No. 183
Tiết thứ hai là môn Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn dạy cách làm văn. Cô giáo phát cho năm – sáu tập giấy, trên giấy đều in đến hai đến ba bài là bài văn giữa kỳ điểm cao của lớp 10, mỗi bài đều phân tích ưu, nhược điểm. Tôi nhìn thấy bài của Dư Châu Châu, còn có bài của Thịnh Hoài Nam và Lăng Tường Xuyến.
Từ Diên Lượng cũng có một bài ở top. Đại điện duy nhất của lớp tôi, được xếp ngay sau bài của Lăng Tường Xuyến.
Lăng Tường Xuyến là cô gái trong mộng của con trai tất cả các khối. Hiện nay học sinh lớp 10 được chia thành hai loại: biết Lăng Tường Xuyến là ai, và cực kỳ muốn biết Lăng Tường Xuyến là ai. Giờ nghỉ giải lao thứ sáu tuần trước, Từ Diên Lượng vừa mới từ loại thứ hai thăng một phát lên loại thứ nhất, cho nên gần đây nữ hoàng luôn treo trên miệng cậu ta.
“Ôi chao, đa tạ, đa tạ.”
Chẳng ai khen cậu ta, tự cậu ta lại cầm xấp bài văn mẫu được khen đấy chủ động cùng với mọi người xung quanh gật đầu thăm hỏi.
“Thật không ngờ lại được xếp sau hotgirl, thật là. Ôi chao, không thể tin được!”
“Cũng chỉ là tên được in dưới mà thôi, chả phải được xếp hàng cưới chị ấy. Muốn phọt rắm quá đi!” β bị cậu ta lảm nhảm đến mức mất kiên nhẫn.
“Muốn cưới chị ấy còn kém xa lắm!” Từ Diên Lượng không có tí gì biết mình cả, tự khen tự khiêm tốn: “Hotgirl nhà người ta trắng như thế, tôi lại trông đen thế này, sau này con sẽ không giống ngựa vằn.”
β cụp mắt, nhìn từ trên xuống dưới thân hình thùng phi của Từ Diên Lượng.
“Nghĩ hay quá nhỉ? Haha, chả khác gấu trúc là mấy.”
Giáo viên ngữ văn ho hai tiếng, Từ Diên Lượng định phản kích nhưng lại phải giấu trong bụng.
Bài của Dư Châu Châu chỉ ở mức bình thường, chẳng có gì đặc sắc. Nhưng chung quy lại, nhìn qua đó chính là kiểu hành văn mà giáo viên thích: sắp xếp ý đúng chỗ, chỗ cần ví dụ thì có ví dụ, một đống luận điểm rườm rà từ cổ chí kim cảm động vũ trụ, móc không ra lỗi gì, nhưng mà... Biết nói thế nào đây... Mỗi một câu đều biểu hiện kiểu thái độ rất qua loa lấy lệ. Ít nhất thì tôi cảm thấy là vậy, cho nên số điểm cũng chỉ được thế, chỉ ở rìa ranh giới của sự xuất sắc.
Ngược lại, bài văn của Lăng Tường Xuyến lại rất hoa lệ, hình thức và diễn đạt đều rất đặc biệt, nét bút như đưa kiếm. Về Sở Thiên Khoát, lại có sự súc tích, kín đáo và logic.... Rất hay, mà lại còn có kiến thức rất rộng, ngược lại nếu là tôi thì chắc chắn không thể viết ra như thế được.
Dĩ nhiên những bài văn xuất sắc thế này sẽ không có tên của Lâm Dương và càng không có tên của Dư Hoài. Hai người này đều là học trò của Thịnh Hoài Nam, loại văn đặc tả thế này từ trước tới giờ đều không thể lấp trống được, có thể viết ra bài văn hay, điểm văn của Dư Hoài còn thấp hơn tôi mà.
Còn về bài của Từ Diên Lượng.... Nói thế nào đây....rất....vớ vẩn....
“Có một danh nhân từng nói, bi kịch đời người nằm ở “nhãn cao thủ đê1“. Đa số mọi người trong lúc kích động đều “phật ngăn thì giết phật”, trong ảo tưởng luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, trong cuộc sống thường ngày lại không có dũng khí nhấc điện thoại lên nói chuyện một chút với hàng xóm vào mỗi sáng cuối tuần.”
Từ Diên Lượng đứng tại chỗ cất giọng đọc bài văn của mình.
Đề bài lần này là “Lý tưởng và Hiện thực“.
Giản Đơn không chịu được nữa, mắng ra tiếng: “Cái quái gì thế này? Danh nhân nào, danh nhân nào chứ?!”
