Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 15: Chương 15: Tiến về đất phong




Ba ngày sau, tin tức truyền khắp toàn bộ Đại Hiên hoàng triều. Mọi người nghị luận ầm ĩ, người không biết chuyện cảm thán vận khí của Tần Vương Lý Chính, được Thần Hoàng sủng ái, không chỉ có thể cưới đệ nhất thiên kiêu Tần Lâm Quân, mà vừa khai phủ đã đạt được đất phong một phủ.

Mà một số thế lực biết nội tình thì từng người cảm thán Thần Hoàng bá lực, cùng bắt đầu không ngừng động tác, trong lúc nhất thời Đại Hiên hoàng triều mười mấy năm qua bình tĩnh bởi vì Tam hoàng tử Lý Chính nhận đất phong theo sau một loạt chuyện mà bắt đầu động đậy.

Các thế lực dã tâm lớn trong Đại Hiên hoàng triều chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt đầu lộ ra răng nanh. Lúc này Tần Vương Lý Chính đang ở trong xe ngựa quý phái, mang theo tùy tùng cùng năm trăm thiết kỵ chậm rãi đi ra cổng thành Ngọc Kinh thành, Lý Chính vén lên rèm xe nhìn qua toà đại thành trung tâm quyền lợi của Đại Hiên hoàng triều, trong lúc nhất thời có chút thương cảm, dù sao thì đây là nơi hắn ở lại hai năm khi đến cái thế giới này. Trong ba ngày ngoại trừ chuẩn bị chuyện đi đất phong, cơ hồ mỗi ngày đều đi Vân Phi cung, bồi Vân Phi, dù sao nếu đi đất phong, chí ít trong vòng hai năm sẽ không về được.

Trên cái thế giới này chỉ có Vân Phi một người thật tâm thật ý đối đãi mình. Lần này Vân Phi để Vân gia cũng phái ra mười con cháu tinh anh cùng một vị thiên tài Vân gia, trước đó bảo hộ hắn trong thiên kiêu thú liệp chiến - Vân Lâm đi theo. Lúc này cũng có một chi đội ngũ cũng đang chậm rãi đi tới, chính là đội ngũ của Tần Lâm Quân, một thị nữ tách khỏi đội ngũ đi tới đội ngũ Tần Vương, đi vào trước xe ngựa, khom lưng hành lễ nói:

“Tần Vương điện hạ, ta là thị nữ của tiểu thư tên Nguyệt Ảnh, bởi vì tiểu thư trọng thương chưa lành, không thể xuống xe gặp điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”

“Vậy à, xem ra lần trước tiểu thư nhà ngươi thụ thương rất nặng, bây giờ còn không có khỏi hẳn, ta ở đây này có một vài thuốc hay liệu thương, không biết tiểu thư nhà ngươi có cần không?”

Tần Vương Lý Chính trong xe ngựa khách khí trả lời.

“Đa tạ điện hạ quan tâm tiểu thư, tiểu thư bây giờ chỉ cần an tâm tu dưỡng là được.”

Thị nữ Nguyệt Ảnh trả lời.

“Vậy là tốt rồi, đã như vậy thì để tiểu thư nhà ngươi an tâm ở trên xe dưỡng thương đi.”

Trong xe, Lý Chính giống như thở dài một hơi.

“Còn tốt còn tốt, tiểu thị nữ hiểu chuyện, ta làm gì có quá nhiều đan dược trị thương, cho ngươi, ta sẽ đau lòng muốn chết mất.”

Trong lòng Lý Chính âm thầm suy nghĩ.

“Đa tạ điện hạ thông cảm, tiểu nữ cáo lui.”

Thị nữ thi lễ, trở lại trước xe ngựa Tần Lâm Quân, kể ra việc này.

“Xuất phát!”

Lý Chính lấy lại bình tĩnh tình hô to; đội ngũ bắt đầu đi theo lộ tuyến đến Yến Dương phủ. Đợi toàn bộ đội ngũ biến mất ngoài Ngọc Kinh thành, trong số dân chúng ở xung quanh quan sát có không ít người nhanh chóng bí ẩn trở về trong thành. Trong lúc nhất thời, tin tức Tần Lâm Quân đi theo Tần Vương Lý Chính khởi hành tiến về đất phong Yến Dương phủ lập tức từ trong các nơi Ngọc Kinh thành tản mát ra thế lực cửu châu.

Cứ như vậy, đội ngũ Tần Vương Lý Chính bình tĩnh đi mười ngày đường rốt cục đi ra khỏi phạm vi Thiên Châu, đi vào trên đồng cỏ, bốn phía cao sơn quay xung quanh, chỉ có một đường lớn rộng rãi, nối thẳng nơi xa, đây chính là giới tuyến Yến Châu.

Lúc này, thống lĩnh thiết kỵ Dạ Lăng Vân tới trước xe ngựa, xuống ngựa khom lưng ôm quyền nói: “Điện hạ bây giờ đã rời khỏi Thiên Châu, sắp đi vào Yến Châu, cảnh nội Yến Châu không thể so với cảnh nội Thiên Châu, Yến Châu có phỉ hoạn nghiêm trọng, sợ có không ít dân liều mạng quấy rầy điện hạ, chúng ta cần phải tăng cường cảnh giới, hi vọng điện hạ cẩn thận.”

“Làm phiền Dạ thống lĩnh hao tâm tổn trí, để các chiến sĩ cảnh giới nhiều hơn.”

