Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta

Chương 61: Chương 61: Chàng Thiếu Niên Đớn Hèn.




Năm hai đại học, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên hay nghĩ linh tinh. Nếu Dư Hoài bỗng nhiên xuất hiện dưới ký túc xá chúng tôi thì tôi sẽ có phản ứng gì nhỉ? Nếu không phải cậu ấy đến tìm tôi mà đến tham gia cuộc họp lớp cấp ba thì sao? Nếu ngay cả đến họp lớp cũng không tham gia mà chỉ là tôi tình cờ nhìn thấy cậu ấy trên đường phố Bắc Kinh thì sao?

Tổng thể có hai phương án: “Vung một cái tát tạm biệt thanh xuân” và “Tỉnh bơ là đỉnh cao của trả thù”. Có lúc lại cảm thấy bi ai cho sự ảo tưởng của mình. Bởi lẽ tôi và Dư Hoài không là gì của nhau cả, thậm chí lời cậu ấy định nói với tôi có lẽ là đáp án cho câu “Mình có đồng ý giúp cậu đưa bức thư tình này cho Lăng Tường Tây hay không?”. Sự thân mật càn rỡ truyền đến từ điện thoại kia có lẽ chỉ là sự càn rỡ mà tôi tưởng tượng ra mà thôi.

Đám Bê ta sẽ chẳng tức giận vì Dư Hoài không từ mà biệt, tôi thì dựa vào cái gì chứ.

Cứ như thế, tôi lăn qua lăn lại trên giường suy nghĩ, buổi tối mùa hè không có điều hòa, chỉ vì một suy nghĩ lạc quan trong phút chốc mà mồ hôi đầy dính dớp đầy mình, giây phút tiếp theo lại vì một tưởng tượng bi quan mà lạnh lẽo đến tận tim.

Nghĩ nhiều rồi cũng mệt, mệt rồi sẽ không nghĩ nổi nữa.

Thế nhưng xa cách nhiều năm, không mảy may chuẩn bị gì đã gặp phải cậu ấy, bỗng nhiên tôi không có bất kỳ phản ứng nào nổi.

Đến hai từ “Dư Hoài” tôi cũng không cất nổi.

“Chị ơi?” Lâm Phàm đi ra từ nhà vệ sinh, gọi tôi từ sau lưng.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì bố mẹ tôi ly hôn như lúc này, nếu không ở đâu ra Lâm Phàm?

Lâm Phàm nhìn tôi, lại nhìn Dư Hoài đang đứng ngây người một chỗ, bỗng dung hạ thấp giọng hỏi tôi: “Đến chỗ khác làm quen lại đi, nếu không sau này trong đám cưới biết ăn nói thế nào, chẳng lẽ bảo là lần đầu tiên gặp mặt chú rể ở WC? Quá mất mặt.”

“Não em bị đâm kim sắt đâm cho hai phát rồi hả?” Tôi giận quá bật cười.

Cười xong, cuối cùng cũng sống lại.

Cuối cùng tôi chẳng nói gì, chẳng làm gì, cười gật đầu với Dư Hoài sau đó đỡ Lâm Phàm về phòng bệnh.

Tiếc nuối duy nhất đó là Lâm Phàm đi quá chậm, tôi luôn cảm thấy có một ánh nhìn đang thiêu đốt sau lưng tôi.

Tôi không ngoảnh lại. Không phải vì sợ nhìn thấy cậu ấy mà chỉ sợ cậu ấy thực ra chẳng nhìn tôi.

“Chị ơi, chuyện gì thế? Mùa xuân của chị đến rồi hả?” Lâm Phàm ngồi trên giường, dây dưa không chiun nằm xuống.

“Ngủ ngay cho chị.”

“Anh chàng kia ngoại hình được đấy, có điều nhìn giống như sinh viên giống em, chị nhất định phải hỏi rõ đấy, nếu không khó xử đấy. Nữ kiếm nhiều tiền hơn nam, già nhanh hơn nam, gia đình như thế không thể ổn định.”

