-TRÁNH
RA !!!!!
Đúng
vào giây phút nguy hiểm đó, có một bóng dáng mảnh khảnh xô mạnh cô bé ra trước,
Anh Vũ không nhận thức được gì nữa, tất cả những gì cô biết là một bàn tay nhuộm
đỏ, một mùi tanh nồng của máu thoáng qua, và mái tóc vàng lướt qua mặt mình,
bàn tay vụng về sợt qua cổ cô bé, sợi dây chuyền thánh giá vô tình bị giật đứt,
chiếc thánh giá bạc rơi xuống đất, lạnh lùng….
Rầm…!!!!
Thùng
hàng đổ ập xuống…
-LÃM
!!!!!
Trước
đôi mắt hốt hoảng của Anh Vũ và hai người phía sau, Lãm đã nằm bất động dưới đất,
những thùng hàng đè kín người cậu đang bốc cháy, máu cậu loang ra khắp mặt và đỏ
ngầu mặt đất bên dưới, nhưng khuôn mặt đó vẫn cố ngước nhìn lên, ánh mắt tha
thiết nhìn Anh Vũ lo lắng, chính cậu đã xô cô bé ra và nhận lấy những thùng
hàng rớt xuống đè lên người mình…
-
LÃM…LÃM !!!!!
Anh
Vũ cố nén đau lao vào cậu, chiếc thánh giá lạnh lùng nằm dưới mặt đất. Nó đã đứt
ra khi Lãm xô Anh Vũ về phía trước …
-Lãm
!!! Lãm !!!! Cố lên…
Anh
Vũ nhìn cậu hoảng hốt, Leo đã khiêng thùng hàng bốc cháy vất ra khỏi người Lãm,
hai bàn tay cậu bị phỏng đau nhói, nhưng Leo vẫn cố nén đau, cậu nhìn vết
thương đang nhuộm máu trên đầu Lãm nhíu mày, Lãm đã bị thương nặng, cần phải
đưa cậu ấy đến bệnh viện gấp…
-Lãm,
Lãm cố lên, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện…
Đôi
mắt trong veo của Anh Vũ nhạt nước. Cánh tay bé nhỏ cố đỡ cậu dậy, Lãm vẫn nhìn
cô, cố gắng mỉm cười, điều duy nhất mà cậu được biết là Anh Vũ đã an toàn….
-Anh
Vũ, lên xe đi! Leo và Anh Khôi cúi xuống đỡ Lãm lên băng ghế sau.-Chúng ta phải
đưa cậu ấy tới bệnh viện gấp.
Chiếc
xe hơi màu đen lao vùn vụt trên con đường vắng, Leo cau mày, đôi tay bỏng rát của
cậu cố nắm chặt vô lăng để điều khiển. Vài giọt mồ hôi trên trán nhòe xuống mắt,
Leo cắn chặt môi cố quên đi cơn đau buốt ở bàn tay của mình. Bây giờ cậu không
còn thời gian để lo cho vết thương nữa. Lãm đã bị một chấn thương mạnh trên đầu
và đang mất máu, nếu không nhanh được cấp cứu, cậu nhóc sẽ chết. Ở băng ghế
sau, Anh Vũ nức nở gọi tên đứa bạn thân…
Lãm
cả người bê bết máu, mái tóc vàng của cậu có một vệt bị lửa cháy xém và cũng
nhuốm màu đỏ rực, bộ đồ trên người cậu cũng bị cháy xém bởi lửa, tay chân đầy vết
bỏng…
-Lãm,
Lãm, cố lên đi, cậu đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt mà…
Lãm
đang thở dốc, nghe tiếng Anh Vũ khóc gọi tên, cậu cố mở mắt ra nhìn cô bé,
nhưng cơn buồn ngủ cứ ập đến, cả người cậu cũng lạnh ngắt, cậu chỉ còn cảm thấy
bàn tay ấm áp đáng nắm chặt tay mình. Mọi thứ trước mắt cậu sao cứ nhạt nhòa
đi, vết thương không còn làm cậu thấy đau nữa, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình sao
lạnh quá, trước mặt cậu Anh Vũ vẫn đang khóc gọi tên cậu…
-Lãm….Cố
lên, sắp đến bệnh viện rồi. Cậu sẽ không sao đâu, cố lên…
Anh
Khôi cũng nhìn cậu lo lắng, khuôn mặt Lãm đang tái dần, nắm chặt lấy tay cậu,
Lãm mấp máy môi, cố thốt lên một cách khó nhọc…
-Anh…Khôi…
-Tớ
đây…Lãm, cậu cố gắng chịu đựng đi, sắp đến bệnh viện rồi…
Đôi
tay nhuộm máu của Anh Khôi run run nắm lấy tay đứa bạn thân, ánh mắt đen thẳm
nhói lên niềm ân hận. Nếu cậu chịu nghe lời mọi người mà chạy ra từ sớm thì Lãm
đã không gặp tai nạn, và nếu không phải cậu ấy xô Anh Vũ ra thay cô bé nhận lấy
những thùng hàng đổ lên người thì người nằm đây bây giờ đã là Anh Vũ rồi…
-Xi..n…lỗi
cậu… Lãm cố gắng nói qua hơi thở gấp.-Xin…lỗi cậu…tớ không muốn để Anh Vũ nhìn
thấy cậu như vậy đâu….Khôi…
-Được
rồi, Lãm…tớ không trách cậu đâu, cậu đừng nói gì nữa…Tớ không giận cậu nữa…không
trách gì cậu nữa đâu…Anh Khôi nhìn cậu đau xót, bàn tay cậu cố nắm chặt lấy tay
Lãm, nó đang dần trở nên lạnh ngắt.
