No. 210
Rất nhanh, cả lớp học ngập tràn tiếng xé túi nilon soàn soạt.
Cô bạn bàn đầu cầm chiếc váy nữ sinh dân quốc khoe một vòng lớp học, cả lớp cũng theo đó mà lao xao, cười cười nói nói.
Đúng là không phải là chất tốt, không thoáng khí, đâu đâu cũng thấy đầu chỉ, nhưng với giá rẻ như thế mà có thể lấy được kiểu dáng như thế này, Văn Tiêu Tiêu cũng phải vất vả nhiều rồi. Tôi xoa nhè nhẹ nếp nhăn trên tà áo trước, cũng không kiểm soát được sự sung sướng đang trào dâng
trong lòng.
Chiếc áo màu xanh nhạt, ống tay rộng, chiếc váy dài màu đen, nhà may còn có lòng tốt đính kèm theo đôi tất mỏng dài đến bắp chân.
“WOW, tớ muốn cắt tóc ngang vai luôn đó!” Giản Đơn phấn khích, ướm thử áo lên người.
“Đúng thế, mùa đông quàng thêm chiếc khăn quàng cổ trắng, một nửa vắt
lên đằng trước, một nửa vắt ra sau! Đi thôi, diễu hành quốc gia cần
chúng ta!” β nói diễn là diễn. “Đi!” Giản Đơn lập tức phối hợp hưởng
ứng. Chứng kiến cảnh này, tôi lập tức lấy mấy ảnh ra theo bản năng, tháo nắp đậy ống kính máy ảnh ra, chụp!
“Anh em, lại có học sinh
gây rối rồi! Xem tôi đây! Pingg!” Từ Diên Lương vẻ mặt hung ác, giơ tay
phải hướng về phía β điệu bộ như nổ súng.
Trong khoảnh khắc trái tim β như dừng một nhịp, che ngực, mắt dần dần nhắm lại, ngã người về phía sau.
Giản Đơn lập tức tiến về phía trước một bước, đỡ β từ phía sau.
“A Trân, A Trân, cậu ổn chứ?” Giản Đơn gào khóc thảm thiết.
Lúc này, Từ Diên Lượng đần mặt ra, hỏi: “A Trân là ai?”
β đột ngột mở mắt ra, mắng: “Tất nhiên là Lưu Hòa Trân rồi, đúng là
không học hành gì cả, lúc tuyển người chính phủ Bắc Dương các người đều
không xem qua học lực à?”
Tôi vừa cười vừa chụp không biết bao
nhiêu tấm ảnh của ba người đó. Hàn Tự vẫn cứ cúi đầu, bóc bộ quần áo nam vừa nhận được đến tay, làm rất tốt vai trò của tấm phông nền hậu cảnh.
“Cậu không có chút phản ứng gì à?” β ngoảnh sang chỉ Hàn Tự, nói: “Bọn
tôi hi sinh chính là vì đám dân chúng vô cảm, ích kỉ các người đó!”
Hàn Tự chậm rãi ngẩng đầu lên, nói với Từ Diên Lượng: “Đại nhân, ngài
có thể làm phát súng nữa không, hình như A Trân vẫn chưa chết hẳn.”
No. 211
Trang phục nam là đồng phục học sinh dân quốc màu xanh đen. Tuy cắt may cũng không khuôn khối gì, chủ yếu là rộng rãi, nhưng cũng khá ra dáng.
Có tên sốt ruột đã cởi bỏ áo đồng phục, dứt khoát khoác áo dân quốc lên
người.
Ví như Từ Diên Lượng.
“Thế nào, có hào hoa phong nhã không?”
Cậu ấy tiện thể đội chiếc mũ màu đen có vành mũ ngắn củn lên.
“Sao cậu không đóng cúc lại?” Giản Đơn cúi đầu nhìn bụng cậu ấy.
“Đóng vào không thoải mái, hơi chật.” Từ Diên Lượng ngượng ngập.