β đột ngột ngoảnh sang, nhìn Giản Đơn, lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường.
“Tớ á? Có ý kiến à?”
No. 184
Tất nhiên ngoài bài văn của Từ Diên Lượng được cô giáo uống quá nhiều thuốc mà chấm thành bài văn xuất sắc ra, những cái còn lại đều rất bình thường. Cô Trương dạy văn nói với chúng tôi, sau này mỗi lần sau khi kiểm tra đều sẽ chọn ra những bài xuất sắc để khen thưởng, nói rồi lại truyền xuống hai tập giấy nữa.
“Đây là những bài văn xuất sắc của lớp 11 của đợt thi giữa kỳ lần này. Thầy cô chọn ra năm bài xuất sắc nhất, các em học tập một chút, so với những bài văn của lớp 10 chúng ta thì viết càng quy củ hơn. À, tôi vẫn luôn nhấn mạnh từ “quy củ” với các em. Bài của em Từ Diên Lượng quá mạo hiểm, bài thi cần lấy sự chắc chắn làm chính, cho nên hãy đọc kỹ một chút, nhìn các anh chị khóa trên xem lúc thi nên viết như thế nào.”
Trong lúc bà cụ Trương làu bàu, tôi đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Dư Hoài.
“Giờ Ngữ văn hôm nay có mấy bài được khen thưởng, lúc nãy tôi có nhìn thấy “cô nhỏ” Long cô nương của cậu đó.”
Bài thi được đưa từ hàng đầu tiên truyền xuống phía sau, cả phòng học như một biển sóng âm thanh. Mặc dù tôi không thích làm bài thi nhưng lại rất thích âm thanh của nó khi được chuyển đến, hài hước nhớ tới kết hợp với bài thi. Tóm lại, nó khiến tôi cảm thấy cái từ “thư hải” (biển sách/biển chữ) này vô cùng sinh động.
Sóng biển chậm rãi cuốn về phía tôi.
Tin nhắn của Dư Hoài cũng được gửi đến.
“Tất nhiên rồi, lão Dư nhà chúng tôi đâu phải là người thường. Đúng rồi, tôi nghe Lâm Dương nói hôm nay không tập thể dục à?”
“Ừ, hôm nay gió to quá, tiết thể dục hủy rồi.” Tôi trả lời lại.
Vừa nhấn nút “gửi” xong, bài thi cũng được truyền xuống đến tay tôi, cái tên đập ngay vào mắt là Lạc Chỉ.
Mặc dù hôm kỷ niệm thành lập trường, chị Lạc Chỉ có cho tôi xem bảng tên nhưng khi nhìn cái tên này trên bài thi lại khiến tôi có cảm giác hơi xa lạ.
Bài thi giữa kỳ của lớp 11 lần này là tài liệu làm văn, đề bài yêu cầu dựa vào một đoạn tin tức để viết một đoạn văn nghị luận. Nội dung của đề bài đó đại loại là, ngoài thành tựu của sự miệt mài học tập và lượng tiêu thụ sách báo Trung y dưỡng sinh ra, lượng người đọc các loại sách báo khác đang giảm dần qua từng năm.
Ngoài ra, chủ đề của bốn bài văn đều là tầm quan trọng của đọc sách, như là “Sách là một nấc thang tiến bộ của loài người” gì gì đó, để kêu gọi mọi người nên đọc nhiều sách, cải thiện tình trạng số người đọc sách ngày càng giảm. Bài văn của Lạc Chỉ lại nghiên cứu về vấn đề vì sao thành tựu của sự miệt mài học tập lại có thể đối nghịch với trào lưu hiện tại.
Nói thực lòng, tôi đọc không hiểu lắm.
Nhưng tôi đọc rất kỹ, vì dường như chị ấy viết rất kỹ càng và chăm chút.
Không phải là sự kỹ lưỡng về mặt ý nghĩa. Và cũng không chỉ đơn thuần là vì điểm số.
Muốn đạt điểm cao môn Văn, một nửa là dựa vào khả năng của mỗi người và một nửa là dựa vào cách chấm thi khuôn sáo của giáo viên, tài hoa chỉ có vùng vẫy trong mấy khuôn sáo truyền thống kia mới có khả năng có được ưu ái. Mặc dù tôi không có tài hoa nhưng tôi vẫn luôn bay nhảy trong cái khuôn sáo an toàn đó.
Chỉ là bay nhảy thôi. Nhưng chị ấy lại ở trong cái khuôn sáo này nhảy một điệu nhảy. Dù xem không hiểu nhưng cũng làm rung động lòng người.
