Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 33: Chương 33




Ngày đầu tuần…

-Leo, Anh Vũ !!!! Hai người tiến triển nhanh quá nhỉ ? Cát Cát nhìn hai đứa bạn cười tinh quái.-Gần đây không thấy hai cậu tập võ mà lúc nào cũng cùng đi về chung. Hai đứa đang hẹn hò đó hả ?

-Cậu theo dõi bọn tớ hay sao mà biết vậy lớp trưởng? Leo nhìn cô bé cười thật tươi, Anh Vũ vội đi lại thúc một cùi chỏ vào bụng cậu.

-Leo đang giúp việc cho quán trà sữa nên anh ấy và tớ mới hay đi về cùng nhau, cậu có ý kiến gì sao, Cát Cát ?

-Hử?….Nhà cậu giàu như vậy mà cũng đi làm thêm sao, Leo ? Cát Cát nhìn Leo cười tinh quái.-Vậy cậu được trả lương bao nhiêu một tháng ?

-30 ly nước ép cà chua !

Leo quay mặt ra cửa sổ thở dài. Ngày nào cậu cũng được Khôi Vỹ cho uống thứ chết tiệt này, đã thế còn phải dùng vẻ đẹp trai của mình để thu hút mấy cô nữ sinh gần đó nữa chứ, nếu không phải vì muốn được ở gần Anh Vũ thì cậu còn lâu mới lê xác đến cho anh ấy hành hạ.

-Ồ…Lạ nha ! Cát Cát cười gian xảo.

-Đủ rồi Cát Cát, cậu muốn gì nữa đây ? Anh Vũ nhìn nó đe dọa.

-Không có gì, hôm nay tớ rảnh, lát nữa tớ ghé quán cậu nhé! Nhật Nhật, Cát Cát quay sang khoác vai cậu bé kia vui vẻ.-Cậu cũng đi cùng luôn nhé !

-Hừm…! Anh Vũ nhìn nó cảnh giác, con nhỏ này chắc không định moi thông tin về cô quan hệ của cô và Leo rồi tung lên face book trường chứ?

Chiếc xe hơi đen mới cóng dừng lại trước cửa tiệm Windy, ba đứa nhóc vui vẻ bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người đi đường, mọi người đều tròn mắt, tại sao một người đẹp trai, giàu có như Leo lại đi tới quán trà sữa làm việc, làm ở đây thì cậu được trả lương bao nhiêu chứ, có lẽ không đủ tiền cho một lần đổ xăng nữa kìa, Leo cũng thấy hơi bất công, không những làm việc vất vả không được nhận lương mà cậu còn phải ngày ngày uống nước cà chua nữa. Nhưng vì ở đây được gặp Anh Vũ nên cậu đành vui vẻ làm việc vậy…

-Tôi cấm cậu cậu không được nói chuyện này với con bé, nó không còn liên quan gì đến dòng họ đó nữa, cậu đừng kéo nó vào rắc rối, nếu không tôi không tha cho cậu đâu !!!!

Vừa bước vào quán thì bốn đứa ngơ ngác, Khôi Vỹ đang quát tháo giận dữ với một cậu nhóc tóc vàng ở quầy tiền, quán nước buổi trưa vắng hoe, hai người đang cãi nhau cũng không nhận ra được sự xuất hiện của nhóm Anh Vũ.

-Nhưng nếu Anh Vũ biết chuyện này…

-Im đi !!!! Tôi đã nói nó không còn liên quan gì đến dòng họ đó nữa, thằng bé đó đã tự lựa chọn số phận cho mình, nó phải tự chịu trách nhiệm, đừng có lôi Anh Vũ vào chuyện này nữa…

-Anh hai, Lãm !!!! hai người có chuyện gì vậy ?

Anh Vũ đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn hai kẻ trước mặt. Sao Lãm lại đến đây, sao hai người lại cãi nhau, rõ ràng từ trước đến giờ Khôi Vỹ rất ít khi tức giận cơ mà, sao anh ấy lại có vẻ bực bội như vậy, nhíu mày nhìn bốn đứa nhóc mới bước vào, Khôi Vỹ quay sang liếc Lãm cảnh cáo rồi khỏa lấp.

