Tôi cứ mơ mơ hồ hồ trải qua một tháng như thế.
Không ra ngoài chụp ảnh, mỗi ngày chỉ chỉnh sửa ảnh, in ảnh và để trợ lý đi xưởng in, mọi việc đều giao cho người khác làm.
Khi ngồi ở nhà nhìn thấy chiếc sofa liền nhớ đến buổi tối đêm hôm ấy, cậu ấy đẩy tôi ra xa trong giây lát.
Nhìn vào đôi mắt ưu buồn nhưng mãnh liệt đó, lúc đó tôi không hiểu, bây giờ nhớ lại trong lòng cảm thấy đau nhói.
Trong lòng tôi không hề giận.
Bởi tôi hiểu cậu ấy.
Khi cậu ấy nghe Trương Bình nói về chuyện đúp lớp bị ghi danh thiên hạ, nói chuyện thành bại sống chết, cậu ấy ngồi trên sân thượng biểu lộ sự
sợ hãi khi phải đối mặt với thành tích thi cử với tôi, liền lập tức lớn
giọng rằng “cậu phải tiếp tục sùng bái mình...” Dư Hoài như vậy sao có
thể bằng lòng để tôi phá vỡ lời nói dối của cậu ấy chứ.
Lời nói dối và lòng tự trọng của cậu ấy đã gắn bó chặt chẽ chẳng thể nào phân biệt nổi rồi.
Trong hồi ức về người thiếu niên Dư Hoài đó vô cùng tỏa sáng rực rỡ,
còn bây giờ người con trai đang sống trong lời nói dối này lại khiến tôi vô cùng đau lòng.
Tôi lại nói đến tình hình gần đây của Trương Tam, công việc mới của Lý Tư, cuộc sống du học của Vương Ngũ trước mặt cậu ấy.
Có một số việc, trước giờ tôi không có được, cho nên sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng cậu ấy thật sự đã biến mất rồi.
Tôi muốn gọi điện cho Beta mặc dù cô ấy độc mồm độc miệng nhưng có
người đã nói ít nhất là có thể giải tỏa sự lo lắng trong lòng.
Bây giờ mới nhận ra bạn bè cũ quan trọng đến nhường nào.
Quá khứ giữa tôi và Dư Hoài khiến tôi nhớ rất rõ ràng, thậm chí đến giờ tôi cũng không có cách nào có thể kể lại cho người mới quen được. Những điều thời niên thiếu đơn thuần và tinh khiết như thế để tôi của hiện
tại kể lại sẽ khó tránh trở thành dị bản.
Từ nhỏ tôi đã không sợ người khác cười mình nhưng tôi sợ người khác cười tôi và Dư Hoài.
Cuối cùng tôi vẫn không gọi điện thoại.
Tôi không muốn bọn Beta biết tình trạng của Dư Hoài...
Chẳng phải sự nhục nhã cũng chẳng phải sự thất bại, chẳng biết làm sao. Tôi vốn dĩ chẳng phải vì chuyện riêng tư của bản thân mà đi bảo vệ hình tượng của người mình thích.
Không phải, không phải như thế.
Chỉ là tôi không muốn mà thôi.
Dư Hoài vì ngại mà tránh liên lạc với tất cả mọi người, giả vờ là mình
đi du học ở Mỹ. Hành động đó đều rất buồn cười, vừa nhớ đến tôi lại đau
quằn quại.
Thi lần thứ ba thất bại, hình bóng cậu ấy rời đi đối với tôi mà nói, Lâm Dương có thể, vì sao tôi lại không thể bẳt đầu lại
chứ?
Cậu vẫn muốn bắt đầu lại chứ, Dư Hoài?
Có lúc tôi sẽ chạy đến cổng bệnh viện thành phố trong màn đêm, sau đó dừng bước
trước cửa phòng bệnh; có lúc sẽ tự dưng ở trên giường ngồi dậy, vắt hết
óc muốn đối xử tốt với cậu ấy, cho đến khi đem tất cả những điều tốt đẹp mà cậu ấy làm cho tôi năm đó báo đáp lại cho bằng hết, cũng cảm thấy
không đủ.
