Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 54: Chương 54




Tách…

Toàn bộ ngôi biệt thự nhà họ Hoàng chìm trong bóng tối, không hề có thông báo cúp điện nhưng mọi ánh đèn đều vụt tắt. Anh Vũ và Leo ngước lên ngạc nhiên, ánh trăng mờ ảo hắt qua cửa sổ khiến căn phòng sáng được phần nào. Không gian chợt im ắng lạ thường…

-Cúp điện sao ? Leo nhíu mày đi đến bên cửa sổ. Dãy phố vẫn đang sáng rực ánh điện cơ mà…

Chợt…

Xoảng…

Một tiếng động chói tai vang lên ở dưới nhà. Leo và Anh Vũ giật mình, dường như đó là tiếng động của cửa kính bị đập vỡ…

Xoảng….

Xoảng…

Xoảng….

Thêm một loạt những tiếng động chói tai vang lên, lần này có vẻ như toàn bộ cánh cửa kiếng trong ngôi biệt thự đều bị đập vỡ. Leo vội đứng dậy đi ra ngoài…

-Anh Vũ !!!! Em hãy ở yên trong này, đừng đi ra ngoài nhé!

-Không ! Em đi cùng anh.

Anh Vũ vội chạy theo Leo, nhưng vừa bước ra đến cầu thang thì cả hai đều sững sờ. Khắp nơi trong ngôi nhà đang chìm trong biển lửa, ngọn lửa đỏ rực càng cháy càng mạnh và đang lan đến lầu ba một cách nhanh chóng. Leo kéo cô bé nép ra sau mình để tránh hơi nóng đang hắt vào hai người. Dường như khắp nơi trong nhà đã bị tẩm xăng, hai người ngửi thấy mùi xăng bốc lên nồng nặc, những bóng điện trên các trần nhà không chịu được hơi nóng đã nổ tung….

-Chuyện gì xảy ra thế này ? Đôi mắt Leo đỏ ngầu, tại sao căn nhà của cậu lại bị chìm trong lửa như vậy. Rồi nghiến chặt răng giận dữ…

-Phong !!!! Vũ !!!! Các con không sao chứ ?

Minh Đức từ xa chạy lại, trên vai ông có một vết xước đang rỉ máu, có lẽ là bị một chiếc đèn trên trần nổ tung rơi trúng, đôi mắt trong veo của Anh Vũ dán chặt vào vết thương của ông lo lắng, màu máu đỏ rực khiến cô bé hoang mang…

-Bố !!!! Bố không sao chứ ?

Leo và Anh Vũ vội chạy lại, Minh Đức lập tức kéo tay hai đứa lao xuống lầu. Ngọn lửa đã lan ra khắp ngôi nhà, nếu không mau chóng thoát ra khỏi đây cả ba sẽ bị thiêu chết. Ngọn lửa càng lúc càng bốc lên hừng hực, mọi thứ trong nhà đều bị thiêu đốt, những tấm thảm đắt tiền cháy rụi, mấy món đồ bằng thủy tinh cũng bị rạn nứt. Hơi nóng bốc lên hừng hực, khói bắt đầu tỏa ra khắp nơi…

-Phong, Vũ !!!! Mau chạy ra khỏi đây nhanh lên, chậm chân một lát nữa chúng ta sẽ không thoát được đâu…

Cả ba người vội vã lao xuống nhà, lửa bên dưới càng lúc càng mạnh hơn, hơi nóng phả vào mặt ba người bỏng rát. Nhưng khi đến cầu thang lầu hai thì tất cả đều khựng lại…

-Chào buổi tối, ông bạn !

Hoàng Long và đám thuộc hạ của ông ta đứng chắn ba người lại. Những khuôn mặt đằng đằng sát khí đang nhìn mỉm cười, trên tay chúng là những lưỡi dao sắc lạnh…

-Hoàng Long….Minh Đức nhìn ông ta cau mày. Chuyện này là do ông ta gây ra sao ?

-Hừm…lửa cháy nhanh thật đó. Hoàng Long đưa điếu thuốc lên miệng cười nhạt.-Tôi còn đang lo ngôi biệt thự rộng lớn như vậy thì sẽ không đủ xăng để thiêu rụi chứ ?

-Ông…tại sao ông dám….Minh Đức nghiến răng giận dữ.

