Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 110: Chương 110: Thượng Quan Kỳ Đại Chiến Cô Bát Kỳ




Thượng Quan Kỳ nói:

– Liên cô nương có quan hệ đến then chốt đại cuộc. Lẽ ra không nên xuất.

Thế mà đêm nay chính cô phải thân hành thống lĩnh những tay cao thủ đưa ra mặt trận thì đủ biết cuộc chiến đấu này quan hệ dường nào! Viên đệ phải cực kỳ lưu ý bảo vệ cho cô.

Viên Hiếu nói:

– Đại ca yên lòng. Bất luận là ai mà muốn động đến mình Liên cô nương thì phải giết được Viên Hiếu này trước đã.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Thế thì được lắm.

Chàng đảo mắt nhìn Liên Tuyết Kiều, hỏi:

– Công tác của thuộc hạ ra saỏ Xin Văn thừa chỉ giáọ

Chàng nói câu này, hai tay khoanh lại tỏ một thái độ cực kỳ cung kính.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Trừ Ngũ Anh cùng Tả Hữu Nhị Đồng ra, ta còn giao cho ngươi ba mươi tay cao thủ trong Bang. Ngươi đảm nhiệm trọng trách cản trở quân tiếp viện từ mặt Tây Nam kéo đến.

Thượng Quan Kỳ hỏi:

– Bọn đến tiếp viện phải chăng là người trong phủ Cổn Long Vương?

– Chính là Bắc Thành Hầu Cố Bát Kỳ. Lão là một trong bốn vị hầu tước dưới trướng Cổn Long Vương. Thực là một tay giảo quyệt và thâm độc, ngươi phải cẩn thận đấy!

Thượng Quan Kỳ đáp:

– Thuộc hạ xin ghi lờị

Liên Tuyết Kiều nói:

– Cổn Long Vương tìm đủ mọi cách, triệu cả bốn vị hầu tước quay về để cứu viện vương phủ. Nhưng lão quên mất chỗ không thể nào triệu hồi cả Tứ hầu về cùng một lúc. Đó là những cơ hội chớp nhoáng để ta phá vở. Ta đang rỗi rãi đánh lại kẻ mệt nhọc, thế là ta chiếm được lợi điểm về nhân hòạ Ta sắp đặt đâu vào đấy, đánh đối phương lúc trở tay không kịp, thế là chiếm được địa lợị Bọn họ gần đây đã bị mất hết nhuệ khí chiến đấu sút kém, thế là ta chiếm được thiên thờị

Nếu còn có khuyết điểm là chỉ ở chỗ không biết bố trí phương pháp đối địch. Lão Cố Bát Kỳ là một tay thông minh nhất trong bọn tứ hầu, chớ nên khinh địch, để mắc vào quỷ kế của lãọ

Thượng Quan Kỳ nói:

– Thuộc hạ xin hết sức thi hành.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Vạn nhất mà những tay tiếp viện cho Bắc Thành Hầu kéo đến thì tùy ngươi quyết định ứng chiến hay là mở đường cho họ đi rồi sẽ tập kích saụ..

Đột nhiên nàng hạ thấp giọng xuống nói nhỏ mấy câu, rồi băng băng đi ngaỵ

Thượng Quan Kỳ lớn tiếng nói:

– Xin Văn thừa hãy dừng bước!

Liên Tuyết Kiều hỏi:

– Việc gì nói mau! Ta phải đi ngay kẻo chậm.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Trường hợp mà không có người đến tiếp viện cho Cố Bát Kỳ thì làm thế nàỏ

Liên Tuyết Kiều đáp:

– Ngươi cứ đứng giữ nguyên chỗ, chuẩn bị tiêu diệt quân tướng của Nam Diện Hầu thua chạỵ

Thượng Quan Kỳ nói:

– Thuộc hạ ghi nhớ rồị

Liên Tuyết Kiều nói:

– Bọn họ đang chờ ngươi ngoài năm mươi trượng trong đám cỏ xanh kia, ngươi ra mau để gặp họ!

Thượng Quan Kỳ tuân lệnh đi ngay, quả nhiên ngoài năm mươi trượng đã thấy nhiều người đương chờ ở đó.

Tả Hữu Nhị Đồng ra đón trước tiên nói:

– Thượng Quan huynh! Chúng tôi lại được tùy tùng Thượng Quan huynh để đem sức mọn ra trợ giúp.

Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn bọn Ngũ Anh rồi nói:

– Chúng ta đi thôị

Tả Hữu Nhị Đồng hỏi:

– Bây giờ đi về đâủ

Thượng Quan Kỳ nói:

– Tại hạ xin dẫn đường.

Nói xong đi trước. Quần hào theo saụ

Đi liền một mạch chừng hơn mười dặm, Thượng Quan Kỳ dừng bước coi hình thế rồi nói:

– Chúng ta ở đây ngăn trở bọn Bắc Thành Hầu Cố Bát Kỳ kéo xuống tiếp viện cho Nam Diện Hầụ

Ngũ Anh lập tức rút trường kiếm ra thống lĩnh ba mươi tên đệ tử trong Bang bày một trận thế, chuẩn bị cự địch.

Thượng Quan Kỳ ngồi xếp hàng xuống nói:

– Đệ ngồi nghỉ một lát, nếu có gì động tĩnh thì lập tức kêu đệ tỉnh dậy nhé!

