Diệu Nhật Lam Thiên

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Ngồi ở mép giường, Lam Úc Kiệt ngủ rất trầm, cái gì cũng không biết, ngay cả khi Vương Diệu vươn tay vuốt mặt anh, anh cũng không có phản ứng.

Vương Diệu nhìn khuôn mặt anh lúc đang ngủ, trong lòng rất thích ý.

Cậu biết trong lòng cậu có một thứ, chậm rãi, đã thay đổi.

Lúc bắt đầu, không ai thật tâm.

Tham gia hôn lễ rất dễ dàng khiến người ta khát vọng, rất dễ dàng khiết người ta khát khao, rất dễ dàng khiến người ta sa vào tình cảnh đó, những điều này sẽ càng mãnh liệt hơn, nếu đó là một người độc thân.

Cho nên tối hôm ấy họ uống chút rượu, vì hoàn cảnh quá tốt, ánh trăng quá đẹp, mặt biển xanh biếc trong bóng đêm lân lân lấp lánh, không nhớ rõ là ai bắt đầu hấp dẫn ai, tóm lại, trên hòn đảo nhỏ xinh đẹp không người kia, họ làm tình.

Hôm sau tỉnh lại, hai người giật nảy mình.

Vương Diệu không biết làm sao, cậu chưa từng lên giường với đàn ông bao giờ, đó là lần đầu tiên của cậu, cho nên cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Ngược lại Lam Úc Kiệt trấn định hơn, đầu tiên anh ngồi dậy, sau đó cảm giác có thứ gì đó chảy ra khỏi thân thể mình, mặt đỏ hồng, cáu giận hiện rõ trong mắt, nói: “Ai cho cậu bắn bên trong hả? Còn không lại đây giúp tôi! Nếu sau này lại không mang mũ thử xem, tôi cắt tiểu đệ đệ của cậu!”

Vương Diệu nhớ rõ khi đó, bộ dáng Lam Úc Kiệt lúc mắng chửi người khác cũng rất đẹp.

Rời khỏi hòn đảo nhỏ trong mơ kia, hai người không liên lạc với nhau, bởi lẽ họ vốn không quen nhau, đó chẳng qua là tình một đêm mà thôi.

Buổi tối ước chừng hai tháng sau hôn lễ, Vương Diệu và một đám anh em uống rượu trong quán bar, bấy giờ cậu gặp lại Lam Úc Kiệt.

Lam Úc Kiệt đứng cạnh quầy bar, thoạt nhìn như đang đợi ai đó.

Vương Diệu dẫm các anh em đến thả lỏng một chút, buổi sáng mới hoàn thành một chuyện làm ăn, buổi tối đi dùng bữa ở một quán ăn khá lớn, đây đã là tua hai, cả đám đã uống không ít. Vương Diệu tương đối đỡ hơn, cậu là người trả tiền, vừa không phải loại người không rượu không vui, vừa không có chuyện gì cần phải mượn rượu tiêu sầu, cho nên ngay từ đầu cậu đã uống rất ít.

Lam Úc Kiệt vừa vào cửa, Vương Diệu đã nhìn thấy anh.

Vương Diệu không biết bản thân là gay, mấy năm nay bên người cậu không ít những cô ngực to, eo nhỏ, mông đĩnh, nhưng lúc còn trẻ cậu quả thật từng thích một cậu nhóc, cậu nhóc kia tên là Liễu Phi, có một khuôn mặt búp bê, lúc cười lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Nhưng trừ lần đó ra, cậu chưa từng thích thêm bất cứ sinh vật nào giống mình nữa.

Lam Úc Kiệt không đáng yêu như Liễu Phi, cũng không xinh đẹp như Ngụy Tĩnh Ngôn.

Song, nếu không so sánh với hai người này mà bĩnh tĩnh xem xét, thì anh cũng không tính xấu, thuộc hàng mỹ nhân bại hoại. (người đẹp mặt trái xoan, mày lá liễu, môi anh đào)

Hơn nữa, anh có một mái tóc dài rất đẹp, đen nhánh, hơn nữa mềm mượt, dưới ánh đèn quán bar mái tóc lấp lánh ánh sáng, giống hệt mái tóc trong đoạn quảng cáo dầu gội đầu, tới gần hơn còn có thể ngửi được mùi thơm mát nhẹ dịu.

Lam Úc Kiệt ở quầy bar giữ đợi một hồi lâu, uống hết một ly Depth Bomb, sau đó biểu tình thoạt nhìn hơi mất hứng.

“Bị leo cây ?” Vương Diệu rốt cuộc đi qua, đứng cạnh Lam Úc Kiệt hỏi.

“Phải, nên tới lại không tới.” Lam Úc Kiệt cười, anh vốn tưởng là có người đến bắt chuyện, ai ngờ lại là tên tiểu quỷ gặp ở hôn lễ lần trước.

Lời này, Lam Úc Kiệt nói không phúc hậu chút nào, bởi vì ý của anh là, người nên tới lại không tới, người không nên tới lại tới.

Người quen Lam Úc Kiệt, mười người thì hết mười đều thích anh.