Tôi đọc từng câu từng chữ xong, bà cô Ngữ văn nói cái gì tôi cũng không để ý song lại nhớ kĩ một câu nói trích dẫn trong bài văn của chị Lạc Chỉ.
“Bạn càng thành công, thế giới lại càng huyền bí đối với bạn.”
Không hiểu sao, tôi bị câu nói này đánh trúng rồi.
No. 185
Trước khi hết giờ, cô Trương nói lời sâu xa với chúng tôi: “Dạy Văn bao nhiêu năm nay, trong lòng tôi biết rất rõ, các em chẳng có ai là thật sự yêu thích môn Ngữ văn, bởi vì muốn nâng cao thành tích môn Ngữ văn không phải là chuyện một sớm một chiều. Ngôn ngữ, có thiên phú hay không có thiên phú, có lúc không phải có cố gắng là có thể bù đắp được, không phải là mấy thứ khoa học tính qua tính lại mà các em học cần IQ, cho nên đừng có coi thường môn của tôi. Chấn Hoa chúng ta luôn là lấy các môn khoa học làm thế mạnh, có một vài điều tế nhị tôi cũng không tiện nói, xem những bài văn này, đợi đến khi rảnh rỗi bản thân nghĩ một chút. Được rồi, kết thúc tiết học.”
Trong giây phút cô Trương rời khỏi lớp, tôi nghe rất rõ giọng nói của Hàn Tự. Thật hiếm thấy, Hàn Tự cũng có lúc tùy tiện nói chuyện ở trên lớp.
“Không ngờ thầy cô của Chấn Hoa đều có lý tưởng cả.”
Tôi không đoán được lời nói này là châm chọc hay kính trọng. Vẻ mặt lạnh lùng như tiền của Hàn Tự, dường như nói cái gì đều phải nghĩ ngợi.
Tất nhiên chỉ có Giản Đơn ngốc lúc nào cũng cười đến mức tươi hơn hoa vì mỗi câu nói của Hàn Tự.
Giờ thể dục được nghỉ. Chúng tôi có hai mươi phút để giải lao. Trước khi tan học, Dư Hoài gửi tin nhắn nhờ tôi, lấy quyển nhật ký của Thịnh Hoài Nam ở trong ngăn bàn cậu ấy rồi sang khu vực lớp 12 đưa cho Thịnh Hoài Nam lớp 11-3.
Tôi tìm thấy quyển nhật ký kia, lại lần nữa mang trạng thái sùng bái lật qua lật lại, sau đó mặc áo đồng phục vào rồi đi ra ngoài. Khu vực lớp 12 ở ngay cạnh khu vực lớp 11 của chúng tôi, nhưng tôi cần phải xuống tầng một, xuyên qua đại sảnh và khu hành chính mới có thể vòng đi qua.
Lúc đi qua khu hành chính, đi qua văn phòng môn Vật lý, cửa mở, tôi tùy tiện ngó vào nhìn một cái.
Sau đó thì nhìn thấy β đang trung bộ mặt thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, cúi người đứng ở bàn làm việc của Trương Bình, giơ ngón trỏ chỉ quyển bài tập ở trên bàn, rất chăm chú rất chăm chú mà hỏi cách làm bài.
Người tôi có chút không khỏe, muốn nôn luôn rồi.
Tôi đang nhìn đến say sưa, có người bàn bên cạnh đứng dậy, ôm một chồng đề thi lớn đi ra ngoài.
Là chị Lạc Chỉ, mặc đồng phục mùa đông của lớp 11, vẻ mặt tĩnh lặng như nước. Nhìn thấy tôi, chị ấy hơi bất ngờ, sau bỗng nhoẻn cười.
“Tóc em dài ra chút rồi, suýt nữa chị không nhận ra.”
Lúc chị ấy không cười trông thật lạnh lùng nhưng khi cười lại rất hiền hòa, song dường như lại có chút xa cách. Tôi không biết nói thế nào, tựa như được chị ấy mời đến nhà chị ấy chơi, nhưng bạn sẽ luôn hoài nghi rằng thực ra con người thật của chị ấy đang được ngăn cách bởi bức tường kép ở trong một mật đạo nào đó.
Tôi cũng không biết cảm giác này là từ đâu tới. Từ nhỏ, tôi đã luôn tồn tại trực giác yêu ghét đối với một ai đó, nhưng trước giờ tôi không cứng nhắc để đi chứng minh trực giác của mình là đúng hay sai.
“Sao chị lại ở văn phòng Vật lý thế ạ? Không phải là chị ở ban khoa học xã hội ư?”