Tả Hữu Nhị Đồng đồng thanh đáp:

– Thượng Quan huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi đị

Thượng Quan Kỳ sau khi động thủ với lão già áo đen, lại bôn tẩu một lúc rồi thống lĩnh mọi người đi ngay đến đâỵ Tuy nội công chàng rất tinh thâm, mà cũng cảm thấy mỏi mệt. Nhưng chàng còn mệt hơn nữa vì trong lòng suy nghĩ rất nhiềụ

Chàng chẳng biết có nên đem di vật của lão áo đen kia trao lại cho Âu Dương Thống hay Liên Tuyết Kiều không? Có nên mở ra coi trộm không?

Một vấn đề giản dị như vậy mà chàng nghĩ mãi chưa quyết định xong.

Chàng lẩm bẩm:

– Nếu di vật trong cái túi nhỏ này có quan hệ lớn tới Âu Dương Thống thì sẽ dính líu đến nhiều người trong võ lâm.

Bỗng thấy Tả Hữu Nhị Đồng chạy đến khẽ bảo Thượng Quan Kỳ” – Ở ngoài xa có động chẳng hiểu có nên phái người ra coi chăng?

Thượng Quan Kỳ đáp:

– Không cần! Chỗ chúng ta phòng thủ là mấu chốt đường giao thông, chắc họ phải đi quạ Nếu bọn họ không đi qua chỗ này thì tạm thời hãy để mặc họ.

Tả Hữu Nhị Đồng đồng thanh đáp:

– Chúng tôi xin tuân lệnh sư huynh.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Hai vị hãy thong thả cho tại hạ hỏi một lờị

– Bang chúa chúng ta là người thế nàỏ

Tả đồng Trương Phương ngơ ngẩn đáp:

– Bang chúa tài kiêm văn võ, nhân nghĩa vang lừng bốn bể, thật là một đấng anh hùng trên thế gian.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Tại hạ muốn biết về đời tư của Bang chúạ

Hữu đồng nói xen vào:

– Bang chúa là người cẩn thận oai nghiêm.

Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài nói:

– Tốt lắm! Đa tạ hai vị.

Đột nhiên nghe có tiếng chân người đi đến.

Thượng Quan Kỳ vùng dậy cùng Tả Hữu Nhị Đồng đi ra ngoàị

Ngũ Anh dẫn ba chục đệ tử trong Bang bày thành một trận pháp mai phục trong bụi cỏ rậm. Tuy bọn này đông người nhưng tiếng thở cũng không nghe thấỵ

Thượng Quan Kỳ ngẩng đầu nhìn lên thấy ba bóng người thủng thẳng đi lạị

Chàng liền vung tay phải lên. Tả Hữu Nhị Đồng lập tức lùi ra hai bên mấy bước. Nguyên ba người đi gần nhau quá, sợ đối phương là một tay cao thủ ra tay tập kích thì khó bề né tránh.

Ba bóng người kia tựa như bóng ma hiển hiện đi đứng bình tĩnh không hoang mang, chẳng hiểu họ đã nhìn thấy ba người bọn Thượng Quan Kỳ chưả

Thượng Quan Kỳ chau mày quát lên:

– Dừng bước!

Ba bóng người dừng lại một lúc rồi lại từ từ tiến về phía trước. Thượng Quan Kỳ tự hỏi:

– Phải chăng đây là mấy tên thuộc hạ dưới trướng Cổn Long Vương? Họ đã uống thuốc mê chưả

Chàng nhìn kỹ lại thì ba người này đều mặc áo quần nhà nông, không giống nhân vật võ lâm.

Chớp mắt ba người đi gần đến bên, Thượng Quan Kỳ đã đề phòng từ trước, vung tay lên phóng chưởng vào người đi đầụ Nào ngờ người này không né tránh, tựa hồ như họ chưa nhìn thấy chưởng lực của Thượng Quan Kỳ đã đánh tớị

Thế chưởng Thượng Quan Kỳ dành gần đến trước ngực người đó, đột nhiên thu về. Chàng quát lên:

– Mau tránh ra!....

Tiếng quát vừa dứt, đột nhiên người đó lạng sang bên rồi nhảy phóc tớị

Thượng Quan Kỳ cả kinh tránh sang bên.

Tả đồng vung kiếm ra đâm trúng ngực người này đánh “Bịch” một tiếng.

Người đó lập tức ngã xuống máu tươi vọt ra có lẫn mùi hương kỳ dị.

Tả đồng Trương Phương bị luồng hơi xông vào mặt hốt hoảng la lên:

– Phải cẩn thận đấy! Có thuốc mê hồn...

Rồi đánh “Huỵch” một tiếng gã ngã lăn xuống đất.

Hữu đồng cáu giận quát lên một tiếng vung chưởng ra đánh.

Người thứ nhì dường như trong tay cầm một vật gì. Hữu đồng đánh chưởng cách không trúng vào người đó. Hắn ngửa mặt lên ngã quay xuống đất.

“Chát” một tiếng, đồ vật cầm trong tay gã rớt xuống vỡ tan tành.

Một làn khói xanh bay ra, rồi ngọn lửa cháy lên.

Thượng Quan Kỳ đề chặt chân khí, cắp Tả đồng dậy nhảy ra xa hơn một trượng. Vừa nhảy vừa hô to:

– Nằm rạp cả xuống, mau!

Dường như áo quần người này có tẩm dầu nên bắt lửa rất lẹ. Người ta trông như lửa từ trong người hắn bốc lên.

Người này tuy trúng chường nhưng chưa chết. Hắn bị lửa thiêu đau quá không nhịn được vừa giẫy giụa vừa chạy lăn xả về phía Thượng Quan Kỳ.

Thượng Quan Kỳ tiện tay rút lấy thanh bảo kiếm của Tả đồng vận kình lực vào cổ tay rồi phóng kiếm rạ

Thanh trường kiếm vừa ra khỏi tay, biến thành một đạo bạch quang đâm vào người dó xuyên từ trước ngực ra đến sau lưng.