-Tớ….không
muốn Anh Vũ…nhìn thấy cậu thế này. Nhưng tớ… không muốn…. cô ấy mất cậu.
Khôi….tớ đã từng gặp sai lầm…tớ đã phải xa em gái mình mãi mãi, tớ đã không có
chút cơ hội nào để ở bên cạnh nó chuộc lỗi với nó…. Tớ rất hối hận…và tớ không
cuốn…..cậu sẽ hối hận như tớ…
Lãm
cố nắm chặt lấy tay đứa bạn, đây là những lời tận đáy lòng của cậu. Nó xuất
phát từ tình cảm bạn bè chân thành của cậu đối với cặp sinh đôi này. Lãm không
hề hối hận vì đã thay Anh Vũ nhận nguy hiểm, Anh Khôi và Anh Vũ không những là
hai người bạn thân cậu rất yêu quý mà họ còn là những ân nhân mà cả đời này cậu
không thể trả hết ơn được.
-Lãm
!!! Đừng nói nữa, tớ không trách cậu đâu mà…Tất cả đều tại tớ, chỉ vì sự cứng đầu
ngu ngốc của tớ mọi người mới gặp nguy hiểm. Cậu không có lỗi gì cả…
Lãm
mỉm cười, đôi mắt đen nhìn lên dịu dàng. Cậu thấy cả người mình lạnh ngắt, mắt
cậu không ngừng mờ nhạt đi, có lẽ cậu đã không còn thời gian nữa rồi. Đã đến
lúc nói cho hai người những lời cuối cùng…
-Khôi…dừng
lại đi…đừng để Anh Vũ…phải đau lòng vì cậu nữa…cậu không thể đi lên vết xe đổ của
tôi được….tôi biết cậu muốn làm cho cô ấy nhiều thứ…..nhưng cuối cùng thì cậu
làm được gì cho Anh Vũ chứ ? Cậu cố gắng làm tất cả những điều này là vì ai,
Anh Vũ đâu có muốn...Dừng lại đi…cậu chỉ cần ở bên cạnh cô bé là được rồi…Anh
Vũ không cần những thứ vật chất phù phiếm đó, cô bé chỉ cần cậu thôi…
Anh
Khôi nắm chặt lấy tay Lãm. Trái tim cậu đập mạnh đau xót. Anh Vũ chỉ cần cậu ở
bên cạnh thôi. Đúng vậy…nhưng tại sao đến
bây giờ cậu mới chịu nhận ra điều này, đúng là cậu không thể mang lại hạnh phúc
và cuộc sống yên bình cho em gái mình bằng cách này được, Anh Vũ chỉ muốn cậu ở
bên cạnh nó thôi. Lãm cũng đã nói với cậu điều này rất nhiều lần rồi, tại sao cậu
cứ mãi không chịu lắng nghe mọi người nói? Tại sao đến tận khi người bạn cậu
ngã xuống cậu mới chịu suy nghĩ? bây giờ liệu còn kịp để cậu quay đầu lại hay
không ?
-Lãm…Anh
Khôi nhìn cậu xót xa, đôi mắt đen thẳm nhạt nước…
-Hứa
…với tớ…dừng lại đi…
-Lãm…tớ…
Anh
Khôi nhìn cậu bối rối, cậu không biết mình có thể dừng lại được hay không, cậu
không muốn nói dối người bạn thân của mình. Lãm vẫn nhìn cậu chờ đợi, cậu muốn
nghe chính miệng Anh Khôi hứa với cậu sẽ từ bỏ công việc nguy hiểm này. Đôi bàn
tay run run của cậu cố níu chặt lấy áo Anh Khôi…
-Hứa
với tôi đi…Hãy vì mạng sống của tôi mà hứa đi…Tôi xin cậu đó….Khôi…hãy dừng lại
đi…Lãm cố gượng dậy nhìn Anh Khôi với gương mặt chờ đợi, Anh Khôi không còn lựa
chọn nào nữa rồi.
