- Ừm!
- Hắc Lang trại!
Gần đây mọi người đang truyền tin về Hắc Lang trại. Chỉ biết là Hắc Lang trại có một vị Lang Chủ thần bí, còn lại cái gì cũng không biết. Mà vị Lang Chủ thần bí này của Hắc Lang trại trong vòng một đêm hủy diệt Hắc Phong trại trước kia. Phải biết Hắc Phong trại chính là sơn trại nổi danh nhất bên trong Yến Dương phủ, có hai vị Tông Sư cường giả, đại trại chủ cường giả Tông Sư hậu kỳ, Nhị trại chủ Tông Sư sơ kỳ, lại bị Lang Chủ thần bí trong vòng một đêm hủy diệt, mà bây giờ mới truyền tin tức tới!
Ngoại trừ Trần Cung ra, tất cả mọi người giật mình nhìn Tần Vương Lý Chính, chẳng lẽ Hắc Lang trại cũng là thế lực của Tần Vương phủ. Xem ra điện hạ ẩn tàng sâu như thế. Mọi người dùng cặp mắt kính nể nhìn về phía điện hạ của mình. Người nào không hy vọng chủ công của mình cường đại, chỉ có chủ công không ngừng có át chủ bài cường đại mới có thể để cho thủ hạ an tâm thư thái.
Vân Lâm nghi vấn hỏi:
- Hắc Lang trại kia cũng là thế lực của Tần Vương phủ chúng ta à.
Vương Tùng cùng Trần Đình liếc nhau, xem ra chúng ta đầu nhập vào điện hạ, thật sự là lựa chọn vô cùng chính xác. Ngắn ngủi thời gian một tháng điện hạ đã ném ra La Võng cùng Hắc Lang trại thế lực bực này! Không biết điện hạ còn có bao nhiêu thủ đoạn ẩn tàng nữa!
Rất nhiều năm về sau, khi Vương Tùng cùng Trần Đình lại tụ tập cùng nhau, ào ào nhớ lại quá khứ, cảm giác vận khí của mình nghịch thiên như thế, cảm giác mình lúc ấy làm ra một loại quyết định mang tính lịch sử cuộc đời, vậy mà có thể đi theo tồn tại vĩ đại như thế!!
Trần Cung cười trả lời:
- Ừm, không sai, Hắc Lang trại đều là thế lực của chủ công!
Nói xong, Trần Cung hứng thú tiếp tục nói:
- Mà Lang Chủ thần bí của Hắc Lang trại các ngươi có thể khả năng không biết, nhưng Hoa Hùng tướng quân thế sẽ nhận biết vị thống lĩnh này!
- Ồ? Không biết là vị đồng liêu nào?
Hoa Hùng nghi vấn hỏi.
Mà Lý Chính cũng hứng thú nhìn hai người nói chuyện. Chỉ thấy Trần Cung vuốt trà nóng nói khẽ:
- Lữ Phụng Tiên!
Bành!
Khí tức Hoa Hùng đột nhiên phóng thích, cái ghế đang ngội bị chấn nát. Chỉ nhìn thấy Hoa Hùng run rẩy vịn bàn, giật mình hô:
- Là... Lữ Lữ Lữ... Lữ đại nhân!
Bọn người Dạ Lăng Vân Trần Đình khiếp sợ nhìn Hoa Hùng, phải biết Hoa Hùng là ai, nhưng là siêu cấp mãnh tướng cả Tông Sư cường giả đều đánh bại!
Hôm nay thế mà chỉ nghe thấy một cái tên đã cảm thấy sợ hãi!
Ông trời ơi! Không biết vị Lữ Phụng Tiên này chính là người nào mà để Hoa Hùng e sợ như thế!
Những người khác không biết, nhưng Lý Chính biết một chút, dù sao thì trước khi Lữ Bố đến, thủ hạ đại tướng của Đổng Trác là Hoa Hùng!
Nhưng sau khi Lữ Bố đến, đệ nhất đại tướng phía dưới tay Đổng Trác là Lữ Bố!
Mà khẳng định Hoa Hùng từng chịu Lữ Bố đánh, hoặc là nói ngược sát...
Trần Cung lúc này uống trà ngon, ừm, vị đạo coi như không tệ. Hoa Hùng an định tâm thần, một lần nữa ngồi xuống một cái ghế khác. Nhìn ánh mắt chủ công cùng Trần Cung hiện ra vẻ đùa nghịch, không khỏi vội ho một tiếng!
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của mọi người, quay qua nói với Tiêu Chiến: - Lần này chủ công thật phái ngươi đi một nơi rất tốt. Nếu ngươi có thể được Lữ đại nhân tán thành, mối thù của ngươi với hắn mà nói chẳng qua chỉ là tiện tay mà làm!
Chỉ thấy Tiêu Chiến nói:
- Lữ đại nhân này cường đại cỡ nào?
Hoa Hùng lại vội ho một tiếng, thấy Mộ Dung Liên Tuyết chậm rãi đưa qua một ly trà, hai con mắt tràn ngập linh khí cười trên nỗi đau của người khác nhìn hắn, sắc mặt cương mãnh nhất thời có chút đỏ bừng. Sau đó nghiêm túc trả lời:
- Thực lực Lữ đại nhân gấp mười lần ta!
Ánh mắt đám người sáng lên!
Hoa Hùng tiếp tục nói:
- Tu vi ngang nhau, ta tiếp không được một chiêu của Lữ đại nhân!
Bọn người Dạ Lăng Vân nhất thời đứng lên, làm sao có thể. Phải biết Hoa Hùng đã lấy tu vi Tiên Thiên đỉnh phong nghịch chiến cường giả Tông Sư sơ kỳ nha!
