Diệu Nhật Lam Thiên

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

“Tiểu Kiệt, anh đang giận cái gì? Anh không nói, tôi làm sao biết được.” Vương Diệu buồn bực, kéo Lam Úc Kiệt vào lòng. Bọn họ tốt xấu cũng ở với nhau một năm, tuy rằng, lúc bắt đầu không phải thật lòng, nhưng hiện tại Vương Diệu thật lòng, cho nên cậu để ý.

“Vương Diệu, cậu buông ra tôi còn phải đi làm.” Lam Úc Kiệt bị Vương Diệu làm hoảng hốt.

Không giống, mơ hồ có cái gì đó đã khác xưa, Lam Úc Kiệt thấy sợ hãi, cho nên anh đẩy Vương Diệu ra.

“Tiểu Kiệt. . . . . .” Vương Diệu nào chịu buông, cậu dùng tay nâng cằm Lam Úc Kiệt lên, buộc anh nhìn mình, nhưng Lam Úc Kiệt lại nghiêng đầu sang một bên, vài lần đều như vậy, anh không chịu nhìn cậu.

Hai người giằng co nửa ngày, không ai chịu nhường ai, không khí căng thẳng.

Vương Diệu cúi đầu khẽ thở dài một hơi, sau đó buông ra.

“Vương Diệu. . . . . .” Lam Úc Kiệt cúi đầu.

“Tôi đang nghe.” Vương Diệu không nhìn thấy mắt anh, cứ có cảm giác bất an. Trong ngực có cảm giác rất khó chịu, đột nhiên cậu không muốn nghe những gì anh sắp nói.

“Vương Diệu, chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Lam Úc Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở phương xa, sau đó lạnh lùng nói như vậy.

“Vì sao?” Vương Diệu nghe xong, tim đau như bị kim đâm.

“Không vì sao cả.” Lam Úc Kiệt đẩy cửa xe ra, vội bỏ đi như chạy nạn.

“Cái gì cũng có nguyên nhân, Tiểu Kiệt, nói cho tôi biết!” Vương Diệu đâu chịu bỏ qua như vậy, cậu vừa phát giác tâm ý của mình, hạt mầm tình yêu kia đã gieo thật lâu kia, vất vả lắm mới nảy mầm, sao có thể rời nước như vậy được?

Vương Diệu đuổi theo anh, ngay ở cửa hông bãi đổ xe bệnh viện, hai người lôi kéo nửa ngày, đến khi người qua đường nhìn lại, Lam Úc Kiệt ngừng không giãy giụa.

“Vương Diệu, cậu không thấy sao?” Lam Úc Kiệt trầm mặc một lúc, nghiêng người, lúc anh quay đầu lại, cả người trở nên lạnh lùng dị thường, vừa mở miệng đã phun ra chất giọng lạnh lùng đầy băng sương, khác hẳn bộ dáng bình thường.”Tới bây giờ tôi cũng chỉ là chơi chơi, chơi lâu quá thì phải chán, muốn đổi vị, đây là nguyên nhân, cậu vừa lòng chưa? Một khi xuống giường, cậu cho cậu là ai? Mọi người tụ rồi tán, tôi không muốn trở mặt với cậu, cậu cũng đừng quấn quít lấy tôi.”

Lam Úc Kiệt nói thẳng ra.

Vương Diệu nghe xong, sắc mặt thoạt nhìn còn thê thảm hơn bị sét đánh.

“Vương Diệu, chẳng lẽ cậu thật lòng?” Lam Úc Kiệt lạnh lùng cười một tiếng, mặt đầy quyết tuyệt.”Trong cái vòng lẩn quẩn này làm gì có chân ái, ai cũng đến với nhau theo nhu cầu, Vương Diệu, coi như tôi có lỗi với cậu, chúng ta kết thúc thôi, tôi không thích ướt át bẩn thỉu, sau này cậu là cậu, tôi là tôi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

Lam Úc Kiệt nhẹ nhàng tránh khỏi Vương Diệu, liền đi vào bệnh viện, không thèm quay đầu lại.

Vương Diệu đứng ở đó một lúc, mới có thể bình phục được.

Kẻ vừa rồi nói ra những lời đó là Tiểu Kiệt của cậu?

Là người cậu vẫn không phát hiện, nhưng đã sớm yêu thương ấy?

Vương Diệu bị thương. Hai chữ đau lòng, đã không đủ hình dung vết thương trong lòng cậu bây giờ.

Xoay người trở lại văn phòng, Lam Úc Kiệt đánh rơi chìa khóa, sau đó ngồi xổm trên đất, che miệng, lặng lẽ khóc .

Ngụy trang kiên cường đã bị đánh nát.