-Không có gì đâu, hôm nay thằng nhóc này tới trả nợ cho quán, nhưng nó lại trả thiếu, thật không biết đến bao giờ mới thu hồi hết vốn từ nó được nữa…

Anh Vũ quay sang Lãm lo lắng, dường như cậu ấy đã có chuyện gì rồi, Lãm cũng nhìn Anh Vũ có vẻ lúng túng, cậu rất muốn nói cho cô biết một điều gì đó.

-Anh Vũ…

-Lãm ! Khôi Vỹ liếc cậu cảnh cáo, đôi mắt anh sắc lẻm và đầy sát khí khiến cậu bé kia không thể thốt lên lời.-Cậu ngồi xuống đi, em gái tôi sẽ đem cho cậu những món cậu gọi.

Anh Vũ vẫn nhìn cậu nhóc chờ đợi, nhưng Lãm đã không nói gì với cô nữa, cậu lẳng lặng ngồi xuống có vẻ suy nghĩ chuyện gì đó khó quyết định. Leo cất ba lô đi và lại quầy cầm khay nước bắt đầu công việc.

-Phục vụ đâu !!!! hai đứa nhân viên quèn kia, mau mang ra cho chị……(một dãy dài dằng dặc những món ăn từ đầu đến cuối menu được Cát Cát đọc ra), nhanh lên, hôm nay Minh Nhật sẽ là người trả tiền.

Minh Nhật nghe xong ngã ngửa ra sau, quay lại nhìn cô bé với khuôn mặt khổ sở, cậu nhăn khó khẩn thiết.

-Lớp trưởng…sao tớ lại trả tiền, tớ và cậu đã hẹn hò hết một ngày từ lâu rồi mà?

-Thế hôm hẹn hò đầu tiên của tớ, vì ai mà tớ bị lạc đường đến gần sáng mới về đến nhà hả ? Cát Cát quay sang cậu trừng mắt cười nhạt. Leo và Anh Vũ thì nhìn hai đứa lắc đầu.

-Anh Vỹ ! Đã có chuyện gì xảy ra sao ?

Leo nhìn sang tên nhóc tóc vàng rồi quay sang anh thắc mắc, dường như đã có chuyện gì liên quan đến Anh Vũ mà anh ấy không muốn cho cô bé biết, nhưng Khôi Vỹ vẫn không nói gì, đặt ly nước và hai chiếc hamboger vào khay cho cậu, anh ra lệnh.

-Mang tới cho thằng nhóc đó đi, đừng để nó nói chuyện gì với Anh Vũ.

Leo nhìn anh hơi nghĩ ngợi, rồi cậu cũng quay đi. Quán trà hôm nay khá vắng khách, dường như ngày lễ nên mọi người đã đi chơi hết rồi, trong quán chỉ có mấy đứa Cát Cát, Minh Nhật đang chọc phá nhau, Lãm vẫn ngồi yên nhìn ly nước đã tan đá trên bàn, cậu đã ngồi được một tiếng rồi nhưng không đụng đến đồ ăn, đôi mắt dán chặt vào chiếc bánh nghĩ ngợi. Anh Vũ định đi lại hỏi chuyện cậu ta một lát nhưng đã bị Leo và hai đứa bạn quấn lấy, hôm nay là ngày nghĩ lễ nên nhỏ lớp trưởng kéo cả bọn đến đây quậy phá, tội nghiệp cho ba đứa bạn bị đem ra làm trò chơi giải khuây cho con bé đanh đá đó…

-Cậu không sao chứ? cảm thấy không khỏe sao ?

Leo đặt một cốc nước lọc trước mặt Lãm, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên bàn không trả lời. Leo hơi nhíu mày, cậu cảm thấy tên này hôm nay có gì đó rất lạ, nó không tỏ ra quậy phá, nghịch ngợm đùa giỡn như những lần trước nữa, cậu nhớ trước đây cứ nhìn thấy Anh Vũ là nó lại xáp tới gần, vậy mà hôm nay nó ngoan ngoãn ngồi yên. Khôi Vỹ ngồi ở quầy tính tiền vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cậu bé, khuôn mặt anh đôi lúc hơi cau có…

-Lãm ! Hôm nay cậu lạ quá, đã xảy ra chuyện gì sao ?

Anh Vũ đi đến trước mặt nó lo lắng, khổ lắm mới thoát được hai đứa bạn quậy phá đằng kia. Lãm ngước nhìn cô bé cười buồn bã, rồi cậu đứng dậy đi ra.