Nhưng tôi biết cậu ấy không cần điều đó.
Tôi không muốn nhắn tin và gọi điện ép cậu ấy khiến cậu ấy chặn số điện
thoại của tôi, thế nên từ trước đến giờ tôi không hề đi tìm cậu ấy.
Cậu ấy bị vận mệnh trêu đùa hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều gắng
sức để con đường của mình trở về đúng quỹ đạo của nó nhưng lại bị vận
mệnh lật lọng từng lần một.
Cho nên tôi lựa chọn để cậu ấy sống trong “nước Mỹ” của mình.
Có phải đây là điều cậu ấy thực sự muốn không?
Tháng 11 tôi không được nghỉ ngơi vì khách hàng chụp ảnh cưới bay từ
Bắc Kinh về đây được trợ lý của tôi đón tiếp đã đến thành phố của tôi
rồi.
Trợ lý nói, người ta muốn lấy cảnh ở Chấn Hoa, bảo để tôi cùng đi xem xét, vừa xem vừa bàn tính.
Đã tròn 7 năm tôi không quay lại Chấn Hoa rồi, đôi vợ chồng này đúng là biết làm khổ người khác. Nếu không phải trợ lý nói giá cao đối phương
cũng vui vẻ nhận lời thì còn lâu tôi mới phục vụ.
Tôi thẫn thờ
đứng trước cổng trường Chấn Hoa, may là chỉ lấy cảnh chứ nếu hôm nay
chụp hình, không chừng tôi sẽ chết thẳng cẳng trên chiến trường mất.
Cổng trường đỏ thẫm được sửa trước khi chúng tôi vào học một năm đến
bây giờ cũng đã 10 năm rồi. Sau khi bị sương gió mưa tuyết mài mòn, màu
sắc đã phai đi nhưng vẫn đẹp hơn trước kia nhiều.
Cuối cùng
cũng đã biết hốt hoảng trước sự thay đổi lớn là cảm giác như thế nào
rồi. Mười năm trước khi lần đầu tiên tôi đứng tại cổng trường này đã
từng nhìn nó đến kích động lẫn thấp thỏm, nhìn thật lâu.
Khi đó tôi là Cảnh Cảnh, vẫn chưa quen biết Dư Hoài.
“Cảnh Cảnh, đợi lâu rồi hả?”
Tôi ngoảnh lại, ngay trước mắt tôi là một cô gái nhìn khá quen, da rất trắng, tóc dài quyến rũ, mặt mũi nhỏ dài.
“Nhìn chị quen quen” tôi cười hỏi.
“Tất nhiên rồi. Chị là Lạc Chỉ mà”.
Tôi ngây người.
“Chị Lạc Chỉ! Aaaa, sao lại là chị! Sao trong điện thoại chị lai không nói chứ!”
Chị ấy chắp tay sau lưng cười híp mắt nhìn tôi đứng trước cổng trường
nói oa oa điên cuồng. Bộ dạng đa mưu túc trí đó, cảm giác năm đó bỗng ùa về rồi.
“Chị kết hôn à? Chị chụp ảnh cưới hả? Với ai? Ai cưới chị vậy? Ha ha ha, thật là có phúc nha!”
“Chị cũng cảm thấy anh ấy rất có phúc!” Chị ấy nghiêm túc gật đầu trêu tôi: “Mà chị cảm thấy là, em cũng biết anh ấy”.
Chị ấy vẫy vẫy tay về hướng đối diện bên kia đường cười thật rạng rỡ.
Tôi nhìn theo hướng đó, một người đàn ông cao to ôm ba bình nước đi qua làn đường dành cho người đi bộ chạy qua chỗ bọn tôi, nhìn thấy Lạc Chỉ
liền vẫy tay, nháy mắt lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạng.
Là Thịnh Hoài Nam.
Là Thịnh Hoài Nam mà “Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam ai cũng không biết”.
Tôi đứng ở chỗ cũ dường như quên cả hô hấp.