Bỗng nghe nổ bùng một tiếng, ngọn lửa độc bay từ trong một phạm vi bảy tám thước.

Nguyên người này đã ngấm ngầm giấu hỏa dược trong ngườị Lửa bén vào lập tức phát ra tiếng nổ khiến cho lửa có thuốc độc bốc cháy lên, bay ra tứ tung.

Nếu Thượng Quan Kỳ không liệng kiếm ra chém hắn cách ngoài một trượng thì lửa độc đã bắn vào làm cho mấy người bị thương rồị

Người thứ ba trong tay cầm một cây côn gỗ lớn quét ngang một cáị

Hữu đồng toan vung kiếm ra gạt côn, bỗng nghe Thượng Quan Kỳ lớn tiếng la:

– Không nên ngáng côn, phải lùi ra mau!

Hữu đồng cử động rất lẹ. Thanh trường kiếm của gã sắp chạm vào cây côn của đối phương, đột nhiên thu về đồng thời người nhảy tránh rạ

Thượng Quan Kỳ vẫy tay hô:

– Ai nấy lùi lại!

Bọn Ngũ Anh đứng chủ một trận thế, nghe Thượng Quan Kỳ hô liền dẫn ba mươi tên đệ tử trong bang lùi lại phía saụ

Đại hán sử dụng côn xông về phía trước.

Thượng Quan Kỳ dẫn dụ cho gã đuổi vào một khu rừng. Chàng né đông tránh tây, đại hán vung côn lên đánh không trúng chàng lại trúng vào góc câỵ

Bỗng nghe tiếng “Chát” một tiếng, ngọn côn lớn trong tay đại hán đã gãy làm đôị

Lập tức nước ào ào phun ra bốn phía như mưạ

Thượng Quan Kỳ đã ngấm ngầm vận công đề phòng, phóng ra một chưởng.

Chưởng lực này rất mãnh liệt, đánh vào những tia nước phun ra hất ngược trở lại vào đại hán, gã run lên một cái rồi đột nhiên ngã ngửa xuống đất.

Tả Hữu Nhị Đồng cả kinh đồng thanh la lên:

– Chất nước độc này ghê quá!

Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài nói:

– Cổn Long Vương thi hành những thủ đoạn hèn mạt vô nhân dạọ Những người này thần trí bị độc dược kiềm chế. Mạng sống của họ là một việc lớn mà họ coi cũng như không, chẳng còn biết gì nữạ Vậy thì bọn đệ tử Cùng Gia Bang ta đấu với họ thế nào được.. Tả đồng nói:

– Thượng Quan huynh nói phải đó. Nếu bọn ta giao đấu với họ tất bị tổn thương nặng nề...

Hữu đồng nói tiếp:

– Trận này có thể khiến cho bao nhiêu phần tử tinh nhuệ Cùng Gia Bang bị chết hết. Nguyên khí bị tổn thương rất lớn. Chúng ta phải tìm cách thông tin cho Bang chúa hay sớm, biết mà đề phòng để khỏi mắc mưu địch.

Thượng Quan Kỳ nhìn hình thế bốn mặt rồi nói:

– Lúc này thông báo đến Bang chúa hoặc Văn thừa không kịp mất rồị Theo ý kiến tại hạ thì chi bằng chúng ta tự tìm cách dẫn dụ bọn họ vào chỗ mai phục để bắt sống.

Tả Hữu nhị đồng nói:

– Xin cho nghe lời cao luận.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Chúng ta lựa chọn lấy mười hai người chia ra bốn mặt do hai vị thống lĩnh, mượn gốc cây lớn ẩn mình. Còn bao nhiêu thì do bọn Ngũ Anh đốc xuất, trấn giữ những đường hiểm yếu:

mé đông giữ cho địch khỏi trốn chạy, mé tây ngăn cản cứu binh, chúng ta phải coi tình hình giúp đỡ lẫn nhaụ Còn tại hạ thổi tiêu để dẫn dụ bọn địch. Nhị vị nghĩ xem như vậy có được không?

Tả đồng đáp:

– Ý kiến đó hay lắm!

Đoạn hai người lập tức chọn lấy mười hai tên đệ tử trong bang bố trí bốn mặt.

Thượng Quan Kỳ chọn một cây lớn giữa rừng, tung mình nhảy lên ngồi trên cây thổi tiêụ

Tiếng tiêu réo rắt nổi lên vang dội ra bốn mặt.

Chỉ trong khoảnh khắc quả nhiên thấy vô số đại hán áo đen nhằm đi vào rừng. Bọn này số đông ăn bận như nhà nông. Có người tay cầm binh khí, có kẻ chân tay không mang thứ gì.

Bọn Tả Hữu nhị đồng mượn gốc cây yểm trợ, giơ tay ra điểm huyệt vào những bóng đen một cách đột ngột.

Trong khoảng thời gian chừng nửa giờ, số người vào rừng bị điểm huyệt lên tới năm mươi bảy người, cộng với ba người chết trước là vừa sáu chục. Bọn người này quả nhiên đều giấu hỏa dược cùng thuốc độc trong mình, chuẩn bị hy sinh với bên địch.

Mấy người chờ thêm trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, không còn ai vào nữa, Thượng Quan Kỳ mới ngừng thổi tiêu từ trên cây nhảy xuống, ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần. Vì chàng vận động chân khí thổi tiêu rất tốn hơi sức nên người mỏi mệt, mồ hôi toát ra như tắm.

