Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 29: Chương 29: Người sau sẽ còn tốt hơn




Mấy tên đuổi theo Hoài An đúng là vừa yếu vừa nhát gan, mới đi được có đoạn đã thi nhau lao xuống vách núi rồi. Đúng là chán muốn chết, mấy cái người kia sao tìm người kém vậy chứ.

Về nhà, mới tắm xong đi ra thì vừa hay điện thoại cô đổ chuông.

Một dãy số lạ.

Hoài An nhấn nghe nhưng không trả lời. Bên kia im lặng vài giây sau mới lên tiếng: “A lô!”

Hửm? Giọng này nghe quen quen ha. Cô trả lời, ngữ điệu như đang hỏi: “Chủ tịch?”

“Ừm, là tôi.”

“Muộn vậy rồi anh còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?”

“Tôi vừa nghe nói có một vụ tai nạn gần khu biệt thự nên muốn hỏi xem cô đã về nhà an toàn chưa?”

“À, cảm ơn anh! Tôi đã về nhà an toàn rồi.“.

Khiếp! Hóng nhanh như quỷ vậy. Vụ đó mới cách đây bao lâu mà đã nhanh chóng có thông tin rồi à?

Chả nhẽ mấy người kia còn thuê cả cánh phóng viên đến nữa? Tốn công thật đấy.

Cô hỏi lại anh: “Anh cũng về nhà an toàn rồi chứ?”

“Ừm!”

Sau đó lại im lặng, dường như chẳng còn gì để nói.

Hoài An: “Cũng không còn việc gì nữa, vậy tôi cúp máy trước đây, chúc anh ngủ ngon!”

Áng chừng vài giây không thấy bên kia trả lời, Hoài An đang định cúp máy thật thì Đoàn Mạnh Quân mới lên tiếng: “Khoan đã.. đừng vội cúp máy.”

Hoài An: “Anh còn chuyện gì muốn nói nữa sao?”

Đoàn Mạnh Quân ngập ngừng rồi hỏi: “Quản lý An.. đã từng yêu chưa?”

Hoài An: “...”

Có liên quan gì đến anh không? Đừng nói là muốn tâm sự đêm khuya với tôi đấy nhé?

Cô hít vào một hơi sau đó thở dài: “Đã từng.”

Đoàn Mạnh Quân vừa nghe xong mà đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót. Rất muốn hỏi cô người đó là ai, nhưng lại không thể nói.

Là cái người tên Vương Minh Đạt đó sao? Anh để ý tối hôm nay, kể từ lúc hắn xuất hiện tâm trạng cô đã thay đổi rất khác lạ. Ánh mắt nhìn hắn cũng đặc biệt hơn người khác, lại còn hẹn gặp riêng nữa.

Khi nhìn hắn ta cứ dán chặt mắt ở trên người cô suốt buổi tiệc, lúc đó anh thật sự rất muốn đến móc đôi mắt chó của hắn xuống rồi.

Anh nói với cô, cũng như đang tự nói với chính mình: “Người sau sẽ còn tốt hơn.”

Hoài An bật cười, giống như đang mỉa mai: “Vậy sao?”

Tim anh như bị ai đó bóp chặt, cảm giác thật khó chịu, cuối cùng anh nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi cúp máy đây, cô.. cũng đi nghỉ sớm đi.”

Đang chuẩn bị tinh thần tâm sự đêm khuya thì người bên kia đã muốn cúp máy, Hoài An kiểu: “...”

Lại còn nghe giọng cảm giác như có phần thê lương nữa chứ.

Đúng là không hiểu nổi. Nói là cúp máy nhưng một lúc sau vẫn chưa thấy Đoàn Mạnh Quân cúp trước, vẫn phải để cô ra tay vậy.

Đoàn Mạnh Quân sau khi nghe tiếng “tút, tút, tút” vang lên thì nắm chặt điện thoại. Anh lấy tay xoa huyệt thái dương. Cảm giác cả người như bị kim châm. Được một lúc, anh đứng dậy đi đến tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp.

Mở ra, bên trong là một chiếc khăn lụa có hoa văn chìm rất tinh xảo. Anh cầm lên nắm chặt vào lồng ngực.

Người sau sẽ còn tốt hơn sao?

Anh cười tự mỉa mai chính bản thân mình.

Đã gặp được cô rồi. Người sau sao có thể tốt hơn chứ?

* * *

Viên ruby cực phẩm này, dưới ánh trăng càng tỏa ra những tia mị lực mê người. Hoài An đang cầm trên tay ngắm nghía thì bỗng nghe thấy có tiếng động ngoài phòng khách.

Cô kéo rèm cửa lại. Mất đi ánh trăng sáng, căn phòng bỗng chốc trở nên tối om như mực.

Cô nhìn thấy một người cạy cửa phòng ngủ bước vào, rón ra rón rén đến mép giường rồi luồn vào trong chăn lần mò.

Không có gì, người đó tốc chăn lên, chán nản đi ra phía rèm cửa kéo ra để cho chút ánh sáng vào phòng.

Vừa mới quay lại, bắt gặp ngay khuôn mặt trắng toát nhìn chằm chằm của Hoài An mà giật mình hét toáng lên.

“A.. a.. a.. a..”

Hoài An bịt lỗ tai lại: “Hét gì mà hét.”

Thanh Phương chỉ tay vào mặt Hoài An: “Trời ơi! Nửa đêm nửa hôm không ngủ. Đứng lừ lừ ở đấy như ma để dọa ai vậy.”

Hoài An cau mày nhìn: “Thế nửa đêm nửa hôm không ngủ. Lấm la lấm lép vào phòng ngủ của người ta. Tính cướp sắc của bà đây hay gì?”

Thanh Phương chột dạ, hừ một cái đi đến mép giường ngồi. Đúng là cô đang định diễn lại tiểu phẩm trọc phú cưỡng đoạt con gái nhà lành thật.

Hoài An bật điện lên rồi nhìn Thanh Phương. Chép miệng, chán chả buồn nói.

“Có chuyện gì?”

“Cứ phải có chuyện mới đến tìm bà sao?”

“Mất ngủ? Muốn nghe kể chuyện à?”

Thanh Phương: “...”

Chẳng nhẽ cứ mất ngủ là cô phải tìm Hoài An để nghe kể chuyện chắc?

Lại nghĩ đến cái câu chuyện cẩu huyết mà Hoài An kể dạo trước, sởn hết cả da gà. Nhớ lại đúng là tức muốn thổ huyết.

Thanh Phương vươn vai rồi thở dài: “Chỉ là lỡ trêu chọc phải tình nhân của bà mẹ già nên chuẩn bị bị tống ra nước ngoài thôi.”

Hoài An gật đầu tán thành: “Ra nước ngoài đổi gió một chút cũng tốt.”

“Hứ” Cái đồ vô tâm này!

Thanh Phương bĩu môi: “Giờ ra nước ngoài, nhỡ may bỏ lỡ điều gì thú vị thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.