“Đúng vậy!” Chị ấy gật đầu: “Nhưng chị là đại diện của môn Vật lý. Đến lấy bài thi giữa kỳ.”
“Không phải họp phụ huynh xong hết rồi ạ? Sao chị lại đến lấy bài thi Vậy lý...”
“Thực ra lấy hay không lấy đều chẳng sao, điểm trung bình của lớp chị là 23 điểm rồi.”
“...Thấp...thế ạ?”
“Chị cũng chỉ được bốn mươi mấy điểm. Chắc không phải là do ngu đâu nhỉ!” Chị ấy tự lẩm bẩm, cười chua chá: “Vì để tiết kiệm thời gian thi môn Vật lý nên đến để ôn tập môn Địa lý sắp thi một chút, trước khi bọn chị được phát đề thì đã tô xong đáp án trong phiếu thi rồi.”
Tô bừa....Phục thật.
Chị ấy cười cười: “Đây là truyền thống của ban khoa học xã hội của Chấn Hoa. Sự sáng suốt của tiền bối.”
Thảo nào trước đây Trương Bình có nói, nếu lớp chúng tôi không chịu phấn đấu thì lên lớp 11 sẽ đổi chủ nhiệm, một ngày nào đó thầy ấy sẽ bị đá vào lớp ban khoa học xã hội để dạy, thế thì không bằng để thầy ấy đi treo cổ còn hơn.
Đây là vấn đề về tôn nghiêm. Trương Bình lúc đó nói rất nghiêm túc.
“Em hiểu học Lý, Hóa không phải là vì để lên lớp 12 có thể thi được sao, ngược lại bọn em chỉ kiểm tra Ngữ văn, học Vật lý rồi cũng chẳng có tác dụng lớn gì. Tiết kiệm thời gian tốt biết bao nhiêu.”
Lạc Chỉ nghe tôi nói, mỉm cười, tốt bụng bổ sung: “Chỉ có thể xem xét từ góc độ thành công mà nói, chẳng có cái gì là có tác dụng lớn cả.”
Thực ra vừa rồi tôi thuần túy chỉ muốn tiếp lời mà thôi, tôi thích chị ấy nên không bỏ qua bất cứ cơ hội nịnh hót, lôi kéo làm quen nào cả. Chị ấy luôn bình lặng như nước nhưng lại khiến tôi cảm nhận được sự đối xử nghiêm túc. Tôi cũng không thể nói rõ được đó là cảm giác gì. Tựa như bài văn đó.
“Bạn càng thành công, thế giới lại càng huyền bí đối với bạn.”
“Ồ?” Chị ấy bất ngờ.
“Chính là câu trích dẫn trong bài văn của chị đó! Trong giờ Ngữ văn, cô giáo bọn em phát cho các bài văn xuất sắc của lớp 11, bài đầu tiên chính là của chị!”
Chị ấy hơi ngượng ngùng nhưng lại không cố ý tỏ ra khiêm tốn.
“Thật hả? Các em cũng xem bài văn của bọn chị ư?”
“Thực sự chị viết rất hay.”
“Cảm ơn em.”
“Không, em nói thật đấy!” Cử chỉ của tôi có chút kích động: “Chị viết thật sự rất hay! Chính là... chính là kiểu vượt qua khỏi yêu cầu của đề bài, vốn dĩ chị không cần phải nghiêm túc như vậy...Em cũng không biết nói thế nào, ngược lại chính là cảm giác này, không chỉ là vì thi nên mới viết như vậy, không chỉ là để được điểm cao, lại giống như là...”
Tôi cảm giác mình bỗng nhiên biến hình thành hành động cực kì “ngốc” của super fan, chức năng ngôn ngữ không linh hoạt khiến cho tình hình càng thêm “họa vô đơn chí”2.
“Giống như là đang viết cho người khác đọc vậy.”
Khoảnh khắc chị ấy nghe đến câu này, hai mắt mở to nhìn tôi. Sau đó liền cười to lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nói: “....Chẳng có bài văn của ai lại đi viết cho chó đọc cả.”
Tôi không biết làm sao để dừng lại cái sự ngu ngốc của mình lại. Chẳng có cách nào nói cho rõ cả. Tôi chỉ muốn biểu đạt, bài văn của chị ấy giống như đang đợi một người nào đó đến đọc vậy. Hoặc nói là vì để người nào đó sau khi đọc xong, có thể hiểu được chị ấy.
Lạc Chỉ cười một lúc, đột nhiên đưa tay ra xoa xoa tóc tôi.