“Lúc báo số đo đã nhắc cậu phải thành thật, báo bớt bảy cân rưỡi có tác dụng gì hả? Cậu xem, cuối cùng vẫn là bản thân cậu chịu thiệt.” β lắc
lắc đầu.
“Cái đó… Mọi người trật tự chút, cũng phải thử quần
đi. Các bạn nữ tốt nhất cũng nên thử cả bộ.” Giọng nói yếu ớt của Văn
Tiêu Tiêu không tài nào tạm ngưng được lớp học đã loạn như cái chợ.
“Tất cả im lặng!”
Giọng của Dư Hoài khiến tất cả mọi người giật mình, còn có công lực hơn cả tiếng “mẹ” cậu ấy gọi trong buổi họp phụ huynh.
“Văn Tiêu Tiêu có chuyện muốn nói với mọi người.” Cậu ấy nhìn về hướng
Tiêu Tiêu, tạo dáng “mời”, Văn Tiêu Tiêu lập tức đỏ mặt. Tôi ở hàng cuối còn nhìn rõ mồn một.
“À, là thế này.” Tiêu Tiêu hắng giọng:
“Thứ sáu là thi rồi, vấn đề trang phục nhất định phải ổn thỏa trong hai
ngày tới đây, cho nên mình muốn mọi người thử cả bộ, đặc biệt là phần eo váy của các bạn nữ và độ dài quần của các bạn nam, đều phải đặc biệt
chú ý. Nếu có bất cứ vấn đề gì thì báo với tớ trong hôm nay, mai tớ sẽ
tới nhà may đổi.”
“Nhưng không có cách nào để thử!” Từ Diên
Lượng thốt lên: “Cũng không thể để con gái với con trai cùng thay quần
trong lớp chứ? Tớ thì không có sáng kiến gì…”
“Tớ có ý kiến.” β giơ tay lên.
“Cái này…” Văn Tiêu Tiêu nhìn Dư Hoài bằng ánh mắt khó xử, khuôn mặt bất lực của cô ấy làm tôi hết sức bực bội.
“Con trai ra hành lang thay không phải là ổn rồi ư?” Sự bực bội của tôi đều thể hiện hết qua giọng nói: “Còn con gái thì thay trong lớp, có gì
khó đâu.”
“Con trai chúng ta vẫn nên đi nhà vệ sinh nam thì
hơn. Ra cửa, rẽ phải cũng không xa. Thay quần áo tập thể ở hành lang
đúng là hành động rất… mất mặt lớp 5 ta.” Dư Hoài nhìn tôi cười.
Dư Hoài lại là Dư Hoài của ngày trước rồi, trở lại là trung tâm của
hoạt động, không đến mức tốn công tốn sức cũng không phải phô ra khuôn
mặt trung hậu đáng tin, ấy vậy mà lại khiến con trai con gái đều tự giác nghe theo lời cậu ấy.
Người con trai thấp thỏm, mất tự tin tôi bắt gặp ở hành lang sân thượng khu hành chính đột nhiên biến mất rồi,
như thể chưa từng tồn tại vậy.
Nhìn Dư Hoài tự tin chỉ huy các bạn nam đi ra khỏi lớp học, trong lòng tràn ngập niềm vui và tiếc nuối…
Tôi giơ máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc cậu ấy cười đá vào mông một cậu bạn để đuổi người ta ra ngoài.
Ống kính hơi nghiêng về bên phải, khiến Văn Tiêu Tiêu đang đứng bên trái Dư Hoài nhìn Dư Hoài cười dịu dàng ra ngoài ảnh.
No. 212
Lúc mọi người thay quần áo, tôi tất nhiên không thể chụp ảnh, không thể bắt nạt Từ Diện Lượng được.
Váy dài quá đầu gối, cho nên bị hở quần bò và dày thể thao, nhìn tôi hơi buồn cười.
Tôi thu ánh mắt về, ngẩng đầu lên.
Đây không phải là ngược dòng thời gian thì còn là gì nữa.
