Đoàn Mạnh Quân không trả lời, kéo áo mình ra.
“Anh đừng đi.”
Đoàn Mạnh Quân chỉ đành nói: “Được, cậu buông áo tôi ra.”
Nhưng anh vừa nói xong thì Ngô Gia Kiệt càng bấu chặt hơn. Như không tin lời anh nói, phải bấu vào mới yên tâm.
Đoàn Mạnh Quân lúc này đành phải đầu hàng vì cái chứng bệnh tâm lý của Ngô Gia Kiệt. Chỉ đành đứng yên một chỗ chờ đợi.
Cái đám khói trắng xóa như này cô còn muốn di chuyển đi đâu chứ?
Hoài An đi về hướng một đốm đỏ nhỏ trong làn khói trắng.
Người nọ đang đứng trước viên đá Blue Sapphire cười khà khà. Đang định đưa tay cầm lấy viên đá thì hắn bỗng chốc cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Vừa mới ngoảnh mặt về hướng làm hắn rùng mình thì đã bị ăn một cước vào mồm, bay ra mấy mét, chỉ kịp kêu “Ọ..” một cái.
Hoài An tiện chân đá viên Blue Sapphire sang một bên cho người đứng gần đấy.
Người bên kia đường chuyền, nghe thấy có biến hỏi: “Sao vậy?”
Nhưng tên trộm vừa kịp đứng dậy đã cảm nhận được lại một cước xé mưa giấy lao tới. Khói trắng xóa làm người ta mờ mắt chỉ có thể cảm nhận bằng trực giác.
Bằng kinh nghiệm võ thuật hành nghề trộm cắp của mình. Hắn né được hai đòn song lại bị người kia đạp cho tới tấp, chỉ có thể đưa tay ra đỡ. Tốc độ di chuyển cực nhanh, từ mặt, bụng, lưng, vai, đùi. Hắn nghe tiếng xương mình kêu “răng rắc“. Ra chiêu không hiểm nhưng đòn đánh mạnh khiến hắn cảm giác như thân mình vỡ vụn.
Không ngờ lại gặp phải cao thủ ở đây? Cũng là một siêu trộm chăng?
Bị đập tơi tả đến nỗi bẹp dí không ngóc đầu lên nổi. Ngay khi hắn cảm thấy đời này thế là hết thì người kia cũng dừng lại.
Giọng nói từ đôi bông tai vẫn không ngừng chuyền vào tai hắn: “Sao vậy, Baboon? Có chuyện gì xảy ra rồi?”
Nãy giờ qua bộ đàm hắn cũng chỉ nghe mấy tiếng như “ự”, “ợ”, “ọ” của người cộng sự của hắn. Thật không biết đã phát sinh chuyện gì.
Baboon thở hổn hển, hắn cố dùng đôi tay đau nhức nắn lại xương quai hàm của mình, yếu ớt nói: “Cheetah.. tôi bị tập kích.”
Lúc này nhân viên bảo an của triển lãm đã nhanh chóng hành động khơi thông đám khói trắng, làm chúng dần dần tản ra hết.
Hắn chỉ có thể chỉnh lại quần áo cố gắng nghiến răng đứng dậy. Chúa ơi, chắc chắn hắn đã bị gãy mấy cái xương rồi.
“Thế giờ sao rồi?”
“Người đó đi rồi, mấy người nhân viên đang làm tan khói đi. Chắc người đó cũng không tiện lộ mặt.”
“Biết là ai không?” người tên Cheetah kia lại hỏi.
“Không biết. Khói dày đặc quá không thấy mặt nhưng hình như là phụ nữ.” Người đó đánh đã thốn rồi lại còn đi giày cao gót nữa nên phải nói là hắn thốn nhân ba.
Đánh cho cái mạng của hắn suýt thì tàn phế.
“Chưa trộm được?”
“Đúng vậy.”
Người bên kia thở dài: “Cố gắng rút lui an toàn.”
“Đã biết.”
Hoài An nhanh chân đi về chỗ cũ, đứng cạnh Đoàn Mạnh Quân trước khi khói trắng tản đi hết.
Đoàn Mạnh Quân thấy Hoài An thình lình hiện lên trước mặt mình, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng chỉ hỏi: “Có sao không?”
Hoài An lắc đầu: “Tôi không sao.”
Nhìn người nào đó vẫn khư khư túm lấy tay áo Đoàn Mạnh Quân, Hoài An cười nói: “Chỉ là chút khói trắng thôi mà, có gì đâu phải sợ? Cũng sắp tan ra hết rồi.”
Ngô Gia Kiệt nghe thấy Hoài An cười nhạo mình thì mở to mắt, mặt bỗng chốc đỏ bừng. Lúc này mới chịu buông tay áo của Đoàn Mạnh Quân ra rồi quay mặt đi chỗ khác.
Đúng là xấu hổ. Đừng tưởng hắn không biết trong lúc hắn đang sợ hãi ở chỗ này thì con nhóc kia vẫn có thể tung tăng đi lung tung.
Đoàn Mạnh Quân thấy Hoài An vui vẻ chọc quê Ngô Gia Kiệt cũng cong khóe môi. Bỗng anh thấy ánh mắt cô chăm chú dừng ở trên người anh vài giây. Sau đó cô đưa tay lên vai anh lấy xuống một tờ giấy, nhìn rồi cười giòn tan.
Khoảnh khắc ấy, trái tim anh đập nhanh hơn vài nhịp, anh dịu dàng hỏi Hoài An: “Trên đó viết gì vậy?”
Hoài An vui vẻ giơ tờ giấy lên cho Đoàn Mạnh Quân xem. Anh nhìn cũng vui vẻ mỉm cười theo cô.
Không phải là nhìn tờ giấy mà cười, mà là nhìn khuôn mặt nhỏ rạng rỡ của Hoài An mà cười.
Ngô Gia Kiệt bấy giờ vẫn còn đang xấu hổ cũng tò mò nhìn lại. Xong rồi bĩu môi “hừ” một tiếng.
Chỉ là mấy dòng vô tri thôi mà. Có gì đâu mà buồn cười.
Mới quay đầu đi, Ngô Gia Kiệt lại trợn tròn mắt quay lại nhìn tờ giấy.
Lúc này, đã có người bắt đầu kêu lên: “A! Viên Blue Sapphire đã bị trộm mất rồi.”
Bắt đầu một trận xì xào: “Hả? Thật sao?”
“Tất nhiên rồi!
Nhìn tờ giấy này ghi đi: Ta đã lấy viên Blue Sapphire – Siêu trộm Baboon!”
“Ê, là thật nè. Tôi cũng có tờ giấy đó.”
“Có rất nhiều luôn, ở ngay dưới chân chúng ta nữa.”
Lúc này tất cả ánh mắt mọi người lại đổ dồn về trung tâm hội trường nơi đặt viên đá.
Rỗng tuếch!
Thật sự bị chôm mất rồi sao?
Ông Michele lúc này cũng ngẩn ngơ, ông cúi xuống lòng bàn tay mình nhìn cái cục mà vừa nãy có ai ném cho.
Chả phải là viên đá quý của ông đây ư?
Ông bất tri bất giác giơ viên Blue Sapphire trong tay mình ra.
Mọi người: “...”
Ặc, không phải vẫn còn đây sao?
Sau một hồi xôn xao, mấy ông chủ trì buổi triển lãm cũng phải sai người kiểm kê lại mấy lô đá quý của mình.
Kết quả là chẳng mất một viên nào cả.