Tôi duỗi tay ra, nhẹ nhàng chọc vào lớp thạch cao quấn trên cổ nó.

Lâm Phàm đau đến mức ngã thẳng xuống giường.

Cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa thằng bé này, tôi vươn vai giãn gân giãn cốt, xách túi đựng bát canh rỗng đi ra ngoài.

Dư Hoài đứng ngay trước cửa.

Chúng tôi ngây ra nhìn nhau một lúc, cậu ấy mặc chiếc áo phông đen, tôi mặc áo sơ mi trắng, tư thế ấy nhìn qua rất giống với thiên sứ đứng chặn ở cửa phòng bệnh kiên quyết không cho tử thần bước vào cửa.

Cuối cùng vẫn là tôi đầu hàng mở miệng trước, giọng nói rất nhẹ, sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác trong phòng.

“Mình nghe nói cậu đi Mỹ, sao lại về thế?”

Bảy năm không gặp, câu nói đầu tiên lại nhạt nhẽo đến thế.

Đúng thế, nếu không còn có thể thế nào, đây nào phải diễn phim truyền hình.

Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài hồi chiều tôi và bố ngồi nói chuyện. Bệnh viện vào ban đêm thật yên tĩnh, những ồn ào náo động ban ngày che lấp đi bản chất của nó – cầu nối giữa sự sống và cái chết, khiến con người ta chẳng thể nào nghiêm túc nổi.

Thế nên ban đêm khi ngẩng đầu lên nhìn chữ thập đỏ sẽ chợt nhận ra bản thân nhỏ bé đến nhường nào.

“Mình nghỉ hè.” Dư Hoài nói: “Một năm không về nhà rồi, mẹ mình ốm, mình không yên tâm nên về thăm bà.”

Không biết tại sao tôi cảm thấy cậu ấy hơi căng thẳng.

“Bệnh gì thế? Có nặng nghiêm trọng không?”

“Nhiễm trùng đường tiểu.”

Tôi ngây người, lại phát hiện bản thân không thể nào nhớ nổi bác gái chỉ có duyên một lần gặp mặt ấy rồi.

“Thế giờ tính sao, mỗi tuần lọc máu một lần à?”

Dư Hoài gật đầu: “Thực ra đã thay thận một lần rồi.”

Tôi chớp chớp mắt: “Thế không phải sẽ có chuyển biến tốt sao? Mình nghe nói rất nhiều người xếp hàng mấy năm mà không đợi được thận để ghép, mẹ cậu như thế thật sự rất may mắn, trời không tuyệt đường người, cái này chỉ có thể chứng minh tương lai sẽ ngày càng tốt hơn, cậu đừng quá lo lắng.”

Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, nhưng tôi lại không đọc nổi ánh mắt của cậu ấy.

Dư Hoài nhìn tôi một hồi, chợt bật cười, nói: “Đúng, nhất định sẽ ngày càng tốt lên.”

Giữa chúng tôi xuất hiện sự im lặng.

“Mình còn nhớ thời cấp ba, bố cậu hình như vẫn luôn làm việc ở Châu Phi, bây giờ đã về chưa?” Tôi bắt đầu tìm chủ đề nói.

“Ừ, lớn tuổi rồi, xin điều về nước. Mang theo cơ thể đầy bệnh tật, tháng trước cũng nhập viện rồi.”

Cậu ấy sao lại đen đủi thế này?

Tôi hơi hơi không dám song vẫn tiếp tục hỏi: “Nghiêm trọng không?”

“Không có gì, không phải bệnh nặng gì, do mệt mỏi quá độ, ngất một lần, nghỉ ngơi một chút là ổn, ông ấy xuất viện từ lâu rồi.”

Tôi thở một hơi dài, gật gật đầu.

Dường như không còn lời gì để nói nữa.