Tuy lớp học lộn xộn nháo nhác, ở góc xiên bên trái bục giảng còn có một chiếc ti vi tượng trưng cho hiện đại hóa nhưng khắp phòng học là các cô cậu học sinh thời dân quốc xinh đẹp đang cười cười nói nói, vẫn giống
như cánh cổng thời gian mở nhầm cửa vậy.
Giản Đơn xách váy, đi đi lại lại tung tăng phía cuối lớp, nở nụ cười tỏa nắng.
Tôi vẫn đang nai lưng ra chụp ảnh, β từ đâu xông ra che ống kính lại,
muốn chụp cho tôi một tấm nhưng đã bị tôi né kịp thời. Một đám con gái
xông tới, xếp hàng ở cuối lớp, nhìn về ống kính giơ chữ V tươi rói, sau
đó không biết ai nói thời dân quốc không có giơ tay chữ V, mọi người lại ùn ùn lấy sách từ trong ngăn bàn ra ôm trước ngực, diễn vai các thanh
niên dân quốc hơi sâu…
Tôi thấy Chu Dao có hơi ngượng nghịu, cô ấy đứng ngoài máy ảnh, tuy có nghĩ đến chúng tôi từng cãi nhau vì
chuyện của Dư Hoài nhưng cuối cùng vẫn không kìm được sự háo hức muốn
thử, khuôn mặt vẽ lên hai chữ mong đợi to đùng.
Tôi không nén được mà lén cười, cô ấy cũng không nén được cơ đấy.
“Chu Dao, cậu đứng dịch vào trong một chút, bị lọt ra ngoài ống kính rồi.” Tôi vẫy vẫy tay về phía cô ấy.
Chu Dao hơi sững người, cười bẽn lẽn, nhích vào trong một chút.
“Nào, mọi người chụp chung một tấm đi, tớ đếm 1,2,3!” Tôi chuyên tâm điều chỉnh tiêu cự ống kính.
“Hét gì giờ, cà ghém hả?” Có người hỏi.
“Làm mất hết không khí quá đấy!” Một bạn nữ bên cạnh tỏ vẻ không đồng ý.
“Vậy hét tự do dân chủ?”
“Cậu ngớ ngẩn à? Chữ “chủ” sẽ làm bọn mình bĩu môi hết đấy! Hét đả đảo
chủ nghĩa đế quốc, chữ “Nghĩa” sẽ làm bọn mình nhếch mép hết lên đấy!” β lanh lảnh phát biểu.
“Khẩu hiệu này dài quá phải không?”
Đúng vào lúc này, cửa sau mở ra, cảnh tôi dàn dựng nãy giờ bỗng nhiên
ào tới một đám con trai, cao lùn béo gầy không đồng bộ, người dẫn đầu
đám đó có khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.
Thời gian quay ngược rồi, thời gian dừng lại rồi.
Tôi không biết mình nhìn nhưng thế nào nhưng cậu ấy lại nhìn tôi đầu tiên, sau đó cười.
Không biết tại sao khung cảnh này làm tôi cực kỳ muốn khóc.
Thật sự không biết tại sao nữa.
Giống như thời khắc này, tất cả mọi người, bao gồm cả tôi và cậu ấy, một giây sau sẽ tan biến trong dòng chảy lịch sử.
“Con gái các cậu thật là giảo hoạt, bọn này cũng muốn chụp ảnh.” Dư
Hoài và Từ Diên Lượng cùng với mấy bạn nam đứng lặng đi ở cửa lớp, tất
cả đều chen vào khoảng trống ở phía cuối lớp. Tôi bật cười, bấm máy chụp điên cuồng, chớp chớp mắt, vậy là giọt nước mắt ban nãy chực rơi cũng
chảy ngược lại rồi.
Cả một tiếng học cứ cười như thế mà kết
thúc. Lớp bên cạnh đang học giờ tự học bị chúng tôi làm ồn không chịu
được đã chạy đến phòng giáo viên cáo trạng. Thầy vừa bước vào lớp học đã bị chúng tôi dọa gần chết, khó khăn lắm mới giữ vững được tư thế trang
nghiêm, nghiêm khắc mắng cho chúng tôi một trận.