-Hừm. Đây là kết cục của những kẻ dám đối đầu với ta đó. Minh Đức ! liếc nhìn Anh Vũ đang ở phía sau lưng ông, Hoàng Long cười nhạt.-Lần này mày sẽ không thoát được đâu, con ranh…

-Ông muốn bắt tôi sao ? Anh Vũ nhìn ông ta giận dữ.-Chỉ vì muốn bắt tôi mà ông phóng hỏa thiêu rụi ngôi nhà này sao ?

-Bắt ? Hoàng Long cười lớn.-Ta không làm cái việc mất thời giờ đó làm gì. Ta tới để lấy mạng mày…

-Giết tôi ? Anh Vũ nhìn ông ta ngơ ngác.-Tại sao ?

-Chính vì mày mà cả Khôi Vỹ lẫn Anh Khôi đều quay sang đối đầu với tao, hừ ! Đáng lẽ tao nên giết mày từ sớm hơn mới phải. Nhưng không sao, bây giờ tao sẽ không để mày thoát nữa đâu. Tao không hiểu tại sao lần trước Trường Dương lại cứu mạng mày, nhưng bây giờ thì hết rồi bé con, Khôi Vỹ đã sang Mĩ, không còn ai có thể cứu mạng mày lúc này đâu.

-Tại sao ông phải giết tôi? Hoàng Long…Nếu anh hai biết chuyện này, anh ấy sẽ tìm đến giết ông.

-Hừm…Khôi Vỹ à ? Hahahahaa…Hoàng Long cười lớn.-Sau khi mày chết, tao sẽ dàn dựng vụ này do Trường Dương ra tay, Khôi Vỹ sẽ quay sang thanh toán thằng nhóc đó thay vì tìm tới tao. Mày cũng nên tự hào đi Anh Vũ, mang thân phận là con gái tao, đây là việc duy nhất mày có thể làm cho tao đó…

-Hoàng Long, tại sao ông cứ muốn Khôi Vỹ thanh toánTrường Dương cho ông? Dù sao Khôi Vỹ cũng là con trai ruột của ông, ông không có chút lo lắng cho an nguy của cậu ấy sao? Minh Đức nhìn ông ta dò xét, lửa đang lan ra khắp nơi, phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây.

-Hừ…Trường Dương là kẻ thù số một của ta, thằng nhãi đó rất nguy hiểm, ta không thể để nó sống được, và người duy nhất có thể hạ được nó chỉ có Khôi Vỹ mà thôi. Buồn cười không ? Hai đứa nó trước đây là bạn bè thân thiết của nhau, cặp bài trùng Dương-Vỹ nổi tiếng khắp thế giới ngầm đó, ta cứ nghĩ rằng hai đứa nó sau này sẽ trở thành hai cánh tay đắc lực phục vụ cho ta chứ, vậy mà không ngờ cuối cùng tụi nó lại trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất của ta…

-Anh hai và Trường Dương trước kia là bạn thân sao ? Anh Vũ nhíu mày, cô còn biết quá ít về quá khứ của anh trai mình. Vì Khôi Vỹ không muốn cho cô bé biết những gì anh ấy đã làm trước kia nên Anh Vũ cũng không dám hỏi.

-Kế hoạch chết tiệt của ông lần trước đã thất bại nên ông chuyển sang dùng mánh khóe này sao ? Tôi không để ông toại nguyện đâu.Lão già!!!

Leo nhìn đám thuộc hạ của Hoàng Long cau mày, lửa đang bốc lên ngùn ngụt, nếu cứ ở đây tán gẫu mọi người sẽ chết chắc, nhưng nếu phải hạ hết đám người này thì cũng sẽ tốn không ít thời gian, hơn nữa bố cậu và Anh Vũ đang ở bên cạnh, với số lượng kẻ thù đông như vậy cậu sẽ khó có thể bảo vệ được cho cả hai…

-Thất bại ? Ồ không ! Kế hoạch của ta chưa từng thất bại, lần trước ta cố tình để Trường Dương giết Anh Khôi không phải để Khôi Vỹ trở về với ta, ta biết trước nó sẽ không chịu về, ta chỉ muốn nó quay lại thương trường để trả thù ta thôi. Kế hoạch của ta coi như thành công một nữa. Và bây giờ nếu nó nghĩ Anh Vũ cũng bị Trường Dương giết hại, nó sẽ quay mũi giáo về thằng nhóc đó chứ không phải ta. Các người hiểu rồi chứ ? Đương nhiên những kẻ ngu ngốc dám chống lại ta cũng sẽ phải chịu chung số phận với con bé...

