Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 33: Chương 33: Đến gặp nghệ nhân kim hoàn mê đồ Cổ




Hoài An và Thanh Phương đi ra khỏi tiệm đổ thạch trước bao con mắt nhìn. Con đường Thiên Nghệ đi sâu vào hơn nữa cũng thưa thớt dần. Họ thuê xe đi thêm một đoạn dừng trước một cánh cổng to sừng sững, được trạm trổ hoa văn tinh xảo, trông rất hoài cổ uy nghi.

Người gác cổng thấy có người đến thì ra nói: “Hôm nay ông chủ không tiếp khách, mời các vị hôm khác lại đến.”

Hoài An đưa cho anh ta một tấm thiệp, nói: “Giúp tôi đưa cái này cho ông ấy, nói tôi đang ở ngoài chờ.”

Người bảo vệ hơi chần chừ rồi mới cầm lấy tấm thiệp: “Vậy hai người chờ một lát.”

Nói xong anh ta dặn dò đôi ba câu với người gác cổng khác xong đi vào. Một lúc sau, cửa mở ra, sánh đôi với anh ta là một người đàn ông trung niên. Người gác cổng trở về vị trí, còn người đàn ông trung niên bước tới cười với Hoài An và Thanh Phương.

“Thật ngại quá, không biết là có khách quý đến thăm, xin mời hai vị vào trong.”

Hai người chào lại ông ta, bước vào cổng rồi lên một chiếc xe điện mui trần ngồi. Đi qua một sân vườn dài rộng lớn mới thấy một dãy nhà theo lối phong cách cổ điển thời phong kiến. Nhìn qua là cũng biết chủ nhân của nó tôn sùng đồ cổ đến mức nào.

Người quản gia dẫn hai người đến một phòng khách, dặn dò mấy người giúp việc bưng trà bánh lên rồi quay qua cười nói: “Xin hai vị ngồi chờ một lát, ông chủ đang tiếp một người khách khác cũng sắp xong rồi. Trong lúc chờ hai vị có thể thưởng trà hoặc tham quan căn phòng này. Ở đây có khá nhiều đồ cổ mà ông chủ sưu tầm được.”

Hoài An gật đầu cảm ơn ông ta. Xong xuôi người quản gia rời đi, để lại một người giúp việc khi cần thì gọi.

Thanh Phương đi dạo một vòng quanh căn phòng. Phải gật đầu công nhận rằng chủ nhân ở đây là một người rất mê đồ cổ lại còn rất sành sỏi. Cô đến ngồi cạnh Hoài An uống trà rồi hỏi:

“Chủ nhân biệt phủ này là ai vậy?”

“Đỗ Lợi Nhân, một nghệ nhân kim hoàn ưu tú cấp quốc gia.” Hoài An trả lời rành rọt.

“Ồ! Cũng có nghe qua tên.”

“Tí nữa chờ ở đây nhé!”

“Ừm!” Thanh Phương gật đầu, cô cũng không có nhu cầu muốn gặp ông ta làm gì.

Lúc này người quản gia bước vào, nhìn hai người, nói: “Ông chủ mời một vị.. đến phòng khác gặp mặt, không biết là..”

Hoài An đứng lên đi theo ông ta. Lúc đi qua một hành lang, cô nhìn thấy một người đàn ông đang được một người giúp việc tiễn ra về. Tuy khoảng cách hơi xa nhưng với thị lực siêu việt của mình, cô vẫn có thể nhìn rõ sườn mặt góc cạnh của anh ta.

Đến nơi, người quản gia mở cửa cho Hoài An: “Mời cô vào trong, ông chủ đang đợi.”

Cô gật đầu cảm ơn rồi bước vào, thấy người giúp việc đang dọn trà lại, có lẽ là vừa tiếp vị khách kia ở đây. Căn phòng này nhìn qua tưởng phòng khách nhưng lại giống phòng làm việc hơn. Phong cách trang trí không thể thiếu mấy món đồ cổ, mấy kệ sách to khổng lồ kê san sát.

Đỗ Lợi Nhân đang ngồi chờ thấy Hoài An thì bước đến mời cô ngồi. Mặc dù đã ngoài sáu mươi nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tinh tường.

“Nhà thiết kế AQ, nghe danh đã lâu, không ngờ cũng có ngày được gặp cô, thật là vinh hạnh, mời ngồi, mời ngồi.”

Hoài An cười nói: “Ông quá lời rồi, tôi mới là người thật vinh hạnh khi được gặp một nghệ nhân kim hoàn trứ danh như ngài mới đúng. Với lại AQ chỉ là nghệ danh ở nước ngoài của tôi. Tên thật của tôi là Trần Hoài An. Rất vui được gặp ông.”

Đỗ Lợi Nhân cũng đưa tay ra bắt: “Vậy, rất vui được gặp cô, nhà thiết kế Trần Hoài An.”

“Tuần trước, nhận được chiếc bình gốm thời Lý của cô, tôi có chút bất ngờ đấy. Tôi cũng đã nhanh chóng chuẩn bị thứ mà cô cần đây rồi.” Nói đoạn Đỗ Lợi Nhân đẩy một chiếc hộp đến.

Hoài An nhận lấy mở ra, xác nhận đúng chiếc vòng ngọc phỉ thúy mình cần rồi đóng lại.

“Từ lâu đã nghe nói ông là một người rất thích sưu tầm đồ cổ nên tôi đã gửi đến chiếc bình cổ đó. Ông thích nó chứ?”

“Tất nhiên rồi!” Đỗ Lợi Nhân hỏi dò: “Cô cũng thích sưu tầm đồ cổ phải không?”

“Nói về đồ cổ, thật ra tôi chỉ có hứng thú với họa tiết hoa văn trên nó. Nên cũng có sưu tầm một ít để nghiên cứu thôi. Chứ thật sự cũng không quá yêu thích lắm giống ông đâu.”

Đỗ Lợi Nhân gật gù: “Nói chứ, thật ra đồ cổ cũng chỉ có giá trị thực trong mắt của những kẻ sưu tầm như tôi thôi.”

Một luồn gió ùa tới từ hàng kệ sách, Hoài An cười: “Xem ra căn phòng này còn có mật thất thì phải.”

Nghe vậy, dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu Đỗ Lợi Nhân bị cắt ngang. Chỉ biết nhìn cô cười chữa ngượng.

Lúc này Hoài An mới chú ý tới tờ giấy vừa bị gió thổi lật ngửa lên. Cô khẽ cau mày. Đây là bản thiết kế của viên Blue Sapphire mà. Sao nó lại ở đây?

Thấy Hoài An chú ý tới bản thiết kế, ông ta nói: “Đây là bản vẽ của vị khách vừa nãy mang cho tôi xem để thảo luận một chút. Có một vài chi tiết khá đặc biệt.”

Nghĩa là của người đàn ông vừa rồi?

Đỗ Lợi Nhân nãy giờ vẫn nhìn cô chăm chú. Ánh mắt bỗng rơi vào sợi dây lấp ló trên cổ cô. Ông thấy kinh ngạc.

“Sợi dây chuyền trên cổ cô..”

Hoài An sờ lên cổ, nhìn lại đầy nghi hoặc: “Nó thế nào?”

“Có.. có thể cho tôi xem một chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.