Nhưng không biết có phải là do Vương Diệu toàn chọn nhầm thời gian hay không, tóm lại, mỗi lần cậu gặp Lam Úc Kiệt, thì tâm tình của anh đều rất xấu.

“Như vậy a. . . . . .” Lam Úc Kiệt nói một câu hai ý, Vương Diệu nghe không hiểu, cậu vốn thẳng tính. “Tôi đi với vài anh em uống rượu ở bên kia, muốn uống chung không?”

“Không, tôi hiện tại chỉ muốn tìm một người ngủ với mình.” Lam Úc Kiệt lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Vương Diệu. Dù sao cũng từng lên giường với nhau, không có gì là không thể nói.

Anh vừa tan tầm, kết thúc một ngày bận rộn và tinh thần thì luôn căng thẳng ở bệnh viện, không phải thường xuyên, nhưng sau những ngày như thế anh thường có nhu cầu ***, vào lúc này, anh sẽ tìm một bạn tình thích hợp, sau đó qua đêm với nhau.

Phạm vi cuộc sống của gay quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vậy, Lam Úc Kiệt có vài bạn tình, vài người xuống giường là hai kẻ xa lạ, vài người gặp mặt sẽ tán gẫu vài câu, chẳng qua là không có nhiều lựa chọn, hai con người với bối cảnh, tính cách khác nhau nếu có thể hòa hợp, cho dù giống tính hướng, thì vẫn là mò kim đáy biển.

Đêm nay Lam Úc Kiệt vốn hẹn một bạn tình, người này tính ra khá bận rộn, nhưng những người khác nếu không phải có bạn thì là không rãnh, cho nên Lam Úc Kiệt hẹn với hắn, sau đó đến quán bar gần công ty hắn chờ.

Đợi gần một tiếng đồng hồ, Lam Úc Kiệt vốn đang định đi, nào ngờ lại gặp Vương Diệu.

“Còn lựa chọn khác không?” Vương Diệu hiểu ý của Lam Úc Kiệt, cậu cũng có vài đứa bạn là gay, cho nên không thấy hai thằng đàn ông ở chung với nhau thì có gì sai, tóm lại là người thì đều có nhu cầu ở phương diện đó, nhất là đàn ông.

“Không có, cho nên tôi phải về, mệt quá.” Lam Úc Kiệt lắc đầu, sau đó cười cười gọi phục vụ tính tiền. Đứng lên, mặc áo khoác, nghĩ nghĩ Lam Úc Kiệt quay đầu lại nhìn Vương Diệu, sau đó cho cậu một lời mời. “Hay là. . . . . . cậu muốn ngủ với tôi?”

Đêm ở hòn đảo nhỏ đó, có thể là do uống quá nhiều, cho nên Lam Úc Kiệt không nhớ quá trình thế nào, chẳng qua nếu đã làm, mà đêm nay anh lại muốn, vậy thì cớ gì không thử?

“Tôi?” Vương Diệu sửng sốt.

Kinh nghiệm ngủ với đàn ông duy nhất của cậu chính là lần ngủ với Lam Úc Kiệt, lần đó uống quá nhiều, tỉnh lại rồi quên sạch, nhưng đột nhiên muốn làm lần nữa, trong lòng không khỏi hơi do dự.

“Muốn không?” Lam Úc Kiệt đợi Vương Diệu, thấy lâu quá mà cậu vẫn không có phản ứng, vì thế cười cười. Hình như anh đói bụng ăn quàng thì phải? Tìm một straight qua đêm? Lam Úc Kiệt ngẫm lại mà còn thấy buồn cười. “Không muốn thì tôi đi, ngủ ngon.”

“Đừng đi, ý tôi là, tôi sẽ đi với anh.” Vương Diệu đuổi theo gọi anh.

Họ đều là người cô đơn, Vương Diệu nhìn bóng dáng tịch mịch của Lam Úc Kiệt, thấy anh rất giống mình, trong lòng không nỡ, còn có chút đau lòng.

Lam Úc Kiệt dừng bước, chờ Vương Diệu đi tới, sau đó nhìn cậu cười.

Nụ cười của anh, làm Vương Diệu thấy thật thoải mái.

Vương Diệu bảo Lam Úc Kiệt đợi cậu, sau đó đi vào đưa tiền cho đám anh em, nói họ cứ tiếp tục, rồi trở ra đi lấy xe với Lam Úc Kiệt.

“Đi chỗ nào? Nhà anh?” Vương Diệu hỏi.

“Nhà tôi không được, cha tôi ở nhà.” Lam Úc Kiệt lắc đầu, anh sẽ không mang đàn ông về nhà. “Đi nhà cậu đi? Bằng không ra khách sạn thuê phòng cũng không sao.”

“Vậy về nhà tôi đi, tôi ở chung với cha, nhưng ông ấy ở lầu một, tôi ở lầu hai.” Vương Diệu nói xong, lái xe về hướng nhà mình. “Có cửa ra vào khác, anh không cần lo xấu hổ nếu gặp phải cha tôi, mà cho dù có không cẩn thận chạm mặt cũng sẽ không sao.”

◇◇◇

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.