Chúng tôi kém nhau nhiều nhất là một tuổi mà thôi. Nhưng mà chị ấy làm động tác này, không phải là bất ngờ. Chị ấy thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nhìn tôi.
“Cảm ơn em, Cảnh Cảnh.” Chị ấy lại nhoẻn cười lần nữa.
Chị ấy nhớ tên của tôi đó.
Đột nhiên tôi không biết nên nói gì, chị ấy không phải là người nói nhiều, hai chúng tôi cứ đứng ngốc ở hành lang như vậy.
Đúng lúc tôi đang cảm thấy ngượng ngùng – đương nhiên làm cục diện ngượng ngùng như vậy đều trách tôi lắm mồm – Lạc Chỉ bỗng nhiên cất tiếng: “Em biết không? Khóa bọn chị cùng với khóa bọn em đều giống nhau, đều có những bài văn xuất sắc được lưu truyền đấy!”
Tôi nháy nháy mắt, không phản ứng gì.
Cho nên?
“Cho nên...” Chị ấy dừng lại, ngoảnh lại nhìn tôi: “Em đến văn phòng Vật lý tìm thầy giáo à?”
“Không ạ!” Đột nhiên chị ấy chuyển đề tài, tôi không phản ứng kịp: “Bạn cùng bàn của em bị ốm nên nhờ em đi trả quyền nhật ký này. À, đúng rồi, đúng rồi, đây là quyển nhật ký của Thịnh Hoài Nam, em nghe nói anh ấy là hotboy của khối 11 các chị. Chị biết anh ấy không ạ?”
Tôi giơ giơ quyển nhật ký trong tay, tiếng giấy vang lên tiếng soạt soạt.
Lạc Chỉ chậm rãi nâng mắt nhìn quyển nhật ký trong tay tôi.
Đó là sau khi kế thừa được nụ cười của bố tôi, lần thứ hai tôi cảm giác thái độ của ai đó chậm rãi nở rộ, giống như pha quay chậm kéo dài.
“Chị...Chị có thể xem chút không?” Chị ấy nhẹ nhàng hỏi.
No. 186
Tôi hơi lo lắng, Dư Hoài có để bụng tôi đem quyển nhật ký của đàn anh cậu ấy sùng bái đưa cho đàn chị mà tôi sùng bái hay không?
Cho nên tôi nói: “Được ạ, chị cứ cầm lấy mà xem!”
Lạc Chỉ lật giở rất lâu. Thật sự là rất lâu. Rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng, rất lịch sự dùng hai tay đưa cho tôi, còn nói lời cảm ơn.
“Chị không quen cậu ấy, nhưng cậu ấy rất nổi tiếng.”
Chị ấy nhận lấy tập đề thi Vật lý lúc nãy tôi cầm hộ chị ấy, cười rồi lại vỗ vỗ vai tôi: “Vậy em mau đi đi, người ta còn đang đợi quyển nhật ký này đấy!”
Tôi gật gật đầu, không biết làm sao có chút lưu luyến, may mà lúc tôi chưa quay người đi, chị ấy lại gọi tôi lại.
“Phải rồi, em...em có biết đường đi không? Anh ấy ở lớp 3. Có cần....Có cần chị dẫn em đi không?”
“Ôi, chị thật là tốt!”
Tôi nhanh chóng dán đến như con chó Pug3, để chị ấy dẫn đường.
Tôi bắt chước bộ dáng chị ấy ôm đống bài thi Vật lý ôm lấy quyển nhật ký của Thịnh Hoài Nam, đáng tiếc là quyển nhật ký quá là mỏng manh, ôm thế nào cũng thấy kì kì, tôi chỉ có thể khép lại cánh tay, kẹp chặt lấy nó.
Trên đường đi chúng tôi đều không nói chuyện gì mấy, hành lang khu hành chính và đại sảnh thật trống trải an tĩnh, xuyên qua màu trắng xám của sắc trời, chỉ có tiếng bước chân như con ma theo đuôi chúng tôi.
Tôi không biết chị ấy đang nghĩ gì. Chúng tôi luôn có một loại cảm giác kính sợ đối với những người học lớp trên, không phải là vì vấn đề hơn tuổi, cái cảm giác đó không thể nói ra thành lời, giống như chị họ hơn tôi một tuổi thời còn học cấp một. Tôi nhìn thấy chị ấy nằm bò lên bàn viết chính tả, mặc dù nét chữ như gà bới nhưng nhìn người lại không giống như vậy chút nào.