Lý Chính nghe thế nghiêm nghị trả lời;

“Vâng, mạt tướng cáo lui “

Dạ Lăng Vân trở lại đội ngũ nghiêm túc hô: “Chú ý cảnh giới. Lúc này năm trăm thiết kỵ biến đổi khí thế. Mà trong đội ngũ Tần Lâm Quân liền nhau phía sau, Tần Liệt người mặc áo giáp màu trắng ngồi phía trên một đầu tuấn mã, sau lưng có một chi đội ngũ trăm người, chỉ thấy Tần Liệt vẫy tay, khí thế đội ngũ biến đổi, lại tương xứng khí thế cùng năm trăm thiết kỵ.

Trên xe ngựa lộng lẫy của Tần Vương, ngoại trừ Tần Vương Lý Chính ra, còn có hai tiểu thị nữ đáng yêu cùng một lão nhân. Phúc lão, tên thật là Điềm Hãi, từ nhỏ đã chiếu cố Vân Phi, là hạch tâm tâm phúc cuura Vân Phi. Có thể nói là người Vân Phi tin tưởng nhất. Bởi vì Tần Vương Lý Chính tiến về đất phong, nguy cơ tứ phía, cần thực lực cao thủ đỉnh phong. Bởi vậy Vân Phi phái cao thủ Tông Sư đỉnh phong duy nhất trong số thủ hạ của mình, Phúc lão đi theo Tần Vương Lý Chính.

Trong hoàng thất, Thần Hoàng chỉ cấp năm trăm thiết kỵ cấm quân. Mà thống lĩnh Dạ Lăng Vân, chừng hai mươi lăm tuổi, tu vi Tiên Thiên hậu kỳ. Trong lâm cấm quân cũng coi là thống lĩnh tuổi trẻ. Trên xe, Lý Chính nhìn khuôn mặt hiền lành của Phúc lão, không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết. Nhớ tới tình cảnh trước đó Vân Phi nói với mình:

“Chính nhi, đây là lần đầu tiên ngươi đi xa, mà lại là đi chưởng quản một phủ, ngoại trừ thân phận hoàng thất ra, còn cần bản thân cường đại mới có thể thống lĩnh đất phong của mình. Sau khi ngươi đến đất phong nhất định hỏi Phúc lão nhiều hơn, từ nhỏ đến lớn đều là Phúc lão đi theo ta, bảo hộ ta, cùng Thanh Lam một mực ở bên cạnh ta phục thị ta, đây là hai người ta có thể tin tưởng nhất.”

Khuôn mặt tinh xảo lộng lẫy của Vân Phi mang theo vẻ lo lắng nhìn nhi tử.

Mặt mũi Lý Chính tràn đầy cảm động, nói với Vân Phi: “Mẫu phi, yên tâm, bây giờ ta có thể bảo hộ mình, Phúc lão nên lưu lại bảo hộ người đi, nếu không sau này người ở trong cung không quá thuận tiện, để phòng bản thân nguy hiểm.”

Vân Phi nhìn thấy con quan tâm mình xùy cười một tiếng: “Hoàng nhi ngốc, bây giờ ta chính là Vân quý phi, trong hoàng cung có bao nhiêu người dám hại ta, ngươi cũng không phải không biết, những phi tử kia làm sao có thể là đối thủ của ta, bây giờ Phúc lão ở bên cạnh ta không có bao nhiêu tác dụng. Ngươi đi Yến Dương phủ, có phúc lão ta mới yên tâm.”

Lý Chính nghĩ tới đây, lòng tràn đầy cảm động, nhi tử đi xa mẫu thân ngàn dặm lo lắng.

Một khi vào cung sâu như biển, như không có mưu trí cùng thực lực, ở trong cung há có thể được nhân ý, quý phi, phi tử trong cung ngày nào không đấu đá. Thoáng chút không cẩn thận, nhẹ đày vào lãnh cung, nặng thì chết như thế nào đều không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Ở ngoài cung, ngay cả phụ thân mình, huynh trưởng đều không thể tin tưởng. Bây giờ có thể nói, mẫu phi thiếu đi hai người thân nhất ở trong cung, hiện tại chỉ có Lam di bồi tiếp mẫu phi. Nghĩ tới đây, Lý Chính nhìn Phúc lão một chút, hỏi:

“Phúc lão, ngươi từng đi qua Yến Châu chưa?”

Phúc lão hòa ái nhìn nhi tử của tiểu thư, bây giờ lớn như vậy, hiền hòa đáp Lý Chính,

“Lúc còn trẻ tới qua mấy lần, Yến Châu địa linh nhân kiệt, có rất nhiều nhân kiệt tuấn tài, điện hạ đi đến đất phong, lấy thân phận địa vị Tần Vương hoàng thất của ngài có thể dễ dàng chế phục nhân kiệt, bồi dưỡng tuấn tài. Bồi dưỡng thế lực của bản thân, chưởng khống Yến Dương phủ.”

“Có điều, điện hạ còn cần cẩn thận Tần Lâm Quân!

“A!”

Lý Chính ngạc nhiên nhìn Phúc lão, “Vì sao?”&Phúc lão nghĩ nghĩ một hồi nói “Mấy năm này mặt ngoài mặc dù không có đại sự gì xảy ra, nhưng ta biết quan hệ giữa trấn quốc phủ cùng hoàng thất càng ngày càng khẩn trương, làm sao có thể sẽ đột nhiên thỉnh cầu bệ hạ ban hôn, mà ngài lại nhận thụ phong quá nhanh, rất không tầm thường, bây giờ Tần Lâm Quân càng trực tiếp đi theo ngài đến đất phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.