Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 21: Chương 21: “Người mà mình yêu, chỉ cần gặp mặt một lần là đã biết.”




Cả Đình Lập và Ngô Gia Kiệt đều như đang xem phim kinh dị.

Trước ba đôi mắt nhìn cô chằm chằm, Hoài An chỉ có thể nói: “Tôi sao cũng được.”

Ngô Gia Kiệt bĩu môi: “Đến nhà hàng Thanh Hương đi.”

Đoàn Mạnh Quân quay qua hỏi Hoài An rất là tự nhiên: “Được chứ?”

Nhìn hai con mắt trợn tròn của Ngô Gia Kiệt, cô cười: “Tất nhiên là được rồi.”

Đoàn Mạnh Quân nhìn Đình Lập, anh ta hiểu ý đáp: “Vâng.”

Ngô Gia Kiệt tức lòi lòng. Đoàn Mạnh Quân trực tiếp coi anh ta là không khí.

Đoàn Mạnh Quân rất ung dung tự nhiên, cho rằng hành động nãy giờ của mình là bình thường.

Hoài An cũng cảm thấy không quá, nhưng còn thái độ và biểu cảm quá lố của hai người kia lại làm cô hoài nghi.

Chẳng nhẽ Đoàn Mạnh Quân hàng ngày không có như vậy.

Bốn người họ ngồi trong căn phòng riêng tư, không khí im lặng.

Đoàn Mạnh Quân đưa thực đơn cho Hoài An chọn trước. Đây là nhà hàng truyền thống cao cấp nên thức ăn không phải lo về độ ngon rồi.

Ngô Gia Kiệt nhìn hai người ánh mắt đăm đăm tỏ vẻ đầy nghi ngờ.

Còn Đình Lập thì đang cố kìm nén cơn run tay của mình.

Đi theo Đoàn Mạnh Quân lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên anh được dùng bữa cùng đấy. Rồi anh nhìn trộm Hoài An với khuôn mặt đầy cảm động, khóe mũi cay cay, đúng là được hưởng ké phúc của cô rồi.

Đoàn Mạnh Quân nhìn hai người họ nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa chọn được món sao?”

Tức khắc hai lỗ tai hai người như nở bông. Tai họ không phải bị hỏng đấy chứ. Đoàn Mạnh Quân khi nào nói chuyện với bọn họ lại dịu dàng được như vậy.

Nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Mạnh Quân liếc họ thì.. lấy tốc độ ánh sáng chọn món.

Rất nhanh đồ ăn cũng được mang lên. Hoài An mặc kệ cái không khí có phần kỳ quái này vẫn đánh chén ngon lành.

Ăn xong, bốn người về công ty. Ngô Gia Kiệt hỏi Hoài An: “Cô đã nghĩ ra ý tưởng thiết kế chưa? Dù gì cũng không ngờ ông Michele chỉ cho thời hạn có nửa ngày.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ hoàn thành trước tối nay.” Thang máy mở ra, cô nhìn về phía Đoàn Mạnh Quân: “Vậy tôi về phòng làm việc của mình trước.”

Anh khẽ gật đầu: “Ừ.”

Ngô Gia Kiệt mặt nhăn mày nhó ở bên cạnh. Đoàn Mạnh Quân quay ra liếc Ngô Gia Kiệt hỏi: “Có bệnh?”

Ngô Gia Kiệt gật đầu. Đúng là có bệnh. Nhưng người có bệnh là anh đó.

“Sao anh tin tưởng cô ta đến vậy?”

“Cậu không nhìn ra cô ấy rất giỏi sao?”

“Giỏi gì?” Giỏi làm người ta ghét hả?

Nói ra, mặc dù không ưa Hoài An thật nhưng Đoàn Mạnh Quân tin tưởng vậy thì hắn cũng có thể yên tâm, chắc cô ta phải tài giỏi lắm.

Đoàn Mạnh Quân cười khẽ: “Giỏi làm người khác siêu lòng.”

Ngô Gia Kiệt: “...”

Định mệnh! Anh đang nghiêm túc đấy hả?

Đoàn Mạnh Quân vừa vào phòng làm việc, Ngô Gia Kiệt đi ở đằng sau cẩn thận đóng cửa. Sau đó quay lại nhìn người ngồi trên ghế sofa, khẽ nhướng mày hỏi: “Anh thích cô ta sao?”

“Không phải.” Đoàn Mạnh Quân trả lời rất dứt khoát.

Ngô Gia Kiệt thở phào. Mặc dù mấy hành động trước đó của Đoàn Mạnh Quân có hơi chút biểu hiện nhưng anh đã khẳng định chắc nịch như vậy rồi thì hắn cũng yên tâm.

“Mà là yêu.” Đoàn Mạnh Quân nói tiếp.

Ngô Gia Kiệt đớ người ra. Ngoáy lỗ tai mình, hỏi lại: “Anh nói là gì?”

Đoàn Mạnh Quân rất kiên nhẫn nhắc lại, đôi má hiếm khi đổi sắc lúc này cũng hơi ửng hồng: “Là yêu.”

Mặt Ngô Gia Kiệt như bị táo bón: “Anh thì biết quái gì là yêu chứ?”

Đoàn Mạnh Quân đen mặt nhìn hắn: “Cậu đã từng yêu chưa?”

“Hở? Chưa.. từng.” Tự dưng bị vặn hỏi hắn đưa tay sờ cằm suy nghĩ.

Đoàn Mạnh Quân gật đầu tỏ vẻ thông cảm: “Vậy cậu làm sao mà hiểu được.”

Ngô Gia Kiệt: “...”

So với bộ dạng ưu sầu, nhìn vật tương tư của Đoàn Mạnh Quân dạo trước. Hắn thấy bộ dạng này của anh lại càng đáng sợ hơn.

Hắn đưa tay sờ chóp mũi, lấp lửng hỏi Đoàn Mạnh Quân: “Anh.. có phải do thường ngày anh ít tiếp xúc với phụ nữ nên cô ta mới xuất hiện tự dưng anh có ảo giác là yêu cô ta?”

“Cậu có bệnh?” Đoàn Mạnh Quân nhìn hắn như đứa thiểu năng.

“Anh mới có bệnh.”

Ngô Gia Kiệt bất lực: “Anh mới gặp Trần Hoài An mới bao lâu chứ? Tiếp xúc với cô ta được bao nhiêu mà anh dám nói là yêu?”

Đoàn Mạnh Quân hướng mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt ưu sầu nói: “Người mà mình yêu, chỉ cần gặp mặt một lần là đã biết.”

Ngô Gia Kiệt lắc đầu: “Vốn dĩ anh không biết.”

“Người chưa từng yêu như cậu sẽ không hiểu được đâu.”

Hắn đúng là cạn lời, bất lực hỏi.

“Dạo này anh có bị va đập vào đâu không? Tôi thấy không ổn rồi. Tôi cần gặp bác sĩ. À không.. anh mới là người cần gặp bác sĩ.”

Đoàn Mạnh Quân bỏ qua bộ mặt quá lố của hắn nói: “Dù sao tôi yêu ai cũng không phải chuyện của cậu. Tốt nhất đừng cản trở tôi là được.”

Ngô Gia Kiệt bật dậy như lò xo: “Tôi không đồng ý anh yêu cô ta.”

Đoàn Mạnh Quân cười lạnh: “Người quyết định là cô ấy, không phải cậu.”

Ngô Gia Kiệt chết lặng lăn ra ghế. Đoàn Mạnh Quân mụ mị đầu óc rồi, hắn chẳng còn sức mà nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.