Vốn dĩ tôi là một người sợ nhạt nhẽo, sau này quên mất là ai đã từng nói có một loại gọi là sợ giao tiếp, đó là một từ thật cao cấp. Ngược lại, nếu ở cùng với một người không thân quen lắm, nếu người ta không nói chuyện, tôi sẽ tự trách mình rất nghiêm trọng, luôn cảm thấy rằng đó là lỗi của tôi. Vậy mà thần kỳ ở chỗ, ở cùng với chị ấy, bất kể là vào ngày kỷ niệm thành lập trường đứng ở trên sân khấu MC im lặng không nói hay là như ngày hôm nay, tôi đều không có cảm giác khó xử.
“Chị Lạc Chỉ!” Tôi đánh bạo mở miệng nịnh hót: “Nói chuyện với chị thật sự rất thoải mái. Cái cảm giác thoải mái khi không nói chuyện ấy!”
Chị ấy bất ngờ nhìn tôi một cái, nghĩ ngợi gì đó rồi cười.
“Nói chuyện với em cũng vậy. Em rất đặc biệt, Cảnh Cảnh.”
“Chỗ nào ạ? Em đặc biệt chỗ nào?” Tôi nhanh chóng hỏi lại.
“Em là người đầu tiên khiến chị cảm thấy bản thân mình không thích nói chuyện không phải là một tội lỗi.”
Viết văn giỏi không có nghĩa là sẽ nói chuyện hay. Tôi cẩn thận phân biệt điểm này, còn chưa kịp phản ứng lại, chị ấy đã tiếp lời: “Chị cảm thấy sau này ai có phúc khí ở bên cạnh em nhất định sẽ cảm thấy rất tự tại. Rất vui vẻ.”
“Vâng, vâng!” Tôi cười như nở hoa, nhanh chóng bổ sung một câu: “Chị cũng vậy!”
Chị ấy làm ra vẻ thâm trầm, gật gật đầu: “Ừm, chị cũng cảm thấy vậy.”
Hai người tâng bốc nhau đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Trong lòng tôi đang điên cuồng tặng cho biểu hiện của bản thân một tích “V“.
Đến tầng bốn, đột nhiên chị ấy dừng bước ở đầu cầu thang, nói với tôi, đi đến cuối hành lang kia chính là lớp 3, em đi đi.
“Chị không đi cùng em ạ?”
Chị ấy nhìn tôi một cái, không trả lời.
Tôi cảm thấy bản thân thật lanh chanh, nhanh chóng gật đầu, nói: “Cảm ơn chị, vậy em đi đây!”
Chạy được hai bước, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ngoảnh lại nhìn chị ấy. Lạc Chỉ vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn đăm đăm vào cuối hành lang, không biết là đang nghĩ cái gì, dáng vẻ chuyên chú đó thật động lòng người. Có thể là cảm giác được ánh mắt của tôi, chị ấy nhìn vào mắt tôi.
Sau đó nhoẻn cười, tự nhiên phóng khoáng quay người bước đi.
Không biết làm sao, tôi cảm thấy hơi ảo não.
Giống như là cái ngoảnh lại này của tôi là muốn đuổi chị ấy đi nhanh vậy.
No. 187
“Chào chị, chị có thể gọi anh Thịnh Hoài Nam giúp em không ạ?”
Một chị đang dùng giẻ lau lau kính ở phía sau nghe thấy lời của tôi, không hiểu sao lại cười to một trận.
Chị ấy quay người hướng vào trong lớp học hét to: “Thịnh Hoài Nam, có người tìm này! Cậu đúng là điên rồ, người ta mới lớp 10 thôi đấy!”
Chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra đó là ý gì. Mặc dù biết đó chỉ là đùa vui nhưng tôi vẫn thấy không thoải mái.
Lỡ như tôi thật sự đến tìm hotboy để tỏ tình thì sao, thế không phải là xấu hổ chết à.
Trong tiếng cười ầm lên của mọi người, tôi nhìn thấy một người con trai ở hàng thứ hai từ dưới lên mặc chiếc áo khoác đồng phục đi ra, có một vào tên cợt nhả kề vào vai anh ta nói cái gì đó, bị anh ta cười rồi đẩy ra. Tuy không phải tôi đến tỏ tình nhưng giây phút đó, tôi đột nhiên cảm giác nếu đã đến rồi thì không bằng tiện đó mà tỏ tình cho rồi...
“Em tìm anh có chuyện gì không?”
Giọng nói của Thịnh Hoài Nam còn hay hơn giọng nói tôi nghe ở trên sân khấu hôm kỷ niệm thành lập trường, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
“Xin lỗi, vừa nãy bọn họ chỉ đùa chút thôi, em đừng để ý.”