Tôi nhìn Thịnh Hoài Nam, hồi lâu không lên tiếng, cứ nhìn chằm chặp, soi từng chân tơ kẽ tóc.
Tất nhiên Lạc Chỉ sẽ không biết tôi đã từng nhìn thấy hàng chữ đó ở trên tường.
“Không phải ngày xưa anh có... với em gái tiểu học nhà người ta đấy chứ!” Sắc mặt chị Lạc Chỉ khó coi nói với Thịnh Hoài Nam.
“Tuyệt đối không... nhỉ?” Thịnh Hoài Nam gãi gãi đầu, bị Lạc Chỉ véo
một cái. Anh ấy cười to, thuận thế ôm chị ấy vào lòng, từ đằng sau ôm
lấy, cằm còn để lên đỉnh đầu của chị.
Mẹ nó chứ, chị đây còn chưa kịp phản ứng mà hai người đã ân ân ái ái thế rồi! Có còn quốc pháp nữa không hả?”
Có phải chị cố ý quay lai để khoe mẽ với em không hả?” Tôi lườm Lạc Chỉ.
Lạc Chỉ gật đầu, khuôn mặt bừng sáng.
“Đúng vậy” chị ấy cười nói.
Hóa ra tình yêu có thể làm thay đổi một người đến vậy. Cái người nói
chuyện luôn có ngụ ý tên Lạc Chỉ đó vĩnh viễn chôn giấu một nỗi buồn bí
mật, lúc này lại thản nhiên cởi mở nở nụ cười, điều này làm tôi kinh
ngạc hơn cả việc ước mơ của chị ấy trở thành sự thực.
“Em nhìn chằm chằm gì anh ấy vậy?” Lạc Chỉ quan sát dáng vẻ không được tự nhiên của Thịnh Hoài Nam.
Tôi không biết nữa.
Có lẽ là vì hồi nhỏ tôi tin rằng thế giới này sẽ đối xử tốt với chúng
ta, thuở niên thiếu chỉ cần lần đầu yêu thích một người thì nhất định sẽ ở cùng nhau.
Tôi không làm được, Giản Đơn không làm được, mà Beta cũng không làm được.
Nhưng mà Lạc Chỉ lại làm được.
Tôi vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu, bây giờ đã có họ chứng minh là tôi đúng.
Tôi không biết quá trình này có bao nhiêu chuyện và uẩn khúc người khác không biết được nhưng chị ấy đã làm rồi.
Không phải mọi cố gắng đều sẽ có kết quả nhưng chỉ cần kiên trì thì có
thể đóng băng được một tấc đất, trồng được một trăm ngàn đóa hoa tường
vi nở rộ.
Mà tôi hèn yếu, chỉ có thể đứng bên cạnh lặng lẽ thưởng thức hoa nở chẳng liên quan gì đến tôi.
Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam đặc biệt bay từ Bắc Kinh đến đây chụp ảnh
cưới. Vốn dĩ họ định tìm một người bạn chụp dùm nhưng kết quả rất tệ. Ý
tưởng của chị ấy chính là quay lại ngôi trường cấp 3 của hai người để
chụp ảnh, với style ảnh của tôi từ trước nay rất phù hợp. Chị ấy tìm ở
trên mạng rất nhiều đề cử, vừa nhìn một cái liền nhìn trúng văn phòng
làm việc của tôi, sau đó lại nhìn thấy người chủ tên là Cảnh Cảnh.
Tất nhiên là tôi muốn thể hiện bản lĩnh của mình một cách tốt nhất rồi.
Tôi cùng hai người họ đi vòng vòng quanh trường rất lâu. Khi bọn họ
chọn địa điểm tôi liền hỏi một số câu hỏi, từng câu hỏi xâu chuỗi lại
với nhau, cuối cùng thành một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.
Có một số chỗ lại âm thầm hòa hợp với một số chuyện mà tôi biết.
Ví dụ như bài thi văn mà chị ấy tâm huyết viết ra kia đều là vì để có
một ngày anh ấy có thể xem ở tiết học nhận xét các bài văn xuất sắc
nhất. Nhưng đến một đoạn anh ấy cũng chẳng xem đến.