Tả Hữu nhị đồng kiểm điểm lại số người bị bắt lấy hết những độc vật giấu trong mình bọn chúng ra, rồi khẽ hỏi Thượng Quan Kỳ:

– Chúng ta nên xử trí với bọn này ra saỏ Giết hết đi thì tàn nhẫn quá, mà để họ sống thì sinh tai vạ cho mình.

Thượng Quan Kỳ chưa trả lời thì đột nhiên nghe tiếng vó ngựa lộp cộp vọng lạị Đồng thời có cả tiếng khí giới va chạm nhau loảng choảng.

Tả Hữu nhị đồng phát giác ra Thượng Quan Kỳ chưa ráo mồ hôi, người chàng còn mệt nhọc, bèn lựa lấy bốn người lưu lại trong rừng để bảo vệ cho chàng ngồi yên điều dưỡng, đoạn dẫn tám người đi ra khỏi rừng.

Lúc này, Ngũ Anh đã lãnh những tay cao thủ cùng cường địch mở đầu mấy cuộc ác chiến. Mấy chục đại hán áo đen tay cầm binh khí, luân phiên chiến đấụ

Trong đám này có một đại hán thân thể cao lớn, tay cầm cây lượng ngân côn, dũng mãnh phi thường.

Bọn Ngũ Anh huy động thế trận biến hóa, thay phiên nhau đối địch. Nhưng đối phương sức mạnh ghê hồn. Bất luận là ai chỉ tiếp y một côn là đã loạng choạng phải lùi lạị

Bọn Ngũ Anh bên Cùng Gia Bang trước nay nổi tiếng về quần chiến. Tuy nhiều lúc nguy hiểm nhưng vẫn giữ vững được mặt trận.

Tả Hữu Nhị Đồng mỗi người dẫn bốn tay cao thủ toan xông vào đánh một cách đột ngột thì thốt nhiên ánh lửa lóe lên. Tám cây đuốc nhựa thông cháy bùng bùng, hỏa quang chiếu sáng trong vòng mấy trượng.

Bốn gã đại hán tay cầm đại đao hộ vệ một lão già thấp loắt choắt mà gầy như que củi từ từ đi tớị

Tả đồng khẽ bảo Hữu đồng:

– Đây là một trong bốn vị hầu tước dưới trướng Cổn Long Vương tên gọi Bắc Thành Hầu Cố Bát Kỳ.

Hữu đồng nói:

– Nếu bọn ta đêm nay mà bắt sống được lão này thì thật là công tọ

Tả đồng lắc đầu nói:

– Bốn đại hầu tước dưới trướng Cổn Long Vương người nào cũng có tuyệt kỹ hơn đời và trí tuệ khác thường. Họ đã làm hùng chúa một phương, tranh giành bá nghiệp trên chốn giang hồ, mà không hiểu tại sao bị Cổn Long Vương thu dụng dưới trướng, phong làm tứ lộ hầu tước. Tình thế đêm nay đã rõ rệt:

Kể về thực lực thì bên ta không địch nổi họ đâu, chỉ còn cách dùng kỳ mưu để thủ thắng.

Bất thình lình một tiếng rú thê thảm vang lên, một tay cao thủ Cùng Gia Bang bị ngọn côn Cố Bát Kỳ đánh trúng huyệt thiên linh, chết ngay lập tức.

Bỗng thấy ánh hào quang lóe lên, hai cây trường kiếm đánh xéo lại bức bách đại hán tay cầm lượng ngân côn phải bước tránh sang bên.

Nhân lúc lão đánh chậm lại, xác chết vừa rồi được cắp nhanh ra ngoài, mặt trận lại chuyển động linh hoạt như thường.

Hữu đồng vung thanh trường kiếm ra nói:

– Không xong rồi! Chúng ta phải liệu tính đại hán này trước đã mới được.

Bắc Thành Hầu Cố Bát Kỳ tai thính vô cùng, nghe được lời Hữu đồng. Lão giơ tay phải lên trông về hướng bắc vẫy một cáị Mười mấy đại hán áo đen tay cầm binh khí lập tức nhảy ào ra xông lại chỗ Tả Hữu nhị đồng ẩn mình sục tìm.

Tả đồng đang nghĩ cách xuất kỳ mưu kế thắng, nhưng kế hoạch chưa xong thì cường địch đã tấn công đến nơị

Hữu đồng vung cây trường kiếm quát lên một tiếng, dẫn bốn tay cao thủ xông rạ

Hai bên vừa thấy mặt nhau, chẳng ai nói câu nào xông vào đánh ngaỵ

Tả đồng toan ngăn trở thì đã không kịp nữa, cũng đành vung trường kiếm xông ra trợ chiến. Gã ra chiêu “Băng Hà Khai Đống” đâm một đại hán áo đen bị thương. Bốn tay cao thủ trong bang theo sau Tả đồng đều quát lên một tiếng xông lại, hợp lực đánh mạnh.

Bọn áo đen kéo ùa đến bị Tả Hữu nhị đồng dẫn bốn người ập lại tấn công.

Chúng không hiểu trong rừng còn bao nhiêu cường địch, nên không khỏi hoang mang, lập tức lùi lại phía saụ

Cố Bát Kỳ đang cự địch, bỗng quay về khu rừng gần đó vẫy tay một cái, lại có mười mấy gã áo đen ào ào xông rạ

Tả đồng Trương Phương đã nhìn rõ bọn thuộc hạ Cố Bát Kỳ tổ chức thành từng đội mười hai người, mỗi đội có một gã đội trưởng.