Hoàng Long ra hiệu, đám thuộc hạ của ông ta lập tức vây lấy ba người, Anh Vũ quay sang hoảng hốt, ngọn lửa đang bốc lên mạnh hơn.

-Hoàng Long.... Đôi mắt cô bé đỏ rực căm thù...

-Hừ ! Đừng hận ta, nếu muốn hận hãy hận bản thân mình đi, Anh Vũ ! Đáng lẽ mẹ mày không nên cứu mày khi còn nhỏ. Nếu mày không tồn tại, bà ta sẽ không chết đâu, cả anh trai của mày nữa, nếu nó không phản bội lại tao vì mày thì nó có lẽ vẫn còn sống đó. Mày hiểu rồi chứ, chính mày là nguyên nhân của tất cả những cái chết đó !

Hoàng Long cười nhạt và rút ra cây súng chỉa thẳng về phía cô bé. Leo vội lao lên chắn trước mặt Anh Vũ che chở cho cô...

-Mày muốn chết trước sao ? Đừng lo, sẽ có đủ đạn cho cả ba đứa chúng mày...

-Vũ !!! Phong !!!! Minh Đức hét lên lo lắng...

Còn Anh Vũ vẫn lặng im. Đôi mắt cô bé mở to đầy căm thù, hàng ngàn ngọn lửa đang rực cháy trong đó. Rồi nó ngước lên...

-Còn gì muốn trăn trối nữa không ?Hoàng Long cười nhạt, ngón tay bắt đầu siết chặt cò súng.

-Tôi muốn hỏi ông một điều cuối cùng, Hoàng Long ! Anh Vũ đi lên phía trước, bàn tay run rẩy trong túi áo, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán.

-Lời cuối cùng ! Hoàng Long nhìn cô bé lạnh lùng.

-Tôi...thực ra có phải là con gái ruột của ông không ? Anh Vũ ngước lên, đôi mắt trong veo trên gương mặt thiên thần.

Hoàng Long vẫn nhìn cô bé lạnh lùng cười nhạt.

-Không !

Anh Vũ cúi xuống hé một nụ cười nửa miệng. Lạnh lẽo, đôi mắt trong veo khép chặt...

-Hiểu rồi...

Vụt...

Phập....!!!!!!

-Á Á Á Á!!!!!!

Con dao nhỏ từ tay Anh Vũ bất ngờ bay ra cắm phập vào mắt Hoàng Long. Leo lập tức lao lên đá văng cây súng trên tay ông ta ra. Cây súng bị hất xuống sàn nhà đang hừng hực cháy. Mọi thứ đều bất ngờ...

-Ông chủ, ông chủ !!!!

Gã quản gia và đám thuộc hạ của Hoàng Long giật mình, Hoàng Long đang ôm chặt một bên mắt gào thét. Ba người vội vàng lao ra sau, bên kia hành lang có một cầu thang nữa, cần phải chạy ra khỏi đây trước khi lửa lan ra toàn bộ ngôi nhà.

-Giết tụi nó đi. Giết hết tụi nó cho tao, không được để con bé kia chạy thoát...

Hoàng Long gào lên điên cuồng, đám thuộc hạ của ông ta lập tức đuổi theo mọi người. Sau khi ra lệnh cho đám thuộc hạ thì Hoàng Long cũng vội vã rời khỏi căn nhà, vết thương trên mắt khiến ông ta như muốn nổi điên, ông ta cần phải đi đến bệnh viện gấp. Nhưng quan trọng hơn là lửa trong ngôi nhà đang bùng lên to hơn, nếu cứ nấn ná ở lại ông ta cũng sẽ chết...

-Không được rồi...

Minh Đức chạy lên trước dừng lại quay sang hai người, cầu thang bên dưới đã chìm trong biển lửa, đằng sau họ thì đám thuộc hạ của Hoàng Long đang đuổi theo sát nút, cả hai đường đều không có hi vọng...Hơi nóng đang bốc lên ngùn ngụt, Anh Vũ hốt hoảng nhìn ra sau, hơi nóng bốc lên cộng với khói dày đặc khiến cô bé khó chịu muốn gục xuống đất. Mồ hôi vã ra như tắm. Leo vội kéo hai người quay lại con đường cũ, nếu muốn ra khỏi đây không còn cách nào khác là phải hạ hết đám thuộc hạ của Hoàng Long...

