Lúc này bên trong đô phủ, Lý Chính cùng Trương Cư Chính gặp mặt ba vị thành chủ.
Lý Chính nhìn hình tượng khác nhau của ba người phía dưới, một khôn khéo già dặn, một hòa ái dễ gần, một người dáng dấp âm nhu. Chỉ thấy ba thành chủ giới thiệu cho Lý Chính: - Vi thần
- Dương thành thành chủ Lương Mộc Thâm
- Giang thành thành chủ Chu Tường Lâm
- Lương thành thành chủ Phương Minh Cư
- Bái kiến Tần Vương!
Trong nội đường, vị khôn khéo già dặn chính là Dương thành thành chủ Lương Mộc Thâm, mà hòa ái dễ gần là Giang thành thành chủ Chu Tường Lâm, tướng mạo âm nhu chính là Lương thành thành chủ Phương Minh Cư.
Lý Chính nhìn kỹ Dương thành thành chủ Lương Mộc Thâm cùng Giang thành thành chủ Chu Tường Lâm, bởi vì hai vị thành chủ này đã có liên lạc với mình khi còn ở Yến Dương thành, cho thấy ý thân cận với mình. Mà Lương Mộc Thâm cùng Chu Tường Lâm liếc nhau, lộ ra ánh mắt khác.
- Ừm, chư vị thành chủ đứng lên!
- Bản vương sớm muốn gặp chư vị thành chủ từ lâu. Hôm nay gặp mặt, chư vị quả nhiên không tầm thường!
Mặt Lý Chính mỉm cười nhìn ba người chỉ Trương Cư Chính tiếp tục nói
- Vị này là tân quận thủ Hoán Dương quận Trương Cư Chính, chắc hẳn các vị đã biết được, ngày sau có chuyện gì kiện trọng đại có thể cùng hắn thương lượng một chút!
Chỉ thấy ba thành chủ cung kính nói với Trương Cư Chính:
- Chúng ta bái kiến quận thủ!
Ánh mắt Trương Cư Chính bình tĩnh, sắc mặt mang theo ý cười gật gật đầu.
- Chư vị thành chủ, bản quan ngày sau còn cần dựa vào ba vị thành chủ, cộng đồng cai trị Hoán Dương quận!
- Mặc cho quận thủ phân phó!
Ba người đồng thời nói, chỉ là ánh mắt Lương thành thành chủ Phương Minh Cư thoáng liếc nơi xa, chỉ là hắn cúi đầu không có người phát hiện. Sau đó ba thành chủ phân biệt hướng Lý Chính giới thiệu mình tình huống quản lý thành trấn. Ba thành phân biệt ở tây nam bắc ba phương Hoán Dương thành, mà Lương thành chính là thành biên cảnh Yến Dương phủ, tới gần Yến Ngọc phủ Yến Châu.
Lý Chính nhìn ba người bọn họ rơi vào trầm tư, hai vị thành chủ Dương thành cùng Giang thành hiển lộ ra ý dựa vào mình ý tứ, nhưng ý nghĩ chân chính trong lòng thì không rõ! Mà Lương thành thành chủ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lý Chính không khỏi nhíu lại, giống như tồn tại dị tâm!
Bất quá, Hoán Dương quận có Trương Cư Chính chưởng quản, càng có Lữ Bố trấn thủ, chắc hẳn ai cũng không nổi lên được gió lớn!
Trương Cư Chính trông thấy Lý Chính nhìn mình, khẽ gật đầu một cái, minh bạch ý tứ Lý Chính, giống như đang nói chủ công yên tâm!
Sắc mặt Trương Cư Chính bình tĩnh nhìn ba vị thành chủ ngồi đấy, trong lòng không ngừng suy nghĩ, bây giờ còn chưa triệt để chưởng quản Hoán Dương thành, trước không nên cắm vào ba thành... Còn cần chầm chậm mưu toan, đợi ta chính thức chưởng khống Hoán Dương quận liền làm chế độ cho cả Hoán Dương quận, dân sinh rực rỡ hẳn lên, để Hoán Dương quận mau chóng trở thành quận cường đại nhất nhất Yến Dương phủ!
Mà ba vị thành chủ nhìn Tần Vương phía trên chính yên lặng nhìn mình, thân thể không khỏi dựng thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu, triển lãm mặt tốt nhất của mình, nỗ lực phối hợp Tần Vương. Tần Vương điện hạ không bình thường, lúc này mới mấy ngày đã nắm chắt Hoán Dương thành, biểu hiện của mình không thể để Tần Vương cảm thấy bất mãn, nếu không, chức thành chủ của mình sẽ không ổn. Mà Lương thành thành chủ Phương Minh Cư mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng rung động, Tần Vương không sẽ phát hiện ta liên hệ cùng vị kia chứ?
Bên trong cao đường, trong lúc nhất thời rơi vào trầm mặc. Sau đó Lý Chính đột nhiên cười một tiếng, có chút hài lòng nhìn ba người nói:
- Không tệ, Dương thành Giang thành Lương thành ba thành có thể bình an vô sự như thế, bách tính an khang, không thể bỏ qua công lao ba vị thành chủ!
Không khí khẩn trương bên trong cao đường thoáng chốc dễ dàng hơn.
- Điện hạ quá khen, đây chính là bổn phận của vi thần.
rong lúc nhất thời bầu không khí nhiệt liệt lên, Trương quận thủ cũng cùng ba vị thành chủ trò chuyện với nhau rất vui. Lúc này chỉ thấy Lữ Bố mang theo Phương Lâm cùng Tiêu Chiến đi đến. Mà ba vị thành chủ trông thấy Lữ Bố trong lòng lại chấn động, đều biết chiến tích của Lữ Bố!