-Tôi…Tôi
hứa !
Anh
Khôi nhắm chặt mắt, đầu cậu cúi gục xuống, vài giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống
mặt đứa bạn mình, Lãm nhìn cậu nhẹ nhỏm, rồi cậu hơi cố mỉm cười quay sang Anh
Vũ. Cô bé đang khóc…
Anh
Vũ….
Cậu
cố nhìn kĩ Anh Vũ, cố nhìn thật kĩ cô bé như muốn khắc sâu hình ảnh thân thương
vào trong trí nhớ của mình, trong kí ức kiếp này của cậu, để cậu nhớ rằng đây
là người con gái mà cậu thương yêu nhất…
Người
đã từng ở bên cạnh cậu, yêu thương cậu, bảo vệ cậu…
Khuôn
mặt thiên thần xinh đẹp tựa tranh vẽ, đôi môi bé nhỏ phớt hồng và ánh mắt đen
thẳm, trong veo đang nhạt nước, Lãm mỉm cười nắm chặt bàn tay Anh Vũ cố thốt
lên lời cuối cùng…
-Anh…Vũ….
Đối với tôi….em là…
“Người
con gái mà tôi yêu nhất…..”
Và
cánh tay cậu buông thỏng xuống, Lãm chưa kịp nói hết câu, đôi mắt đã khép chặt
lại, Anh Vũ sững người, đôi mắt cô mở to vô hồn, bàn tay bé nhỏ của cô trống
trơn, hụt hẫng…..
-Lãm
???? Anh Khôi cố lay gọi cậu…
Lãm
vẫn nằm im bất động, đôi mắt nhắm chặt không bao giờ còn mở ra nữa… Leo ở phía
trước nhắm chặt mắt đau xót, chân cậu đạp mạnh ga xe lao về phía trước….
-LÃM
!!!!!
-LÃM
!!!!Đừng nói giữa chừng như vậy, tớ không hiểu, cậu mở mắt ra đi, nói lại đi…
LÃM !!!!!!!!!!!!!
LÃM
!!!!!!!!
Anh
Vũ hét lên, cô cố lay gọi người bạn thân đang nằm yên bất động…
Lãm vẫn không trả lời cô, chỉ còn có tiếng
khóc của cô vang lên nức nở. Chiếc xe lúc này đã dừng trước cổng bệnh viện,
nhưng mọi chuyện đã trễ rồi…
6h00
sáng….
Bong…
Bong…
Bong…
Tiếng
chuông cầu hồn vang lên. Trong thánh đường, chiếc quan tài lạnh lạnh lẽo giữa
căn phòng, những bông hoa trắng được đặt lên người cậu bé nằm im bên trong, khắp
nơi đều nhuộm màu một màu chết chóc…
Đen
và trắng…
Hai
gam màu hỗn độn pha trộn lẫn nhau…
Đầu
óc Anh Vũ trống rỗng…
Leo
vẫn đứng bên cạnh cô bé im lặng, hai bàn tay cậu quấn băng trắng kín mít, vết bỏng
trên tay cậu khá nặng tuy đã hết đau, nhưng trái tim cậu thì nhói lên khi thấy
Anh Vũ đang đau khổ. Anh Vũ và Anh khôi từ khi bước vào thánh đường vẫn cứ mãi
im lặng, đôi mắt trong veo buồn thẳm. Leo muốn an ủi Anh Vũ một câu nào đó,
nhưng cậu không thể mở lời. Người bạn thân nhất của cô bé vừa mới mất, Leo hiểu
là bây giờ cậu nên im lặng và ở bên cạnh cô bé…
-Híc…Sao
cậu ấy lại ra đi như vậy chứ ?
Cát
Cát đưa chiếc khăn lên lau nước mắt, mấy cô bạn cùng lớp của Lãm cũng bắt đầu
thút thít, quan tài của cậu sắp được đem ra nghĩa trang, đây là lần cuối cùng mọi
người được nhìn thấy cậu, những bông hoa cúc trắng muốt được đặt vào bên trong
quan tài, mấy cô gái lần lượt đi ra gạt nước mắt. Hàng người dừng lại ở Anh Vũ,
cô bé vẫn lặng im, không có một bông hoa, không có một giọt nước mắt, có lẽ vì
hôm qua cô đã khóc cạn rồi. Leo đứng phía sau cô, cậu đặt tay lên vai cô bé nhắc
nhở.