Tôi ở bên
cạnh nghe Lạc Chỉ tùy ý kể cho tôi chị ấy vì mối tình thầm kín kia mà
làm ra biết bao nhiêu chuyện ngốc nghếch không khỏi mỉm cười.
Tốt quá, bây giờ những lời này có thể dùng thái độ thế này để nói ra, đúng là thắng làm vua thua làm giặc, tôi nói.
“Thắng làm vua, thua làm giặc?” Thịnh Hoài Nam đang đi ở phía trước bỗng dưng quay lại nhìn tôi.
Đừng thế chứ, tuổi đã lớn vậy rồi nhưg tôi vẫn y như cô bé hay đỏ mặt vậy.
“Đúng vậy!” Lạc Chỉ nhạy bén để ý tới rồi, nhịn cười giải vây giúp tôi: “Ví dụ như bây giờ anh đã là của em rồi, ngày xưa có biết bao bí mật
không nói ra được, bây giờ có thể đem ra làm chuyện vui rồi. Ai nói kết
quả không quan trọng chứ”.
Ai nói kết quả không quan trọng.
Bởi vì đã tu thành chính quả nên nỗi lòng thầm kín và đau xót năm đó
của Lạc Chỉ giờ đây đã có thể nhẹ nhàng mà nói ra dưới ánh mặt trời bạn
trưa chiếu xuống hành lang.
Còn tôi?
Bao câu chuyện xảy ra trong năm tháng đó lại trở thành những bí mật không thể nói nên lời.
Tôi đang ngẩn người, Lạc Chỉ như nhớ đến cái gì đó liền quay sang hỏi
tôi: “À phải rồi, bạn ngồi cùng bàn của em thì sao? Bây giờ ở đâu?”
Tôi không chuẩn bị gì, á khẩu không trả lời được.
“Bạn cùng bàn của em ấy?” Thịnh Hoài Nam hỏi.
“Ừm!” Mỗi câu mà Lạc Chỉ nói ra tôi nghe đều giống như có tiếng vang
vậy. “Tên của hai đứa nghe rất thú vị, nối liền với nhau thành canh cánh trong lòng”.
Thịnh Hoài Nam kinh ngạc nhướn mày. Lạc Chỉ nhìn thấy truy hỏi: “Anh quen à?”
Thịnh Hoài Nam gật đầu: “Tất nhiên rồi”.
Anh ấy dừng lại một chút, dường như không nhịn được tiếp tục nói.
“Vâng!” Tôi tiếp lời, cười nói,
“Dư Hoài lúc đi học rất hâm mộ anh, vì bị anh ảnh hưởng nên toàn không học văn”.
Tình huống này quái dị biết bao. Hồi học cấp 3 có nằm mơ tôi cũng không ngờ là sẽ có một ngày tôi chụp ảnh cưới cho đàn anh mà Dư Hoài sùng bái với đàn chị mà tôi thích cùng họ nói tám chuyện thời đó.
Nếu
quay ngược thời gian lại một chút, lúc đó bọn họ không quen biết nhau,
còn chúng tôi lại có quãng thời gian tốt đẹp như thế.
Suýt nữa thì cười ra tiếng.
Bạn nói xem, đây có thể xem là phong thủy luân chuyển không?
Trong lòng tôi đã có tính toán, vừa giao hẹn với họ một số việc, vừa
xác nhận lại thời gian với trường học, thứ 7 này là có thể mượn địa điểm rồi.
Sau khi họ rời đi, một mình tôi đi lòng vòng ở trường học.
Có rất nhiều nơi tôi không dám đi vì sợ bị chìm trong hồi ức, thực ra
đều là tự mình chôn mình, tôi còn chưa đi đấy đã bị chính mình làm cảm
động.
Giống như Chấn Hoa và tôi vậy.
Bảy năm tôi không quay lại đây rồi, bây giờ thật sự phải quay lại rồi, cũng không cảm thấy thế nào cả.
