam Úc Kiệt là ai, khẩu khí cũng tự nhiên không tốt.

Lam Úc Kiệt nhìn nhìn, mặt này xám xịt xoay người muốn bỏ đi.

Lúc xoay người thì vừa lúc Chu Toàn ra ngoài trở về, hai người nhìn nhau, Lam Úc Kiệt xấu hổ, kỳ thật anh cũng không nhất định phải vào, chỉ tính đến xem thế nào, để tiêu thời gian mà thôi, nào ngờ ngay cả cửa cũng vào không được.

“Kiệt ca, đến tìm Diệu ca à? Sao lại không vào?” Chu Toàn bước lại, thân thiết chào hỏi.

“Ai, tôi chỉ đi ngang qua.” Lam Úc Kiệt muốn đi lại không đi được, vô cùng mất tự nhiên.

Chu Toàn cười, kéo anh vào trong.

Lúc Lam Úc Kiệt đến Vương Diệu đang bận, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu không ngẩng đầu cũng không lên tiếng trả lời, Chu Toàn đã quen phản ứng này của Vương Diệu, bước lên mở cửa sau đó đẩy Lam Úc Kiệt vào.

Lam Úc Kiệt đứng ở cạnh cửa một lúc, Vương Diệu bận nhìn máy tính, anh liền tùy ý đi dạo một vòng văn phòng của người ta.

Văn phòng của Vương Diệu là gian phòng rất lớn, có một cái bàn bằng gỗ hạch đào đặt ở trung tâm phòng, chung quanh đặt năm bộ máy tính, mộ bộ sô pha bọc da màu đen đặt một bên, sô pha tuy nhỏ nhưng giá tiền thì không nhỏ chút nào, sàn nhà lót đá cẩm thạch mà đen, lấp lánh ánh sáng, hai giá sách đặt đối diện với cửa kính, vì là buổi chiều, nên cửa vẫn đang đóng.

Chưa từng thấy Vương Diệu lúc đang làm việc, Lam Úc Kiệt thấy khá mới mẻ.

Một Vương Diệu mặt đầy nghiêm túc, mặc tây trang mà không phải áo sơmi quen thuộc, sau đó biểu tình chuyên chú, tập trung tất cả lực chứ ý vào màn hình máy tính, là một Vương Diệu mà anh chưa từng gặp qua.

Nhìn thấy gương mặt anh tuấn đó, tim Lam Úc Kiệt bất giác đập nhanh hơn.

Đàn ông lúc đang làm việc luôn có một loại mị lực đặc biệt. Lam Úc Kiệu thấy Vương Diệu thế này, rất tuấn tú.

“Tiểu Kiệt, sao lại tới đây?” Hơn nửa ngày vẫn không nghe người tới lên tiếng, Vương Diệu nghi hoặc dời tầm mắt khỏi mắt tính, lúc này mới phát hiện Lam Úc Kiệt đứng ở cạnh cửa. Vương Diệu giật mình, vội đứng lên, đi qua kéo anh ngồi lên sô pha, vì Lam Úc Kiệt đứng nửa ngày cậu mới phát hiện, cho nên Vương Diệu hơi xấu hổ. “Tôi tưởng bọn Chu Toàn, cho nên không để ý, anh muốn tới sao không gọi điện thoại cho tôi trước?”

Khẩu khí Vương Diệu nói chuyện rất mềm mỏng, như thể xem Lam Úc Kiệt là trẻ con, mang theo vài phần sủng nịch.

Vô thức dỗ dành, chiều chuộng người nọ, khẩu khí và động tác tự nhiên tựa như đang hô hấp.

“Không sao, tôi cũng không có việc gì, chỉ thấy nhàm chán nên muốn đến xem cậu đang làm gì.” Lam Úc Kiệt đỏ mặt, bởi vì vừa rồi ngắm Vương Diệu quá lâu, hại anh bây giờ rất ngượng ngùng. “Cậu biết đó, cha tôi đột nhiên cho tôi nghỉ một thời gian, bỗng chốc không cần đến bệnh viện, tôi nhàm tới mức xương cốt sắp rỉ ra cả rồi.”

“Cũng đúng, anh không có việc gì cũng đừng mãi ru rú trong nhà, ra ngoài hoạt động nhiều mới tốt cho thân thể.” Vương Diệu gật đầu, Lam Úc Kiệt có lẽ là một bác sỹ rất giỏi, nhưng không phải là một người biết chiếu cố bản thân, người này a cứ luôn để sức khỏe bản thân đi ngược với chuyên nghiệp của mình, cả ngày lười biếng không thích vận động, cháy nắng mà mỗi ngày còn muốn Vương Diệu nhìn chằm chằm rồi bôi thuốc cho, năng lực sinh tồn của anh trong mắt Vương Diệu không khác gì một đứa con nít. “Lưng lột da chưa? Để tôi xem xem.”

Nói xong, Vương Diệu vươn tay vén áo anh lên .

Lam Úc Kiệt không giãy dụa, hào phóng tùy tiện Vương Diệu xem xét, dù sao hai người quen thuộc đến vậy rồi mà.

◇◇◇

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.