Hoặc giả như, có quá nhiều lời để nói nhưng lại bởi do mỗi lời chôn giữ đã quá lâu rồi, từng chữ tách rời, dồn thành một đống khiến cho suy nghĩ rối loạn. Bọn chúng đều mềm nhũn, dù cho có sôi ùng ục trong lục phủ ngũ tạng cũng không thể nào xuyên qua da mặt lúc nào cũng mang nụ cười được luyện trong suốt bảy năm qua.

“Mình nghe nói cậu mở một phòng làm việc. Khá đấy nhỉ.” Dư Hoài bỗng xoa đầu tôi.

Vỗ đến mức cả người đều run rẩy. Mùa hè oi bức, lòng bàn tay cậu ấy ẩm ướt, tôi lại không hề tránh đi.

Tôi lắc đầu, cười khiêm tốn: “Cậu nghe ai nói hả? Công việc nho nhỏ, sống qua ngày mà thôi, chẳng phải là do không bám nổi chân ở đất Bắc Kinh nên mới về sao, không ăn bám vào bố mẹ là tốt lắm rồi.”

Dư Hoài lại nghẹn lời, vừa xong định nói gì đó nhưng bị những lời này của tôi chặn lại.

Chủ đề nói này mấy lần bị ngắt giữa chừng rồi.

Hai cô cậu học sinh năm ấy không giữ liên lạc, nay sắp đến đầu ba mươi cả rồi, cách bấy nhiêu năm như thế, muốn hỏi thăm đôi chút về đối phương song chỉ sợ đối phương cũng lười nói.

Huống hồ, cậu ấy muốn hỏi tôi thật sao? Tôi cười.

“Cậu tính về bao lâu thì đi?”

Cậu ấy cúi đầu nhìn chiếc giày bóng rổ của mình, dường như đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới cười nói: “Tuần sau, tuần sau là đi rồi.”

“Gấp thế, vất vả nhỉ. Cuộc sống ở Mỹ tốt chứ?”

“Tốt, rất tốt.”

Tôi gật đầu.

Tôi biết tiếp theo mình nên nói gì.

Tôi nên nói, rảnh thì cùng đi ăn một bữa đi, chúc mẹ cậu sớm ngày bình phục.

Tôi nên nói, bảo trọng, thế mình đi trước nhé, liên lạc sau.

Nhưng tôi không cất nổi lời.

Tôi lại lưu luyến cái cảm giác kề vai ngồi bên nhau, tôi không nỡ miễn cưỡng rời đi. Những sự việc bình thường đến thế, thời khắc này lại trở nên khó khăn đến nhường vậy.

Là điện thoại cậu ấy đã đổ chuông trước. Cậu ấy xin lỗi rồi nhận điện thoại, trong điện thoại có lẽ là bố cậu ấy, hỏi cậu ấy đang ở đâu.

Tôi ra hiệu cậu ấy mau mau về, cậu ấy vừa nghe điện thoại vừa nhìn tôi, giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng biến thành quay người rời đi.

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn bóng lưng quen thuộc ấy dần biến mất nơi dãy phòng bệnh.

Hiện tại tôi đã thay đổi rất nhiều rồi, ví dụ như không còn tò mò xem cậu ấy muốn nói gì nữa.

Chỉ là dù tôi có bình tĩnh đến mức nào thì khi về đến nhà, việc làm đầu tiên là chạy ngay đến trước tủ quần áo soi gương.

Ấy vậy mà hôm nay tôi lại mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm còn khó chấp nhận hơn cả bộ quần áo ngủ! Dây quần thuộc loại màu trắng! Cái đầu này thì là kiểu gì đây? Lại còn cái khuôn mặt đầy dầu và mồ hôi!

May mà quá buồn ngủ quá mệt, không còn sức lực để mà ủ rũ. Tôi vội tắm qua một cái, đầu còn không kịp sấy đã đổ xuống giường ngủ.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, đoạn đối thoại nhàm chán với cậu ấy tái hiện nhiều lần trong đầu tôi: Biểu cảm phức tạp của cậu ấy, lời nói chán ngắt … còn có cái vỗ vai khích lệ bỗng dung mà có ấy.

