CHƯƠNG 8
“Anh quen à?” Đám người mặc đồ đen kia vừa đi qua, nhìn khuôn mặt tuyệt luân của Lam Úc Kiệt như mất cân đối, đủ mọi màu sắc liên tục thay đổi. Đồng Hi thường ghét xen vào chuyện của người khác, nhưng nể tình Lam Úc Kiệt gọi mình đi ăn com, hắn vẫn hỏi.
“Phải.” Lam Úc Kiệt gật đầu, liều mạng dùng nĩa chọt lấy bánh ngọt trong đĩa, một miếng mascarpone đẹp đẽ bị anh chọc thành một đống nát vụn, thoạt nhìn rất ghê tởm.
“Vương Diệu là Liên Anh bang lão Đại, anh đừng trêu chọc cậu ta.” Đồng Hi khẩu khí lạnh lùng, chẳng qua hắn có ý tốt muốn cảnh cáo Lam Úc Kiệt.
Tề Thiên và Liên Anh bang vẫn duy trì quan hệ hữu hảo, giữa hai tổ chức, vẫn duy trì một sự cân bằng tinh tế, Đồng Hi không hy vọng có chuyện phiền toái xảy ra.
“Tôi tự biết chừng mực mà.” Lam Úc Kiệt ở trong lòng sách một tiếng, anh không thích nghe Đồng Hi nói mấy lời này.
Anh biết Liên Anh bang lão Đại không thể trêu chọc, nhưng đã quá muộn rồi, từ lần đầu tiên họ phát sinh quan hệ trên hòn đảo nhỏ ấy, hai người họ như đã bị một sợi tơ kết dính lại với nhau, ẩn ẩn ràng buộc lẫn nhau, làm sao cũng không thể cắt đứt được.
“Anh đừng xem thường cậu ta, Vương Diệu tuy rằng là đời thứ hai, nhưng cậu ta từng đi du học cũng thật sự có tài, cậu ta tiếp quản bang phái không được vài năm, không chọn đi con đường của cha mình, không tuân thủ quy định cũ, ngược lại đổi mới hoàn toàn, hiện tại Liên Anh bang đã hơn hẳn ngày xưa rất nhiều.” Đồng Hi thấy anh không quá để tâm, bất giác chau mày.
“Tôi cũng đi du học mà, sao không thấy anh khen tôi?” Lam Úc Kiệt cố ý né tránh trọng điểm lời nói của Đồng Hi, ngả ngớn trêu đùa.
Đồng Hi trừng mắt nhìn Lam Úc Kiệt, sau đó không thèm lãng phí nước miếng của mình nữa.
Vương Diệu rất nhanh bàn xong chuyện làm ăn của mình
Ở phương diện công việc cậu rất cẩn thận, trước khi đến đây cậu đã điều tra không ít, cho dù là tổ tông tám đời, mười đời, cuộc đời, từng sống ở đâu, từng quen ai, từng có bạn bè, đồng sự, hàng xóm nào, từng có tiền án gì hay không ….
Đến khi hẹn gặp, thì gần như là nước chảy thành sông.
“Đang ăn cơm?” Vương Diệu cười, đi đến cạnh Lam Úc Kiệt, đám người mặc đồ đen vừa rồi đã không còn bóng dáng, ngay cả cô gái lúc nãy cũng biến mất.
Những lúc đi bàn công việc hoặc giao tiếp, Vương Diệu sẽ mang theo một cô gái bên cạnh, đầu tiên là để trưng bày, thứ hai là nghe nhìn lẫn lộn, đương nhiên nếu có tất yếu, cũng có thể thành lễ vật tặng cho đối phương.
Đến khi món trang sức kia hết tác dụng, Vương Diệu sẽ cho người đuổi đi.
“Ừm.” Lam Úc Kiệt tùy tiện đáp lại Vương Diệu một tiếng, thái độ không phải tốt lắm, bởi vì trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Đương nhiên là đang ăn cơm, đã ngồi ở trong này, chẳng lẽ là để chơi mạt chược?
