Ban đêm, mây đen che khuất ánh trăng, người trong tiểu trấn sớm đã đi ngủ. Trong đại viện kia, bọn người Hoàng Thiên Bá cùng Liêu Cường không ngủ được!
Đột nhiên, trên nóc nhà có tiếng vang, bên trong bầu trời đêm yên tĩnh, quả thật rất chói tai!
Chỉ nhìn thấy Hoàng Thiên Bá nghỉ ngơi trên giường trợn to hai con mắt, trực tiếp bắn ra khỏi gian phòng.
- Người nào!
Gầm nhẹ.
Lúc này không ít người cũng đã đi ra. Bọn họ trông thấy một bóng người đã cấp tốc nhảy lên mỗi cái nóc nhà chạy trốn!
Thời điểm đang muốn truy đuổi, Liêu Cường hô:
- Dừng tay! Đừng đuổi theo!
Hoàng Thiên Bá cùng Liêu Cường liếc nhau, sắc mặt song phương vô cùng khó coi!
- Xem ra nơi này chúng ta đã bại lộ, chúng ta cần phải rút lui nhanh!
Sắc mặt Hoàng Thiên Bá khó coi nói.
Liêu Cường nặng nề gật đầu, không kịp chờ đợi hô to với với người bên cạnh:
- Lập tức đi, các ngươi nhanh đi kêu tất cả mọi người, hiện tại lập tức rời đi! Dựa theo đường trước đó chạy trốn.
Vài trăm người trong đại viện cấp tốc chỉnh lý hành lý, nguyên một đám yên tĩnh đi ra tiểu trấn, nhanh chóng xuyên qua trên đường nhỏ vắng vẻ. Bọn người Liêu Cường càng chạy càng xa, đã cách xa tiểu trấn, lúc này bọn họ đi trên đường nhỏ đến một khu rừng, rừng cây bên cạnh rậm rạp, mà xung quanh yên lặng im ắng, chỉ có tiếng bọn họ đi đường. Lúc này Liêu Cường càng chạy thì sắc mặt càng không thích hợp! Đột nhiên dừng lại hô:
- Ngừng!
Tất cả mọi người dừng lại, lúc này bên trong núi rừng một mảnh yên lặng im ắng.
- Thế nào? Làm sao dừng lại!
Hoàng Thiên Bá trông thấy sắc mặt Liêu Cường hơi khó coi, nghi ngờ nói.
- Lão Hoàng, ta cảm thấy không thích hợp!
Mặt mũi Liêu Cường tràn đầy ngưng trọng nói.
- Làm sao không được bình thường! Hiện tại còn không tranh thủ thời gian rút lui, ngừng nơi này làm gì!
Hoàng Thiên Bá tiếp tục thúc giục.
Liêu Cường nhìn chỗ sâu bốn phía sơn lâm, nghi hoặc thầm nói:
- Hình như quá an tĩnh!
Đúng vậy, quá an tĩnh, ban đêm không phải thời gian dã thú săn bắt sao!
- Không tốt!
Sắc mặt Liêu Cường đại biến, kinh hãi hô;
- Chạy mau! Người kia là bọn họ phái tới cố ý dẫn dụ chúng ta đi ra!
Vừa dứt lời!
Lập tức mặt đất chấn động, chỉ thấy trên đường trước sau hai mặt xuất hiện một đội kỵ binh xông qua hướng bọn họ, Kỵ Tướng phía trước cầm đầu xông lại chính là Lữ Bố đầu đội Tử Kim Quan, người mặt Tây Xuyên gấm đỏ, khoác thú khải, eo buộc đâu giáp linh lung sư, tay cầm Phương Thiên Họa Kích!
Đám người Liêu Cường Hoàng Thiên Bá quá sợ hãi, đặc biệt là trước đó trốn về đến người nhà họ Liêu và người Liệt Dương môn trông thấy Lữ Bố giống như Chiến Thần sợ đến vỡ mật, bị hù đến toàn thân bất lực!
Vị này chính là cường giả cắt Tông Sư đỉnh phong như chặt dưa!
Không đến ba hô hấp, thiết kỵ đã đến trước mắt bọn họ!
Hoàng Thiên Bá hô to một tiếng:
- Nhanh vào vào rừng cây bên cạnh trốn!
Hết thảy mọi người nhất thời tỉnh ngộ, tranh thủ thời gian chạy tới rừng cây bên cạnh!
Mà lúc này Lữ Bố cười nhạt một tiếng, Phương Thiên Họa Kích vung lên:
- Giết!
Trực tiếp chạy thẳng vào trong đám người, còn có nhiều người phản ứng không kịp, đã trực tiếp bị thiết kỵ vọt tới trước mặt chém giết!
- A!
- Mau cứu ta!
- Ta liều mạng với các ngươi!
- Giết!
Một trận kêu rên, tiếng kêu thảm thiết!
Nhưng còn có không ít người chạy vào rừng cây, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đằng sau, còn chưa chờ lộ ra một tia vẻ may mắn, đột nhiên lại bị công kích!
Lúc này Lý Chính chỉ huy cao thủ La Võng mai phục trong rừng, trông thấy bọn người Liêu Cường xông tới, hung quang lóe lên, cánh tay vung lên, người La Võng ào ào động thủ!