Nghĩ mãi nghĩ mãi liền ngủ mất.

Sự biến mất của Dư Hoài tựa như chiếc ủng thứ nhất ném từ trên lầu xuống. Sự xuất hiện mới của cậu ấy, lại chính là chiếc ủng thứ hai được ném xuống. Sự yên ổn khó nói thành lời này khuấy đảo tôi.

Mười một giờ sáng tôi mới tỉnh dậy, ăn mấy miếng cơm lại bắt đầu một ngày bận rộn. Khi con người ta trở nên bận rộn sẽ khó để nghĩ lăng nhăng, chuyên trị chứng đa sầu đa cảm. Đúng là trời xanh có mắt.

Lúc chỉnh sửa ảnh, trợ lý gọi điện thoại đến, nói rằng nhận được một đơn hàng mới, chụp ảnh cưới, tuần sau khách hàng sex bay từ Bắc Kinh đến bàn bạc, chụp ảnh ở đây xong sẽ đi.

“Từ Bắc Kinh đến, chụp ảnh ở đây ư? Chỗ chúng ta có cảnh đẹp gì chứ, bọn họ là người thành phố này à?”

“Tôi không hỏi. Người ta nói sau khi đến sẽ nói chuyện tiếp.”

“Cái này không hỏi cái kia cũng không hỏi, thế tôi cần cô có tác dụng gì hả, làm cái loa truyền thanh à?” Suýt nữa tôi đã ném điện thoại.

Cô ấy cũng không sợ, cười ở đầu dây bên kia. Mẹ tôi lại còn nói thầy bói nói tôi có số tài phú, bây giờ tôi đã ngẫm ra rằng tại sao đại đa số thầy bói đều mù. Trước khi người khác mắng bọn họ, bản thân họ trước tiên phải chặt đứt nguy cơ.

Ban ngày cô Tề đi làm hộ lý, cho nên buổi tối chỉ có tôi và bố ăn cơm cùng nhau.

Do đề tài “Dư Hoài” gặp phải sự phản ứng kịch liệt của tôi nên hôm nay khi gặp tôi bố có chút mất bình tĩnh.

Chúng tôi đối diện với nhau, và từng miếng cơm vào miệng, bỗng dưng bố tìm được đề tài nói: “Sau khi Lâm Phàm xuất viện mấy ngày cũng nên đến trường, phòng mới sửa sang cũng hòm hòm rồi, nó vừa đi chúng ta cũn chuyển luôn. Mấy bài thi, sách vở trong phòng con nhiều thành cả xếp, mấy hôm trước bố và dì Tề phải sắp xếp cả một buổi chiều mới xong.”

“Dạ!” Tôi gật đầu.

“Con giữ lại đồ của bạn cùng bàn nhiều thật đó.” Bố tôi cười.

Tôi ngây người, phút chốc thẹn quá hóa giận.

“Ai cho bố động vào đồ của con!” Tôi như bị giẫm phải vào đuôi xù lông lên: “Đều là người sắp nghỉ hưu cả rồi nghỉ ngơi chút không được sao? Thu dọn đồ đạc thì thu dọn đồ đạc, sao còn lật ra xem làm gì! Bố nhàn nhã quá thì xuống dưới lầu luyện thái cực quyền, tập nhảy “Bị thương không nổi” không được sao?”

Tôi không quan tâm phản ứng của bố, chỉ cắm đầu xông vào căn phòng kia của tôi.

Bao nhiêu năm trôi qua, ngăn kéo của tôi chưa nghiên cứu ra một chú mèo máy Doraemon.

Khi tôi mở ngăn kéo ra, không ngờ lại nhìn thấy trên cùng ngăn kéo đựng một quyển sách toán học được bọc cẩn thận.

Góc sách đã bị mài quăn, ngả vàng, gáy sách sắp long ra đến nơi được tôi lấy băng dính gắn lại cẩn thận.