-Tụi mày hết đường thoát rồi....

Và đám người đâm thuê chém mướn kia cũng đã đuổi kịp ba người. Những con dao nhọn hoắt lập tức lao vào họ. Leo lao lên đạp gục một tên xông lên đầu tiên, tên này ngã nhào ra sau đè lên đồng bọn nó, nhưng những kẻ khác vẫn xông vào cậu, số lượng quá áp đảo, Leo điên cuồng đấm đá kẻ thù không thương tiếc. Ở phía sau cậu, Anh Vũ vẫn cố gắng bảo vệ cho bố Leo...

-Giết...giết tụi nó đi...

Đám mafia lao lên và dồn Leo về phía sau, cậu vẫn cố gắng không để một tên nào thoát ra sau cậu, Anh Vũ và bố cậu đang ở đằng sau, cậu có thể hạ hết được đám người này, nhưng nếu không nhanh chóng tất cả mọi người sẽ bị lửa thiêu hết mất...

Anh Vũ mở to đôi mắt nhìn xung quanh, mọi thứ thật hỗn độn, khắp nơi là một màn lửa đỏ cháy hừng hực, khói bốc lên như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ, phổi của Anh Vũ như muốn nổ tung ra, lồng ngực đau nhói, khói càng ngày càng nhiều hơn, cô bé loạng choạng ngã gục dựa vào bức tường bên cạnh....

-Vũ....Vũ !!!!! Cố lên đi cháu....

Minh Đức cúi xuống đỡ cô bé dậy rồi ông cũng ho sặc sụa, Leo đang quần nhau với lũ mafia, con đường duy nhất để thoát thân đã bị khóa kín, ông vội dìu cô bé ra ngoài cửa sổ để tránh đi đám khói đang ngày càng lan rộng. Anh Vũ bám lấy khung cửa sổ ho sặc sụa và cố hít lấy một hơi thật dài không khí bên ngoài, nhưng dường như cũng không có tác dụng, khói đã lan ra khắp nơi. Cả người cô bé ướt đẫm mồ hôi, và ngay cả Minh Đức cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, cả người ông cũng choáng váng vì thiếu ôxi...

-Bố...Anh Vũ!!!! Coi chừng !!!!!

Tiếng hét của Leo khiến Minh Đức giật mình, ông vội ngước lên, Leo đã bị chém một vệt ở vai, vết thương cũ khi đánh nhau với Trường Dương khiến cậu không thể thoái mái sử dụng cánh tay của mình được, có một tên đã lao ra được phía sau cậu và xông vào chém Anh Vũ, Minh Đức vội vàng giơ tay lên đỡ cho cô bé, con dao sắc lẻm lướt qua vai ông. Cánh tay ông nhuộm máu, một vệt máu bắn vào mặt Anh Vũ...

Anh Vũ thở dốc cố mở mắt ra, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi cô bé...

Khó chịu...

Tên sát thủ tiếp tục giương con dao lên cao chém xuống....

Bốp...

Anh Vũ lao lên đạp mạnh vào ngực nó, tên này ngã ra sau, Anh Vũ cũng loạng choạng ngã xuống đất, ô xi trong ngôi nhà ngày càng cạn kiệt, đám mafia kia cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nếu chưa giải quyết được ba người chúng sẽ không chịu bỏ đi...

-Anh Vũ !!!! Anh Vũ!!!! Cháu không sao chứ ?

Minh Đức đỡ cô bé lên lo lắng, khuôn mặt cô đỏ bừng vì hơi nóng, cô bé thở gấp, cả người dường như không còn chút sức lực...Minh Đức vội vàng nhìn quanh, và đôi mắt ông dừng lại nơi cửa sổ...Nếu không nhanh thoát khỏi đây, cả ba sẽ chết vì ngạt thở, nhưng cửa sổ này là lầu hai, từ đây ngã xuống sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa bên dưới chắc chắn còn có thuộc hạ của Hoàng Long canh giữ, nếu rơi xuống đó không chết thì cũng bị bọn đó thanh toán mà thôi...