Hoa hùng tiếp không được một chiêu của hắn, cái kia chẳng phải đại biểu vị thần bí Lữ đại nhân này có thể lấy tu vi Tiên Thiên đỉnh phong dùng một chiêu có thể đánh bại giết cường giả Tông Sư sơ cấp sao!
Trông thấy khuôn mặt chăm chú của Hoa Hùng, tất cả hít vào một hơi!
Tê!
Khủng bố như vậy...
Sau một ngày, Tiêu Chiến đi tới Hắc Phong sơn.
Trông thấy mấy đại hán cường tráng trước cửa trại lớn, tay cầm đại đao, ánh mắt sắc bén, xem ra cũng là hảo thủ nghiêm chỉnh huấn luyện. Còn chưa chờ đi vào Hắc Lang trại trăm bước, một mũi tên bạc đột nhiên bắn xuống dưới chân Tiêu Chiến!
Tiểu Chí đang lúc tuần tra quanh trại nhìn thấy một thiếu niên đi tới. Lập tức cầm lấy cung tiễn bắn qua cảnh cáo vị thiếu niên này!
Mấy giặc núi bên cạnh trông thấy Tiểu Chí bắn tinh chuẩn như thế, ào ào tán dương:
- Tiểu Chí ngươi bắn tên càng ngày càng tinh chuẩn, không hổ được Lang Chủ thường xuyên dạy bảo.
Tiểu Chí có chút thẹn thùng cười cười:
- Là Lang Chủ dạy dỗ tốt.
Sau đó Tiểu Chí quay người la lớn:
- Ngươi là ai, nơi này là Hắc Lang trại, nếu như không có chuyện gì, mau mau rời đi!
Tiêu Chiến nghe thấy một tiểu tướng giặc núi phía trước lên tiếng hỏi, lập tức vội vàng nói: -
Ta tên Tiêu Chiến, muốn gặp Lang Chủ Hắc Lang trại các ngươi, có một vị cố nhân để cho ta truyền cho Lang Chủ một phong thư!
Tiểu Chí nghe lời của Tiêu Chiến, cảnh giác xem xét hỏi bốn phía Tiêu Chiến, sau đó hạ cửa trại, tiến lên tiếp ứng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến tiến vào Hắc Lang trại, thận trọng đi theo Tiểu Chí. Thỉnh thoảng quan sát bốn phía, chỉ nhìn thấy không ít giặc núi vậy mà đều nhịp khua tay thi triển chiêu thức, ánh mắt mỗi giặc núi tràn đầy nhiệt tình, không có vẻ âm u đầy tử khí của giặc núi trên sơn trại thông thường.
Sau mười phút, đi vào một quảng trường khổng lồ, từng tiếng gào nhiệt tình sôi trào đập thẳng vào mặt. Chỉ thấy một đám người vây quanh một lôi đài mà la to:
- Lưu thống lĩnh cố lên
- Vương thống lĩnh đánh bại hắn!
Trên lôi đài lại có hai vị cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ đang đối chiến!
Tiêu Chiến cảm giác Hắc Lang trại này quả thật như đang sống dậy, tràn đầy nhiệt tình cùng kích tình!
Đi theo Tiểu Chí vừa đi vừa nhìn tới một đại sảnh to lớn!
Phía trên nhà chính viết ba chữ to:
“Quần Lang thính”
Tiểu Chí cầm tin nhẹ giọng nói với Tiêu Chiến:
- Hiện tại mấy vị thủ lĩnh đang báo cáo tình huống cho Lang Chủ, ngươi ở chỗ này chờ đợi, ta đi trước báo cáo!
Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, Tiểu Chí lập tức tiến vào trong sảnh.
Bọn người Phương Lâm vừa báo cáo hoàn tất tình huống trong trại nhìn thấy Tiểu Chí tiến vào, nhìn Tiểu Chí cung kính nói với Lữ Bố:
- Lang Chủ, một thiếu niên ngoại lai vừa mới vào trại, nói là có một vị cố nhân nhờ hắn mang một phong thư cho Lang Chủ!
Sau đó hai tay dâng tin.
- Ừm!
Khí tức ngột ngạt chật ních toàn bộ Quần Lang thính, một âm thanh bá đạo truyền đến.
- Đưa thư tới đây!
Lúc nhìn thấy bốn chữ “Phụng Tiên bí mật” , Lữ Bố tiếp tục sai người dẫn người nọ tới đây.
Tiêu Chiến đi vào Quần Lang thính, Quần Lang thính rất rộng, ở giữa Quần Lang thính có mấy thủ lĩnh đang nhìn mình. Mà ngồi ở chủ vị là một người khí vũ hiên ngang, thân cao bảy thước có hơn, người mặc chiến bào, eo nhỏ lưng bàng, hai vai ôm khép, khuôn mặt cương nghị, lông mày bảo kiếm, một đôi mắt thanh tú đen trắng rõ ràng. Phía sau là một thanh Phương Thiên Họa Kích to lớn. Mặc dù không có to lớn cơ bắp như Hoa Hùng đại nhân, nhưng người này tùy ý ngồi ở kia đã làm cho thế nhân hiểu rõ cái gì gọi là cường giả!
Mọi người trong Quần Lang thính yên tĩnh chờ đợi Lữ Bố xem hết lá thư. Đợi Lữ Bố xem xong thư, mở miệng nói để đám người Phương Lâm sợ hãi:
- Chủ công dự định để ngươi ở lại Hắc Lang trại!