Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta

Chương 49: Chương 49: Chúng Mình Mãi Là Bạn Cùng Bàn Nhé!




No. 264

Em xong phim, ai ai cũng rất đói, vừa rời rạp đã gọi ngya hai chiếc taxi đi đến quán thịt nướng Brazil nổi tiếng nhất trong thành phố, rồi bao một phòng nhỏ.

Đây là lần đầu tiên tôi ăn buffet thịt nướng, cứ cách một khoảng thời gian lại có người bưng một xiên thịt lớn mang vào, sau đó gỡ ra để vào đĩa mỗi người một chút thịt, vừa mới lạ vừa thú vị.

“Cảnh Cảnh, với kinh nghiệm ăn canh cay tê của bọn mình, tơ biết chắc chắn cậu sẽ là nữ chiến sĩ. Cậu nhất định phải giữa sức để ăn đến vòng hai, tôn lên cuối cùng, đừng dùng sai chiến thuật đó.” β lớn tiếng dặn dò.

“Biến!” Tôi liếc xéo Dư Hoài đang cười mình: “Rõ ràng tớ ăn rất ít.”

Từ Diên Lượng đột nhiên đề nghị mọi người gọi một tá bia, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy đề nghị này thật qua to gan, nhưng cũng nôn nóng muốn thử.

“Từ Diên Lượng, cậu nên giảm cân đi, cứ uống bia thì bụng sẽ ngày càng to đó.” Giản Đơn hơi nhát, thử khuyên một câu.

“Tại sao tớ phải giảm cân?” Từ Diên Lượng vỗ bụng: “Tớ ăn béo không dễ dàng gì, phải tốn nhiều tiền của nhà tó đó, tớ dựa vào đâu để giảm cân?”

“Cuối cùng hôm nay Từ Diên Lượng cũng nói tiếng người rồi.” β phấn chấn, hô hào: “Không uống nhiều, chủ yếu cho có không khí, uống xong thì nhai kẹo cao su sẽ không có mùi sữa.”

“Nhai kẹo cao su để át mùi thuốc lá.” Bạn thần kiến thức thường nhật Hàn Thư cuối cùng không chịu được nữa, lên tiếng phủ đầu.

“Tớ đồng ý!” Dư Hoài bất chợt cất lời, dọa tôi một cái: “Kính chúc Cảnh Cảnh phản quốc!”

“Dư Hoài, cậu hơi thiên vị đó nha, còn có tớ nữa!” Giản Đơn đập bàn, phẫn nộ: “Được thôi! Phục vụ, mang rượu ra đây!”

No. 265

Là ai nói chỉ uống một chút?

Vậy bây giờ ba tên ngốc đang ôm nhau hát, nhìn trông như “Anh em tốt” kia là ai?

Khả năng uống rượu của Giản Đơn kém nhất, β giỏi hơn Giản Đơn chút, còn TỪ Diên Lượng lại kém hơn cả Giản Đơn, vô cùng mất mặt.

Còn tôi lại là nữ trung hào kiệt, song rất chăm chạy vào nhà vệ sinh. Chắc chắn là tác dụng của gen trội từ bố mẹ tôi đây mà.

Kể cả tửu lượng cao nhưng vẫn hơi chóng mặt, chỉ là lí trí vẫn cố duy trì tác dụng mà thôi. Tôi cầm máy ảnh chụp cho ba tên ngốc đó rất nhiều bức ảnh, lại còn chụp cho tên mặt trắng Hàn Tự mấy tấm nhắm mắt dựa vào tường – cậu ta càng uống càng trắng.

Đối lập với cậu ta là Dư Hoài.

Dư Hoài vốn dĩ da màu lúa mì, uống rượu vào lại thành Quan Công.

Tôi nhìn β và Giản Đơn đang ôm đầu khóc đau khổ, phút chốc hiểu được mấy cô chú nhìn thấy từ hồi nhỏ. Trong phòng karaoke, sau khi uống rượu hát hò xong, đa phần các cô chú đó đều nắm tay nhau tâm sự nỗi lòng, chuyện cũ mốc từ thời tám hoánh nào cũng lôi ra lải nhải, mỗi người lớn không uống nhiều đối mặt với cảnh tượng này đều hết sức đau khổ.

Bọn trẻ con thì hiểu gì, bất kể người lớn trong nhà uống say thành bộ dạng gì, chúng cũng chỉ quan tâm đến trò chơi của mình mà không hề phát hiện ra rất nhiều bí mật và câu chuyện đều trút ra bên cạnh mình.