Phải làm sao ?

Ông nhíu mày suy nghĩ....

Phập....

Minh Đức giật mình, Anh Vũ mở to mắt căm phẫn, bàn tay giơ ra phía trước hơi run. Con dao của Anh Vũ bay ra cắm ngập vào bụng một kẻ đang lao tới. Leo cũng đang cố cản chúng lại, cô nhìn thấy chiếc sơ mi trắng của cậu đã nhuộm đỏ...

“Đây là cuộc thanh toán của mafia sao ? thế giới ngầm quả là đáng sợ”

Anh Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt nghĩ thầm, khắp nơi đang rực cháy, Minh Đức đang đỡ cô bé dậy, khuôn mặt ông nhìn cô lo lắng, cánh tay nhuộm đỏ máu hơi run rẫy, và ở phía trước, Leo đang cố cản bọn sát thủ lao về hai người....

Anh Vũ cố gượng dậy, cả người cô choáng váng, đôi mắt hoa lên bắt đầu mờ dần đi...

Căn biệt thự bị thiêu trụi...

Leo và bố cậu ấy đang gặp nguy hiểm....

Tất cả là tại cô....

Anh Vũ nhìn Leo, nước mắt trào ra, cay xè....

Leo hạ xong một tên thì đứng thở dốc, không khí trong phòng bị đốt cháy ngày càng trở nên khó thở, kẻ thù của cậu cũng đứng thở dốc, không kẻ nào muốn xông vào cậu nữa, Leo đã bị thương, nhưng cậu vẫn quá dũng mảnh, không kẻ nào ở đây có thể là đối thủ của cậu cả, hơn nữa bọn này cũng hiểu nếu nấn ná ở lại thì cả lũ cũng sẽ chết...

-Rút lui đi !!!!

Một tên gườm gườm nhìn Leo rồi quay sang đồng bọn, bên ngoài đã có người của chúng canh gác, để Leo và hai người kia đi ra rồi giết cũng được, chỉ cần giết và ném xác vào trong nhà ngụy tạo ra hiện trường giả là được....

Nghĩ vậy bọn này lập tức quay đầu bỏ chạy, ngọn lửa đã bốc lên đến lầu hai. Leo vội chạy lại cửa sổ. Bố cậu và Anh Vũ vẫn an toàn, nhưng cả hai đang khổ sở vì ngọn lửa...

-Phong, con không sao chứ ? Minh Đức nhìn đứa con trai mừng rỡ.

-Bố, Anh Vũ, mau chạy ra khỏi đây thôi. Lửa đã lan ra toàn bộ ngôi nhà rồi...

Minh Đức gật đầu, Leo vội vàng cúi xuống khoác tay Anh Vũ đỡ cô lên, cô bé cũng cố gượng dậy, bước từng bước lạng choạng ra ngoài....bất ngờ...

Bùm....

Rắc....

Rắc....

Bức tường nhà bị chập điện nổ tung và nứt ra. Minh Đức bị một mảnh kiếng văng vào đùi, ông gục xuống, máu chảy ra loang lổ....

-Bố !!!!

-Bác !!!!!

Leo và Anh Vũ quay lại hoảng hốt. Vài tiếng “rắc...rắc..” vang lên, trần nhà đang đổ sụp xuống đầu ba người, không thể nào chạy ra khỏi đây nữa...

-Nhảy đi, Phong...Vũ....

Và trong phút cố gắng cuối cùng, ông lao lên xô Leo và Anh Vũ ra ngoài cửa sổ. Hai đứa nhóc ngã xuống dưới, Leo cố ôm chặt lấy Anh Vũ, hai người trợn trừng mắt, hình ảnh cuối cùng mà họ thấy là Minh Đức đang mỉm cười...

Và trần nhà đổ sụp xuống đầu ông...

-BỐ ƠI !!!!!!!!!!!

Leo gào lên đau đớn, đôi mắt cậu trợn trừng đỏ rực, lầu ba căn nhà đã đổ sụp xuống, Leo và Anh Vũ rơi xuống đất....

Lửa bừng cháy…

Máu tanh nồng…

Đau nhói…

-Bố...bố ơi...