Chỉ là một ngôi trường mà thôi.
Đúng vậy, tôi đang ở sân vận động nhìn lên khán đài nghe Giản Đơn và
Beta hát cả album của Thái Y Lâm, nhưng Jolin của bây giờ đã trở thành
diễn viên tạp kỹ ở các chương trình diễn xướng rồi; tôi cũng từng ở trên thao trường này diễn vai nữ tướng đánh bóng chuyền anh dũng mà giờ đây
muốn leo cầu thang là phải uống canxi thế mà vẫn không thể đảm bảo leo 5 tầng không tốn sức.
Mặt mũi không còn gì nữa.
Hóa ra
phong học lớp 5 của chúng tôi bây giờ lại treo biển của lơp 11-13. Từ
cửa sổ sau tôi lẳng lặng nhìn về phía chỗ ngồi của tôi và Dư Hoài, đúng
lúc màn che cửa sổ bay lên, phủ lên 2 chiếc bàn đó.
Chỉ là do 3 năm ở chung với nhau thôi, tôi nói với mình.
Bởi vì không đạt được nên rõ ràng vô cùng tốt, đây không phải là yêu. Tôi một lần lại một lần lặp lại trong lòng.
Tỉnh lại đi, Cảnh Cảnh.
Nghĩ thế lại cảm thấy chẳng có gì không tốt mà phải đối mặt cả.
Đi khỏi Chấn Hoa, tôi bắt taxi chạy một mạch đến bệnh viện thành phố.
Còn chưa đi vào bệnh viện đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dư Hoài từ đằng xa trong viện, lảo đảo trong đám người nhìn rất rõ ràng. Cậu ấy
xách một chiếc túi du lịch, khả năng trong đó cõ để quần áo của mẹ cậu.
Tôi hét to: “Dư Hoài”
Châc chắn cậu ấy sẽ nhận ra giọng của tôi nhỉ? Nếu không vì sao lúc dừng lại cậu ấy lại gượng gạo đến thế.
Dư Hoài từ chối lời giúp đỡ của tôi.
“Mình không muốn học lên tiến sĩ nữa, chuyên ngành của mình học được
nửa mà có thể lấy bằng thạc sĩ cũng không thua thiệt gì rồi, sau này có
đi làm cũng sẽ ổn thôi. Khó khăn chỉ là tạm thời, cậu đừng lo lắng nữa”.
Cậu ấy cảm kích mà cười với tôi, trong lời nói không có ý cậy mạnh gì cả, chỉ là chân chất và kiên định mà thôi.
“Bệnh của mẹ mình không thể thay lại thận nữa, chỉ có thể tiếp tục hóa
trị như thế thôi, cứ một tuần lại một tuần chống đỡ như vậy. Khó chịu
thì khó chịu, nhưng biến nó thành ăn cơm ngủ nghỉ chẳng phải là được rồi ư? Con người mỗi ngày đều phải ăn cơm, không ăn thì sẽ chết, phải hóa
trị chính là như thế, chỉ cần nghĩ thông là ổn rồi. Đợi mình kiếm được
việc làm rồi thì bố mình sẽ không cần phải một mình gánh vác cả gia đình nữa, có thể giải quyết được rất nhiều chuyện.
Chàng thiếu niên kiêu ngạo nhạy bén năm đó lại có một ngày có thể bình thản mà nói
chuyện với tôi như vậy. Cũng không còn nghe thấy chủ nghĩa chí lớn lý
tưởng gì nữa.
“Lúc từ bỏ Thanh Hoa, tớ không cam tâm. Nhưng lần này tớ không cảm thấy khó chịu nữa. Không lo cơm áo gạo tiền mà học Vật Lí đế tiến sĩ, đi Mỹ làm nghiên cứu, điều này quá là ngây thơ rồi.
Không phải là tớ đen đủi mà là lúc học cấp 3 cứ luôn không thực tế,
trước giờ không nghĩ đến áp lực của cuộc sống. Cậu nghĩ xem, mình đến
tuổi này rồi mà còn vì mấy chuyện này mà nghĩ không thông, thế thì coi
thường mình quá”.