-Tạm biệt, Anh Vũ !

-Lãm !!!!!

Anh Vũ vẫn nhìn theo cậu bé thắc mắc, rốt cuộc là có chuyện gì chứ ? Leo nhìn xuống phần bánh trên bàn cậu gọi khi nãy, ly nước còn nguyên, một chiếc bánh được bóc giấy ra nhưng cậu không đụng đến, và nhìn kĩ thì trên tờ giấy bọc, Lãm đã viết gì lên đó, Leo cầm tờ giấy lên xem, đó là dòng chữ được hằn mạnh:

“DOA. NHÀ KHO SỐ BA…6H30….”

Một địa chỉ hơi lạ mà Lãm cố tình để lại cho cậu biết, Leo hơi nhíu mày, dường như cậu biết địa chỉ nơi này, đó là….

Xế chiều…

-Tạm biệt Anh Vũ !!!! Minh Nhật đưa tay vẫy vẫy rồi quay chiếc mô tô đi tới nơi Cát Cát đang chờ.

Anh Vũ cũng mỉm cười vẫy tay với tụi nó. Hai đứa nhóc quậy phá cuối cùng cũng chịu rời khỏi quán đi về nhà, sau khi Minh Nhật đã vét sạch ví tiền trả từ đầu cho đến cuối menu những món mà Cát Cát gọi. Anh Vũ thở phào nhẹ nhỏm. Vậy là có thể nghĩ ngơi được rồi, đang định đi vào quán thì có một thằng nhóc hớt hãi chạy lại gọi tên cô bé:

-Anh Vũ !!!! Anh Vũ !!!!!

-Mãi ! Có chuyện gì thế. Cô bé quay sang mỉm cười, thằng nhóc Mãi mặt mũi bê bết mồ hôi nhìn cô qua nhịp thở gấp…

-Anh Vũ !!!!Cậu hãy đi cản Anh Khôi và thằng Lãm lại đi, tụi nó…

-Sao ?

….

Đôi mắt trong veo của Anh Vũ mở to hoang mang, cả người cô hơi run rẫy, vậy là khi nãy Lãm tới đây là muốn nói với cô chuyện này sao, và Khôi Vỹ đã cố tình không cho cô biết. Tại sao chứ ? Cô bé nghiến răng, quay vội vào trong quán tìm anh mình…

-Anh Vỹ ! Có phải Anh Khôi và thằng tóc vàng đó tối nay sẽ đi tới nhà kho DOA đánh nhau với ai đó không?

Mới đi đến phòng khách, Anh Vũ đã nghe tiếng Leo đang nói chuyện với Khôi Vỹ. Cô bé hơi dừng lại đứng bên ngoài, cô muốn nghe Khôi Vỹ sẽ nói gì.

-Cậu nghe đâu ra thông tin đó ? thằng nhóc Lãm khi nãy nói với cậu sao ? Khôi Vỹ nhíu mày nhìn cậu.

-Không ! Là tự em đoán ra . Hôm qua Anh Vũ bị một bọn mafia tấn công, rõ ràng là cô ấy đã bị nhầm với một kẻ nào đó có khuôn mặt y chang mình, và người đó chỉ có thể là Anh Khôi mà thôi. Điều này rất hợp lí vì cậu ấy mới được thừa nhận là kẻ thừa kế chính thức của Hoàng Long, vậy người mà bọn sát thủ nhắm vào là Anh Khôi chứ không phải Anh Vũ, nhưng vì họ sinh đôi nên bọn kia đã nhẫm lẫn hai người đó. Hôm nay thằng tóc vàng có thái độ rất lạ, nó lại là thuộc hạ của Anh Khôi nên em đoán là hai đứa nó sắp đi làm công việc đầu tiên….và rất nguy hiểm…

-Thế thì sao ? Khôi Vỹ nhìn cậu với vẻ không hài lòng.

-Anh biết…Vậy là Anh Khôi đang gặp nguy hiểm thật sao? Lãm đã để lại cho em một dòng địa chỉ, có phải tụi nó sắp đánh nhau tranh giành địa bàn với một tên trùm nào đó của thế giới ngầm không ? Leo nhìn anh hơi lo lắng, khuôn mặt cậu thoáng nét đăm chiêu…

-Đúng vậy, tụi nó sắp đi đánh nhau để tranh giành một kho hàng với bọn Trường Dương…và có lẽ tụi nó sẽ thua…

RẦM !!!!!!!!!!!