Không biết phải mất bao nhiêu thời gian thì Anh Vũ mới mở mắt ra được, cô bé đang nằm đè trên người Leo ở dưới sân ngôi biệt thự. Cậu ấy đã ôm chặt che chở cho Anh Vũ khi hai người rơi từ lầu hai xuống dưới. Ngôi biệt thự đang bốc cháy hừng hực phía sau hai người. Leo đã bất tỉnh, câu cuối cùng cô nghe thấy là tiếng gọi bố yếu ớt, ngắt quảng của cậu. Mặt đất bên dưới hai người nhuộm đỏ máu của Leo, đầu cậu đã bị thương khá nặng, Anh Vũ cũng không hơn gì, cô bé chỉ có thể mở mắt và dốc từng hơi thở thoi thóp...

Không khí bên ngoài mát lạnh....

Nhưng Anh Vũ không thể đứng lên, cơ thể cô đau nhói, ngực bị va đập mạnh nên khó thở, tất cả mọi thứ trước mặt cô mờ ảo và nhuộm một màu đỏ, phải mất mấy chục giây sau đó Anh Vũ mới nhận ra màu đỏ đó là máu của Leo, cô cố gượng dậy, nhưng cơ thể không chịu nhúc nhích. Leo đang nằm im bất động...

-Tụi nhóc đây rồi !!!

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trước mặt Anh Vũ, một đám người đang từ từ tiến lại hai người, cô bé nhận ra chúng là thuộc hạ của Hoàng Long, có lẽ chúng đã chờ sẵn ở bên ngoài để giải quyết nếu hai người thoát ra được...

Leo...

Anh Vũ run rẩy, Leo vẫn nằm im bất động, máu trên đầu cậu không ngừng loang ra đỏ ngầu mặt đất bên dưới...

-Hừ ! Chỉ có tụi này thoát ra sao ?

-Có lẽ lão già kia đã chết rồi...

-Đừng nói nhiều nữa, giết bọn nó đi

Mấy tên sát thủ đi lại gần hai người, Anh Vũ cố gắng cử động. Cô phải bảo vệ cho Leo, không thể để chúng giết Leo được, cô không thể để Leo chết được, nhưng Leo đã không tỉnh lại, cô cũng không thể cử động được nữa. Bọn sát thủ đã đi đến đứng trước mặt hai người...

“Không lẽ đây là kết thúc cho chúng ta sao...Leo...”

Nước mắt Anh Vũ nhòe ra....Hai bàn tay bé nhỏ run rẩy cố ôm chặt Leo...

Con dao giơ lên cao nhằm vào hai người đâm xuống...

Phập....

-Hự....

Và lưỡi dao trên tay tên sát thủ rơi xuống đất, tên này cũng gục xuống với một vết đâm từ phía sau. Một bóng đen xuất hiện trước mặt Anh Vũ, lạnh lùng, bí ẩn. Cánh hoa hồng đen khẽ lay động và tỏa ra một mùi hương mê hoặc...

-Giết hết tụi nó đi !

Người con trai bí ẩn đó lạnh lùng ra lệnh, lập tức những kẻ muốn lấy mạng Leo và Anh Vũ bị giết không thương tiếc, Anh Vũ cố mở mắt ngước lên, trước mặt cô bé là một gương mặt thanh tú, lạnh lùng dưới ánh trăng bạc, một người luôn mang trên người một màu đen chết chóc...

Và chính là cơn ác mộng của Anh Vũ...

Trường Dương...

“Anh ta cứu mình sao...”

Đôi mắt Anh Vũ nặng trĩu và dần khép lại, cô vẫn nằm đè trên người Leo...

-Hừm...Vỹ Vỹ...Cậu đã bất cẩn quá rồi...

Trường Dương đi lại hai người trước mặt nhíu mày, đám thuộc hạ của Hoàng Long để lại bên ngoài đã bị anh hạ hết, đúng lúc này tiếng còi của xe cứu hỏa và của cảnh sát vang lên, những người thuộc hạ của Trường Dương quay sang anh ta lo lắng:

-Ông chủ, giờ chúng ta làm sao đây? đưa cô bé này tới bệnh viện không ?

-Không ! Cảnh sát đến rồi, họ sẽ lo cho con bé, tụi mày dọn dẹp sạch sẽ chổ này rồi chuồn đi.

-Vâng !!!!

Trường Dương lạnh lẽo quay đi, đôi mắt đen thẳm sắc lẻm trong bóng tối....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.