Lam Úc Kiệt trong bất tri bất giác luôn ngang bướng với Vương Diệu.
“Vương tiên sinh, xin chào, tôi là Đồng Hi, trợ lý đặc biệt của tổng tài Tề Thiên.” Đồng Hi đứng lên, làm tư thế tiêu chuẩn bắt tay với Vương Diệu, cung kính giới thiệu bản thân.
Hắn không biết quan hệ giữa Lam Úc Kiệt và Vương Diệu là gì, chẳng qua, vào những lúc thế này tốt nhất là cứ phủi sạch quan hệ sẽ tốt hơn, để tránh đến mình chết thế nào cũng không biết.
“Xin chào, sau khi về giúp tôi chào ông chủ của anh một tiếng.” Vương Diệu cười, nhưng nụ cười này khi vào mắt Đồng Hi có vài phần đáng sợ.
Vương Diệu biết rõ Lam Úc Kiệt ngoại trừ cậu cũng có vài bạn tình khác.
Thế nhưng biết là một chuyện, còn tận mất trong thấy lại là chuyện khác.
Đồng Hi rất thông minh, hắn vội vàng tự giới thiệu, nói rõ mình và Lam Úc Kiệt không có quan hệ mờ ám gì, thuần túy là làm trong cùng một tổ chức, nhưng Vương Diệu vẫn thấy không thích.
Đồng Hi không phải bạn tình của Lam Úc Kiệt, nhưng vẫn còn những người khác.
Cho nên, hai tuần nay, anh lên giường với ai?
“Như vậy, Vương tiên sinh tôi ăn no rồi, đi trước.” Đồng Hi thấy không khí hơi kỳ dị, rất không nghĩa khí bỏ chạy, để lại một mình Lam Úc Kiệt, hóa đơn bữa cơm này cũng quẳng lại cho anh.
“Gần đây rất bận sao?” Vương Diệu trong lòng thấy khó chịu, nhưng khó chịu này đã nhanh chóng biến mất. Bàn tay cậu vô cùng tự nhiên vươn ra vuốt ót Lam Úc Kiệt, cậu rất thích nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, sau những lúc giúp anh sấy tóc xong.
“Bình thường.” Lúc nói ra lời này Lam Úc Kiệt thấy mình hơi chột dạ, vội nói sang chuyện khác. “Tôi ăn no, cậu đi trả tiền.”
Rõ ràng là anh cố ý không đi tìm Vương Diệu, nhưng qua lâu như vậy mà khi gặp lại, cậu vẫn đối xử với anh rất tốt.
Vương Diệu cười cười, gọi bồi bàn tính tiền, sau đó dẫn anh về nhà.
Cũng cuồng dã không kém những lần khác, thân thể hai người như tắm trong dầu, chỉ cần châm lửa, sẽ mãnh liệt bốc cháy
Lúc làm tình, Lam Úc Kiệt đắm chìm trong không khí cuồng nhiệt, cho nên anh không phát hiện trong phòng Vương Diệu đã tăng thêm một chiếc giường đôi, khi làm tình xong thì đêm đã rất khuya, mặc cho Vương Diệu an bài, anh nằm trên giường, mệt đến nổi không muốn động dù chỉ là một ngón tay.
Lam Úc Kiệt lần này thấy mình ngủ cực kỳ thoải mái, giường rất mềm, rất sạch sẽ, hơn nữa không có cảm giác dinh dính và những mùi lạ.
Buổi sáng Lam Úc Kiệt tỉnh lại Vương Diệu vẫn còn nằm bên cạnh, Lam Úc Kiệt mơ màng, mới nhớ ra hôm qua anh về nhà Vương Diệu. Cánh tay Vương Diệu đang quàng trên eo anh, Lam Úc Kiệt tiếp tục ngủ, nhưng nằm được ba phút anh vẫn từ bỏ.