Anh hối hận, hối hận muốn chết, nhưng không thể làm gì khác được, nhất định phải làm thế.

Anh càng hối hận hơn, lúc trước anh nên nghe lời mọi người, đừng trêu vào Vương Diệu, nhưng bây giờ, nói gì cũng đã muộn.

Anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ lún sâu như vậy.

Cho tới giờ, ngoại trừ đám bạn ***friend, xuống giường còn nói với nhau được vài câu, thì Lam Úc Kiệt chưa bao giờ muốn phát triển quan hệ cao hơn với ai cả.

Có lẽ trong tiềm thức anh vẫn cho rằng Vương Diệu là thẳng, cũng biết Vương Diệu đối xử với bạn bè là dốc hết cả lòng dạ, cho nên anh yên tâm.

Ở cùng với Vương Diệu, hết thảy đều rất tốt, rất đương nhiên, rất thoải mái, cho nên Lam Úc Kiệt đắm chìm trong cảm giác được che chở, ngay cả kiên trì lúc đầu của mình cũng quên sạch, đợi tới lúc Vương Diệu cũng lún vào, Lam Úc Kiệt mới phát giác, nhưng, sao trở tay cho kịp?

Anh chưa từng nghĩ rằng mình còn có thể yêu một ai khác.

Anh không thể, anh không xứng, không đáng cho Vương Diệu yêu.

Phát hiện đã quá muộn. Không kịp, hết thảy đã không còn kịp nữa.

Hôm nay, Lam Úc Kiệt khóc đến không còn biết gì nữa.

Vương Diệu không lái xe, chờ về nhà rồi, cậu mới nhớ mình đi bộ từ bệnh viện về nhà.

Về tới căn phòng hai người ở chung hơn một năm, Vương Diệu tựa vào ván cửa lấy tay đập vào ngực mình, nhưng làm vậy cũng không cách nào giảm bớt thống khổ trong lòng, chỉ càng thêm đau.

Vương Diệu không khóc, cậu chỉ yên lặng từ trong quầy rượu đã lâu không chạm vào lấy ra mấy bình rượu mạnh, uống tới khi ý thức mơ hồ, rốt cuộc không uống được nữa, mới hỗn loạn tế xuống đất.

Uống cho say, tỉnh rồi lại uống tiếp, Vương Diệu uống suốt hai ngày.

Ngày thứ ba Vương Diệu đột nhiên thanh tỉnh lại.

Vương Diệu khổ sở, nhưng trong mơ hồ, có một giọng nói bảo với cậu rằng có gì đó không đúng.

Tiểu Kiệt của cậu, Tiểu Kiệt yêu làm nũng, yêu chơi xấu, yêu giương oai, mà cậu sớm chiều ở chung hơn một năm không phải như vậy.

Có nguyên nhân, nhất định có nguyên nhân.

Nghĩ như vậy, Vương Diệu lập tức thu thập lại vẻ ngoài tiều tụy của mình, đi cạo mớ râu lởm chởm, tắm rửa, sửa sang lại hình tượng, chờ giống một con người rồi mới ra ngoài.

Vương Diệu đầu tiên chạy tới nhà họ Lam, ông Lam mở cửa cho cậu.

“Con à, con tên Vương Diệu đúng không?” ông Lam hiền lành hòa ái hỏi.

“Phải, con là Vương Diệu, bác, Tiểu Kiệt. . . . . . có trong nhà không?”Ông Lam chỉ mở hé cửa, người lại đứng chắn ngay cái khe, Vương Diệu nhìn không được bên trong, có chút nóng nảy .

“Ai, con với Tiểu Kiệt. . . . . bác là nói, hai đứa quen nhau đúng không?” Ông Lam muốn nói lại thôi, nhỏ giọng hỏi.

“Anh ấy nói với bác như vậy?” Nghe vậy, Vương Diệu có chút phấn chấn hơn.

“Không có, con bác chỉ nói, nếu có một người tên Vương Diệu tới tìm, thì nói nó không có ở nhà.”Ông Lam nhỏ giọng nói, thân thiết kéo tay Vương Diệu hỏi .”Nói bác Lam nghe đi, các con đang quen nhau? Cãi nhau ?”

“Con. . . . . . Không phải cãi nhau. . . . . . nhưng mà, bác Lam, con yêu anh ấy, mặc kệ trong lòng anh ấy nghĩ thế nào, con chỉ muốn cho anh ấy biết con yêu anh ấy.” Vương Diệu thất vọng, bất quá nhìn ra được ông Lam không phản đối con mình ở chung với cậu, cho nên cậu nói hết những gì trong lòng mình ra.

◇◇◇

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.