- A, còn có người!
Không ít người bị người La Võng ám sát kêu rên!
Mà bọn người Hoàng Thiên Bá nghe thấy âm thanh kêu thảm thiết, trong lòng càng khẩn trương, cũng không quay đầu lại chạy vào chỗ sâu trong rừng cây!
Lý Chính giấu ở chỗ sâu rừng cây đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn người Hoàng Thiên Bá, Liêu Cường trốn xa xa. Chậm rãi vươn tay:
- Truy!
Người La Võng nhìn lấy Lý Chính phát ra mệnh lệnh, bóng người lóe lên đuổi theo phía trước, không ngừng thu hoạch người lạc đàn!
- A!
- A!
- A!
Trong rừng không ngừng có người phát ra tiếng kêu thảm!
Bọn người Hoàng Thiên Bá, Liêu Cường không ngừng chạy trốn, mà người phía sau mình không ngừng giảm bớt!
Bọn người Hoàng Thiên Bá đau lòng, nhưng không có cách, nếu như không trốn, ai cũng trốn không thoát!
Bọn họ hoảng hốt chạy bừa chạy trốn, truy binh phía sau càng ngày càng ít, sau cùng giống như không có động tĩnh!
Đúng lúc này, đột nhiên một người áo đen xuất hiện trước mặt bọn hắn, đứng phía dưới thụ rễ, ánh trăng chiếu xạ đến hắn, rất dễ thấy! Mà người áo đen lúc này lẳng lặng nhìn bọn họ. Chỉ thấy đám người Hoàng Thiên Bá trì trệ động tác, Liêu Cường nhìn thấy người áo đen phía trước cảm giác không phải là địch nhân, lập tức bí ẩn khoát tay áo với người phía sau, bọn người Hoàng Thiên Bá lặng lẽ vây lại.
- Ngươi là ai?
Liêu Cường mở miệng hoie.
- Người cứu các ngươi! Nếu như tin tưởng thì đi theo ta!
Người áo đen lạnh lùng nói.
Hoàng Thiên Bá nhìn áo đen, nhíu mày nhìn Liêu Cường một chút, sau đó hỏi:
- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi! Ngươi đến cùng là ai?!
Đúng lúc này,
- A!...... Người phía sau la to một tiếng!
Chỉ thấy ở ngực vị cao thủ Liêu gia phía sau trúng một mũi tên!
Đằng sau không ngừng có ám tiễn bắn ra!
Người La Võng đuổi tới!
Chỉ thấy người áo đen mở miệng:
- Nếu muốn mạng sống liền theo ta!
Lập tức nhanh chóng chạy xa!
Sắc mặt Liêu Cường nghiêm túc liếc nhìn Hoàng Thiên Bá, lậcả hai nhanh chóng hiểu rõ ý tứ đối phương, chỉ có thể dạng này.
- Đi! Đi theo hắn!
Gầm nhẹ.
Theo bọn người Hoàng Thiên Bá Liêu Cường đi theo người áo đen không ngừng chui vào trong rừng, rẽ trái rẽ phải, thời gian dần trôi qua trốn khỏi La Võng truy sát!
Một lúc lâu sau, người áo đen đứng ở trên nhánh cây đột nhiên đình chỉ. Chỉ thấy người áo đen nói thẳng:
- Chúng ta đã thoát khỏi bọn họ, tạm thời an toàn!
Mấy người Liêu Cường cũng ngừng lại, tỉ mỉ quan sát đằng sau, phát hiện thật thoát khỏi địch nhân truy sát, một chút thì trầm tĩnh lại. Không ít người trực tiếp nằm trên mặt đất, hoặc là dựa vào trên cây, bọn họ quá mệt mỏi, cơ bản đều là liều mạng chạy trốn. Hoàng Thiên Bá Liêu Cường hai người quay đầu kiểm lại nhân số, kiểm kê xong sắc mặt của bọn hắn cực kỳ khó coi. Con cháu Liêu gia cùng người Liệt Dương môn bây giờ hết thảy chỉ còn mười một người!
Trước đó còn có vài trăm người không cần nghĩ cũng biết... Bây giờ mười một người đều là Tiên Thiên cảnh, cái này mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Hoàng Thiên Bá và Liêu Cường, cho nên mới có thể trốn thoát. Hối hận! Bây giờ trong lòng Hoàng Thiên Bá cùng Liêu Cường đang rỉ máu! Nếu như mình chịu đựng dụ hoặc, không đi chuyến vũng nước đục này, thế lực của mình làm sao có thể sẽ biến thành cái dạng này!
- Làm sao vậy, cảm thấy trốn khỏi lần này mới có thể sống sót sao!
Người áo đen ở trên cao nhìn xuống bọn hắn cười lạnh.
Nghe thấy lời này Hoàng Thiên Bá lấy lại tinh thần, chắp tay hỏi:
- Đa tạ ân cứu mạng của các hạ! Không biết các hạ là người nào?
Chỉ thấy người áo đen nói thẳng:
- Ta là người Ngô đô úy Ngô đại nhân Hoán Dương thành phái tới cứu các ngươi!
- Cái gì, người của Ngô Quy!
Hoàng Thiên Bá giật mình.