Chỉ vì sáu chữ ở phía trên. Bốn chữ viết đúng, hai chữ viết sai:

Lớp năm năm nhất Dư Hoài

Tay tôi nhẹ nhàng chạm vào bìa sách.

“Còn cần bố phải lật ra sao, đều viết hết cả trên bìa rồi kìa.” Bố tôi đứng ngoài cửa vô cùng tuổi thân mà biện bạch.

No. 330

Vốn dĩ ngày mai bố tôi nghỉ nên lẽ ra tối nay đến lượt ông đi thay cô Tề đến bệnh viện. Thế nhưng tôi kiên quyết muốn đi.

Không phải tôi không biết tự trọng mà muốn đi gặp Dư Hoài. Tôi thực lòng thương bố tôi.

Thật đấy!

Khi tôi xách cặp lồng canh xương hầm đỗ tương bố tôi mới hầm xong bước vào phòng bệnh, biểu cảm của Lâm Phàm rõ ràng là muốn nôn.

“Mùa hè oi bức ngày nào cũng món canh đầy dầu này, mọi người muốn em chết sớm hả?” Lâm Phàm còn chưa nói hết đã bị cô Tề gõ vào trán.

“Canh xương tốt cho em, miệng vết thương lành nhanh, em cho rằng chị vui vẻ mang canh đến cho em hở? Muốn em chết có hàng ngàn cách, chị không dại gì tự làm khổ chính mình.” Tôi đặt hộp canh lên trên bàn.

“Mẹ ơi, có chị nào nói thế này không, mẹ phân xử cho con.”

“Chị nói có gì không đúng? Con đáng đời.” Cô Tề lườm nó một cái, quay sang hỏi tôi: “Không phải tối nay là bố con đến ư? Cô nghe Lâm Phàm nói tối qua gần hai giờ đêm con mới về nhà. Hôm nay dì hỏi thăm y tá rồi, bảo bọn họ truyền nước sớm sớm chút, con cũng nên về nhà sớm đi.”

“Không sao, con ngoài rảnh vẫn là rảnh, cô mau về nhà đi, mệt mỏi cả một ngày rồi.”

Cô Tề lại dặn dò Lâm Phàm một hồi lâu mới rời bệnh viện về nhà. Tôi nhìn Lâm Phàm ăn hết hộp canh, đợi khi nó bắt đầu truyền nước mới ra ngoài.

Kỳ thực tôi không biết nên đi đâu tìm Dư Hoài, nhưng tôi luôn cảm giác rằng có lẽ còn có thể tình cờ gặp lại lần nữa. Tối qua không để lại số điện thoại, dù có lưu tôi cũng không chủ động gọi điện thoại nhưng ngẫu nhiên một lần cũng không quá đáng nhỉ?

Tôi cứ nghĩ như thế, chặn một cô ý tá ở cửa lại, đang muốn hỏi thăm bệnh nhân mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu nằm ở đâu thì bỗng nhiên có người gõ đầu tôi từ phía sau.

Là Dư Hoài, hình như vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhẹp, mặt hơi đỏ, nhìn liền cảm thấy khoan khoái.

Đúng thế, tôi cười. Cậu ấy biết phòng bệnh của Lâm Phàm, cậu ấy đến tìm tôi dễ hơn việc tôi đến tìm cậu ấy nhiều.

Hiện tại như thế, trước đây cũng như thế.

No. 331

Cậu ấy hỏi tôi ăn cơm chưa, tôi nghĩ một chút rồi nói chưa.

Chúng tôi ngồi vào một quán mỳ kéo Lan Châu đối diện bệnh viện, mỗi người gọi một bát mì cùng một chút rau.

“Lâu lắm rồi tớ không ăn mỳ kéo Lan Châu.” Tôi nói.

“Tớ cùng thế.” Cậu ấy rất nghiêm túc, rất nghiêm túc suy nghĩ: “Lần ăn trước … hình như vẫn là hai chúng mình cùng đi ăn nhỉ.”