Đúng là người tốt. Tôi lắc đầu như trống bỏi, chị đang lau cửa kính cũng không tránh chúng tôi, ngược lại lại tiến về phía cửa tiếp cận, ánh mắt nhìn tôi không tốt lắm.
Ác cảm lúc nãy tôi bị trêu đùa lại bắt đầu trào dâng.
Cho nên, tôi lấy dũng khí trợn mắt nhìn lại chị ta, sau đó dùng thái độ lãnh đạm lấy ra quyển nhật ký trong tay: “Chào anh, em ở lớp 10-5, là bạn cùng bàn của Dư Hoài. Hôm nay cậu ấy bị ốm không đi học được, nhờ em trả quyển nhật ký này cho ngài, cậu ấy nói cảm ơn ngài.”
“Ngài...”Thịnh Hoài Nam dở khóc dở cười nhận lấy quyển nhật ký, “Ngài.... Khách sáo gì chứ, gọi anh là ngài giống như anh đã là ông cụ rồi ấy.”
“Hả? Vậy thì, vậy thì, anh.”
Lần này ngay cả chị đang lau cửa kính cũng nghe không vào nữa, cười một tiếng rồi quay trở về chỗ ngồi.
“Cảm ơn em nhé!” Anh ta nói.
Tôi cúi mình chào rồi chạy đi luôn, vừa chạy vừa quay lại nhìn, anh ta vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt hiền hòa mang theo nụ cười nhìn về phía tôi.
Tim đập nhanh quá.
Nhìn thật đẹp trai, lại còn biết nói đùa.
Yêu nghiệt.
No. 188
Khi tôi về lớp, trong lớp vẫn ồn ào như cũ, Giản Đơn và β mỗi người giơ lên chiếc hotdog mùa đông kiểu mới ra lò mua ở quầy bán đồ vặt, ăn đến là vui vẻ.
Tôi đặt mông ngồi lên bàn β, bắt đầu kể quá trình mạo hiểm khi ở khối 12 vừa rồi, nói đến văng cả nước bọt, kể mệt rồi lại cắn hai miếng hotdog mà Giản Đơn đưa tới.
“Đẹp trai thật á?”
“Thật luôn!”
“Vậy sao cậu lại không chụp ảnh? Cái máy cơ mỗi ngày cậu mang đi chỉ là để làm đồ chặn giấy thôi à?” β ở bên cạnh gào lên.
Tôi lườm một cái: “Cậu thật biết xấu hổ quá ha!”
“Vậy, chẳng lẽ anh ấy còn...” Giản Đơn ngồi ở phía sau tôi, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía Hàn Tự đang chơi trò chơi, vô vị hỏi: “còn....đẹp trai hơn cả Sở Thiên Khoát à?”
Tướng mạo của Sở Thiên Khoát là kiểu mẫu của khối chúng tôi. Con trai Chấn Hoa chủ yếu được chia làm hai loại: không đẹp trai bằng Sở Thiên Khoát và hotboy.
“Hotboy. Là hotboy đó!” Tôi nói.
Đương nhiên Hàn Tự cũng được coi là hotboy trong lòng của Giản Đơn. Chúng tôi cảm thấy Hàn Tự quá là lạnh lùng và yếu ớt, Giản Đơn lại cảm thấy bề ngoài Sở Thiên Khoát lại quá là xinh đẹp.
“Giống như kiểu đứa bé ôm cá chép được vẽ trên lịch Tết ấy, quá xinh theo kiểu truyền thống.” Giản Đơn ở đó “cường từ đoạt lý”4.
“Từ trước tới giờ tớ chưa bao giờ thấy đứa bé ôm cá chép đẹp cả!” β xì mũi khinh bỉ sự sự nhỏ mọn của Giản Đơn: “Điểm khác biệt duy nhất giữa đứa bé ôm cá chép và Từ Diên Lượng đó chính là con cá chép.”
May mà Từ Diên Lượng không ở đây.
“Cậu xem cậu xuân sắc5 chưa kìa!” β vừa mở miệng là không thể ngừng lại: “Thế nào, Cảnh Cảnh, cậu nhìn trúng hotboy rồi à?”
Tôi thẹn thùng cúi đầu: “Đâu có.”
Mọi người đang trêu đùa nhau, điện thoại tôi ở trên bàn rung lên một hồi, tôi nhanh chóng chạy đi nhận.
“Sao lại không trả lời tin nhắn vậy?”
Là Dư Hoài. Tôi nghiêng nghiêng người, né tránh bọn β đang ở cách đấy không xa với ánh mắt thăm dò.