-ANH HAI !!!!

Anh Vũ giận dữ đá mạnh cánh cửa bước vào, Leo và Khôi Vỹ quay lại giật mình vì sự xuất hiện của cô bé.

-Anh hai !!!! Anh biết Anh Khôi đang gặp nguy hiểm sao ? tại sao anh không cho em biết ?Anh Vũ nhìn anh trai mình giận dữ. Nhưng đáp lại ánh mắt đen long lanh đó, Khôi Vỹ cau mày nhìn cô.

-Anh Vũ! em nghe cho rõ đây, em và anh đã rời khỏi nhà họ Hà rồi, những chuyện xảy ra trong dòng họ đó không còn liên quan gì đến chúng ta nữa, em không được phép can dự vào công việc của họ.

-Nhưng Anh Khôi là anh ruột của em, anh ấy cũng là em trai của anh, sao anh thấy anh ấy gặp nguy hiểm mà không có chút mảy may lo lắng như thế, anh thật là kẻ máu lạnh….Anh Vũ nhìn Khôi Vỹ giận dữ, cả người cô run run, cô chưa bao giờ thấy thất vọng về anh trai mình như bây giờ. Nhưng Khôi Vỹ cũng tỏ ra giận dữ không kém:

-Lo thì sao ? Chúng ta có thể làm được gì cho nó? Em đừng quên chính nó chọn ở lại nhà họ Hà, chúng ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống của nó. Chúng ta đã từ bỏ dòng họ rồi, đối với Anh Khôi bây giờ chúng ta chỉ là những kẻ xa lạ mà thôi, chúng ta không có lí do gì can thiệp vào cuộc sống của nó cả.

-Không đúng ! Chúng ta đã ra khỏi nhà đó, nhưng chúng ta vẫn là anh em, anh đừng quên chúng ta đang chảy chung một dòng máu. Anh có thể trơ mắt nhìn anh ấy gặp nguy hiểm nhưng em thì không làm như vậy được.

Nói rồi cô bé vội quay đi, nhưng trước khi bước ra được đến cửa, Khôi Vỹ đã hét lớn:

-Anh Vũ ! Đứng lại ngay cho anh !!!!! Nhìn cô với ánh mắt sắc lẻm, Khôi Vỹ gằn giọng.-Anh Vũ !!! Không được đi, nếu em can thiệp vào công việc của lão già, ông ta sẽ không tha cho chúng ta đâu….

….

-Nếu em nhúng tay vào việc này, em sẽ không còn đường lui nữa . Em nghĩ tại sao ông ta lại dễ dàng bỏ qua cho chúng ta trong hai năm nay? Đó là vì ông ta không cần đến chúng ta nữa, đó là vì chúng ta không còn quan trọng nữa. Nhưng nếu bây giờ em làm gì cản trở ông ta, ông ta sẽ không tha cho em đâu.

-Em không quan tâm ! Cô bé nhìn anh với vẻ bất cần.

-Anh Vũ ! Nếu em dám bỏ đi tới đó….thì đừng bao giờ trở về gặp anh nữa.

Khôi Vỹ nhìn cô giận dữ, Anh Vũ khựng lại, cô thấy hơi nhói trong lòng, anh trai cô chưa bao giờ tỏ ra đáng sợ đối với cô như vậy, anh ấy đang rất giận, và lúc giận thì anh ấy không bao giờ nói đùa, nếu không nghe lời anh thì cô có thể không bao giờ được nhìn mặt anh nữa. Nhưng bây giờ cô không quan tâm, Anh Khôi đang gặp nguy hiểm, nếu không mau tới đó, cô sẽ phải ân hận cả đời, cô không muốn anh ấy chết, dù cho có phải trả một cái giá đắt thế nào đi nữa…

-Em xin lỗi, anh hai !!!! Cô bé quay đi sau cái nhìn đau đớn nhưng đầy dứt khoát.

-Anh Vũ !!!!

Khôi Vỹ nhìn theo cô bé thất vọng, cuối cùng thì anh cũng không thể cản được con bé. Anh dựa lưng vào tường như người mất hồn. Hành động này của Anh Vũ chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió sau này…

-Em sẽ bảo vệ cô ấy….

Leo cũng lao nhanh ra ngoài theo Anh Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.