“Vương Diệu, dậy đi.” Lam Úc Kiệt ngồi lên, sau đó đánh Vương Diệu vài cái.
Rất ít khi anh thức dậy còn thấy Vương Diệu ngủ cạnh mình, nhìn rất không quen.
Vương Diệu mở mắt ra, ngắm anh một lúc, sau đó nhào tới ôm anh, chôn đầu vào hông anh, ngủ tiếp.
“Vương Diệu, dậy đi, cậu hôm nay không phải làm gì sao?” Lam Úc Kiệt lay lay cậu, cười nghĩ người này thật là hắc đạo đại ca à? Sao sáng sớm tỉnh dậy lại hệt như con nít thế này.
Vương Diệu nghe vậy đầu chuyển một vòng, lập tức ngồi dậy, hôn lên môi Lam Úc Kiệt một cái, sau đó xuống giường súc miệng rửa mặt.
Lam Úc Kiệt thấy buồn cười, đứng lên định mặc quần áo, lúc này mới phát hiện trong phòng Vương Diệu có thêm một cái giường.
“Vương Diệu, Vương Diệu. . . . . .” Lam Úc Kiệt kinh ngạc một lúc, hai cái giường lớn đều trải drap giường sạch sẽ, Lam Úc Kiệt lấy tay vuốt drap, là thuần tơ, sau đó anh gọi Vương Diệu.
“Sao vậy?” Vương Diệu ló đầu ra khỏi phòng tắm, trong tay còn cầm bàn chải đánh răng.
“Giường. . . . . . Giường. . . . . .” Lam Úc Kiệt chỉ vào giường, đầu và mắt hơi hỗn lỗn không biết phải chỉ cái nào.
“À, giường, tôi thấy rồi.” Vương Diệu gật đầu, lại chui đầu vào tiếp tục đánh răng.
“Vì sao?” Lam Úc Kiệt cũng chui vào phòng tắm, đứng cạnh Vương Diệu, mắt trừng thật to.
Lam Úc Kiệt kỳ thật thấy rất cảm động, bởi vì anh chỉ nói vài câu, hơn nữa còn là để từ chối ý tốt của Vương Diệu, mà cậu chẳng những không cho rằng anh không biết tốt xấu, ngược lại còn mua thêm một cái giường khác.
Lam Úc Kiệt đời này chưa từng được ai chiều chuộng như vậy, tâm tư kín đáo xoay chuyển mấy trăm vòng, nghĩ nghĩ lại lo Vương Diệu có phải còn ý gì khác không.
“Cái gì vì sao? Trên đường vừa lúc thấy, liền mua.” Vương Diệu đáp thản nhiên, tuyệt không chột dạ, chuyên tâm cạo râu, không hề thấy có chỗ nào không đúng.
“Cứ như vậy?” Nhìn Vương Diệu không có biểu tình kỳ quái, Lam Úc Kiệt biết lại là tự mình ngạc nhiên, cũng đúng, chẳng qua là thêm một cái giường, cho dù ban đầu thật là vì lời anh nói, vậy thì đã thế nào?
Vì sao anh lại sợ tới mức như bị đạp trúng đuôi?
“Chìa khó dự phòng, cho anh.” Vương Diệu mặc quần áo vào phòng khách, sau đó ném một xâu chìa khóa cho Lam Úc Kiệt đi đằng sau. “Giường có, darp cũng đã mua, về sau anh cứ đến đây ở.”
Vương Diệu có việc, chuẩn bị xong sẽ ra ngoài, Lam Úc Kiệt nghĩ một lát cuối cùng vẫn là đi nhờ xe, đến bệnh viện rồi Lam Úc Kiệt xuống xe, ngay cả tiếng cám ơn cũng chưa nói.
Quay đầu xe lại, nơi Vương Diệu muốn đi ngược hướng với đường đến bệnh viện Thành Tâm, nhưng tay cầm vô lăng, mắt nhìn con đường đông nghịt trước mắt, Vương Diệu lộ ra một nụ cười thản nhiên.
◇◇◇