Cậu ấy cười thật thoải mái.
Cũng cách tôi ngày càng xa.
Chúng tôi ngồi trên ghế dài dưới ánh nắng gay gắt, tôi nhìn thấy lúc
cậu ấy cười khóe mắt có một ít dấu chân chim. Bởi vì gầy nên ngũ quan so với thời niên thiếu có dãn ra không ít, đã sớm có đường nét của một
người đàn ông trưởng thành rồi.
Tất cả những thứ bị thời gian bỏ lại chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
Chúng tôi đều thay đổi rồi.
Cậu ấy bảo tôi một câu cũng không nói ra được.
“Mình cảm thấy cậu bây giờ thật tốt”. Dư Hoài nói: “So với hồi còn đi
học thì giờ tốt hơn nhiều. Lúc ấy mình lo cho cậu đến phát hoảng, chỉ sợ cậu không kiên trì được. Bây giờ thì tốt rồi, mình thật sự vui cho
cậu... giờ giỏi lắm, mình cảm thấy khi đối mặt với cậu, không dám nhìn
cậu. Cuộc sống ở Mỹ cũng không có gì mà không buông được, sáng sớm đến
phòng thí nghiệm, ở trong một đống người Trung Quốc, bận cả ngày, 11h
đêm mới có thể về nhà, mệt tới mức nói cũng không còn sức, ở trong phòng của mình, ăn cơm thừa của bọn Lâm Dương, vừa ăn vừa xem PPS, thật
là...” cậu ấy cười: “Ở Mỹ mà xem PPS nghĩ lại thấy thật hoang đường.
Đúng là không có gì mà không bỏ được. Mình mà vẫn tiếp tục thì cũng vẫn
sẽ mù mịt thôi, cậu xem, giờ hai chúng ta đảo ngược cho nhau rồi”.
Không muốn nói thêm gì nữa.
Không muốn nói nữa.
Tôi đột nhiên không dám nhìn cậu ấy.
Tôi không buồn nhưng mất mát ùn ùn kéo đến trong lòng rốt cuộc là gì.
“Cậu đừng để ý!” Tôi nghe được giọng nói lành lạnh của mình: “Là tớ tự
chủ động chạy đến tìm cậu, không phải là đến khiến cho khó chịu”.
“Tớ biết” Dư Hoài nói: “Đây là điểm mấu chốt trong lòng tớ! Cậu đừng
hiểu lầm, tớ không nói là cậu kém hơn tớ, sùng bái tớ thì tớ sẽ vui. Tớ
không phải loại người đó”.
Tất nhiên tôi biết cậu là loại người gì.
Tôi cắn môi, không biết cuộc nói chuyện này sẽ đi đến đâu. Chúng tôi
nói những lời này như giữa những người trưởng thành, hai đứa học sinh
cấp 3 tốn một tuần để nói hết những điều trong lòng, mà giờ đây đã
trưởng thành kiên cường lên rồi, đã học được cách ngụy trang để nói
chuyện, chỉ cần tốn 5 phút là có thể nói xong.
Nhanh đến thế, dứt khoát đến thế.
“Tối hôm đó ở nhà cậu... xin lỗi. Mình không cố ý nói ra những lời làm
tổn thương cậu. Có thể lúc đối mặt với cậu, mình có mặc cảm rằng mình
kém cỏi, lúc nói chuyện rât khó nghe, lúc làm việc gì cũng không có sức
lực. Nhìn thấy cậu sẽ cảm thấy cuộc sống trước kia ùa về, càng thể hiện
rõ mình của hiệm tại bất lực đến thế nào, không có tinh thần. Cho nên
mình phản ứng hơi quá, cậu đừng giận”.
Tôi biết, những điều này tôi đều biết, Dư Hoài, cậu có thể đừng bình thản đến vậy được không?
Dường như tôi có thể nhìn thấy mảnh đất của hai chúng tôi đang sinh
sôi, kéo chiếc ghế dài này ngày càng dài ra, ngày càng xa hơn.
