Trần Ngọc Hân nhìn mà tức nổ đom đóm mắt. Tối nay cô ta đã cố tình chọn một chiếc váy đỏ rực để thật nổi bật. Vậy mà so với những bộ trang phục rực rỡ sắc màu của mấy người khác, màu trắng lại nổi bật hơn cả.
Con khốn đó lại dám cướp mất ánh hào quang của cô. Cô ta nắm chặt tay, quay sang trừng Trần Chí Huy vẫn mải mê nhìn Hoài An nãy giờ: “Hừ, mong rằng tối nay người lấy được hợp đồng là anh.”
Trần Chí Huy rũ mắt: “Tất nhiên.”
Cô ta nhìn Hoài An một lần nữa. Thật là tức đến phát điên. Lại nhìn ra hướng cửa. Tên Vương Minh Đạt chết tiệt kia sao còn chưa tới? Để xem lúc gặp hắn, con khốn đó còn tỏ vẻ thanh cao được nữa hay không?
Hoài An nhìn một lượt, trực tiếp đi về phía Đoàn Mạnh Quân. Vừa đứng trước mặt họ, cái mỏ hỗn của Ngô Gia Kiệt lại bắt đầu hoạt động.
“Quản lý An nói ăn diện thì đúng là ăn diện, tôi còn tưởng là đến khi tiệc sắp tàn thì mới thấy được mặt cô cơ.”
Hoài An mặt chán chả buồn nói: “Dù sao thì cũng chưa bắt đầu. Với lại, đã đi dự tiệc thì tất nhiên là phải đẹp rồi.”
“Đúng là rất đẹp.” Đoàn Mạnh Quân nhìn cô nói.
Hoài An cười hì hì: “Cảm ơn anh.”
Ngô Gia Kiệt bĩu môi: “Hừ, bì dày.”
Nụ cười trên mặt Hoài An tắt ngấm. Đờ mờ, tên chóa này dám body shaming cô. Hoài An liếc hắn một cái. Thật muốn đấm cho tòe cái mỏ hỗn của hắn.
Ông Michele cầm ly rựu vang đi tới: “Oh, chủ tịch Đoàn, rất hân hạnh khi anh tới tham gia bữa tiệc của tôi.”
“Mong các vị có thể tận hưởng bữa tiệc này một cách vui vẻ.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài” Đoàn Mạnh Quân bắt tay ông ta.
Ông ta còn quay sang nhìn Hoài An nháy mắt: “Nhất là cô đấy, thiên thần nhỏ của tôi.” Xong còn không quên đặt nụ hôn lên mu bàn tay cô rồi mới rời đi tiếp đãi những người khác.
Hoài An cũng mỉm cười đáp lại. Cô cũng toan rời đi, muốn quay sang nói với Đoàn Mạnh Quân một tiếng mà lại thấy được khuôn mặt như mây mù giăng lối của anh ta.
Anh liếc mắt đã biết được ý định của cô, nói: “Quản lý An cứ ở đây với tôi đi.”
Hoài An lặng thinh nhưng trong lòng đã điên cuồng gào thét: Không, tôi không muốn. Tôi ở lại đây với anh làm quái gì. Tôi muốn đi giao lưu. Bữa tiệc này nhiều nhà thiết kế như vậy, chẳng nhẽ không nên đi giao lưu một chút.
Hoài An thở dài, cũng chỉ đành chôn chân ở lại. Ai bảo anh ta là sếp lớn của cô chứ. Lại còn tính cách thay đổi thất thường nhanh đến chóng mặt nữa.
* * *
Tại một góc hành lang.
“Đồ anh cần đây.”
Trần Chí Huy nhận lấy bản thiết kế từ tay người trợ lý, mở ra xem rồi khẽ cau mày.
Trần Hoài An à, quả nhiên là không thể xem thường cô.
Hắn gấp bản thiết kế lại rồi nói với người kia: “Được rồi, anh có thể đi.”
Người kia giật mình: “Còn bản thiết kế thì sao?”
“Tôi sẽ giữ.”
Người trợ lý kia giãy nảy lên: “Không được. Anh đã nói là chỉ muốn xem một chút thôi mà.”
“Đúng vậy. Vì đã xem một chút rồi nên tôi nhất định phải cầm bản thiết kế này đi.”
“Làm sao anh lại lật lọng như vậy chứ. Nếu như bị phát hiện thì tôi coi như tiêu đời.”
Anh ta ngăn cản Trần Chí Huy đang định rời đi: “Anh không được đi.”
Trần Chí Huy cau mày: “Sao vậy?”
Người trợ lý sợ hãi nói: “Tôi trả lại anh tiền, anh trả lại bản thiết kế cho tôi đi, nếu như bị phát hiện..”
Trần Chí Huy vỗ vai anh ta: “Vậy thì cậu cố gắng đừng để bị phát hiện là được. Cậu đừng quên, bản thiết kế này là do chính tay cậu đưa cho tôi đấy.”
Người trợ lý trợn tròn mắt nhìn hắn.
Trước khi rời đi, Trần Chí Huy còn nói thêm: “Ở đấy nhiều bản thiết kế như vậy. Mất một hai cái cũng chẳng ai để ý đâu. Với lại, tôi sẽ đưa lại cho cậu khi mà ông Michele đã chọn xong. Vậy nên cậu cứ yên tâm.”
Người trợ lý nhìn theo bóng lưng hắn rời đi. Nhổ nước bọt. Yên tâm cái con khỉ nhà hắn.
Một tràng vỗ tay vang lên bên tai cộng thêm một giọng nói ngọt ngào.
“Rive à, sao trước kia tôi không phát hiện ra anh diễn xuất tốt vậy nhỉ?”
Anh ta quay lại nhìn rồi bật cười: “Thì ra là thiên thần, cô làm tôi sợ hết hồn đấy.”
Hoài An mượn cớ đi vệ sinh, thoát khỏi cảnh chôn chân một chỗ với Đoàn Mạnh Quân. Thế nên mới có thể xem được một màn đặc sắc như vậy. Cô chỉ tay vào Rive lắc đầu: “Gan anh cũng không nhỏ đâu đấy.”
“Chậc chậc, xem cô kìa, tôi diễn cũng không phải là vì cô đấy sao.”
Lúc Trần Chí Huy đến gặp, anh ta còn khinh bỉ từ chối. Dù gì anh ta cũng đã đi theo ông Michele từ lâu, đương nhiên biết hậu quả của việc làm ngu ngốc này. Do quen biết Hoài An từ trước nên anh đem việc này kể cho cô nghe, chủ yếu là muốn nhắc nhở cô. Vậy mà lúc nghe xong cô còn kêu lên “Bộ anh ngốc hả, anh ta cho anh nhiều tiền vậy mà sao không làm.”
Anh ta cũng cạn lời. Bà cô của tôi ơi, vấn đề đâu phải là thế.
Rive lắc đầu thở dài: “Mà dù sao anh ta cũng là giám đốc của một công ty lớn, lại đi làm ba cái trò này, đúng là mất mặt.”
Hoài An cười: “Đừng để anh ta biết anh diễn cho anh ta xoay mòng mòng. Nếu không người mất mặt lại là anh đó.”