Bọn hậu viện bên địch đã đến, họ liền mở cuộc phản kích. Chỉ trong chớp mắt hàn phong mờ mịt, ánh kiếm lập lòẹ Đám đệ tử Cùng Gia Bang tuy ít người hơn, song thế lực cũng không kém đối phương mấỵ Người nào cũng quyết chí phấn đấu kẻ bị thương nhẹ vẫn tiếp tục công kích, người bị thương nặng cũng còn cầm cự không chịu rút luị

Đánh nhau trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, hai bên vẫn giữ thế quân bình không hơn không kém. Song bên Cùng Gia Bang có hai người bị chết và hai người bị thương nặng. Thế là trong mười người đã mất bốn, may mà hai cây kiếm của Tả Hữu nhị đồng biến hóa kỳ diệu, công thủ kín đáo dị thường nên mới giữ vững được mặt trận, chưa đến nỗi phải thua chạỵ

Cuộc chiến đấu này cực kỳ hiểm ác. Cố Bát Kỳ đích thân chỉ huy các đội xung kích.

Kim Nguyên Bá dùng cây lượng ngân côn uy võ tuyệt luân, bất luận thứ khí giới nào chạm vào đầu côn chẳng bị bật văng đi thì cũng bị gạt ra ngoàị

May mà bọn Ngũ Anh chiến đấu dai dẳng kiên quyết. Tuy trận đánh đầy nguy hiểm mà vẫn giữ được trận thế không rối loạn.

Lại nói đến Thượng Quan Kỳ sau một hồi nghĩ ngơi, đã phục hồi sức lực.

Tiếng khí giới chạm nhau chan chát khiến cho chàng tỉnh dậỵ Chàng lập tức đứng lên cầm thanh đao kinh hồn xông ra ngoài rừng. Bốn gã cao thủ bảo vệ cho chàng cũng theo sát chàng đi rạ

Thượng Quan Kỳ quát lên một tiếng thật to, vung kim đao ra chiêu “Phong Diễn Tàn Diệp”. Làn ánh sáng vàng chụp lấy bốn năm tên đại hán áo đen, chúng đều bị chặt đứt chân, rú lên những tiếng thê thảm.

Thượng Quan Kỳ đánh một đòn xông lại nhảy lên, vung kim đao ra chiêu “Thái Hồng Kinh Thiên” đánh xéo rạ

Bên tai lại những tiếng rên xiết vang lên. Hai gã áo đen cùng khí giới trong tay đều bị kim đao chặt đứt.

Bọn áo đen thấy Thượng Quan Kỳ kiêu dũng phi thường thì sinh lòng sợ sệt, bất giác lùi cả lạị

Thượng Quan Kỳ vung kim đao vây bọc xung quanh mình, khẽ bảo Tả Hữu nhị đồng:

– Nhị vị bồng lấy những người bị thương, tại hạ mở đường chọ

Chàng múa tít thanh đao dường như gió cuốn mây baỵ Chớp mắt chàng đã mở được một đường máu để chạy về phía Ngũ Anh đang cự địch.

Tả Hữu nhị đồng cầm kiếm đoạn hậu, hộ vệ cho những người bị thương đi theo sát Thượng Quan Kỳ, rồi hợp cả lại chỗ Ngũ Anh, thanh thế đã mạnh hơn trước.

Thượng Quan Kỳ phóng kim đao ra đánh ba tuyệt chiêu liên tiếp, bức bách Kim Nguyên Bá phải lùi lạị Thế là giảm bớt được áp lực cho bọn Ngũ Anh cự địch.

Tả đồng trổ thần lực phóng kiếm ra đâm chết một gã áo đen.

Bọn đệ tử Cùng Gia Bang thấy vậy lại càng phấn khởi tinh thần.

Kim Nguyên Bá dũng mãnh phi thường, bị Thượng Quan Kỳ dùng kim đao bức bách phải lùi lạị Lão tức quá gầm lên, huy động cây lượng ngân côn ra chiêu “Lực Tảo Ngũ Nhạc” quét ngang một cáị

Thượng Quan Kỳ cả kinh nghĩ thầm:

“Đòn này có lẽ nặng bằng mấy nghìn cân, không nên chống lại”. Chàng vội quát lên:

– Lùi lại cho mau!

Thực ra không cần phải Thượng Quan Kỳ hô hoán, bọn Ngũ Anh cũng đã nhận ra rằng thế côn này không thể đón đỡ được, đành di động trận thế lùi lại phía saụ

Cố Bát Kỳ nhận thấy Thượng Quan Kỳ và Tả Hữu nhị đồng đều là những tay kiêu dũng thiện chiến, vẫn giữ vững được mặt trận.

Lão vô cùng nóng nảy nghĩ thầm:

“Mình đã hẹn cùng Nam Diện Hầu hội binh. Nếu còn đánh nữa, e trễ thời giờ và hỏng cả đại cuộc”.

Nghĩ vậy, đột nhiên lão rút cây nhuyễn tiên ở sau lưng ra nhảy vọt người lên trên không.

Mười mấy đại hán áo đen đứng ở đằng sau, thấy lão lâm địch liền nhất tề huy động binh khí xông vàọ

Thượng Quan Kỳ bảo Tả, Hữu nhị đồng:

– Nếu để bọn này đến gần mặt trận thì áp lực quá lớn, e rằng khó lòng đương nổị Hai vị giáp công để ngăn trở thằng cha sử côn kia, tại hạ lại đấu với Cố Bát Kỳ.

Đoạn chàng không chờ Tả Hữu nhị đồng đáp lại, gầm lên một tiếng, cầm kim đao nhảy vọt lại phía Cố Bát Kỳ.

Tiếng gầm chưa dứt, người chàng nhanh như tên bắn đã đến trước. Lúc người chàng còn lơ lửng trên không quay lại lớn tiếng gọi:

– Viên đệ đấy ư? Mau ngăn chặn thằng cha sử cây lượng ngân côn này!