“Hả?”

“Thượng Tân Đông Phương, còn nhớ không, quán mì bên cạnh bệnh viện ý.”

Tôi ngước mắt nhìn cậu ấy. Hiện tại mỗi câu nói của cậu ấy tôi đều phải suy nghĩ kỹ một lần, ví dụ như vô tình nhắc đến chuyện mà chúng tôi đã từng cùng nhau trải qua như thế này, rốt cuộc có phải cố tình hay không.

Tôi gật đầu: “Đồ ăn ở quán đó khá ngon, ngon hơn ở quán này.”

Dư Hoài lại nghi hoặc: “Thật sao?”

Thật. Bởi vì ở tiệm này tôi đầy bụng đến ăn không nổi.

Tôi chuyển đề tài nói: “Lúc ở Mỹ cậu có liên lạc với bạn bè của bọn mình không?”

“Không.” Dư Hoài lắc đầu.

“Tại sao?”

Cậu ấy vừa mới ăn một miếng mì to, cúi mắt khép miệng nhai, không biết tại sao lúc ấy lại nhai chậm đến thế.

“Chẳng tại sao cả. Không có gì cần thiết để liên hệ cả.” Cậu ấy cười hơi mất tự nhiên: “Có điều, mình đoán quan hệ của cậu với Giản Đơn, β vẫn rất tốt. Họ giờ thế nào rồi?”

“Từ Diên Lượng thi công chức rồi đi Thanh Đảo, bây giờ làm nhân viên khoa học trong văn phòng thành phố, dần bước theo con đường ổn định rồi. Năm ấy Giản Đơn đúng là “chó ngáp phải ruồi”, thế mà đỗ vào đại học chính trị và pháp luật, bây giờ đang học nghiên cứu sinh, chắc sang năm cũng tốt nghiệp rồi. β vẫn còn đang học bên Mỹ, đều ở London giống Hàn Tự. Con trai Trương Bình cũng bốn tuổi rồi, cậu ấy cuối cùng cũng từ bỏ rồi.”

Tôi kể liền một mạch mọi chuyện chứa trong não tôi cho cậu ấy nghe.

Dư Hoài gật đầu; không mảy may có ý nghĩ lôi một người ra để tiếp tục hỏi thâm căn kẽ tình hình. Tôi không biết cậu ấy là không quan tâm, hay là sớm đã biết rõ cả rồi.

“Thế sao cậu biết mình mở studio chụp ảnh? Nghe ai nói thế?”

Dư Hoài bỗng nhiên có chút không tự tại.

“Google.” Cậu ấy lời ít ý nhiều.

Sau đó tôi nên nói gì? Ừ?

“Cậu tìm kiếm tên mình?”

“…Ừ.”

“Tại sao?”

Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, đột nhiên nhìn chằm chằm vào nửa bát mì còn thừa của tôi: “Cậu không đói sao?”

“Không đói lắm.”

“Thế đưa mình ăn nhá, gần đây rất mệt, dễ thấy đói.”

Tôi không kịp ngăn lại, cậu ấy đã bưng bát của tôi qua, không chê gì mà tiếp tục ăn.

Lúc ở Tây Tạng, lão Phạm ăn cái bánh bột mì tôi đã cắn một miếng, nhưng mặt tôi không có đỏ rực thành như thế này.

EQ của tôi lại trờ về thời còn học cấp ba. Điều này rất không hay.

No. 332

Ăn xong, Dư Hoài giành trả tiền, tôi cũng chẳng tranh với cậu ấy. Cậu ấy nhận điện thoại sau đó liền vội vàng quay về bệnh viện.

Trước khi đi cậu ấy hỏi số điện thoại tôi. Tôi thấy cậu ấy lôi ra chiếc iPhone, bỗng dưng một cơn lửa bốc lên mặt.

“Không dùng … nữa hả?”

“Đổi từ lâu rồi.” Trước tiên Dư Hoài cười cười, dường như cái vấn đề tôi hỏi nó ngu ngơ lắm, sau đó mới chậm rãi phản ứng được.