-Anh
Vũ…Em mau tới đó đi, tới nhìn cậu ấy lần cuối đi…
Mọi
người nhìn Anh Vũ ái ngại, Lãm là đứa bạn thân nhất mà cô bé rất yêu quý, bây
giờ cậu đột ngột ra đi như vậy, chắc Anh Vũ sẽ sốc lắm. Anh Vũ không nói gì,
đôi bàn tay cô bé nắm chặt, cô từ từ đi lại…
Lãm
đang ngủ, khuôn mặt thật yên bình, mái tóc vàng hoe có một vạt bị cháy xém vì
ngọn lửa, ai mà tin rằng đây là cậu nhóc hay tới trêu chọc Anh Vũ, hay tìm tới
cô bé ăn quỵt không trả tiền chứ, nhìn cậu bây giờ thật hiền, thật trầm
tĩnh….và cậu đã không bao giờ có thể trêu chọc Anh Vũ nữa rồi, vì cô mà cậu
không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa rồi…
“Sau
này tớ sẽ lấy Anh Vũ trừ nợ nhé”
“Nhóc
Anh Vũ, tan học tớ lại đến Windy ăn pizza nhé”
“Đối
với tôi…em là…”
Những
lời nói của Lãm văng vẳng bên tai cô bé…
Khuôn
mặt nghịch ngợm với mái tóc vàng hoe luôn nhìn cô cười toe toét…
Đôi
mắt đen thẳm của Anh Vũ khép lại đau đớn. Nếu được cô chỉ muốn Lãm mãi mãi mỉm
cười với cô, rồi sau đó cậu nhóc tới quán cô ăn quỵt cũng được, trêu chọc cô suốt
ngày cũng được, Anh Vũ sẽ không đánh cậu ấy nữa, cô sẽ vui vẻ làm cho cậu những
ly nước ép thật ngon, dành nhiều thời gian hơn nữa để lắng nghe cậu kể chuyện...
Nhưng….
Giờ
thì trễ rồi….
Dù
cô có muốn….Lãm cũng không bao giờ quay lại nữa…
Cô
bé cúi gục đầu…
Lãm hay trêu chọc cô, nhưng những lần đó cậu
chỉ muốn chọc cho cô bé cười, còn cô thì cứ luôn bạo lực với cậu, Anh Vũ thấy
trái tim hơi nhói, những lúc đó Lãm có giận cô hay không ? Rồi cô bé mỉm cười.
Lãm thật ngốc, sao lúc nào cũng quan tâm đến một con nhỏ đanh đá đáng ghét như
Anh Vũ? sao lại làm bạn với một kẻ lạnh lùng như Anh Vũ? sao lại dùng mạng sống
của mình để cứu cô kia chứ?…Nước mắt cô rơi nhẹ…Lãm thật sự sẽ rời xa cô sao?
chuyện này quá đột ngột, trái tim của Anh Vũ se thắt lại…
Lãm
đã vì cô mà chết…
Đôi
bàn tay Anh Vũ bóp chặt, đau nhói, cô bé giơ bàn tay nhỏ nhắn mở ra trước mặt.
Sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc lấp lánh. Sợi dây này Lãm đã từng nhờ Anh Vũ
giữ hộ cho cậu, Lãm nói nó thuộc về em gái cậu ấy, nhưng Anh Vũ cảm thấy dường
như nó còn mang một hàm ý khác, đến bây giờ cô vẫn chưa biết được ý nghĩa của
nó khi Lãm trao cho cô, và Lãm đã ra đi vội vã đến nỗi không kịp nói cho Anh Vũ
biết, giờ có lẽ là lúc cô phải trả lại cho cậu rồi….
Nở
một nụ cười buồn nhìn đứa bạn thân, cô bé đặt nó trước ngực cậu thì thầm:
-Xin
lỗi, Lãm !!!! Hãy đem theo nó tới thế giới của em cậu nhé. Cám ơn vì những gì cậu
đã làm cho tớ…
Tạm biệt….
Nghĩa trang buổi sáng thật vắng vẻ, không khí se
se lạnh, từng cơn gió thỉnh thoảng lại thổi qua, quét nhẹ những chiếc lá khô.
Hàng cây phong linh rung rung, bay theo gió, từng chiếc lá vàng nhấp nhô bay
lên bay xuống. Cánh lá mỏng phất phơ tựa như hàng trăm hàng nghìn cánh tay đang
vẫy chào, tựa như những chiếc khăn tang đang tiễn đưa linh hồn của cậu lên
thiên đường...