Viên Hiếu vâng lời Thượng Quan Kỳ đưa tay phải ra chụp lấy một gã áo đen dùng làm binh khí, quét ngang Kim Nguyên Bá.

Kim Nguyên Bá vung cây côn bạc đánh xéo lạị Gã đại hán bị côn đánh trúng đứt ngay từ giữa lưng.

Viên Hiếu nhân lúc đối phương chậm lại một chút, đưa cả hai tay ra chụp lấy cây lượng ngân côn của Kim Nguyên Bá.

Hai người đều trổ thần lực giật mạnh một cáị Nhưng kẻ tám lạng người nửa cân, không ai xê dịch đi một bước.

Lại nói đến Cố Bát Kỳ vừa thấy Thượng Quan Kỳ nhảy vọt lên không, liền vung cây nhuyễn tiên ra một đòn “Đả Hỏa Thiêu Thiên” đánh hất lên.

Thượng Quan Kỳ đang phân tâm nói với Viên Hiếu, suýt bị trúng đòn.

Chàng vội cầm thanh kim đao bổ xuống.

Cố Bát Kỳ đã thấy thanh kim đao của đối phương chặt đứt được khí giới bọn thuộc hạ, biết ngay là một thanh bảo đao, liền giựt cây nhuyễn tiên tránh kim đao rồi trở thế quét ngang.

Cố Bát Kỳ dùng nội lực ở cổ tay chuyển vận cây nhuyễn tiên, tựa hồ con thần long uốn khúc.

Thượng Quan Kỳ không ngờ đối phương vận dụng cây nhuyễn tiên một cách tinh thục đến thế, suýt nữa chàng bị trúng roị Đang lúc kinh hãi, chàng lạng người đi một cái chân chưa chấm đất, người đã lùi về phía sau xa đến tám chín thước.

Cố Bát Kỳ cười lạt một tiếng cầm nhuyễn tiên rượt theọ Khi gần kịp, lão nhằm ngực Thượng Quan Kỳ quất xuống.

Thượng Quan Kỳ vung xéo cây kim đao thành thế “Khởi Phương Đằng Giao” vừa gạt cây nhuyễn tiên, vừa tấn công bên địch.

Hai bên giao đấu mấy chiêu đầu trổ tài biến hóa linh diệụ

Bên kia Viên Hiếu cùng Kim Nguyên Bá đang dùng thực lực ăn thua với nhau bằng một lối khác hẳn.

Trong lúc kịch chiến bỗng thấy ánh lửa lập lòe bốn mặt, đột nhiên bùng lên mấy ngọn lửa hồng. Những ngọn lửa này, chia ra bốn mặt bố trí và vẫn đứng ở ngoài xa chừng một dặm.

Cố Bát Kỳ ngơ ngẩn tự hỏi:

– Cùng Gia Bang lại giở trò gì đâỷ

Lão còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy bốn tên đệ tử Cùng Gia Bang hộ vệ một thiếu nữ áo xanh đi đến. Chính là Liên Tuyết Kiềụ

Liên Tuyết Kiều hé miệng anh đào, sang sảng tiếng vàng, quát lên:

– Các ngươi hãy dừng taỵ Ta có điều muốn nóị

Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu lập tức lùi lại nhảy về phía sau mấy bước.

Liên Tuyết Kiều hé nhìn chằm chặp Cố Bát Kỳ hỏi:

– Cố Bát Kỳ! Cố Hầu gia! Hầu gia còn nhận được ta chăng?

Cố Bát Kỳ từ từ thu nhuyễn tiên về, đáp:

– Cô nương là đại công chúa, lẽ nào lão không nhận rả

Liên Tuyết Kiều nói:

– Đúng đó, vì nghĩ tình cùng ở với nhau ngày trước, ta có đôi lời muốn khuyên hầu giạ

Cố Bát Kỳ đáp:

– Chà! Chắc đại công chúa muốn thuyết phục lão phu cởi giáp đầu hàng.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Không phải thế! Cố Hầu gia vào bậc hùng tài đại lược đâu phải hạng chịu luồn lọt dưới quyền aị

Cố Bát Kỳ nói:

– Đại công chúa quá lờị

Liên Tuyết Kiều nói:

– Ta muốn khuyên hầu gia, chỉ vì hầu gia đủ tài tự lập, tội gì mà ra luồn vào cúi đặt mình dưới trướng kẻ khác.

Cố Bát Kỳ nói:

– Về phần lão phu, cũng muốn khuyên đại công chúa một câu là Vương gia đối đãi công chúa không bạc, sao công chúa lại đem lòng bội phản Vương giạ

Liên Tuyết Kiều cười đáp:

– Đó là tại ta không sợ chết, y đã phóng phụ cốt độc châm vào mình ta, nhưng tiếc thay, y đã nhọc lòng vô ích, không đẩy được ta vào đất chết...