Thầy vừa bước chân ra khỏi lớp học, Dư Hoài cùng một số bạn khác cùng ra hiệu - 1,2,3!
“Đả đảo chủ nghĩa đế quốc!”
Tiếng hô đinh tai nhức óc khiến thầy chưa kịp bước ra khỏi lớp học suýt thì vấp ngã.
No. 213
Tôi phải hình dung Trương Bình thế nào đây?
Vì quy định cuộc thi hát thầy chủ nhiệm cũng phải cùng tham gia, cho
nên Văn Tiêu Tiêu cũng đặt cho thầy một bộ. Nhưng thầy chỉ thở dài, nhìn kẻ đầu sỏ trong lớp học, cười khổ: “Sao, còn chưa nỡ cởi ra hả?”
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
“Vậy thì về chỗ đi!” Thầy bước lên bục: “Nào nào nào, cơ hội hiếm có, đều về chỗ ngồi đi.”
Đúng vậy, Trương Bình là người không hề “trật nhịp”.
Thầy bảo chúng tôi về chỗ ngồi của mình, sau đó đứng trước bục giảng,
khảng khái phát biểu: “Dân tộc Trung Hoa đã đến thời khắc nguy hiểm nhất rồi!”
Khuôn mặt ỉu xìu của cả lớp nãy bị thầy giáo vụ dạy dỗ lập tức lấy lại được sức sống.
Tôi biết Trương Bình nhất định rất uể oải cũng rất thấp thỏm. Nhưng
thầy luôn là một người thầy kỳ lạ như vậy, tốt đến mức kỳ lạ.
No. 214
Lúc hết tiết đó, tôi chụp cho Giản Đơn và Hàn Tự tấm ảnh chung mà β gọi là “Ảnh cưới thời dân quốc”, còn cố kìm nén dã tâm chụp cảnh dàn dựng
nữ sinh ngây thơ β cầm cuốn sách thỉnh giáo ngài Trương Bình.Còn có vô
vàn những bức ảnh giời ơi đất hỡi… cho đến khi pin báo nguy.
Tôi chụp nốt bức ảnh tập thể cuối ở bục giảng, vô tình nhìn thấy Dư Hoài đang định cởi áo đồng phục.
Tôi vội vàng chạy qua đó, hỏi: “Cậu cởi ra làm gì?”
“Chẳng lẽ tôi phải mặc thế này về nhà à?”
“Tôi vẫn chưa…”
Cậu ấy ngoảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ: “Cậu vẫn chưa gì cơ?”
β tự dưng thò ra từ đằng sau lưng tôi: “Đúng rồi, tớ phải học chụp ảnh, Cảnh Cảnh đưa tớ luyện chút nào.”
β dùng ánh mắt đầy ẩn ý cảnh tỉnh tôi, tôi vội vàng đứng sang bên cạnh Dư Hoài.
Dư Hoài hơi ngây người, không rõ lí do mặc lại bộ đồng phục đang cởi giữa chừng.
Chúng tôi đứng sánh vai nhau như vậy. Không biết tại sao tôi lại căng
thẳng như vậy, có lẽ là bởi tôi không thích chụp ảnh mình, cho nên không biết nên cười sao cho đẹp; có lẽ bởi trước nay tôi chưa từng chụp ảnh
chung với Dư Hoài, tấm ảnh này quan trọng như vậy, tôi sợ tôi chụp không đẹp…
Tôi chưa kịp nói gì, β đã bấm máy như điên như cuồng, ngay cả một nét mặt biểu cảm hoàn chỉnh tôi cũng chưa kịp làm xong.
Cô ấy rướn lên đưa trả máy ảnh cho tôi, khuôn mặt đắc ý kiểu “chị đây
vừa cứu vớt cả thế giới, mấy người không cần cảm tạ đâu” rồi chuồn đi
chỗ khác.
“Tôi xem nào!” Dư Hoài vừa ghé đầu vào liền bị tôi đẩy ra.
“Không được!” Tôi ôm máy ảnh rồi chạy ra khỏi lớp học, chạy ra ngoài hành lang mới cẩn thận xem lại ảnh.