“Không phải là tôi vừa mới đi trả quyển nhật ký về à, điện thoại vừa mới đặt ở trên bàn.”
“Di động nếu không mang theo người thì khác gì điện thoại bàn chứ?”
Được rồi, cần cậu dạy à, một tiếng trước tôi còn đang nhắn tin với cái máy bàn đó.
“Cậu có chuyện gì không?” Tôi hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem cậu đã mang quyển nhật ký đi trả chưa thôi.”
“Trả rồi!” Tôi phấn khích: “Anh Thịnh Hoài Nam đẹp trai thật!”
“....Bye bye.”
Thế mà dám cúp điện thoại của tôi!
No. 189
Trước khi vào học giờ Vật lý, Trương Bình nói với chúng tôi về cuộc thi “Đồng ca 129″
“Việc này sẽ do Từ Diên Lượng lãnh đạo, các lớp các chi đoàn phối hợp với nhau cho tốt, cố gắng luyện tập một chút, nhưng cũng không cần bỏ ra quá nhiều sức lực làm gì, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới nữa. Nếu cảm thấy muốn mua chút trang phục đạo cụ gì đó thì lấy quỹ lớp ra mua. À, cụ thể việc này, buổi chiều một giờ Từ Diên Lượng đến văn phòng Đoàn họp là sẽ biết thôi.”
Chỉ trong chốc lát trong lớp học đã có tiếng xì xào xôn xao nhỏ.
Tôi vẫn luôn rất ghét tháng mười một. Mùa đông miền Bắc vừa nặng nề lại vừa u tối, tháng mười một lại càng tồi tệ hơn, một ngày nghỉ lễ cũng không có, tựa như không qua nổi vậy. Bây giờ cuối cùng cũng có chút niềm vui, xem ra có rất nhiều người nghĩ như vậy.
Lúc này, tôi nghe thấy Từ Diên Lượng thấp giọng hỏi: “129 là cái gì?”
β trả lời: “Ngày kỉ niệm mùng 9 tháng 12, có liên quan đến kháng chiến đó. Rốt cuộc là cậu có học lịch sử cận đại Trung Quốc không vậy!”
“Tại sao lại là ngày 9 tháng 12 mà không phải là ngày 29 tháng 1?”
“Bởi vì ngày 29 tháng 1 là kỳ nghỉ đông rồi, lòng người tan rã, không dẫn dắt tốt đội ngũ được, không thích hợp làm hoạt động cách mạng.”
“Có lí!”
Tôi ngồi bên cạnh nghe mà đầu ứa mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm thấy ban khoa học xã hội không phải ai cũng có thể học được.
Đột nhiên điện thoại rung lên “brum brum”, tôi lấy từ trong ngăn bàn ra xem, lại là Dư Hoài.
“Đúng là đồ con gái nông cạn.”
Đầu tiên tôi ngây người ra như phỗng, sau đó mới phản ứng lại được, hóa ra là cậu ấy nói về chuyện tôi bảo Thịnh Hoài Nam đẹp trai. Trong đầu dường như hiện ra biểu hiện không được tự nhiên khi thốt ra hai chữ này của Dư Hoài, tự dưng trong tim giống như được rót mật vậy.
Đến cả tôi cũng không biết rõ là vì sao lại thế. Những hoài nghi và bất an kia đột nhiên biến mất, cho dù là liên quan đến cậu ấy, tôi vẫn không xác định được cái gì.
Rất, rất ngọt.
____________________________________
Chú thích:
Nhãn cao thủ đê: yêu cầu cao nhưng năng lực bản thân lại thấp
Họa đơn vô chí: tai họa không chỉ đến một lần
Chó Pug: thường gọi là chó mặt xệ là giống chó thuộc nhóm chó cảnh có nguồn gốc từ Trung Quốc, chúng có một khuôn mặt nhăn, mõm ngắn, và đuôi xoăn. Cơ thể nhỏ gọn hình vuông với các cơ bắp phát triển tốt, loài này có nhiều màu sắc nhưng phổ biến nhất là màu đen và vàng.
“Cường từ đoạt lý”: nghĩa là người ta sẽ dùng cường độ dày, cao độ to để lấy lời nuốt lý. Người có lý thì không cần to tiếng, mà chỉ cần nhỏ nhẹ bình thản trình bày, thì lý vẫn cứ tồn tại. Biết là mình không có lý nên người ta dùng ngôn ngữ to, mạnh và dày, cướp lời để đoạt lý của người khác.
Hiểu theo nghĩa đen tối :v