CHƯƠNG 16
“Nhớ kỹ đó, quen bạn trai thì dẫn về cho cha xem!” Ông Lam mặt đầy tươi cười phất tay với con mình.
“Được rồi, vậy con đi đây, cha có việc thì gọi điện cho con, một mình ở nhà đừng có tùy tiện mở cửa, phải nhìn cho rõ là ai trước đã ” Lam Úc Kiệt dặn dò, đầu đầy hắc tuyến thấy mình nhìn chẳng khác nào là cha, còn cái người vô tư đứng ở kia mới là con anh.
“Được rồi, đi đi đi đi.” Ông Lam phất tay, Lam Úc Kiệt xoay người đi rồi, ông ấp úng gọi anh lại.”Đúng rồi, Tiểu Kiệt a. . . . . . chuyện này. . . . . . Nếu. . . . . . uhm. . . . . . Đừng quên mang BCS. . . . . . Như vậy thì an toàn hơn. . . . . .”
“Biết rồi, tạm biệt cha.” Lam Úc Kiệt mặt vừa đen vừa xanh, cắn chặt răng, thể nghiệm cảnh giới cao nhất của chữ nhẫn, sau đó không thèm quay đầu lại đi một nước.
Lam Úc Kiệt mang theo hành lý rất nhẹ, chỉ có kính mắt, bút điện, đồ sạc pin và vài thứ tùy thân khác, còn lại không thèm chuẩn bị gì cứ như vậy đi vào ở.
Vương Diệu vui vẻ, chỉ hai ngày trong nhà liền hơn một gian phòng thay quần áo cộng thêm một cái tủ đựng đầy hàng hiệu của Italy, về phần những đồ dùng hàng ngày khác, vậy thì càng không nên nhắc đến, đều là thứ xa hoa, không thiếu lấy một món.
“Vương Diệu, tôi muồn mặc quần áo của cậu.” Lam Úc Kiệt mở tủ quần áo của Vương Diệu ra, sau đó lung tung tìm kiếm .
“Sao phải mặc quần áo của tôi?” Vương Diệu buồn bực. Quần áo của cậu mà để người chỉ cao có một mét bảy lăm như Lam Úc Kiệt mặc vào thì khác gì tròng cái bao, chẳng lẽ hiện tại đang lưu hành tròng bao ra đường à?
“Tôi không mang quần áo lại đây, cậu cho tôi mượn đỡ đi, mai tôi đi về rồi mua sau.” Lam Úc Kiệt nhíu mày nhìn nửa cái tủ chứa đầy áo sơmi, thưởng thức của Vương Diệu thật đúng là cổ quái, cậu ta là dân Ha-oai à? ! Toàn bộ quần hoa và áo hoa trên thế giới hẳn đã tập trung hết vào cái tủ này. Còn lại nếu không phải là áo sơmi đen thì là tây trang, muốn tìm một bộ ra dáng để mặt đúng là hơi bị khó.
“Đừng tìm nữa, đồ của anh ở phòng bên kìa.” Vương Diệu ngồi trên sô pha tiếp tục xem báo.
“Vương Diệu, cậu cho tôi là con rết hay là thiên thủ Quan Âm?” trong một gian phòng thay quần áo khác, Lam Úc Kiệt chỉ vào cái tủ đựng đầy quần áo và cả hai hàng giầy được sắp xếp chỉnh tề cười nói.
Con rết? Thiên thủ Quan Âm? Cái gì và cái gì? Vương Diệu hết hiểu nổi, đi qua nhìn.
“Nhiều quần áo như vậy, tôi phải có mấy ngàn cái thân thể và tay mới mặc hết được, còn mớ giầy đó nữa, hẳn là phải đợi đến khi tôi biến thành con rết mới có thể mang hết.” Lam Úc Kiệt buồn cười, mặt đầy vui vẻ.
“Anh phải, anh tất cả đều phải, anh là con rết tu thành yêu tinh, cho nên mớ này anh đều có thể mặc hết.” Vương Diệu cười to, xoa xoa đầu anh, sau đó nghiêm mặt nói.”Có thích không? Không thích tôi ngày mai cho người đổi hết lại.”
Ở một phương diện nào đó mà nói, Vương Diệu thật sự không có đầu óc, cưng chiều người ta đến thế còn chẳng hề biết rằng mình như vậy trong mấy vạn người cũng chưa chắc tìm được một.
“Tạm được.” Miệng nói như vậy, nhưng tay lại nắm chặt lấy mớ quần áo, trong ngoài bất nhất chính là nói loại người như Lam Úc Kiệt.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, đảo mắt một mùa hè, một mùa thu cứ thế trôi qua.
Vào mùa đông, đám bạn cũ của Vương Diệu tụ tập tại một quán cà phê, Vương Diệu nhận được điện thoại mời đi lúc vừa xuống khỏi máy bay đạp chân trên đất, cậu và mấy cán bộ mới bay một chuyến đến Italy và Anh quốc.
Ngụy Tĩnh Ngôn gọi tới nói bọn Ito hôm qua đến, bảo cậu đến tụ tập, Vương Diệu đồng ý, cúp điện thoại rồi nghĩ một lúc, gọi điện cho Lam Úc Kiệt.