Đệ nhất đại tướng dưới tay Tần Vương!
Chỉ thấy Lữ Bố hổ hổ sinh phong, đi vào trong nội đường cung kính nói với Lý Chính:
- Chủ công, bây giờ binh mã Hoán Dương thành đã sửa soạn xong, có thể vì chúa công phân ưu!
- Ha ha, tốt!
Lý Chính nhìn Lữ Bố cười to.
Mấy ngày nay Lữ Bố một mực ở bên trong quân doanh Hoán Dương thành, chắc hẳn Lữ Bố đã thu phục được năm mươi ngàn binh mã kia!
Trương Cư Chính nhìn ba vị thành chủ đối diện nói:
- Vị này là Lữ đô úy Hoán Dương thành! Chính là một tuyệt thế mãnh tướng. Có Lữ đô úy trấn thủ Hoán Dương quận, Hoán Dương quận có thể yên ổn không lo!
Ba vị thành chủ hiểu rõ, chắp tay cung kính chào Lữ Bố, Lữ Bố nhìn bọn hắn gật gật đầu.
Mà Lý Chính nhìn Phương Lâm cùng Tiêu Chiến, giống như đột nhiên nghĩ đến, nói với ba vị thành chủ:
- Hai vị này là thống lĩnh thủ hạ Lữ Bố, Phương Lâm, Tiêu Chiến. Bây giờ bọn họ đều có thể một mình gánh vác một phương, bây giờ đặt ở bên trong Hoán Dương thành có điểm khuất tài, bản vương định đưa bọn họ vào bên trong ba thành, một là vì đoán luyện năng lực bản thân bọn họ, hai là có thể bảo vệ một phương thành đất bình an, phân ưu cho bản vương! Không biết ý ba vị thành chủ như thế nào?
Lúc này ba thành chủ nhìn nhau, minh bạch ý Tần Vương, nhất thời rơi vào trầm tư. Mà những người khác đang nhìn phản ứng ba vị thành chủ, chỉ thấy Dương thành thành chủ Lương Mộc Thâm cùng Giang thành thành chủ Chu Tường Lâm dần dần kiên định, mà Lương thành thành chủ Phương Minh Cư cau mày, do dự. Chỉ thấy Lương Mộc Thâm Lương thành chủ kiên định nói:
- Điện hạ, Dương thành bây giờ còn thiếu khuyết một vị tướng quân thống lĩnh binh mã Dương thành, vi thần hi vọng mời Lâm Thống lĩnh hiệp trợ vi thần thống lĩnh binh mã Dương thành, bảo hộ bách tính Dương thành bình an!
Lương Mộc Thâm kiên định nhìn Lý Chính, thầm nghĩ là đã quyết định đầu nhập vào Tần Vương thì không cần do dự, mà bây giờ toàn bộ Yến Dương phủ đều là đất phong của Tần Vương, mà thế lực thủ hạ Tần Vương đã trưởng thành, không chỉ là Lữ Bố đô úy, hơn nữa còn còn có một vị Hoa Hùng đô úy ở Yến Dương quận.
Tại sao mình cần làm phản kháng vô nghĩa!
Mà Chu Tường Lâm nhìn Lương Mộc Thâm một chút, cũng hiểu rõ ý nghĩ của hắn, cũng đứng ra cung kính nói với Lý Chính:
- Điện hạ, Giang thành cũng thiếu khuyết một vị tướng quân thống lĩnh binh mã Giang thành, vi thần hi vọng Tiêu Chiến thống lĩnh hiệp trợ vi thần thống lĩnh binh mã Giang thành, bảo hộ bách tính Giang thành bình an!
Bây giờ chỉ có Lương thành thành chủ muốn nói lại thôi, biểu thị bọn họ đã chia xong, mình không có lựa chọn. Lý chính bình tĩnh nhìn mấy người một chút, lập tức nói:
- Tốt, Phương Lâm Tiêu Chiến các ngươi theo hai vị thành chủ đi Dương thành Giang thành đi!
- Tuân lệnh, điện hạ!
Phương Lâm Tiêu Chiến hai người đồng thời trả lời, lại quay qua nói với hai vị thành chủ:
- Đa tạ Lương thành chủ, Chu thành chủ!
Mà hai thành chủ cười nhìn bọn họ. Bây giờ chỉ có Lương thành thành chủ Phương Minh Cư yên lặng không nói, mà Lương thành chủ nhìn ánh mắt Phương Minh Cư lộ ra vẻ phức tạp. Chờ sau khi ba vị thành chủ rời đi, Lý Chính nhìn Trương Cư Chính trực tiếp hỏi:
- Ngươi cảm thấy Phương Minh Cư như thế nào?
Trương Cư Chính nghĩ nghĩ thêm một lúc, bình thản nói:
- Chủ công, trước đó La Võng dò xét tình báo về Phương Minh Cư cộng thêm hôm nay xem xét, Phương Minh Cư có ý đồ không tốt, hắn hoặc là tự mình có đầy đủ năng lực đối kháng chủ công, hoặc là phía sau của hắn có thế lực khác chống đỡ!
- A!
Lý Chính nghe Trương Cư Chính phân tích, không khỏi nheo mắt lại.
- Vậy để La Võng cẩn thận giám thị Phương Minh Cư!
- Vâng!
Phương Minh Cư đi ra ngoài cửa Hoán Dương thành, quay đầu nhìn thoáng qua, Hoán Dương thành, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem ra, phải mau sớm truyền tin tức cho vương gia!