Cậu ấy mấp máy miệng, chẳng nói một lời, cậu nhìn vào ánh mắt tôi, một thứ cảm xúc tôi hoàn toàn xa lạ đang tồn tại trong cậu ấy.

Ấy thế mà lại có chút đáng thương. Sao tôi có thế thấy Dư Hoài đáng thương được chứ? Nhận thức này khiến cho tôi hơi buồn, liên quan đến tin nhắn như “đá ném xuống biển” cùng với câu nghi vấn trong điện thoại, bỗng dưng tôi không hỏi nổi.

Tôi nhanh chóng nói một dãy số. Đối với các con số trí nhớ của cậu ấy trước nay vẫn tốt, mở khóa màn hình, nhấn bàn phím, không ngừng lại hỏi tôi một lần.

Thực ra cấp ba tôi cũng làm được rồi, cấp hai không dùng điện thoại tôi thậm chí có thể thuộc làu làu mười mấy số điện thoại thường dùng. Nhưng bây giờ hoàn toàn không được nữa rồi, một số điện thoại vừa mới qua não đã quên sạch, thường xuyên tay cầm điện thoại mà còn đi tìm điện thoại, đeo máy ảnh trên cổ còn đi tìm máy ảnh.

Thời gian sao mà khoan dung với cậu ấy thế.

Nhưng mà nghĩ kỹ, ở Mỹ người ta ngày ngày chôn mình trong phòng thí nghiệm, não không tốt thì gay to, nói không chừng còn xảy ra án mạng.

Cậu ấy cười với tôi, đẩy cánh cửa cửa hàng vừa mới bước được một bước, lại quay người hỏi: “Gần đây cậu bận chụp ảnh à?”

Tôi gật đầu: “Ngày kia đến công viên nặn tượng, chụp ảnh nhóm cho ba cô học sinh mới tốt nghiệp cấp ba.”

“Mình có thể đi xem không?”

“Làm gì, muốn tán gái hả?”

“Tán mấy em gái đó không bằng tán….” Cậu ấy rõ ràng đã nhếch miệng cười, bỗng dưng ý thực được mình theo bản năng nói cái gì, khuôn mặt cứng ngắc.

Không bằng tán cái gì? Tán cái gì? Nói nhanh!!!

“Vậy liên lạc bằng điện thoại. Nói cho mình thời gian, địa điểm, mình đến xem cậu.” Cậu ấy nói xong liền đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa tự động, lại có chút không kìm chế nổi mình mà muốn cười ngây ngốc.

Nhưng mà tôi không thể.

Rốt cuộc tôi đã làm gì? Giống như bạn cũ gặp lại nhau, nói chuyện câu được câu không, trong lòng nghĩ về những chuyện ngây thơ, ấu trĩ năm xưa, tự sướng những mờ ám còn dang dở đang đợi tiếp tục năm xưa, nhớ ăn không nhớ đánh, sau đó thì sao? Tuần sau cái vị học sinh ưu tú ấy bay về Mỹ đào tạo chuyên sâu, tôi làm gì? Chìm đắm trong chuyện xưa, chờ đợi mòn mỏi mười tám năm như Vương Bảo Xuyến ư? Vương Bảo Xuyến dù gì cũng là một người phụ nữ đã kết hôn, có chứng nhận hẳn hoi! Còn tôi tính là gì?

Đương nhiên năm đó không từ mà biệt, bặt vô âm tín khiến tôi đau buồn, bảy năm sau đã nhạt đến mức chẳng còn tìm lại nổi cảm giác ban đầu. Nhưng thậm chí, tôi không còn ngốc nghếch theo đuôi cậu ấy, tôi mang rung động nhẹ nhàng với chàng thiếu niên bên mình cùng với cái gian ác nhỏ bé chôn vùi cùng cô thiếu nữ

Năm tháng bỏ qua cho cậu ấy nhưng lại chẳng bỏ qua tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.