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Bát Kỳ nói tiếp:

– Phải chăng Hầu gia không nỡ bỏ Cổn Long Vương vì tấc dạ khâm phục ỷ

Hay chỉ vì y phóng phụ cốt độc châm vào người mà Hầu gia sợ không có thứ thuốc nào cứu nổị.... Cố Bát Kỳ hắng giọng một tiếng, toan nói lại thôị

Liên Tuyết Kiều lại nói tiếp:

– Đông Bình hầu đã bị tử trận, Nam Diện hầu bị đại bại và bị trọng thương, toàn quân bị tan rã. Nếu hầu gia tự tin rằng mạnh hơn ba vị kia thì hãy thử xem hậu quả ra saỏ

Cố Bát Kỳ lạnh lùng nói:

– Trước lúc mặt trời lặn, lão phu còn thông tin tức được cho Hồng Đào, lão phu không tin rằng mới trong vòng nửa đêm mà cánh quân của y đã bị tiêu diệt.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Việc dùng binh cần nhất ở chổ thần tốc. Ta theo phương pháp sấm nổ không kịp bưng tai, nên chỉ trong vòng một giờ khiến lão chỉ còn cố thân trốn chạy, nhưng lão trốn thế nào thoát khỏi tay tạ

Cố Bát Kỳ buông tiếng cả cười nói:

– Lão phu từng nghe biệt tài của đại công chúạ Đêm nay được gặp quả nhiên phi thường, chúng ta chưa động thủ, công chúa đã dùng lời nói để trấn áp lòng người, chắc mẩm không cần phải đánh, lão phu đã chịu khuất phục. Đáng tiếc là công chúa coi Cố Bát Kỳ này như đứa trẻ nít.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Hầu gia không chịu tin lời thì ta chẳng biết làm thế nàỏ Thôi được! Hầu gia truyền cho bọn thuộc hạ cố đánh một trận. Có điều Hầu gia nên nhớ rằng không thể coi thường bọn Cùng Gia Bang được đâu!

Cố Bát Kỳ đảo mắt nhìn quanh, thấy ánh lửa chập chờn mỗi lúc một nhiều, rõ ràng là Liên Tuyết Kiều đã bủa vây bốn mặt.

Lão nghĩ thầm:

“Trận đánh này nếu thắng chẳng nói làm chi, còn thua thì e rằng khó lòng thoát khỏi trùng vi”.

Bỗng nghe Liên Tuyết Kiều lớn tiếng dõng dạc:

– Cố Bát Kỳ! Ngươi đã bị vây hãm rồị Hòa hay chiến ngươi quyết định một lời đị

Tiếng nàng nói rất lớn, tựa hồ để cho mọi người đi theo lão cũng nghe rõ.

Cố Bát Kỳ cười lạt nói:

– Đại công chúa cố ý bày nghi trận mà toan khủng bố Cố mỗ phải lui binh thì không được đâụ Trước hết Cố mỗ xin lãnh giáo Đại công chúa mấy hiệp.

Lão là người thâm mưu, biết rằng tình thế trước mắt bất lợi cho mình, nếu còn trùng trình thì chí chiến đấu của bọn thuộc hạ sẽ bị lung lạc rồi đến tiêu tan.

Chi bằng chế phục Liên Tuyết Kiều ngay đi thì tình thế lập tức thay đổị Nên vừa dứt lời, lão phóng nhuyễn tiên đánh luôn.

Liên Tuyết Kiều toan đích thân ra nghinh địch thì đột nhiên ánh vàng lấp lóe, Thượng Quan Kỳ đã vác kim đao tranh tiên động thủ.

Cố Bát Kỳ rung cổ tay một cái, nội kình huy động cây nhuyễn tiên quay lại đánh Thượng Quan Kỳ.

Hai người vừa giáp trận đã đánh toàn những đòn hiểm ác tuyệt luân.

Nhuyễn tiên cùng kim đao đều muốn tranh đoạt thượng phong, chiêu thuật biến hóa cực kỳ mau lẹ, mạng người sống chết chỉ khe chừng sợi tóc.

Liên Tuyết Kiều trong lòng nóng nảy nghĩ thầm:

– Võ công Thượng Quan Kỳ tuy vị tất đã thua lão, nhưng lão già kinh nghiệm hơn, lại lắm mưu nhiều kế, đánh lâu tất là bất lợi cho Thượng Quan Kỳ”.

Viên Hiếu ngó lại thấy hai người giao đấu vô cùng kịch liệt. Đột nhiên gã nhảy vọt đến chỗ một cây to bằng miệng chén, vận động thần lực quát lên một tiếng nhổ cây lên, để cả cành lá rảo bước chạy, về tiếp tục đánh nhau với Kim Nguyên Bá.

Kim Nguyên Bá hét lên một tiếng vung cây lượng ngân côn đánh tạt ngang.

Cây và côn chạm vào nhau, cành lá bay tứ tung, khiến cho những người đứng trong vòng hai trượng tới tấp chạy xa rạ

Liên Tuyết Kiều theo dõi cuộc chiến, đột nhiên quay lại bảo Tả Hữu Nhị Đồng.

– Các ngươi giải tán thế trận đi, chuyển thế thủ sang thế công, mỗi người lãnh mười tên thuộc hạ chia hai mặt tả hữu đánh vào cạnh sườn bên địch.

Hai gã vâng lệnh, đều lĩnh mười người chia hai bên đánh ập vào Liên Tuyết Kiều lại gọi Ngũ Anh đến bảo:

– Năm ngươi đốc xuất hết thảy bao nhiêu người còn lại đánh vào chính giữạ

Lúc này ta phải nắm lấy thế công để làm chủ tình thế.

Ngũ Anh dẫn đoàn người múa tít trường kiếm đánh vào chính diện.

Trong khoảnh khắc ánh đao phất phới như tuyết, kiếm khí ngất trờị Thật là một cuộc ác chiến kinh hồn động phách.

Liên Tuyết Kiều từ từ rút hai lưỡi đoản kiếm cầm hai tay đứng coi mặt trận Thượng Quan Kỳ đánh với Cố Bát Kỳ.

Giữa lúc kịch chiến, Cố Bát Kỳ đột nhiên phóng ra những chiêu tuyệt học.

Cây nhuyễn tiên theo thế “Bàn Long Bát Đã” bóng roi chập chùng, mờ mịt đầy trời, chụp xuống Thượng Quan Kỳ.