Tôi đặt máy ảnh xuống, lặng lẽ nhìn Dư Hoài đang chìm trong suy tư ở bên cạnh, đột nhiên có chút kích động, muốn chạy qua hỏi cậu ấy rồi hỏi, Dư Hoài, cậu có thích tớ không?

Cậu thích Cảnh Cảnh không?

Không phải là kiểu thích không đơn thuần.

Cậu có chịu nói cho tơ không? Vì tớ thích cậu mà, rất thích rất thích, thích cậu hơn cả thích tớ.

Nhưng tôi chỉ chạy qua chỗ Giản Đơn, β rồi cùng khóc với chúng nó.

Theo yêu cầu của Dư Hoài, nhân viên phục vụ cầm máy ảnh rồi chụp cho lũ học sinh cấp ba bọn tôi đang chẳng ra đâu vào đâu một tấm ảnh chung.

Đột nhiên β hét lớn: “Thành tích chết hết đi, chị đây vì bọn mày mới đi học đó.”

Giản Đơn khóc hu hu hu: “Dẫu có còn học chung một lớp nữa hay không, bọn mình vẫn luôn là bạn của nhau.”

Tôi không nói câu nào, tôi ghét cảnh chia ly. Đến cảnh chia ly của bố mẹ tôi cũng không nhớ nữa là.

Quên đi những chuyện bi thương là chức năng đặc biệt khác thường của tôi.

Tôi chỉ nghiêng mặt nhìn Dư Hoài.

Là cảm giác của tôi sai ư? Là mặt của cậu ấy đỏ qua hay là mắt cậu ây thật sự đỏ rồi?

No. 266

Thành phố Bắc Kinh tràn ngập cây xanh, đêm mùa hè vô cùng mát mẻ. Cái nóng bức ban ngày cũng theo mặt trời lặn khuất sau dãy núi, tất cả lòn lại chỉ là làn gió mát dịu dàng.

Mấy người bọn tôi đi từ quán cơm ra, đi mãi đi mãi rồi tan rã. Ban đầu còn nghe thấy tiếng β cãi cọ ầm ĩ, mơ mơ hồ hồ đi qua mấy cái ngã tư, đến khi ngoảnh lại thì sau lưng chỉ còn lại một mình Dư Hoài.

“Đừng lo, chúng nó gọi taxi về nhà rồi.” Cậu ấy thấy tôi căng thẳng liền giải thích.

… Hứa là bạn tốt một đời cơ nà? Bỏ rơi tôi một mình thế này sao?

Tôi buộc phải thừa nhận mình có hơi choáng váng nhưng không có chướng ngại gì, tôi vẫn có thể đi thẳng.

“Để tôi đưa cậu về nhà,” Dư Hoài nói.

Hình như cậu ấy tỉnh rượu rất nhanh. Còn trong lòng tôi bỗng nhiên lại có cảm giác mới lạ, loại cảm giác lạc quan mù quáng. Dường như bản thân cứ say như thế này mà về nhà hoàn toàn không cần lo bị mắng vậy.

Cảm giác này rốt cuộc là ai đem đến cho tôi? Bia, mùa hè, hay là Dư Hoài?

Cậu ấy đi bên cạnh tôi, đôi lúc tôi choáng váng hoặc qua đường, cậu ấy liền kéo cánh tay tôi lại, rất nhẹ nhàng như sợ làm tôi bị giật mình.

“Tớ rất thích mùa hè.” Tôi nói.

“Ừ, tớ cũng thích.” Dư Hoài nói.

“Tớ cảm thấy,” Tôi nghiêng mặt nhìn cậu ấy cười ngu ngơ: “Nếu thật sự có ngày tận thế, ngày đó nhất định không phải là mùa hè.”

Dư Hoài nhìn tôi dịu dàng, lặng yên nghe tôi lảm nhảm vớ vẩn, không hề ngắt lời tôi, cũng chẳng thấy phiền hà.

No. 267

Đến khi đi đến dưới tầng nhà tôi, tôi cũng dần dà tỉnh rượu, không nhớ mình đã nói những gì nhưng có lẽ không nói gì không nên nói.

Hai đứa đứng đối diện nhau, không khí rất bối rối, cuối cùng vẫn là Dư Hoài nói trước: “Cảnh Cảnh, cố lên.”

Tôi đột nhiên hỏi cậu ấy: “Cậu hi vọng tớ học ban xã hội không?”