“Thực ra... mình từng đi tìm cậu, đến Bắc Kinh”. Cậu ấy đột nhiên nói.
Tôi ngây ra khi nghe đến đây, bỗng nhiên quay ra nhìn cậu ấy.
Cả quá trình Dư Hoài đều nhìn tôi nói chuyện, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, vô cùng có trách nhiệm lại vô cùng lạnh nhạt.
Nói đến đây, lúc tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy liền tránh ánh mắt tôi.
“Khi mình vừa mới quyết định không đi Thanh Hoa nữa, trong lòng vô cùng khó chịu. Nói không khó chịu là giả, bây giờ mình vẫn nhớ đến cảm giác
đó. Mình ở nhà trải qua thời gian khai giảng ở Thanh Hoa mới cảm thấy
tốt hơn một chút, giống như trên đoạn đầu đài thanh bảo đao đó cuối cùng cũng chém xuống vậy. Trong lòng cũng không còn hoảng nữa. Học ở đây nửa kỳ cũng tiếp nhận được thực tại rồi. Nhớ đến những việc vớ vẩn bản thân chạy trốn không dấu vết, đổi số điện thoại, cảm thấy mất mặt, làm sao
có thể đi Bắc Kinh nói rõ với cậu được”.
“Mình âm thầm hỏi tin
tức của cậu qua Từ Diên Lượng. Ngay cả Từ Diên Lượng cũng không biết
việc mình không học Thanh Hoa. Mình gọi điện đến số kí túc xá của cậu,
họ nói cậu không ở đó, mình vẫn luôn ở dưới lầu chờ, chờ đến khi trời
sắp sáng thì lại thấy cậu cầm tay một ngưô con trai khác, cùng một đám
bạn trượt patin trở lại”.
Tôi theo bản năng muốn giải thích, song lại thôi.
Nhắm mắt tiếp tục nghe cậu ấy nói tiếp.
“Lúc đó trông cậu rất vui vẻ. Tớ cảm thấy như vậy là đủ rồi”.
Cuối cùng tôi ngắt lời cậu ấy: “làm sao mà cậu biết mình vui vẻ? Cười là thể hiện vui vẻ à?”
Cậu ấy đột nhiên vỗ vỗ đầu tôi, độ ấm của bàn tay còn ấm hơn cả ảnh mặt trời.
“Cảnh Cảnh, mình không còn ngồi ở bên cạnh cậu nữa, cũng không thể vì
cậu mà làm điều gì nữa. Cuộc sống trước kia đã kết thúc rồi, chúng ta
không còn là bạn cùng bàn nữa, mình không còn là Dư Hoài tốt đẹp của
ngày trước, cậu lại giỏi hơn hồi cấp 3 nhiều rồi. Cậu đừng bướng nữa,
cậu... đều là quá khứ rồi”.
Cậu đừng bướng nữa.
Tôi mở mắt, nhìn cậu ấy đứng lên, dáng vẻ như muốn nói lời tạm biệt.
“Dư Hoài”
“Hả?”
“Trước đây cậu có thích mình không?”
Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, cười khì khì, cúi đầu gãi gãi sau gáy, giống như một cậu học sinh cấp 3 mười bảy tuổi vậy.
Cũng tốt, học sinh Cảnh Cảnh muốn hỏi một vấn đề, học sinh Dư Hoài phải trả lời.
Sau đó hồi lâu, Dư Hoài nhè nhẹ gật đầu.
Trong nháy mắt, lệ tôi rơi đầy mặt.
“Mình cũng không biết là bắt đầu từ khi nào. Thời gian trôi qua như
nước chảy, lúc nhận ra thì bản thân đã không biết chuyện gì rồi”, cậu ấy cười nói.
“Vậy còn bây giờ?”
Cậu ấy không trả lời mà nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Thế còn cậu? Cậu bây giờ thì sao? Bản thân cậu có biết không?”
Tôi biết không?
Cậu ấy không để tôi có thời gian suy nghĩ, đã vội vàng quay người rời đi.