Thượng Quan Kỳ quát lên một tiếng thật to, múa tít thanh kim đao, ánh vàng lấp lóe bao bọc quanh mình lẫn với bóng roị

Bỗng nghe những tiếng leng keng vang lên không ngớt rồi hai bóng người giãn rạ Những sợi dây sắt bay lên tứ tung như mưa rào, thì ra cây nhuyễn tiên trong tay Cố Bát Kỳ đã đứt tung mất một nửa, chỉ còn nửa đằng chuôi cầm trong tay mà thôị

Liên Tuyết Kiều tay cầm đoản kiếm khoa lên dõng dạc nói:

– Cố hầu gia! Trong bốn vị đại hầu tước, ai cũng cho Cố hầu gia tài trí hơn người, lòng dạ hiền hòa, ta mong rằng hầu gia nghĩ kỹ lại và chỉ ưng một điều là từ đây về sau hầu gia không sinh sự với chín môn phái lớn trong võ lâm. Thế thì chẳng những hầu gia được bình yên rút lui mà ta cũng phá luật lệ ưng thuận để hầu gia kéo cả bọn thuộc hạ đị

Cố Bát Kỳ cười lạt nói:

– Cố mỗ cầm toán quân này giao đấu khắp giang hồ. Nào chống phái Thiếu Lâm, nào đánh phái Côn Luân, nào cự phái Thanh Thành, nào tỷ thí với phái Nga Mi và đã giao thủ với những nhân vật nổi tiếng trong bốn môn pháị Tuy Cố mỗ không toàn thắng, nhưng cũng giữ được nguyên vẹn lực lượng rút luị Nếu Cùng Gia Bang vây hãm được Cố mỗ tại đây thì Cố mỗ chịu là giỏị

Liên Tuyết Kiều nói:

– Hầu gia đã không chịu nghe lời thành thực của ta khuyên nhủ, thì ta đành phải để cho hầu gia hiểu rõ lực lượng Cùng Gia Bang.

Cố Bát Kỳ đột nhiên liệng cây nhuyễn tiên đã đứt mất một nửa xuống đất, chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ nói:

– Các hạ võ công thật là lợi hại! Lão phu bội phục vô cùng! Bây giờ lão phu xin lĩnh giáo mấy chiêu quyền cước.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Tại hạ xin đem chân tay không để bồi tiếp hầu giạ

Cố Bát Kỳ cười lạt nói:

– Thật là khí phách anh hùng. Các hạ đã muốn đấu quyền, chắc là có nhiều môn độc đáo đâỵ

Chưa dứt lời Cố Bát Kỳ đã sấn đến gần, vung quyền đánh vào trước ngực Thượng Quan Kỳ.

Thượng Quan Kỳ không thêm né tránh, ngầm vận nội lực, vung quyền lên đón.

Cố Bát Kỳ chùn tay lại thu quyền về nói:

– Lão phu đã gặp rất nhiều cao nhân mà chưa thấy ai dám đưa quyền ra đón như các hạ.

Cố Bát Kỳ lại chuyển thế đánh mau hơn. Đồng thời phóng cả chưởng lẫn chỉ tấn công ráo riết Thượng Quan Kỳ.

Hai người bắt đầu kịch chiến. Trong tay tuy không khí giới mà cả hai đều ra những đòn cực kỳ hiểm ác. Hai bên đứng gần gang tấc, vung tay lên vừa tầm trúng đại huyệt đối phương, nên cả hai người cùng cố tranh thủ thượng phong để thủ thắng.

Bao nhiêu những chiêu tuyệt kỹ, nhưng thế biến ảo ly kỳ đều trổ ra hết. Chỉ trong chớp mắt hai bên đã giao đấu đến ba bốn chục hiệp mà vẫn không phân được thuạ

Liên Tuyết Kiều chăm chú theo dõi cuộc ác đấụ Thật là một cuộc kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài, khó lòng phân thắng bại trong thời gian ngắn.

Nàng cảm thấy trong dạ bồn chồn, đã toan vung kiếm ra đánh thì thốt nhiên vang lên một tiếng hú, hai người đang bám sát lấy nhau thốt nhiên lùi xa rạ Nàng hồi hộp chú ý nhìn thì thấy hai người đồng thời lảo đảo lùi về phía saụ

Mấy gã áo đen đứng ở phía sau Cố Bát Kỳ. Nhìn thấy chủ tướng dường như đã bị trọng thương, đột nhiên nhảy rạ Một tên nâng đỡ Cố Bát Kỳ, một tên nhảy xổ lại Thượng Quan Kỳ.

Liên Tuyết Kiều rất quan tâm đến thương thế Thượng Quan Kỳ, nàng nhảy đến bên chàng khe khẽ hỏi:

– Ngươi bị thương có nặng lắm không?

Bỗng thấy một bóng người nhảy xổ đến nàng toan cứu viện thì đã không kịp.

Ánh đao lên nhằm đâm vào sườn Thượng Quan Kỳ. Nhưng Thượng Quan Kỳ trân người đi một vòng rồi ngã ngay vào lòng Liên Tuyết Kiều.

Liên Tuyết Kiều tay phải ôm Thượng Quan Kỳ, xoay đi nửa vòng, tay phải phóng kiếm ra để gạt lưỡi đao của gã áo đen. Đồng thời nàng phóng cước ra đá trúng khuỷu tay đối phương, khiến thanh đơn đao rời khỏi tay gã.

Nàng mãi cự địch mà vẫn không quên thương thế Thượng Quan Kỳ. Nàng thấy hai mắt chàng nhắm nghiền dường như vết thương rất nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.