“Cậu nên tự mình quyết định, chuyện này liên quan đến tương lại của cậu.” Cậu ây nói.

Cho nên cậu không hề nỏi tớ một câu nào, đúng không?

“Tớ chỉ hỏi cậu vậy thôi. Dù sao bây giờ tớ cũng chọn đi học ban xã hội rồi mà, cậu có thể phát biểu tùy ý.”

Cậu ấy im lặng hồi lâu, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi.

“Từng” Cậu ấy nói rất chậm: “Tớ từng có suy nghĩ rất hoang đường, cậu không có cách nào học ban tự nhiên thì cậu đi học ban xã hội là được rồi, dù sao tớ học ban xã hội cũng học tốt hơn cậu.”

Tôi đứng hình.

Cậu ấy dứt lời, bộ dáng đúng kiểu trút được gánh nặng trong lòng.

“Tớ cũng không biết mình tại sao tự dưng lại nghĩ thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại… tóm lại, Cảnh Cảnh, cố lên.”

Cậu ấy cười tạm biệt tôi, không hề đợi tôi nói một lời nào đã quay người rời đi.

Bóng dáng của chàng thiếu niên ấy chìm dần vào bóng đêm.

Chỉ câu này là đủ rồi. Tôi vừa nghĩ vừa cười.

Ngày tận thế sẽ không đến vào mùa hè.

Vì mùa hè là mùa đẹp nhất.

Mùa hè làm tôi tin một cách mù quáng, kể cả cứ váng vất ở lề đường như thế này, uống rượu, không về nhà, quên bài tập, không ôn thi,… cũng chẳng có gì phải lo.

Ban ngày dài dằng dặc, gió đêm mát hiu hiu.

Dù sao thì “phế vật” và “học bá” ngồi cùng bàn, cùng nhau trải qua những ngày không giống nhau, vẫn vui vẻ như thế.

Tuổi học trò là như thế nhỉ? Trân trọng, nâng niu hay bừa bãi, tiêu diêu cũng vậy, dẫu trải qua thế giới nào thì phải đến lúc nuối tiếc mới hiểu ra rằng cuối cùng những năm tháng ấy đã lãng phí mất rồi.

No. 268

Khi mùa hè này qua đi thì lại một học kì mớt bắt đầu.

Khi tôi bước vào Chấn Hoa, dòng biển người ở sân vận động vẫn y như năm trước. Bảng vàng treo trên tường kia, không biết có bao nhiêu người lại gặp nhau ở đó.

Có một học sinh mới không cẩn thận đâm vào tôi, cười xấu hổ: “Em chào chị.”

Tôi cũng là đàn chị ở Chấn Hoa rồi cơ đấy.

Tôi đi vào tòa nhà giảng đường, theo thói quen đi lên tầng ba, mở cửa ra rồi đi vào.

Văn Tiêu Tiêu và một số người khác đã không còn trong lớp nhưng tôi vẫn không bất ngờ khi nhing thất Giản Đơn.

Giản Đơn nói: “Tớ vì những người bạn ở đây mà thay đổi nguyện vọng trong phút chót, vẫn ở lại lớp 5 ban tự nhiên.”

Khi cậu ấy nói thì ánh mắt không hề rời khỏi Hàn Tự.

Fuck, tình bạn làm gì có sức mạnh lớn đến thế.

Tôi đi qua đó, đối diện với Dư Hoài ngồi bàn cuối.

“Sao cậu lại…” Cậu ấy tròn mắt ngạc nhiên: “Cậu vào nhầm lớp hả?”

“Không.” Tôi vắt tay ra đằng sau, cười híp mắt, trả lời tỉnh bơ: “Tớ đến để hỏi cậu một chuyện.”

“Gì cơ?”

“Dư Hoài, bọn mình sau này mãi làm bạn cùng bàn được không?”

Cậu ấy ngớ người một lúc, sau đó mắt dần sáng lến.

Đó là biểu cảm kích động và vui sướng nhất mà tôi từng nhìn thấy trên mặt Dư Hoài, cậu ấy cười như không giữ lại chút gì, cứ gật đầu mãi như vậy.

Tương lai và cậu ấy đều không chắc sẽ báo đáp sự ương bướng cảu tôi.

Nhưng khoảnh khắc này là đủ rồi.

Tuổi trẻ chính là vậy, tuyệt với đến mức giống như dẫu có trải qua thế nào cũng bị lãng phí.

Vậy thì, chi bằng lãng phí trên người cậu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.