“Tụ tập?”tiếng Lam Úc Kiệt có vài phần mệt mỏi, mấy ngày này đến phiên anh trực đêm, Vương Diệu đi công tác hơn mười ngày, trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ, thế nên anh ở lại bệnh viện cho dễ cũng vì vậy mà mệt đến mức xương cốt trong người như sắp tan ra.”Không đi, bạn bè các cậu tụ tập kéo theo một người lạ như tôi làm chi? Tôi vẫn mong cậu về sớm một chút theo tôi làm tình, động hơn mười ngày, tôi sắp tràn ra ngoài rồi này.”
Vương Diệu nghe xong cười to, Lam Úc Kiệt luôn thành thật với dục vọng của mình.
Ngụy Tĩnh Ngôn có hơn nửa năm không gặp Vương Diệu, lần này gặp mặt, thật có hơi giật mình.
Yoshihiro Ito và Harvey cũng có một thời gian dài không gặp Vương Diệu, chẳng qua hai người nay không được hàm súc như Ngụy Tĩnh Ngôn, vừa ngồi xuống đã nhìn chằm chằm Vương Diệu, Yoshihiro Ito khẳng định nhìn Vương Diệu nói: “Hắc, nhóc con, yêu rồi à ?”
“Tôi? yêu?” Vương Diệu chẳng hiểu ra sao.
“Không phải sao! Mau khai thật đi ” Harvey vươn tay chọc chọc Vương Diệu, không hề khách khí cười lên.
“Phải đó, có bạn gái thì cũng mang đến cho các anh đây nhìn xem chứ, lâu lắm bọn anh mới ghé qua được một lần đó! Còn giấu làm gì!” Yoshihiro Ito và Harvey hai người một đáp một xướng hệt như đang hát đôi .
“Thật sự không có!” Vương Diệu giơ hai tay lên đầu hàng, cậu thật vô tội.”Tôi thật không có yêu ai hết, cũng không có bạn gái, có chẳng lẽ tôi còn giấu các anh?”
Vương Diệu pha trò, trong đầu lại bất giác hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Úc Kiệt.
Yêu sao. . . . . .
“Nói không chừng. . . . . . Là đã sớm yêu người ta, nhưng bản thân còn không tự biết mình đã có người yêu?” Ngụy Tĩnh Ngôn suy nghĩ một chút, khuôn mặt thoải mái đó của Vương Diệu viết rõ bốn chữ đắc ý vô cùng, nói không yêu ai tin nổi? Ngụy Tĩnh Ngôn từ lúc còn trẻ đã quen Vương Diệu cho đến bây giờ, mỗi một cái chuyển biến của Vương Diệu hắn đều thấy được, Ngụy Tĩnh Ngôn biết Vương Diệu không sử dụng được đầu óc của mình ở trước mặt bạn bè và người mình thích
Vương Diệu có lẽ không còn ngu dại giống lúc theo đuổi Liễu Phi, cả ngày chỉ biết đi theo sau đít người ta ngây ngô cười, nhưng, chó làm sao sửa được tính ăn ct chứ? Có câu, giang sơn dễ đổi a!
Ngụy Tĩnh Ngôn bí hiểm cười, giáng cho Vương Diệu thêm mấy kích nữa.
Sau khi trở về, Vương Diệu nằm một mình trên giường nghĩ một đêm, lúc hừng đông, Lam Úc Kiệt tan tầm trở về, than mệt, cả người gục vào cái giường Vương Diệu đang nằm.
“Tiểu Kiệt, đi tắm rửa, tắm xong rồi hãy ngủ.” Vương Diệu lay lay anh, miệng tuy nói vậy, ngữ khí lại đầy cưng chiều.
“Không cần, tôi mệt quá, bằng không cậu giúp tôi tắm đi.” Lam Úc Kiệt làm nũng, ở trên giường lăn qua lăn lại nhưng không chịu đi tắm rửa.
Hơn mười ngày không có Vương Diệu, Lam Úc Kiệt thật có chút nhớ hắn
Người này, rõ ràng nhỏ hơn anh bốn tuổi, cái mặt lại trẻ hơn tuổi rất nhiều, hơn nữa cứ thích gọi anh là Tiểu Kiệt.
Lúc bị Vương Diệu gọi là Tiểu Kiệt, anh thoáng có cảm giác mình đang được người nâng trong tay. Lam Úc Hiệt ở trên giường từ từ nhắm mắt cười.
“Muốn làm không?” Vương Diệu xích lại gần, bên nói, bên tiện tay cỡi quần áo của Lam Úc Kiệt.
Lam Úc Kiệt bị hôn không thể trả lời, nhưng thân thể lại thành thật quấn lên người cậu, mấy chục ngày không làm tình, anh và Vương Diệu đều nghẹn, một khi làm liền rất khó dứt ra.
Không biết Vương Diệu vì động lại thật hay hay là bị những lời trong buổi gặp đó kích thích, lúc này Vương Diệu làm đặc biệt hăng say, cậu làm Lam Úc Kiệt mệt đến mức ngủ cả ngày hôm sau.
Vương Diệu thay anh tắm rửa một chút rồi ngả người ngủ, không bao lâu liền tỉnh lại.
Nghiêng người nhìn khuôn mặt khi ngủ đặc biệt trầm tĩnh của Lam Úc Kiệt, đầu Vương Diệu đầy hỗn loạn.
◇◇◇