Bốn tấm, Dư Hoài vẫn là một biểu cảm cười lạnh, khuôn mặt anh tú.
Còn tôi, bốn tấm ghép lại có thể đặt tên lần lượt là: “Cười không
đây?”, “Cười đi!”, “Ngộ nhỡ không đẹp thì sao?”, “Tốt nhất là đừng nên
cười nữa”.
Chẳng có tấm nào đẹp cả.
Hơn nữa, quần bò và giày thể thao thật sự xúc phạm ánh nhìn, còn ngứa mắt hơn cả cái chai Coca Cola trên điều hòa.
Nhưng mà chỉ vì thế mà quay lại đó chụp lại một tấm có phải quá khắc
khổ rồi không? Song cơ hội hiếm có… trong lúc tôi đang do dự, máy ảnh
kêu “ka cha” một tiếng rồi tự động tắt nguồn.
Cuối cùng thì hết pin rồi.
No. 215
“Sao thế?”
Dư Hoài theo sau.
“Không có gì!” Tôi cười he he: “Ảnh không đẹp lắm!”
“Sao thế được, chỉ cần có khuôn mặt anh tuấn của tôi bức ảnh đã thành công một nửa rồi.”
“Quả thực chỉ thành công một nửa!” Tôi thở dài: “Là tôi xấu quá.”
Dư Hoài không nói nữa.
“… Cậu không cảm thấy trong lúc này cậu nên ngăn tôi tự dìm tự chìm à,
còn phải nói lớn: Cậu không xấu chút nào nữa chứ!” Tôi ủ rũ.
“Tôi đang nghĩ cảm giác đầu tiên nhìn thấy cậu là gì.”
“Hả?”
“Chính là lúc đứng trước bảng tin đó!” Cậu ấy đắm chìm vào hồi ức: “Bọn mình đâm vào nhau, khiến cậu khóc luôn đó.”
Tôi gật gật, cũng cười ngượng ngập.
“Lúc đó tôi thấy cậu rất xinh.” Cậu ấy tiếp tục nói.
“Cảm ơn nha!” Tôi lắc đầu: “Nhưng tôi thế nào tôi tự biết.”
“Sao cậu lại phủ nhận tôi? Vấn đề này không phải cậu quá chủ quan rồi ư?” Dư Hoài khó hiểu.
“Đó đều là tôi tự an ủi mình thôi!” Tôi nhăn mày nhăn mặt, nói tiếp:
“Nếu mỗi người không có quan niệm về cái đẹp giống nhau thì tại sao mọi
người đều thấy Lăng Tường Tây xinh, đều cảm thấy Sở Thiên Khoát đẹp
trai, đều thấy Thịnh Hoài Nam đẹp trai đến mức ‘không còn là người trần
nữa’?”
Cậu ấy lại không nói nữa.
Hai chúng tôi dựa vào tường ở hành lang một lúc, những bạn đi qua đi lại đều giống như nhìn
thấy ma, cứ nhìn chằm chằm từ đầu đến chân chúng tôi cuối cùng, tôi
không thể đứng im được nữa, nhấc chân đi về lớp.
“Nhưng tôi thấy cậu rất xinh mà.”
Đây là kết quả mà cậu suy nghĩ cả lâu như thế à?
Tôi ngoảnh lại, ngây người nhìn Dư Hoài. Cậu ấy, ánh mắt ngập tràn sự chân thành và mơ hồ…
Mũi tôi cay cay, cảm giác như tất cả những bộ quần áo mới và quần giữ
nhiệt mới ở trong tủ quần áo ở nhà bỗng tìm được ý nghĩa tồn tại đích
thực.
“Tôi… tôi cũng cảm thấy cậu rất đẹp trai.” Tôi cúi đầu, không dám để cậu ấy phát hiện mắt mình đã đỏ lên tự lúc nào.
“Anh đây tất nhiên đẹp trai rồi.” Dư Hoài cười ha hả.
Tôi quay người chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh nữ, đột nhiên rất muốn rất muốn, muốn khóc một trận đã đời.